Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàng Kim Đao Thần Phong

Tiểu thuyết gốc · 2830 chữ

Hạ Phụng Trấn đúng như cái tên của nó vậy, nơi này toát lên vẻ trầm mặc yên bình, giống như Phụng Hoàng sau một thời gian dài tung bay mỏi cánh mà hạ xuống nơi đây.

Trong trấn này có một đôi phu phụ kỳ lạ sinh sống vằng nghề lằm mỳ Vằn Thắn. Công việc này chính là vốn mưu sinh của cặp phu phụ nọ.

Trần đại thẩm là một người phụ nữ cá tính tốt bụng, mấy mươi năm trước phụ phụ họ không biết từ đâu lưu lạc đến đây. Trần đại thẩm thủa ấy cũng nhan sắc mặn mà tuy không nói là kiều diễm tu mi, nhưng cũng là mỹ nhân hiếm gặp.

Một nữ nhân ngọc thốt đoan trang là thế nhưng không thể ngờ nàng lại chọn một người trượng phu không chỉ xấu xí mà còn bị dị tật ở chân. Phu quân của nàng còn là một người câm nữa, tính khí lại nhút nhát, hễ ai lớn tiếng một chút là cũng làm cho y khiếp sợ van xin rồi rít.

Một mỹ nhân xinh đẹp lại cưới một nam nhân xấu xí nhút nhát đúng là sự chớ trêu của tạo hóa. Ban đầu khi họ đến sinh sống ở đây ai trông thấy cũng tiếc thương thay cho một kiếp hồng nhan bạc phận.

Hai người họ mở một quán mỳ Vằn Thắn để bắt đầu cuộc sống yên ổn tại Hạ Phụng Trấn này. Món ăn do phu phụ họ làm ra thực sự rất ngon, món mỳ này ở sứ Đông Doanh không ai biết công thức của nó. Có lẽ vì là người Trung Thổ nên món ăn có vị đặc biệt nên ai cũng ưa thích, và ủng hộ cho vợ chồng họ một cách nhiệt tình.

Thuở ban đầu do bất đồng ngôn ngữ nên việc kinh doanh không được thuận lợi, thêm Trần đại lang lại yếu đuối nhút nhát nên thường xuyên bị người ở đây chọc ghẹo. Trần đại tẩu khi đó đã phải vô cùng vất vả vừa cáng đáng việc cửa hàng, vừa phải lo cho anh chồng mềm yếu.

Thời gian thấm thoát trôi qua đã mấy mươi năm, hoa Anh Đào cũng bao lần rụng xuống cũng không còn nhớ nữa, quán mỳ của Trần đại thẩm là một phần không thể nào thiếu của thị trấn này.

Mỗi khi đến đây thưởng thức món ăn đặc biệt này, người ta vẫn thường hay xót thương cho số phận của bà chủ xinh đẹp nhưng bạc phận. Dù tuổi tác cũng đã lớn nhưng sau bao năm hai người họ vẫn chẳng thể sinh ra nổi một đứa con. Người càng yêu mến phu phụ họ thì càng thương cảm, mỗi khi nhìn Trần đại thẩm bên người chồng dị tật mà vẫn nở nụ cười rạng rỡ hạnh phúc, ai nấy cũng đều khâm phục và thêm phần yêu mến bà ấy.

Ngày hôm nay cũng là một ngày như bao ngày, trong quán ăn của phu phụ Trần đại thẩm thì trần đại lang vẫn đang một mình chầm chậm thái nguyên liệu chuẩn bị cho công việc kinh doanh trong một ngày.

Quán ăn lúc này cũng có một vài người đang ngồi thưởng thức món mỳ đặc sắc của họ. Bỗng đâu từ ngoài cửa quán rộng rãi có một đám năm đại hán thân thể lực lưỡng bước vào.

Nhìn sắc diện băm trợn cùng thần thái nghênh ngang phách lỗi đủ biết đám người này chẳng phải hạng tốt lành gì.

Một tên đi đầu quai hàm banh rộng, ánh mắt hung ác, khi ngồi xuống hắn đặt một chân lên ghế cao giọng hét lớn.

- Chủ quán cho một năm tô mỳ lớn ra đây.

Tiếng hét như sư tử gầm rống khiến cho Trần đại lang sợ hãi rớt cả chiếc giao đang cầm trong tay xuống nền đất.

Gương mặt sợ hãi Trần đại lang rón rén đi đến chỗ năm người khách với tâm trạng tim đập chân run.

