Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vừa tròn hai mươi phải đợi ba năm

Phiên bản Dịch · 1501 chữ

Tần Phong đứng trên lầu thượng ký túc xá, nhìn ánh đèn đường ngoài phố thị, thở dài một hơi.

Ngày mai, hắn sẽ phải rời xa cái nơi đã sinh sống suốt bốn năm này.

Vứt tàn thuốc đã cháy gần hết, trong bóng đêm, một tia lửa đỏ xẹt qua giữa không trung.

Lấy ra ba nén hương dài từ trong ngực, vẻ mặt Tần Phong trở nên nghiêm túc.

Hắn quay mặt về hướng tây.

Bốn ngón ở hai bàn tay đan chặt vào nhau, hai ngón cái kìm chặt chân hương.

Đầu nén hương đặt ngang tầm mắt.

Giây tiếp theo, đầu nén hương không lửa tự cháy, ba đốm lửa nhỏ trong đêm đen không ngừng lắc lư.

Tần Phong hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, ngày mai chính là sinh nhật lần thứ 23 của con, 'vừa tròn hai mươi phải đợi ba năm', lời người dặn dò, con chưa từng quên, qua mấy ngày nữa là con tốt nghiệp rồi, đợi ngày con trở về quê, liền theo di nguyện của người, dời lại mộ phần.”

Hắn nói xong liền hướng về phía tây cung kính vái ba lần.

Trong đêm đen diễn ra một màn thần kỳ, hương trong tay Tần Phong đột nhiên cháy bừng lên, hóa thành một làn khói xanh bay về phương xa.

Đợi đến khi hương cháy sạch phần bột, Tần Phong mới lật úp lòng bàn tay, ba thanh tăm hương màu hồng trong tay hắn thoáng chốc hóa thành bụi phấn, theo gió phiêu tán vào không trung.

Mọi vết tích đều biến mất.

Hắn đột nhiên hít một hơi thật sâu, lòng chợt nhẹ nhõm.

Chạm vào ngọc bội Khóa Bình An (1) trên cổ, hắn nghĩ đến mười mấy năm qua luôn tuân thủ nghiêm ngặt lời dạy của sư phụ, chưa bao giờ thể hiện bản lĩnh của mình trước mặt người khác, quả thật áp lực không nhỏ.

Tựa như một người có trong tay gia tài bạc tỷ, vì một số lý do mà không thể tiêu pha, nếu không phải là người có ý chí kiên định, khó mà chịu nổi.

Cái Khóa Bình An này là vật duy nhất sư phụ hắn để lại.

Dĩ nhiên, còn có một thân bản lĩnh của hắn.

Tần Phong vốn lớn lên trong một gia đình bình thường, năm 4 tuổi gặp được một đạo sĩ tha phương, cũng chính là sư phụ hắn, được ông truyền dạy thuật phong thủy.

Bốn năm trước, sư phụ qua đời, để lại cho hắn Khóa Bình An này, dặn dò hắn tuân thủ một số nguyên tắc, sau đó liền nhắm mắt buông xuôi.

Mà ‘không được hành nghề phong thủy trước năm 23 tuổi’, chính là một trong những nguyên tắc ông đặt ra.

Đương nhiên, lời ông dặn dò còn nhiều lắm, tạm thời không nhắc tới.

. . .

--- Truyện được dịch bởi Đô Quân Ngân Châm trên trang TruyenYY.

Vui lòng ghi rõ tên người dịch và nguồn khi mang truyện đi nơi khác. ---

. . .

Giang Thành.

Tháng sáu, trời oi bức, nhiệt độ của cả thành phố cao dần.

Tần Phong đeo ba lô đen, đứng dưới bóng cây.

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

“Phong, nhắn vị trí của cậu qua đây, tôi đến tìm cậu!”

“Ừ.” Tần Phong đáp một tiếng.

Không lâu sau, một chiếc xe hơi màu trắng dừng ngay bên cạnh Tần Phong.

Bước xuống xe là một thanh niên trạc tuổi hắn.

“Phong, cậu dở chứng gì vậy, ngày mai liền tổ chức tiệc tốt nghiệp, ở lâu thêm một ngày thì chết à? Dù gì cũng làm bạn học suốt bốn năm, có cần lạc loài thế không?” Giọng nói Trần Túc Ánh mang theo chút trách cứ.

“Thôi đi, tôi là người thế nào chẳng lẽ cậu không biết, bớt lải nhải đi, bốn năm qua, tôi cũng chỉ coi mình cậu là bạn.” Tần Phong vừa nói, vừa vỗ vai Trần Túc Ánh, đeo ba lô đen trên lưng, lên xe ngồi.

Trần Túc Ánh nghe vậy, thở dài một hơi.

Tần Phong nói không sai.

Bốn năm qua, bạn bè Tần Phong chỉ có vài người đếm trên đầu ngón tay.

Trần Túc Ánh ngồi lên ghế lái, khởi động xe, mở miệng nói: “Được rồi, nếu cậu đã nói như vậy, tôi không thèm khuyên nữa! Khi nào đi, tôi đưa cậu đến nhà ga.”

Tần Phong chỉnh ghế ngồi thấp xuống, nằm trên ghế phụ, lười biếng nói: “Đến nhà cậu trước đã.”

“Đến nhà tôi?” Trần Túc Ánh sửng sốt, trong lòng thoáng kinh ngạc.

