Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị hỏa thiêu

Phiên bản Dịch · 2297 chữ

Tôi nhớ trước kia tôi cùng Vương Cường thảo luận qua vấn đề tương tự, nếu như bình thường một người bị sét đánh, hoặc là bị điện giật mà chết, dấu vết đốt cháy bề ngoài thân thể trên căn bản không sai biệt lắm, nhưng vấn đề là thân thể của người đàn ông trước mắt này có một chút khác biệt cùng kiến thức tôi được học.

Nếu như một người bị giật, như vậy thân thể người này sẽ trong nháy mắt bị đốt trụi, cũng là bởi vì sấm sét sẽ đánh xuyên thân thể của một người, hủy diệt hoàn toàn từ trong đến bên ngoài, trên căn bản là giết chết trong nháy mắt.

Nhìn bộ dáng cái thi thể này, trên căn bản nhìn từ bề ngoài thì đúng là bị điện giật trúng, hoàn toàn là một chuyện ngoài ý muốn, nhưng là trừ bị điện giật ra, còn có một loại khả năng cũng sẽ khiến cho thi thể của đối phương biến thành cái bộ dáng này.

Đó chính là bị hỏa thiêu.

Bị lửa thiêu chết có một điểm khác với bị sét đánh ấy chính là ngọn lửa sẽ đốt từ bên ngoài vào đến bên trong cơ thể con người.

Nếu như đưa người mất trước mặt đi làm giải phẫu tử thi, phát hiện người này bị cháy rụi toàn bộ từ trong ra ngoài thì như vậy chính là bị điện giật chết. Nếu bề ngoài cháy rụi mà nội tạng bên trong không hao tổn gì thì chính là bị lửa thiêu chết.

Nhưng vấn đề là tôi nhìn ra được từ trên cái xác của người thợ điện này, e rằng người này thực là bị lửa thiêu chết.

Câu trả lời thật vô cùng đơn giản, bởi vì ở chung quanh đây căn bản cũng không có lửa, khả năng duy nhất có thể chính là tháp điện xảy ra vấn đề, hơn nữa thời điểm đi tới hiện trường tôi còn ngẩng đầu nhìn một chút, phát hiện có một sợi dây điện bị cắt đứt ở giữa, đây vừa vặn có thể chứng minh được là lúc đối phương đến tháp điện thì bị dây điện làm ngã, gây ra tử vong.

Tôi hỗ trợ đem thi thể đối phương đưa đến trên xe, đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên thi thể lập tức ngồi dậy, hơn nữa mở miệng nhợt nhạt nói một câu: "Nóng quá đi mất, bên trong huyệt động nóng quá đi mất!"

Nói xong câu này, thi thể lại nằm xuống, cũng không có động tĩnh gì nữa, tôi qua đó cẩn thận nhìn một chút, người này cũng sớm đã lạnh. Thấy một màn này, từ trên xuống dưới cả người tôi dựng hết lông măng lên.

Nhìn trưởng thôn đưa thi thể xuống núi, tôi kéo Trương Thuận Phong hỏi: "Tôi nói này lão Trương, nghe nói núi trọc này có tài nguyên khoáng sản, tôi muốn xem thử một chút những thứ khoáng sản kia ở nơi nào, đi tới nơi này lâu như vậy rồi vẫn còn không thấy đâu cả!"

Trương Thuận Phong tới trước mấy ngày so với tôi, đối với hoàn cảnh nơi này tương đối quen thuộc hơn một ít, sau khi nghe được tôi như vậy bèn gật đầu liên tục, dẫn tôi đi một vòng ở chung quanh, kết quả phát hiện khoáng sản ở trong sơn động.

Có hai cái sơn động, một cái là sơn động mới, một cái là sơn động cũ.

Tôi đi đến khu hầm mỏ mới trước. Theo xã hội phát triển, nhu cầu tài nguyên khoáng sản càng ngày càng lớn, dụng cụ khai thác trong huyệt động này cũng vô cùng hiện đại hóa. Bên trong có đến một nửa là máy móc đang vận hành, vô cùng hiện đại hóa. Vì bởi trong thôn ma quỷ lộng hành nên làm được một nửa lại bị buộc phải dừng. Vốn nơi này cũng chẳng có vấn đề gì nhưng khi tôi qua tới bên hang động cũ mới phát hiện nơi này mới thật sự là chỗ kì quái.

Ở trước hầm mỏ cũ, có một tảng đá to lớn, hoàn toàn chặn lại khu hầm mỏ này. Tảng đá nọ nếu không dùng sức của năm sáu người đàn ông cường tráng thì cũng không xê dịch được.

Tôi tìm được vị trí ranh giới, phát hiện cái tảng đá lớn này đã chặn kín hết toàn bộ hang động.

Tôi quay đầu lại, hỏi: “Cái huyệt động này sao lại phải chặn lại thế?”