Trần đại lang chẳng phải là chủ của một quán mỳ có tiếng trong thị trấn hay sao, nhưng nhìn cách ăn diện và thần thái nhút nhát kia hoàn toàn không thấy được dáng dấp của ông chủ ở con người của ông ấy.

Mái tóc dài điểm sương phủ ngang vai, trên mặt da dẻ khô héo hơi thiếu sức sống, hai bờ môi đen sậm mím chặt với nhau giống như từ lâu chưa bao giờ mở miệng.

Hai cánh tay áo sắn lên ngang khuỷu tay, lộ ra những sợi cơ gầy guộc tong teo, Trần đại lang càng nhìn càng chẳng thấy có chỗ nào xứng đáng với một người phụ nữ phúc hậu đoan trang như Trần đại thẩm.

Ông ấy khom người đi đến chỗ năm gã đại hán to con, ánh mắt hoảng loạn cùng toàn thân run rẩy trông có chút đáng thương.

Vì không nói được nên Trần đại lang chỉ biết ôm chiếc khăn trắng trong tay cúi người gật đầu lia lịa tỏ vẻ kinh hãi. Còn năm tên kia thì chỉ nhìn bộ dạng đáng thương của ông mà tỏ vẻ khinh thường.

Tên lão đại lập tức túm cổ áo của Trần đại lang rồi kéo sát về phía hắn, sau đó trợn mắt hăm dọa.

- Ngươi không nge thấy đại gia nói gì à. Mang my ra đây ngay.

Trần đại lang vốn muốn thưa với khách là Trần đại nương còn chưa đi chợ về nên chưa có đồ ngon để tiếp đãi bọn họ, ngặt nỗi ông ta bị câm nên có muốn cũng chẳng nói được nên lời.

Đám thực khách hung hãn nhìn dáng vẻ tiều tụy của Trần đại lang thì phá lên cười, một tên trong đó ghé sát miệng vào tai của chủ quán mà nói.

- Đại tỷ của ta sắp khai trương quán ắn đối diện với quán của mi, biết điều thì nhanh chóng cuốn xéo khỏi đây. Nếu không thì đạp nát cửa hàng của ngươi, có biết chưa?

Trần đại lang nghe xong thì đồng tử nở to, từng làn tia máu chạy dài trong chòng mắt, có lẽ vì quá sợ hãi trước khí thế hung tợn của đám người này.

Ông ta sợ sệt gật đầu lia lịa, đến nỗi tay chân run bần bật, mặt mũi nhăn nhúm lại trông thật là đáng thương. Tên lão đại thấy vậy càng cười lớn hơn mà nhắc lợi điều chúng muốn.

- Mi nhớ kỹ rồi chứ lão già! Cho phu phụ mi một ngày để cút đi nếu không bổn đại gia sẽ không nương tay đâu. Nghe chưa.

Sau khi dứt lời hắn tiện tay ném mạnh Trần đại lang về phía quầy hàng, va chạm cực mạnh khiến cho mấy rổ bát địa để ở trên rơi xuống vỡ tan tành.

Khung cảnh trước mặt làm cho thực khách trong cửa hàng sợ hãi bỏ chạy khỏi quán, nhìn bộ dạng lồm cồm bò dậy cùng gương mặt nhăn nhó vì đau đớn của Trần đại lang đáng thương, bọn chúng liền cùng nhau cười lớn ra vẻ vô cùng khoái chí.

Trần đại lang vừa đau vừa sợ, lại lực bất tòng tâm, trong đầu ông chỉ trông ngóng Trần đại thẩm sớm trở về. Bởi vì Trần đai thẩm không chỉ nấu Vằn Thắn ngon mà võ công của bà cũng không tệ, chính vì như vậy mà cửa hàng này mới tồn tại bao nhiêu năm qua mà không bị những đối thủ cạnh tránh khác đuổi đi.

Mấy tên đại hán nghênh ngang sau khi hành hạ Trần đai lang thì chúng cảm thấy như thế vẫn chưa đủ để dằn mặt. Bọn chúng đưa mắt nhìn nhau rồi bắt đầu nảy sinh ý định muốn đập phá để khiến cho chủ cửa hàng bị áp lực màn nhanh chóng rời đi.

Cả năm người đều cao to lực lưỡng, cùng tâm thái có ý định đến để đập phá nên bọn chúng không hề lưu tình. Thấy bàn ghế đồ đạc bị hủy hoại như thế, dù trong lòng vô cùng sợ hãi nhưng Trần đại lang vẫn cố gắng ngồi dậy, ông chạy đến dùng hết sức ôm tay của tên lão đại.

Hắn thấy vậy liền nổi giận vung quyền định đánh thẳng vào gương mặt khô héo của Trần đại lang. Nhưng quyền chưa tới thì một bàn tay chắc chắn đã đưa ra kịp thời túm lấy.

