Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Long Bội

Tiểu thuyết gốc · 2446 chữ

Bầu trời dịu mát tỏa chút ánh nắng hồng, không khí trong lành cùng những cánh hoa anh đào phảng phất trong gió. Tất cả mọi thứ đều như mừng vui giống như đang vẫy gọi một lữ khách đường xa mới trở về.

Thật ra thì bầu vẫn thế cảnh sắc vẫn vậy, nhưng vì tâm trạng người ta thư thái và đậm cảm xúc nên mới cảm nhận như vậy mà thôi.

Một bước chân vừa đạt lên nên đất, một lam y nam từ vừa mới xuống thuyền, màu vàng mênh mông của bờ cát và tiếng sóng ngân vang như đang mừng rỡ chào đón y.

Không chỉ tâm trạng của y rất phấn chấn mà cả đao của y cũng đồng thời rung lên, ngươi đao tâm ý tương liên như thế thì chắc chắn người này yêu đao hơn cả sinh mệnh của mình.

Lam Y nam tử đứng trước khung cảnh quê hương quen thuộc, khẽ dang rộng vòng tay như muốn ôm trọn lấy mảnh đất này.

Ngay lúc ấy một vài cánh hoa Anh Đào mang màu hồng nhạt nhạt hạ mình xuống bờ vai chắc chắn của y.

Nam tử cao hứng hít một hơi thật dài rồi trong lòng thầm cảm thán:

- Nghĩa phụ! Con đã trở về rồi.

Đao là Kinh Tịch nhưng người không phải là Hoàng Ảnh mà là nghĩa tử của ông ta Thần Phong.

Sau bao năm xa cách Thần Phong rốt cuộc đã trở về lại quê hương thứ hai của mình.

Nhìn cánh hoa Anh Đài rơi rớt trên vai Thần Phong không khỏi bồi hồi xúc động, chàng chẳng khác nào đứa con đi xa nhiều năm nay được trở về quê cũ.

Chỉ tiếc là quê quán còn đây nhưng người thân nhất với chẳng đã chẳng còn. Nhìn những người đi cùng chuyến tàu ngày hôm đó có cha, có mẹ có những người thân mừng vui ra đón. Ai nấy cũng rơi nước mắt khi đoàn tụ cùng người thân.

Trước đây Thần Phong cũng đã từng ra biển, cũng từng đi theo ngư dân ở đây đánh cá. Cũng có một dạo chàng phải thường xuyên ra đảo khổ luyện đao pháp, chính vì thế cảnh vật nơi này dù cho bao năm hay bao thời gian đi nữa, đối với chàng mà nói thì vẫn còn giống như ngày hôm qua.

Câu cửa miệng vừa rồi là câu mà mỗi khi chàng khổ luyện xong một thức đao trong Thất Thức Đao Ý thành công ngoài hoang đảo trở về. Khi chàng vừa đặt chân lên bờ thì một bóng dáng thân thuộc luôn đứng sẵn ở đó, vẫn không biết ông ấy đứng đó từ bao giờ, bằng ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy kỳ vọng lẫn yêu thương nhìn chàng.

Một mái tọc khô cứng, một vết hồng như mũi đao ngay giữa mi tâm, một cánh tay áo rỗng tung bay trong gió. Phải rồi, ông ấy chính là người Thần Phong yêu quý nhất trên đời Đông Doanh Đệ Nhất Đao Hoàng Ảnh.

Giờ đây vẫn là chàng, vẫn bước chân lên bờ cát, nhưng võ công của chàng đã tiến cảnh khác xa trước kia. Cảm giác vui mừng khi đạt thành tựu võ học trong chàng vẫn thế, nhưng sự phấn khích chẳng thể nào so sánh được như lúc xưa, bởi vì phía mỏm đá ấy giờ đây đã là một mỏm đá trống không.

Người đàn ông ấy, người nghĩa phụ ấy đã không còn ở đó đợi chàng về nữa rồi.

