Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nói tiếng người được không?

Phiên bản Dịch · 1589 chữ

Mười mấy phút sau, xe chậm rãi đi vào khu biệt thự cao cấp ở Giang Thành.

Cuối cùng dừng lại trước một căn biệt thự sang trọng.

Đây là ngôi biệt thự đắt đỏ nhất cái đất thành phố này, cũng là chỗ Trần Túc Ánh ở lại nhiều nhất.

Sau khi Tần Phong xuống xe, cũng không đi vào trước, mà bắt đầu đánh giá sân viện của biệt thự.

Mấy ngày trước, Tần Phong đã sớm cảm giác được có thứ gì đó tổn hại đến khí tràng ngọc bội mà Trần Túc Ánh đang đeo.

Cái ngọc bội này, vốn là do hắn luyện ra lúc còn theo sư phụ học nghề.

Món đồ này đã có thể coi là pháp khí.

Hoa Hạ trải qua 5000 năm, thuật phong thủy vẫn một mực tồn tại, ắt có đạo lý riêng.

Ở trong giới phong thuỷ, nếu không phải được môn phái, gia tộc chống lưng, hoặc có truyền thừa, tu sĩ phong thủy bình thường không cách nào học được cái nghề này.

“Phong, là bố cục phong thủy trong biệt thự có vấn đề phải không?” Trần Túc Ánh nhìn Tần Phong vừa đến đã đánh giá xung quanh, sắc mặt càng nặng nề hơn.

Tần Phong cũng không có trả lời câu hỏi của Trần Túc Ánh ngay.

Hắn lúc trước cảm nhận được khí tràng của ngọc bội vỡ ra, cũng đã nghĩ đến tìm hiểu chuyện này.

Nhưng bởi vì lệnh cấm của sư phụ, sự việc cũng không quá đỗi nghiêm trọng, nên mới kéo dài tới ngày hôm nay.

Lúc này đây, hắn đang vận dụng thần thức của mình nghiêm túc quan sát toàn thể khí tràng phong thủy trong biệt thự.

Quả thật, trong biệt thự có khí âm sát tồn tại.

Thần thức của Tần Phong cảm nhận được, phía trên không biệt thự nổi lơ lửng một mảng sương đen của khí âm sát.

Nhưng khó hiểu là khí tràng nguyên bản của biệt thự lại không có vấn đề gì.

Không phải bị hãm hại?

Tần Phong ngẫm nghĩ.

Điều này không khớp với suy đoán của hắn.

Trần Túc Ánh là con nhà có tiền, nói đúng hơn là nhà vừa có tiền, vừa có quyền.

Phong thủy thể hiện rõ tổ tiên từ xưa đã uy thế hiển đạt, những người như vậy sống trong giới thượng lưu, hiển nhiên đều có đấu đá ngầm lẫn nhau, bị tu sĩ phong thuỷ nhằm vào là chuyện bình thường.

Mặc dù Trần Túc Ánh cũng không phải người thừa kế thứ nhất của Trần gia, nhưng nếu là do người của gia tộc khác ám toán, ở trong mắt Tần Phong, đây cũng là chuyện thường tình.

Trong giới phong thuỷ, hậu đại có hưng thịnh hay không cũng thể hiện một phần khí vận của gia tộc.

Nhưng giờ phút này, Tần Phong quan sát được, bố cục phong thủy của biệt thự này không hề có vấn đề.

Kết quả này làm Tần Phong có chút đắn đo.

“Phong thủy trong biệt thự không có vấn đề gì, rất bình thường.” Tần Phong nói.

Làm một tu sĩ phong thuỷ, chút phán đoán này, Tần Phong vẫn có.

“Phong thuỷ không thành vấn đề là được rồi.” Trần Túc Ánh thở ra một hơi, sau đó chợt ngẫm lại, không đúng! Ngọc bội có vết nứt, nhất định là có chuyện! Nếu không phải là vấn đề phong thuỷ, vậy là vấn đề gì?

“Phong...” Nghĩ đến đây, Trần Túc Ánh do dự định hỏi, nhưng mà mới mở miệng, chuyện kế tiếp xảy ra, trực tiếp khiến cho hắn câm nín.

Chỉ thấy Tần Phong đột nhiên tiến lên phía trước một bước.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Trần Túc Ánh, Tần Phong phóng lên không trung, thoáng chốc liền nhảy xa hơn mười mấy mét.

Tựa như khinh công trong phim truyền hình.

Trần Túc Ánh trợn mắt, há hốc mồm: “Mẹ nó, đây là khinh công sao?”

Hắn biết Tần Phong rất lợi hại, là kỳ nhân dị sĩ trong truyền thuyết, nhưng một bước có thể nhảy xa mười mấy mét là cái quỷ gì?

Đây chính là muốn khiêu khích vật lý thường thức!

Tam quan của Trần Túc Ánh lúc này đã sụp đổ. Chừng ba bốn giây sau, hắn mới lấy lại tinh thần, hít một hơi thật sâu, chậm chạp theo sau.

Sân trước của biệt thự khá lớn.

Tần Phong một bước nhảy xa mười mấy mét, lúc này đã tới gần tường rào của sân.

Trần Túc Ánh chạy chậm đến, hỏi: “Đây... là thế nào?”

Tần Phong sắc mặt nghiêm lại, nhìn tường rào trước mắt, nói với Trần Túc Ánh: “Cậu nhìn xem nơi này!”

Trần Túc Ánh ngẩn ra, nhìn theo hướng Tần Phong chỉ.

