Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phụng Vũ Đại Triển Thần Uy

Tiểu thuyết gốc · 2935 chữ

Rồng ẩn mình phượng ngủ sâu rốt cuộc cũng chỉ là đợi chờ ánh bình minh, có một nữ cao thủ nhiều năm về trước sở hữu công phu xạ tiễn đỉnh cấp bậc nhất võ lâm. Tên của nàng khi đó là Phụng Vũ, tuyệt nghệ bình sinh nổi danh thiên hạ của nàng là Phụng Vũ Cửu Thiên. Kết hợp với khinh công điêu luyện của mình, có thời gian Phụng Vũ từng được xem là có thân thủ nhanh nhất võ lâm. Ngay cả Quỷ Hổ với Quỷ Ảnh Bộ Pháp cũng không thể sánh bằng.

Quả nhiên một khi Phượng Hoàng đã tung cánh thì có thể bay được tới tận Cửu Thiên, chỉ thấy một ánh áng đỏ rực phát ra từ quán hàng đơn sơ. Đồng thời khi đó có vô vàn tiếng kêu hoảng loạn của cự điểu phát ra, nhìn kỹ thì Phụng Hoàng đỏ rực bay lên trên không kèm theo là đám Thiên Chiếu Thần Chuẩn tan tác bỏ chạy, khí thế quả không tầm thường, ánh áng chói lóa của Phụng Vũ Cửu Thiên đã thu hút cả trận chiến của Vô Hỷ và Thần Phong.

Khí thế rợp trời khi Phượng Hoàng Ngưỡng Thiên quả thật vừa đẹp vừa uy phong, cả hai cao thủ đang giao tranh nảy lửa cũng phải tạm chững lại quyết đấu để ngước nhìn.

Vô Hỷ thì không ngờ được rằng Thiên Chiếu Thập Ưng được đích thân Chuẩn Nhân Thiên Ẩn huấn luyện lại hoảng loạn đến tan đàn sẻ nghé như vậy, hắn không hiểu nổi đang có chuyện gì xảy ra phía quán ăn đó.

- Thật không ở cái nơi hẻo lánh này cũng tồn tại cao thủ, nhưng mà con Phượng Hoàng Lửa vừa bay lên là cái thứ gì vậy?

Thần Phong thì khác với Vô Hỷ, chàng cảm nhận thấy đây là võ công Trung Nguyên. Đã có lần chàng nghe Thiên Kiếm Vô Danh kể lại rằng ông có tam đại nô bộc, trong đó có một là nữ bà ấy tên là Phụng Vũ. Vô Danh tiền bối khi nhắc đến bà ấy ánh mắt cũng dậy lên một thoáng buồn u uất, có lẽ là vì Vô Danh cảm thấy mắc lỗi nhiều nhất với người nữ nô bộc này.

Phụng Vũ có thể vì Vô Danh mà từ bỏ tất cả, từ bỏ hạnh phúc, từ bỏ chồng con, thậm chí là từ bỏ cả tính mạng của mình vì chủ nhân. Thứ khiến Vô Danh phải ân hận một đời đó là không biết Phụng Vũ vì tìm kiếm chân nguyên giúp mình mà uổng phí sinh mệnh lâm bệnh mà qua đời.

Vô Danh luôn cho rằng mình hiểu Phụng Vũ, hiểu được tấm chân tình của nô bộc, tuy nhiên ông đã không hiểu được rằng phụ nữ luôn luôn cố chấp, ngay khi ta nghĩ rằng mình đã hiểu được họ thì hóa ra ta lại chẳng hiểu gì.

Cũng may là tạo hóa không quá tuyệt tình với còn người, nhìn vào Phụng Vũ Cửu Thiên trước mắt thì Thần Phong lại thoáng lộ ra chút vui mừng. Bởi chàng biết rằng trên đời chỉ có duy nhất một người có thể sử ra được tuyệt nghệ thần tiễn Phụng Vũ Cửu Thiên và người đó không phải ai khác chính là Phụng Vũ.