Trương Thuận Phong còn điều tra về nơi này cặn kẽ hơn tôi, đáp: “Trước không phải đã nói khu núi hầm mỏ này có hai hang sao? Một là hang mới, một là hang cũ. Ngày nay, khu hầm mỏ này cũng đã bị móc rỗng rồi, cho nên trong hầm mỏ này cũng không còn khoáng sản nào nữa nên bị chặn kín như vậy thôi. Có thể dân địa phương lo sợ nguy hiểm nên mới làm như vậy!”

Tôi dùng sức đẩy khối đá lớn này một chút, đúng theo dự đoán của mình, tảng đá nằm yên không nhúc nhích, nhưng sau đó, hình như tôi nghe được tiếng người xôn xao bàn tán bên trong.

Cái này coi như kỳ quái.

Trong này hẳn không có người mới đúng, tại sao có thể có tiếng người nói chuyện chứ?

Tôi lập tức nằm bò cạnh tảng đá lớn, nhìn qua khe hở vào trong, phát hiện bên trong trống không, chẳng có thanh âm gì.

“Cậu không nghe lầm đấy chứ?” Trương Thuận Phong hỏi.

Tôi lắc đầu một cái, nhoài người về bên cạnh phía hang động cẩn thận nghe ngóng. Ban đầu, thanh âm quả thật tương đối hỗn loạn, dần dần càng lúc càng rõ ràng, giống như là tiếng nói chuyện của một cô gái. Tôi quay đầu lại hỏi: “Trong đội khai thác khoáng sản bây giờ có việc cho phụ nữ làm hay không?”

Trương Thuận Phong nói: “Gần đây không phải là đòi nam nữ ngang hàng sao? Cho nên là nam hay là nữ cũng phải làm việc. Nhưng nếu là nữ thì cũng chỉ ngồi trong văn phòng giám sát gì đó thôi. Xuống hầm mỏ làm việc thì khẳng định là đàn ông, không thể nào có phụ nữ đi vào được!”

Nghe lời này, tôi lại nằm chỗ ranh giới giữa tảng đá và hang động, trong giây lát tôi quả thật có nghe được tiếng phụ nữ cười hì hì trong này, thật giống như là đang nói cái gì đó, nhưng cụ thể là nói gì thì tôi cũng không nghe rõ. Chẳng qua, lời cuối cùng tôi nghe được là đột nhiên có người nói vang bên tai tôi một câu: “Nóng quá đi, phía dưới này nóng quá đi mất!”

Đây là tình huống gì?

Tôi trợn to hai mắt đi nhìn chung quanh một vòng, phát hiện chung quanh tôi trừ Trương Thuận Phong ra cũng không có những người khác, hơn nữa giọng nói của Trương Thuận Phong cũng không giống vậy.

Chẳng lẽ, cái huyệt động này thật sự còn có người ở bên dưới hay sao?

Mang các loại nghi ngờ, chúng tôi trở về.

Trên đường đi ngang qua nhà của thợ điện, chỉ thấy rất nhiều người đang ở trong nhà ông ta, an ủi vợ của người thợ điện này.

Vốn tôi muốn vào trong nhà thợ điện nhìn ngó một chút, cho nên tiện mua ít trái cây trên đường.

Người phụ nữ trung niên đó rõ ràng chịu không ít đả kích tinh thần, không nói câu nào, chỉ ngồi ở trên giường khóc, xung quanh có một ít phụ nữ nông thôn khác đang xôn xao an ủi.

Tôi ở trong phòng quan sát một chút, phát hiện ở đây nhà nào nhà nấy trên căn bản đều có bố cục hao hao với nhau. Trong lúc lơ đãng, tôi thấy phía sau còn một cái đình viện, liền đi vào.

Tôi vòng một vòng ở đình viện, cũng không phát hiện cái gì, mà lúc đang chuẩn bị rời đi, lại phát hiện ở vách tường bên phải của nhà này có một cục gách mang màu sắc có chút không giống với mấy viên gạch ở chỗ khác.

Tôi đi tới, thuận tay lấy cục gạch ra.

Kết quả, tôi phát hiện ở bên trong cục gạch thật giống như có bỏ vào thứ gì, tôi dùng sức mở cục gạch ra, liền trông thấy ở kẽ hở giữa cục gạch cùng vách tường đặt một cái bản vẽ.

Tôi từ từ mở ra nhìn một cái, bất thình lình biết được cái bản vẽ này cùng cái bản vẽ tôi lấy được ở trong nhà người thợ mộc kia giống nhau y như đúc.

Tôi bỏ nó vào trong ví da, chờ lúc về, lập tức mở tấm bản đồ này ra. So sánh với cái lúc trước liền phát hiện, hai tấm bản đồ quả thực giống nhau y như đúc, chỉ có điều có sửa đổi một ít ở chi tiết bên trên.