Hắn suy nghĩ hai giây, hỏi: “Nhà nào?”

Hắn là con nhà giàu, thuộc loại công tử lắm tiền nhiều của ấy.

Trần gia có sản nghiệp tại Giang Thành, Trần Túc Ánh đứng tên khoảng 7 - 8 cái bất động sản, 2 - 3 ngôi biệt thự.

Đương nhiên, suốt bốn năm đại học, hắn luôn điệu thấp.

Các bạn học mặc dù biết hắn khá có tiền, nhưng cũng chỉ giới hạn ở mức phóng khoáng, xài tiền không phô trương.

Trong số các bạn học, cũng chỉ có Tần Phong biết rõ chút tình huống.

Trần Túc Ánh sở dĩ kinh ngạc là bởi vì trong suốt bốn năm đại học, Tần Phong chưa từng muốn đến nhà hắn một lần, căn bản không thèm để ý hắn có bao nhiêu tiền.

Cũng vì thế, hắn càng thêm quý trọng người huynh đệ này.

Về sau, hắn nhiều lần mời Tần Phong đến nhà mình, đều bị từ chối.

Tần Phong nhàn nhạt nói: “Cái cậu ở lâu nhất.”

Trần Túc Ánh vừa nghe, liền rõ: “À, biết rồi! Chỉ là, tôi hỏi này Tần Phong, sao cậu đột nhiên lại muốn đến nhà tôi? Suốt bốn năm đại học, tôi mời cậu biết bao lần, cậu chưa từng đồng ý!”

Tại Giang Thành, hắn đứng tên rất nhiều bất động sản, có thể nói nơi nơi đều là địa bàn, cũng thường hay dẫn bạn gái về chơi, nhưng có một nơi, chưa từng mang phụ nữ đến.

Tần Phong mở hai mắt ra, nghiêng đầu nhìn Trần Túc Ánh, liếc mắt một cái: “Ngọc bội lúc trước tôi tặng cậu đâu rồi? Mau lấy ra nhìn!”

Nghe thế, sắc mặt Trần Túc Ánh thay đổi, nghiêm túc hẳn lên.

Hắn giẫm phanh, dừng xe bên đường, lấy ra ngọc bội đeo trên cổ.

Ngọc bội này có chút đặc biệt, hình vuông, có khoen ngay chính giữa, chỉ đỏ từ khoen xỏ qua, mặt trước của ngọc điêu khắc Thái Cực đồ (2), mặt sau điêu khắc Song Ngư đồ.

Ngọc bội oánh nhuận trong suốt, phẩm chất thuộc hàng thượng thừa, Trần Túc Ánh trước giờ vẫn luôn đeo bên người, cho dù có đang ‘giao lưu thân mật’ cùng bạn gái vẫn không tháo ra.

Bởi vì hắn biết rõ tầm quan trọng của nó.

Trong bốn năm đại học, cũng chỉ có mình hắn biết chút bí mật của Tần Phong.

Chả là năm ngoái, hắn lén lút dẫn bạn gái lên lầu thượng ký túc xá, đúng lúc gặp phải Tần Phong đang cúng tế.

Cũng từ đó, hắn mới biết được lai lịch của Tần Phong.

Sau đó, Tần Phong liền đưa cho hắn miếng ngọc bội này, hắn vẫn luôn giữ gìn cẩn thận.

Lúc này lấy ra xem, Trần Túc Ánh phát hiện trên ngọc bội xuất hiện vài vết nứt rất nhỏ, nếu như không xem kỹ, sẽ không nhận ra.

Trần Túc Ánh nghiêm túc nhìn Tần Phong, lo lắng hỏi: “Phong, đây là chuyện gì? Ngọc bội có vết nứt, có phải tôi sắp gặp tai kiếp gì không?”

Hắn nhớ rất rõ, khi Tần Phong đưa ngọc bội cho hắn có nói, ngọc bội này tựa như bùa hộ mệnh của hắn vậy.

Dù sao, hắn cũng biết bản lĩnh của Tần Phong.

Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Túc Ánh chợt hoảng loạn.

Hắn còn trẻ mà!

Mới 22 tuổi thôi!

Còn rất nhiều thời gian, rất nhiều cô gái đang chờ hắn đến tán tỉnh đó!

Nhìn mặt Trần Túc Ánh biến hóa như tắc kè hoa, Tần Phong tức giận nói: “Bớt ảo tưởng! Lái xe nhanh lên!”

Xe chạy, trong lòng Trần Túc Ánh thấp thỏm không yên.

--- Chú thích ---

(1) Ngọc bội Khóa Bình An còn gọi là ngọc Hoài Cổ, có thể trừ tà tránh tai, bảo hộ bình an. Khóa Bình An lấy hình ảnh từ đồng tiền, người xưa nói đồng tiền có thể tránh tai, nhưng đeo đồng tiền lại không đẹp lắm, nên thay bằng ngọc.

(2) Thái Cực đồ được mô tả là một vòng tròn gồm 2 nửa đen – trắng với màu đen biểu trưng cho “âm”, trắng biểu trưng cho “dương”, trong dương có âm và trong âm có dương.

--- Hết Chương 1 ---

Bạn đang đọc Phong Thủy Đế Sư [Bản dịch] của Tinh Phẩm Hương Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐôQuânNgânChâm
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 229

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.