Đồng thời một giọng nói đầy chính khí cất lên.

- Giữa thanh thiên bạch nhất các ngươi dám tự do làm càn, có còn xem vương pháp ra gì hay không.

Trần đại lang đang hoảng loạn nhưng cũng bất giác ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy người vừa đưa tay ngăn cản cú đấm trời giáng của tên đại hán kia là một chàng trai nét mặt nghiêm nghị, mắt toát ra chính khí vững vàng.

Tên lão đại bị ngăn cản tức giận hét lớn.

- Tiểu tử ngươi là ai mà dám xen vào chuyện của ông đây.

Hắn bèn nổi nóng toan rút tay ra khỏi, nhưng hắn phát hiện ra người này công lực thâm hậu cho dù hắn cố hết sức vẫn không giật tay ra được.

Lam y nhân chỉ đưa ánh mắt kiên định nhìn vào mặt hắn và nói:

- Các ngươi còn làm bậy thì đừng có trách.

Tên lão đại và đám người đi cùng bị khí thế của người này uy hiếp, lúc đầu chúng còn sợ hãi dè chừng, nhưng nghĩ đến khoản thù lao hậu hình mà đại tỷ của chúng hứa sẽ đưa cho khi xong việc. Tinh thần tham lam trong chúng lại dâng lên. Tên lão đại gầm lớn.

- Mẹ kiếp! Tiểu tử muốn lo chuyện bao đồng phải không. Các huynh đệ quất nó.

Nhưng tiếng "nó" chưa kịp phát ra khỏi miệng, thì mật quyền cực nặng đã chèn ép lên chỗ phát âm của hắn. Tên đại hán còn chưa kịp phản ứng thì miệng đã bị một nắm quyền hùng mạnh đánh vào. Máu mũi máu miệng lập tức túa ra, đồng thời một số chiếc răng đã không chịu được lực đạo uy vũ mà văng ra ngoài.

Một quyền nhanh mạnh dứt khoát rõ ràng là không hề có một chút khoan nhượng nào.

Lam y nam tử cũng trợn mắt nói với gã:

- Nếu không cút đi thì sẽ lấy mạng chó của ngươi.

Đoạn anh ta vận kình dùng xảo thủ hất tên lão đại về phía huynh đệ của hắn, nội lựng người này thâm hậu kinh người khiến cả đám phá phách kinh sợ vỡ mật. Bọn chúng tiến lại ôm lấy tên lão đại bị thương rồi lê lết dẫn nhau bỏ chạy.

Lam y nam tử nhìn theo một lát rồi quay sang đỡ Trần đại lang đứng dậy không quên hỏi han vài câu.

- Đại thúc! Mọi chuyện ổn rồi.

Trần đại lang đưa mắt nhìn Lam y nam tử với lòng biết ơn sâu sắc, tuy không nói được nhưng ông đã cố ôm lấy tay của chàng trai kia bày tỏ lòng cảm ơn của mình.

Lam y nam tử chỉ nở một nụ cười ấm áp, sau đó dìu Trần đại lang đến ngồi xuống ghế rồi rời đi. Trần đại thúc nhìn theo chỉ thấy người này lưng đeo một thanh đao nhuệ khí cực mạnh, nhưng quan trọng hơn là thần thái người này cũng sắc bén không kém gì đao.

Trần đại thúc chỉ thở dài cảm thán, trong lòng nghĩ rằng một người tốt như vậy mong rằng sẽ gặp nhiều may mắn trên đường đời vạn nẻo.

Nhưng lam y nam tử chưa kịp đi ngay thì bỗng đâu có một xe ngựa hung mãnh từ đâu phóng bổ tới, phía trên xe một người phụ lớn tuổi la lên thất thanh.

- Mau tránh ra kẻo nguy hiểm.

Thế tới quá nhanh chàng trai không thể nào né tránh kịp, nhưng chàng không nao núng vận chưởng phát kình khéo túm lấy dâu cương, dùng nội lực thâm hậu ghì chặt đà phi của con ngựa.

Người đại nương trên xe cũng phải kinh ngạc vì công phu điêu luyện và nội lực thâm hậu của chàng.

Sau khi đã khống chế được cỗ xe ngựa rồi thì lam y nam tử mới ngước mắt nhìn lên mà nói.

- Đại thẩm! Tại sao lại phi ngựa liều mạng như vậy.

Trên xe là người phụ đã lớn tuổi nhưng ánh mắt vẫm rực sáng tinh quang, bà có nét quyết tuyệt quả đoán chứ không hề có khí chất giống như những người cùng tuổi với mình.