Thần Phong trong lòng dậy lên một nỗi buồn man mác, trong tâm trí của chàng thì nghĩa phụ không chết, ông ấy vẫn đang đứng đó dõi theo từng bước chân của chàng. Dù sau này chàng có đi về đâu, có làm bất cứ điều gì thì chàng sẽ vinh viễn không quên, nghĩa phụ của mình ông ấy là đao khách vô địch Đông Doanh Đệ Nhất Đao Hoàng Ảnh.

Hóa ra con người là như vậy, không phải là cùng dòng máu nhưng chỉ cần đối sử tốt với nhau, thì tình cảm có khi còn tha thiết hơn cả tình ruột thịt.

Thần Phong đã trưởng thành, chàng sau khi trải qua mọi biết cố đã vững vàng hơn. Nghĩa phụ chàng nói với chàng trước lúc lâm trung ở Mộ Danh Chân rằng. "Cả đời Hoàng Ảnh này hy sinh vì đao đến nỗi mất hết cả gia đình, tuy nhiên ta không hối hận vì ta vẫn còn có một người con trai đó chính là còn. Chỉ cần Kinh Tịch vẫn còn trên lưng của con thì cũng giống như Hoàng Ảnh ta mãi mãi bên cạnh con".

Bây giờ thì Thần Phong đã nghĩ thông tất cả, nghĩa phụ không chết ông ấy vẫn sống vĩnh viễn trong trái tìm của chàng.

Lần này Thần Phong trở về không phải là để thăm lại cố hương mà là có trọng trách vô cùng to lớn đang đặt trên vai của chàng. Trước khi khởi hành Vô Danh tiền bối đã nói, nhiệm vụ của chàng lần này vô cùng quan trọng, bằng mọi giá phải mang đứa bé con của Long Nhi kiếm thánh trở về. Nếu không làm được thì hậu quả khôn lường.

Trung Nguyên dù sao cũng là quê hương thứ nhất của chàng, Thần Phong ra sức vì nơi ấy cũng là hoàn toàn xứng đáng. Thần Phong quyết tâm phải thực hiện bằng được nhiệm vụ lần này, chỉ được thành công không được phép thất bại.

Chàng hoàn toàn có lòng tin vào điều đó, bởi vì Kinh Tịch và nghĩa phụ vẫn luông trên lưng của chàng, không có lý do gì để chàng không thực hiện được cả.

Sau khi trong lòng đã thông suốt tất cả, mặc dù trước mặt là cảnh xưa người cũ nhưng chàng không buồn. Khi trong lòng đã buông bỏ được đau buồn, còn có quyết tâm làm nhiệm vụ, vì thế chàng đã kìm nén được tâm trạng của mình.

Hít một hơi thật sâu, Thần Phong khẽ mỉm cười há miệng thật lớn, nói một câu thật to như để cho linh hồn ông ấy còn đâu đây sẽ nghe thấy. Chàng lặp lại một câu mà khi xưa chàng hay nói mỗi khi ông ấy ở đây đợi chàng trở về.

- Nghĩa phụ! Phong nhi trở về rồi.

Thần Phong lần này trở về là theo chỉ thị của Thiên Kiếm Vô Danh, chính là tìm và bảo vệ mẫu tử Thiên Lam. Nhưng lúc này bọn họ lại đang bị người của Ẩn Kiếm Lưu vây khốn, tình thế vô cùng hung hiểm.

Trong lúc ấy thì Thiên Lam bất ngờ phát huy năng lực kỳ diệu của Tam Linh Tụ Đỉnh. Vì trong người mang dòng máu ưu việt của Trung Nguyên và Đông Doanh. Thiên Lam sinh ra đã mang thiên phận của một tuyệt thế kỳ tài.

Máu huyết chính là nguyên nhân chủ yếu để hình thành nên cường giả, mang trong mình siêu cấp huyết thanh nên Thiên Lam sở hữu những năng lực mà người phàm hoàn toàn không thể nào lý giải nổi.

Cô bé có thể sử ra được siêu năng lực Ngưng Đọng Thời Không, thứ khí thế này chính là khởi phát ra từ Thánh Linh Nhị Thập Tam Kiếm, tối cường sát kiếm của cha nó Lòng Nhi Kiếm Thánh.

