Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thỉnh cầu của trưởng thôn

Phiên bản Dịch · 1381 chữ

Quê quán của Tần Phong ở Tương Thị, cách Giang Thành không xa, đi tàu hỏa cũng chỉ mất nửa ngày.

Vừa xuống tàu, hơi nóng đã ập thẳng vào mặt.

“Tiểu Phong, bên này nè!” Mới bước ra khỏi trạm xe lửa, Tần Phong đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Tần Phong nhìn sang, đúng là giọng của anh họ hắn, Tả Kiệt.

Trước lúc lên xe, hắn cũng đã nhắn cho Tả Kiệt đến đón mình.

“Anh Kiệt, vất vả!” Tần Phong đi đến, lễ phép nói.

Từ trạm tàu hỏa đến nhà còn một đoạn đường khá xa, khoảng chừng hai giờ đồng hồ.

Trong nhà chỉ có mình Tả Kiệt chạy xe.

Hai anh em lại thân nhau từ nhỏ.

“Bớt nói mấy lời khách sáo này! Đi, về nhà thôi, chàng sinh viên mới ra trường!” Tả Kiệt chọc ghẹo.

Trời nắng gay gắt như lửa đốt, hai người cùng nhau đi đến bãi đậu xe.

Tả Kiệt lớn hơn Tần Phong bốn tuổi, Tần Phong lúc còn bé chính là cái đuôi phía sau Tả Kiệt, cả hai thường rủ rê nhau lén đi chơi.

Vừa tốt nghiệp cấp ba, Tả Kiệt đã theo cha đến công trường vác gạch, bây giờ đã lăn lộn thành một chủ thầu có chút tiếng tăm.

Thành tựu này so với bạn cùng lứa đã rất ưu tú, có nhà, có xe, có vợ.

“Tiểu Phong, lần này tính về nhà bao lâu? Đã tìm được công việc chưa?” Lên xe, Tả Kiệt quan tâm hỏi han.

“Chắc là về vài ngày, em còn phải dời lại mộ phần cho sư phụ.” Tần Phong nói.

Tả Kiệt nghe xong, ngạc nhiên một chút.

“Ông thầy cổ hủ kia?”

“Vâng.” Tần Phong gật đầu.

“Anh nói em nghe, mấy thứ này đều là mê tín dị đoan! Haizz! Thôi, anh không nói nữa, dì dượng cũng thiệt là, sao lại để em đi học mấy thứ này, lại còn vô cùng tin tưởng ấy chứ!” Tả Kiệt càu nhàu, hắn hiển nhiên không hề tin phong thủy là có thật.

Vốn dĩ, sư phụ Tần Phong nổi tiếng khắp làng xóm chung quanh, nhà ai có hiếu hỷ gì cũng đều nhờ ông ấy. Thế nên, chuyện ông nhận Tần Phong làm đồ đệ, nhà nhà người người đều biết.

Tần Phong khẽ mỉm cười, cũng không giải thích gì nhiều, cùng Tả Kiệt nói sang chuyện khác.

Về đến nơi, Tần Phong tùy ý bước vào trong, pha trà mời Tả Kiệt.

Cha mẹ của Tần Phong không có ở nhà.

Tập tục ở nông thôn khác với ở thành phố, ban ngày không đóng cửa, dù cho có người ở nhà hay không.

“Chắc là cha mẹ lại ra ngoài chơi đánh bài, câu cá.” Tần Phong nói.

Cha mẹ mình, mình hiểu rõ.

Cha của Tần Phong thích câu cá, lúc nào buồn chán liền đi câu, ao hồ sông suối, chỗ nào có cá là có mặt ông.

Mẹ của Tần Phong thì lại có tình yêu cháy bỏng với mạt chược.

Tả Kiệt cũng biết, bây giờ đang lúc nông nhàn, người dân rảnh rỗi, chỉ có thể giải trí như vậy.

“Được rồi, anh đây còn có chuyện, không làm phiền em nữa!” Tả Kiệt nói.

“ Anh Kiệt, không ở lại ăn bữa cơm sao?” Tần Phong muốn giữ người lại.

“Để lần sau đi! Buổi tối anh còn có hẹn, dù sao em cũng ở đây mấy ngày, lúc đó cũng không muộn.” Tả Kiệt cười nói.

Tần Phong nghe xong cũng không níu kéo nữa.

Đều là người trong nhà, cần gì phải khách sáo với nhau.

Tiễn Tả Kiệt đi, Tần Phong liền chuẩn bị nấu cơm.

Không nghĩ tới, lại tiếp đón một vị khách không mời.

. . .

--- Truyện được dịch bởi Đô Quân Ngân Châm trên trang TruyenYY.

Vui lòng ghi rõ tên người dịch và nguồn khi mang truyện đi nơi khác. ---

. . .

“Trưởng thôn, ngài  đến tìm ba mẹ tôi sao? Bọn họ hiện tại không ở nhà.” Tần Phong nói với Tần Quốc Huy đứng ngoài cửa, thầm đoán trong lòng.