“Nơi này làm sao vậy?”

Tường rào của biệt thự được xây bằng gạch nung xanh, viên này xen kẽ viên kia, trung gian là cổng vòm, thiết kế theo phong cách đồng quê.

Tần Phong chỉ tay vào một viên gạch, nói: “Cậu nhìn kỹ màu sắc của nó đi!”

“Màu sắc? Vẫn là...” Trần Túc Ánh còn chưa nói hết câu, cả người liền ngây ngẩn.

Viên gạch mà Tần Phong chỉ vào, đã không thể gọi là gạch xanh.

Màu sắc đặc trưng của gạch vốn là xanh đen, mà viên trước mắt này lại mang màu đen kịt, cực kỳ nổi bật so với xung quanh.

Trần Túc Ánh trước giờ không hề phát hiện.

Thật ra, không phát hiện cũng đúng thôi, ai sẽ rảnh rỗi chú ý đến màu sắc của một viên gạch chứ?

Giờ phút này, nghe Tần Phong nói, hắn mới phản ứng kịp.

“Cậu lấy tay sờ thử xem!” Tần Phong tiếp tục nói.

Trần Túc Ánh nghiêm túc làm theo lời Tần Phong.

Ngay sau đó, trên tay hắn liền dính một màu đen thui, có chút sền sệt như hắc ín.

“Phong, cái này là thứ gì vậy?” Trần Túc Ánh mơ hồ hỏi.

“Vào nhà rồi nói!” Sắc mặt Tần Phong chợt giãn ra, chậm rãi đáp.

. . .

--- Truyện được dịch bởi Đô Quân Ngân Châm trên trang TruyenYY.

Vui lòng ghi rõ tên người dịch và nguồn khi mang truyện đi nơi khác. ---

. . .

Đi vào biệt thự, trên mặt Trần Túc Ánh tràn đầy lo lắng, pha một ấm trà cho Tần Phong, vừa ngồi xuống sô pha liền sốt sắng hỏi: “Phong, rốt cuộc là chuyện gì? Đều là anh em với nhau, đừng có úp úp mở mở nữa!”

“Đừng nóng vội, chuyện này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.” Tần Phong uống một hớp trà, dừng một chút, lại nói: “Khí trong phong thủy, ngụ tại tám phương. Bố cục phong thủy trong biệt thự của cậu không có vấn đề gì, nhưng mà nhà bên trái kia xảy ra chút chuyện, cho nên mới ảnh hưởng đến cậu bên này.”

“Cái bên trái á?” Trần Túc Ánh vừa nghe, ngơ ngác hồi lâu.

Tần Phong gật đầu: “Không sai, cậu cho người đi điều tra một chút! Nếu tôi đoán không lầm, trong tháng này, nhà bên kia hẳn là có người mất, hơn nữa còn không phải một người.”

“Chắc chắn như vậy?” Trần Túc Ánh tuy có chút nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi gì nhiều, bấm một dãy số trong danh bạ điện thoại, hỏi thăm tin tức.

Người sống ở khu phố cao cấp này, không phú cũng quý, cho dù chưa gặp mặt lần nào, cũng sẽ nghe qua tên đối phương.

Nếu nhà họ Trần đã có sản nghiệp ở Giang Thành, đương nhiên cũng có mạng lưới quan hệ rộng rãi.

Phân phó cho người hỏi thăm một tin tức đơn giản như vậy, đối với Trần Túc Ánh không hề khó.

Trong lúc chờ đợi, Trần Túc Ánh càng thêm tò mò lai lịch của Tần Phong. Hắn biết Tần Phong không phải người thường, nhưng mà có thể dự đoán như trong truyền thuyết thế này, khiến hắn có chút khó tin.

Tần Phong bưng chung trà, nhìn ra nghi hoặc trong mắt Trần Túc Ánh, cười nói: “Người thiết kế căn biệt thự này hẳn là có chút kiến thức về phong thủy. Vừa nãy tôi có nhìn qua, xét về góc độ thiết kế, vẫn là làm theo nguyên tắc ‘thích đi vòng, kỵ xộc thẳng’ (1), chỉnh thể bố cục nơi này, nói đúng hơn là kết cấu của cả căn biệt thự, đều có dấu vết của phong thủy.”

Nghe lời Tần Phong nói, Trần Túc Ánh cái hiểu cái không, trên mặt hiện rõ hai chữ ‘gà mờ’.

“Phong, nói tiếng người được không? Tôi nghe không hiểu gì hết!” Trần Túc Ánh thẳng thắn nói.

--- Chú thích ---

(1) Đây là một nguyên tắc truyền thống trong phong thủy, còn được gọi là ‘hỷ hồi tuyền, kỵ trực xung’. Trong phong thủy cho rằng ‘sinh khí đi theo đường cong, sát khí đi theo đường thẳng’, vì vậy khi thiết kế ngôi nhà sẽ để lối đi cổng chính ‘lệch’ với phòng khách (‘bộ mặt’ của ngôi nhà) để tránh sát khí xông đến cũng như đón tài lộc vào nhà.

--- Góc của Đô Quân ---

Trần Túc Ánh: Nói tiếng người được không?

Tần Phong: Không! Trừ phi cậu ném Tử Linh Thạch!

--- Hết Chương 2 ---

Bạn đang đọc Phong Thủy Đế Sư [Bản dịch] của Tinh Phẩm Hương Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐôQuânNgânChâm
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 195

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.