Tuy nhiên Thiên Lam còn quá nhỏ, dù có thể phát ra dị năng huyền diệu Ngưng Đọng Thời Không nhưng chẳng thể kéo dài được lâu.

Thiên Lam thể chất suy kiệt đã không thể duy trì dị năng của kỳ chiêu mà nhất thời chìm vào vô thức.

Thiếu phụ kế bên đầu tiên cảm thấy kinh ngạc vì khả năng không thể lý giải của con mình. Nhưng nàng đã kịp thời chấn tĩnh và nhanh chóng lao tới ôm lấy con. Thiên Lam kiệt sức ngã vào vòng tay của mẫu thân.

Bên kia đám người Vô Hỷ vì không còn bị dị năng của Ngưng Đọng Thời Không khống chế nữa, chúng đã có thể hoạt động bình thường trở lại.

Lúc này Vô Hỷ mới hiểu vì sao Chuẩn Nhân Thiên Ẩn lại sai y đi làm nhiệm vụ tưởng chừng là cỏn con này. Hóa ra môn chủ Ẩn Kiếm Lưu là muốn bắt lấy đứa nhỏ kia.

Ý thức được vấn đề nghiêm trọng hơn mình đã nghĩ, Vô Hỷ đã bắt đầu chú tâm hơn vào nhiệm vụ lần này. Hắn liền quay sang đám thuộc hạ hét lớn.

- Tất cả xông lên! Bằng mọi cách phải bắt được đứa bé cho ta.

Đám người phía sau thấy sắc mặt kỳ chủ thay đổi bất ngờ cũng sợ hãi đưa tay lên ra hiệu cho Thiên Chiếu Cự Điểu tấn công. Nhưng thật kỳ lạ là đám cự điểu lúc này hoàn toàn không nghe theo tiếng tiêu hiệu lệnh nữa, dường như chúng không còn muốn tấn công Thiên Lam. Thì ra ngoài ngưng đọng thời gian ra, dị năng từ Thiên Lam còn có thể cảm hóa sát tính của động vật, chính vì như thế cự điểu hung mãnh cũng không còn muốn tấn công mẫu tử họ nữa.

Thổi tiêu ra hiệu mỏi cả miệng mà đám cự điểu vẫn không nghe lời, bất lực đám thuộc hạ đánh phải tự mình hành động. Chúng rút kiếm trên người rồi nhất tề phí thân xuống dưới mỏm đá.

Phía dưới thiếu phụ kia thấy con gái vẫn còn thở đều nên cũng bớt đi lo lắng, phát hiện thấy có kinh phong ập đến, nàng ngửa mặt nhìn lên thì đã thấy thủ hạ của Vô Hỷ đã phát động tấn công.

Kiếm từ tay chúng đều đồng loạt phi đến phía nàng, thiêu phụ vốn cùng là một cao thủ dùng kiếm nên không mảy may lo sợ. Tuyết Linh Kiếm đã trong tay nàng bèn sử ra Thánh Linh Nhị Thập Nhất Kiếm trong Thánh Linh Kiếm Pháp để hóa giả chiêu hợp công của bọn chúng.

Tiếng binh khí va chạm nhau thành những tiếng "ong ong" vang vọng trong không gian. Thánh Linh Kiếm Pháp vốn nhanh mạnh dứt khoát trong tay Kiếm Thánh, nhưng vào tay thiếu phụ kia lại nhẹ nhàng uyển chuyển lạ thường. Hóa ra các đời kiếm thánh đều cho rằng Thánh Linh Kiếm Pháp đã đến cực hạn ở kiếm thứ hai ba mà không thể phát triển lên được kiếm thứ hai tư.

Có lẽ là vì chúng thiếu đi sự nhẹ nhàng lả lướt của âm lực, lẽ nào cảnh giới kiếm thứ hai tư cần phải có hơi hưởng khí thế yểu điệu thục nữ của nữ nhân hay sao. Điều này có lẽ cả ba đời kiếm thánh đến lúc chết cũng không ngộ ra được.