Nhưng mà rốt cuộc đây là cái gì? Trước mắt đã có hai người qua đời hết rồi.

Trên người hai người này đều có tấm bản đồ giống hệt nhau, hơn nữa, cả hai đều là người từ vùng khác tới.

Nếu như tôi suy luận không sai, người thợ điện đã qua đời kia từ đầu đến chân đã cháy đen một mảng, nếu không phải thế, thì đoán chừng sau lưng cũng có một hình hoa anh đào.

Cái này chứng minh ở trong thôn này vẫn có sự tồn tại của hoa anh đào, chỉ có điều nhìn bề ngoài không ra mà thôi.

Vụ án đến trước mắt, trên căn bản tôi cảm giác điều tra xong hết rồi, chân tướng sự tình cách tôi càng ngày càng gần, chẳng qua là bây giờ còn chưa phải là nói lúc nói ra.

Tôi phải biết cái bản đồ này rốt cuộc là có ý nghĩa gì. Sau đó tôi nói trưởng thôn giúp tôi liên lạc với một người. Người này chính là ông chủ của cái hầm mỏ đang khai thác này.

Thời gian hẹn gặp là vào hơn mười một giờ trưa. Tôi y hẹn đi đến một quán cơm nhỏ trong thôn.

Ông chủ rất bận rộn, tôi mời người ta ăn cơm. Song người ta cũng chỉ ngồi một lát mà thôi, vốn không có thời gian ăn cơm, tôi chỉ đành phải nói tóm tắt lại.

Ở trong quán cơm chỉ có tôi, Trương Thuận Phong cùng ông chủ, ba người tất cả. Tôi nhìn xung quanh không có lấy một bóng người, rồi đi thẳng tới bên cạnh ông chủ kia, lấy tấm bản đồ này ra.

Tại sao phải cho ông ta thấy?

Nguyên nhân vô cùng đơn giản. Bởi vì ông ta là ông chủ khu khoáng sản này. Nếu làm khai thác mỏ thì nhất định biết bản đồ xây dựng. Nói không chừng, cái bản đồ này mang tính chuyên môn cao, dân thường chúng tôi căn bản xem cũng không hiểu, chỉ có thể để cho chuyên gia người ta đến xem một chút.

Khi tôi mở bản đồ ra, hai con mắt của ông chủ nọ nhất thời trợn trừng thô lố, lập tức chộp lấy tấm bản đồ, kinh ngạc nói: “Anh là Trương Tiểu Phàm đúng không? Anh lấy được cái này ở đâu ra? Cái bản đồ này là bản đồ thiết kế hầm mỏ, vô cùng chuyên nghiệp đấy! Nhưng cái bản đồ này còn chưa được hoàn thành, còn thiếu một ít!”

Như vậy, tôi coi như cũng là biết, chẳng trách tôi xem không hiểu. Hóa ra, cái này chính là thiết kế khu hầm mỏ khoáng sản. Nếu như nói là thiếu một phần, như vậy khẳng định trong thôn này còn một người khác nữa cũng có tấm bản đồ này. Vậy sẽ là trong tay ai đây?

Lại thấy ông chủ lắc đầu nói: “Cái này rốt cuộc là ai thiết kế? Đây không phải là hại người hay sao? Cái này thật sự khốn nạn!”

Tôi vội vàng tiến tới, hỏi cặn kẽ một chút rốt cuộc là có chuyện gì. Ông chủ nói cho tôi bản thiết kế này có vấn đề.

Bản thiết kế này nhìn bề ngoài rất bình thường, nhưng trên thực tế, bố trí bên trong lại hoàn toàn không phù hợp với nguyên lý phong thủy. Nam Bắc không thông gió, Đông Tây cách sông ngăn núi.

Chủ yếu nhất chính là, các công nhân ở hầm mỏ này muốn ăn cơm thì phải chuyển khí gas vào. Nấu cơm thẳng trong này sẽ vô cùng nguy hiểm, dễ dàng cháy nổ. Mà khí gas nấu cơm này lại cách nguồn lửa rất rất gần, chỉ cần không cẩn thận để phát sinh cháy nổ, thì cả cái hang động đó coi như xong.

Loại thiết kế này, bây giờ nhất định là không tìm được nữa. Sai lầm lớn như vậy, tôi đoán chừng ngay cả người thiết kế ra cũng sẽ bị đuổi, đây là cướp mạng người còn gì!

Xem tới đây, tôi bất chợt nhớ tới một vấn đề, liền hỏi: “Ông chủ, tôi còn muốn thỉnh giáo một vấn đề khác, hầm mỏ này là ông khai thác từ đầu đến cuối hay là tiếp nhận từ người khác?”

Bạn đang đọc Phòng Phát Sóng Tử Thần của Nông Phu Tiên Quyền
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bachlonggg001
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.