Nhưng nhìn sắc diện của vị đại thẩm này rõ ràng là đang rất vội vàng. Bà không nhìn vào nam tử kia nữa mà hướng vào trong quán mỳ gọi lớn.

- Lão trần! Nhanh lên mau qua giúp một tay.

Thì ra vị đại nương này chính là Trần đại thẩm nổi tiếng làm mỳ ngon nhất trong vùng là đây, bà cũng chính là phu nhân của Trần đại thúc khi nãy.

Nghe tiếng phu nhân gọi với vẻ vô cùng gấp gáp, dù vừa mới bị hành hung nhưng lão Trần không còn cách nào khác đành lết cái tâm thân tàn tại chạy ra bên ngoài.

Trần đại thẩm lập tức xuống khỏi xe ngựa, sau đó dìu ra ngoài một thiếu phụ đang bị thương rất nặng, thấy máu tươi từ vai áo chảy ra đầm địa rõ ràng là thương thế không phải bình thường.

Trần đại thẩm lập tức vội vàng ra hiệu cho chồng.

- Lão trần mau tới giúp một tay.

Trần đại thúc liền vội vàng chạy đến dìu vị thiếu phụ đang bị thương kia vào bên trong, còn Trần đại thẩm ra hiệu cho một bé gái còn lại trong xe mau chóng xuống đất.

Lam y nam tử nhìn thấy vậy cũng tiến tới nói với Trần đại thẩm.

- Đại thẩm! Ta có thể giúp được gì không?

Trần đại thẩm tuy tuổi tác đã cao nhưng khí chất lại sắc sảo, bà nhìn sang toàn thân nam tử kia lập tức đã có sự đánh giá. Người này toát ra vẻ chính khí lẫm liệt, vừa rồi sử ra kình lực thâm hậu để kìm hãm tốc độ của xe ngựa chỉ trong chớp mắt, trên lưng lại đeo một thanh đao khí thế bất phàm. Bấy nhiêu cũng đủ để khẳng định anh ta là một cao thủ.

Trần đại thẩm sau khi có đánh giá nhất định về chàng trai kia, liền bất ngờ nói:

- Đại hiệp! Cậu thân thủ bất phàm có thể giúp lão nương một tay không?

Lam y nam tử không suy nghĩ liền đáp.

- Xin đại thẩm cứ nói!

Trần đại thẩm mỉm cười đáp:

- Tốt lắm! Ta đang bị một đám người truy sát phía sau, cậu có thể giúp ta một tay ngăn cản bọn chúng hay không.

Nam tử kia liền trả lời ngay.

- Đại thẩm! Xin cứ yên tâm chữa trị cho người bị thương, bọn chúng do ta đối phó.

Lam Y Nam tử vừa nói xong thì Trần đại thẩm khẽ gật đầu, sau đó đưa đứa trẻ kia vào bên trong. Chàng trai nhìn theo thấy đứa bé có mái tóc bạch trắng, giữa mi tâm lại có một cái bớt hồng, nhìn qua trông rất quen nhất định đã từng gặp qua ở đâu rồi.

Lam y nam tử ngẫm nghĩ một lát thì trong lòng chợ thốt lên.

- Trời ơi! Lẽ nào là bọn họ.

Nhưng anh ta chưa thể xác minh được ngay, bởi vì từ phía sau đã có một nguồn sát khí cực kỳ nồng liệt ập đến.

Chàng trai dựa vào cảm nhận của mình có thể đoán ra kẻ đến là một nhân vật không dễ đối phó chút nào, cả đường phố lập tức hỗn loạn, người dân đã cảm nhận được sắp có đánh nhau của người giang hồ nên nháo nhào chạy thoát thân.

Bụi mù bay lên phủ kín cả con đường, dưới sự huyên náo ấy từ phía cổng trấn đã có một đám người xuất hiện, trên trời còn có âm thanh cự điểu vang vọng truyền đến.

Lam y nam tử vừa quay đầu nhìn lại thì đã có một giọng nói truyền đến bên tai.

- Ha ha! Đúng là oan gia ngõ hẹp. Đệ tử của Đông Doanh Đệ Nhất Đao Hoàng Ảnh cũng có mặt ở đây. Chúng ta lại gặp mặt nhau rồi.

(Huynh đệ nào muốn đọc full các chương thì vui lòng vào Group Phong Vân Thiên Thu Đại Kiếp nhé)

Bạn đang đọc Phong Vân Quyển 4 sáng tác bởi HùngBáTHH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HùngBáTHH
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.