Thiếu phụ sử ra kiếm 21 hoàn toàn khác với kiếm thánh, lưỡi kiếm ngoằn ngèo vô cùng phức tạp, vốn dĩ nội tâm của nữ nhân vốn chưa bao giờ là không phức tạp cả, chính vì như thế nên khi họ vận nữ tâm vào kiếm thì độ biến hóa còn vô hạn hơn năm nhân rất nhiều.

Toàn bộ kiếm chiêu của Hoàng Kỳ Ẩn Kiếm Đội đã bị hóa giải dễ dàng, nhưng nguy cơ chưa phải như thế đã hết. Bởi thiếu phụ cảm nhận thấy thứ đáng sợ chính là đang đến phía sau.

Chỉ thấy kinh quanh rợp trời Vô Hỷ đã sử ra cường Tuyệt Sát Chiêu Tiêu Mệnh Thập Tuyệt của mình. Nói gì thì nói công lực của Vô Hỷ tuyệt đối là cao hơn thiếu phụ này rất nhiều, chiêu thế lại từ trên cao áp xuống có sự trợ giúp của Địa Tâm Hấp Lực (trọng lực của trái đất) thì càng mạnh mẽ vô bì.

Thiếu phụ biết có đỡ được đi chăng nữa thì cũng bị thương không nhẹ, cho nên nàng đành phải nghĩ đến một cách đó là rút lui.

Thiếu phụ rút ra trong ngực áo hai viên đạn khói rồi ném mạnh xuống đất, đây là vật của Nhẫn Giả Động Doanh lúc cần kíp có thể tạo ra khói mê để lẩn trốn.

Mê đạn đã nổ, thiếu phụ nhanh chân cắp theo Thiên Lam, lợi dụng khói trắng che khuất tầm mắt của Vô Hỷ liền tẩu vi thượng sách.

Đạn khói tỏa ra lại thêm khói bụi phát tán sau uy lực của cường chiêu Tiêu Mệnh Thập Tuyệt của Vô Hỷ, nên hai mẫu tử đã thuận lợi rời đi.

Vô Hỷ và đám thuộc hạ phải đợi một lát sau khi khói bụi tan đi mới xuống dò tìm được, lúc đó thì hai người đã cao chạy xa bay từ bao giờ rồi.

Vô Hỷ tức tối ra lệnh cho thuộc hạ triệu hổi Thiên Chiếu Thần Điểu dò tìm tung tích của hai mẫu tử kia.

Thì ra thiếu phụ biết sẽ có ngày hôm nay, nên cách đó không xa đã luôn để sẵn một con ngựa. Sau khi thoát khỏi đao của Vô Hỷ đã sẵn ngựa bỏ chạy thật nhanh.

Họ chạy đến một thị trấn gần nhất, thì thiếu phụ cũng sức cùng lực kiệt mà ngã khỏi lưng ngựa. Thì ra có thể thoát đi được nhưng vẫn không tránh nổi uy lực của cường chiêu Tiêu Mệnh Thập Tuyệt của Vô Hỷ.

Phía vai phải của thiếu phụ đã bị thương, máu tươi chảy ra quá nhiều nên nàng mau chóng bị xuống sức.

May thay vừa chạy đến thị trấn nọ thì ngã gục, mọi người xung quanh túm lại mà xem có chuyện gì. Trong số những người có mặt ở đó, một đại thẩm tuổi đã cao nhưng gương mặt phúc hậu bước lại gần. Bà thấy một bé gái nhỏ tuổi đang vừa khóc vừa lay lay một thiếu phụ đang ngất xỉu. Thấy hoàn cảnh đáng thương nên đại thẩm đó đã tiến đến đưa tay giúp đỡ.

Nhưng bà vừa nắm lấy y phục của thiếu phụ kia định đỡ dậy, thì bất ngờ gương mặt của bà trở nên thất sắc kinh ngạc.

Bởi vì từ trong cổ áo của thiếu phụ một dây truyền có gắn một viên ngọc màu xanh vô ý rơi ra.

Đại thẩm kia không kìm được trong lòng thốt lên.

- Trời ơi! Là Long Bội. tại sao...!

Bạn đang đọc Phong Vân Quyển 4 sáng tác bởi HùngBáTHH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HùngBáTHH
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.