Mình vừa về nhà, trưởng thôn liền tới, chẳng lẽ là cố ý đến tìm mình?

“Tiểu Tần, lúc nãy nhìn thấy cậu ở đầu thôn, lão liền tới đây tìm cậu.” Tần Quốc Huy nói.

“Tìm tôi? Trưởng thôn cứ ngồi tự nhiên, để tôi pha trà!” Tần Phong tò mò nói.

Tần Quốc Huy là người đứng đầu thôn Tần gia, có địa vị lớn nhất cả làng.

Ở nông thôn, hầu hết người cùng một làng đều tách ra từ một đại gia tộc.

Mà muốn đảm nhiệm chức trưởng thôn, phải là người đức cao vọng trọng được chọn ra từ trong gia tộc.

Thôn Tần gia cũng như vậy.

“Tiểu Tần, không cần pha trà, mau ngồi xuống, bàn bạc với lão chút chuyện!” Tần Quốc Huy nói.

“Trưởng thôn, ngài cứ việc nói!” Tần Phong gật đầu.

“Tiểu Tần, cậu lần này về là để dời lại mộ cho sư phụ cậu, đúng chứ?” Tần Quốc Huy hỏi.

Nhắc đến chuyện của sư phụ mình, sắc mặt Tần Phong nghiêm túc hẳn lên, gật đầu một cái.

“Vậy... không biết cậu có thể sẵn tiện giúp lão dời mộ phần của tổ tiên trong nhà không?” Tần Quốc Huy nói.

Tuy người ở thôn Tần gia đều xuất phát từ một gia tộc, nhưng cũng đã qua mấy đời, thế nên tổ tiên ai người nấy thờ.

Mặc dù gọi là mộ tổ tiên, thực chất chỉ là lấy ba bốn đời trước mà tính.

Muốn dời mộ tổ tiên thật, ước chừng cũng đã qua mấy trăm năm, cái khoảng cách này e rằng cũng không biết vị trí chôn cất là ở nơi nào.

Hiện tượng này ở nông thôn thực ra rất phổ biến, gia đình bình thường muốn tìm mộ tổ tiên đã rất khó, cùng lắm là xây một từ đường, ghi lại gia phả cả dòng họ thôi, càng đừng nói là người thành thị.

“Được.” Tần Phong suy nghĩ, cuối cùng vẫn đồng ý.

“Chỉ là, trưởng thôn, ngài cũng biết, cho dù là ai cũng phải theo quy củ, cho nên...” Tần Phong vừa nói, vừa nhìn trưởng thôn.

“Tiểu Tần, cái này lão rõ ràng hơn ai, cậu yên tâm, nếu đã tìm đến cậu thì đã chuẩn bị đầy đủ.” Tần Quốc Huy cười nói, nếp nhăn trên mặt càng sâu hơn.

Hắn đương nhiên biết rõ quy củ của thầy trò Tần Phong.

Rất lâu trước đây, hắn từng nhờ sư phụ Tần Phong giúp dời mộ phần của tổ tiên, tiếc là lúc ấy ông không nhận lời.

Bốn năm trước, Tần Phong lại không thể ra tay, hắn cũng chỉ có thể chờ đợi. Cuối cùng cũng chờ đến hôm nay, nhìn thấy Tần Phong trở về, hắn liền lập tức đến nhà tìm người.

“Vậy được rồi, trưởng thôn, chờ chuyện của tôi xử lý xong xuôi, liền sắp xếp chuyện của ngài.” Tần Phong gật đầu.

“Được, được, lão đây liền không quấy rầy nữa, Tiểu Tần, lão chờ tin tốt từ cậu!” Tần Quốc Huy hài lòng rời đi.

Đợi trưởng thôn đi rồi, Tần Phong mới trầm mặc hồi lâu.

Nhận thỉnh cầu này của trưởng thôn, cũng bởi vì là hàng xóm láng giềng bấy lâu với nhau.

Nếu đổi thành người khác, hắn còn phải suy đi nghĩ lại, tuyệt đối sẽ không đồng ý nhanh như thế.

Ngoài ra, còn do một nguyên nhân khác nữa, đó là Tần Phong muốn bắt đầu con đường hành nghề phong thủy của mình.

Thôn Tần gia chính là điểm xuất phát.

Một tu sĩ phong thuỷ, không xem phong thuỷ, làm sao gọi là tu sĩ phong thủy?

Lúc trước, hắn đã đồng ý với sư phụ, nhất định phải kéo dài truyền thừa của ông.

Di ngôn của lão sư phụ dài dòng vô cùng, còn rất nhiều việc chờ hắn đi làm.

Bỏ đi, lúc này không cần phải nghĩ nhiều thứ như vậy.

Nấu cơm trước đã.

Cha mẹ hắn sắp trở về.

--- Hết Chương 4 ---

Bạn đang đọc Phong Thủy Đế Sư [Bản dịch] của Tinh Phẩm Hương Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐôQuânNgânChâm
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 104

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.