Nếu sự việc thật đúng là như vậy thì Phụng Vũ năm đó vẫn chưa chết, bà ấy nếu còn sống thì Vô Danh chắc chắn sẽ không còn ân hận mỗi khi nghĩ đến nữ nô bộc trung can nghĩa đảm của mình nữa. Thần Phong cũng cảm thấy mừng thay cho thiên kiếm về điều đó, nhìn vào uy lực của Phụng Vũ Cửu Thiên khi này thì an toàn của mẫu tử Thiên Lam có thể được đảm bảo rồi. Huống chi còn có ông ấy, cho nên Thần Phong đã có thể yên tâm hơn toàn lực ứng chiến với Vô Hỷ.

Biết tình hình nảy sinh biến số như vậy, cơ hội bắt được Kiếp Tâm sẽ càng khó hơn gấp bội. Nếu như kế hoạch lần này thất bại thì Vô Hỷ sẽ thật khó ăn nói với Chuẩn Nhân Thiên Ẩn, nghĩ như vậy hắn biết rằng phải tốc chiến tốc quyết, nhanh chóng hạ đo ván Thần Phong rồi tự mình ra tay thì mới ổn định được.

Tâm ý đã quyết Vô Hỷ liền lộn người ba vòng trên không trung như cá kình lướt trên sóng khí, thần thái uy dũng vô cùng, từ trên cao vung tay sử ra võ học tâm đắc của mình.

- Thần Phong! Tiếp Cực Lạc Luân Hồi trong Cực Lạc Vô Nhai Sát.

Đao rời tay Vô Hỷ xoáy tròn như bánh xe nước cường hãn bay tới chỗ Thần Phong như muốn lóc da xẻ thịt của chàng. Mắt thấy cường chiêu hung hãn rẽ sóng mà tới, Thần Phong biết không thể xem thường chiêu này của địch nhân. Chàng bèn hai tay nắm chặt Kinh Tịch đồng thời thôi động uy lực liên miên bất tuyệt của Khí Hải Vô Nhai trong thân. Cùng lúc vận khí sử ra tuyệt chiêu của nghĩa phụ Hoàng Ảnh để ứng chiến.

- Thất Thức Đao Ý Khốn Sầu Thành.

Đao pháp của Hoàng Ảnh cực kỳ độc đáo ở chỗ dùng ý hóa chiêu, dùng đao miêu tả tâm trạng của người dụng đao. Khốn Sầu Thành như mối sầu của kẻ vô địch, trầm mê vào đao mà không thoát ra được. Thần Phong tuy chưa thể đứng lên mục vinh quang lớn nhất giống như nghĩa phụ, nhưng nỗi sầu của chàng lại biến hóa theo một phương diện khác. Đó là sầu bi của một chàng trai mãi mãi không thể nào có cơ hội bày tỏ cho người mình yêu biết, đáng buồn hơn là nàng còn cho rằng chính mình đã sát hại cha mẹ của nàng. Nỗi sầu bi này chàng không thể giai tỏa, Thần Phong không dùng đao ý sầu đậm như Hoàng Ảnh mà chàng vận dụng nỗi sầu bi tình ái vào trong một thức Khốn Sầu Thành này.

Quả nhiên chỗ độc đáo trong đó đã biến đổi sang một sắc thái phụ diện tình cảm khác, đao chiêu rối như tờ vò như lòng người nhiều ngả không thể thoát ra mối sầu bi như bòng bong rối rắm đó. Các sợi sóng khí màu lam ngưng kết nhau thành một tòa thành kiên cố ngăn chặn hết Cực Lạc Luân Hồi của Vô Hỷ.

Đao chiêu của Vô Hỷ có sự tàn phá, có sự phẫn nộ. Còn ngược lạ Thần Phong lại có ý tứ dồi dào, hoàn toàn trong một thời ba khắc đánh bại anh ta là điều không thể.

- Khá lắm Thần Phong! Đao pháp điêu luyện lắm, không hổ khi năm xưa Hoàng Ảnh tự xưng là Đông Doanh Đệ Nhất Đao, còn đánh bại cả trưởng môn Dị Võ Đạo Bắc Tông là Vô Thiên Tuyệt Đao.

Vô Hỷ thực sự đã cảm nhận thấy sự tuyệt vời trong Thất Thức Đao Ý của Thần Phong, nhưng hắn vẫn tin rằng mình vẫn có khả năng đánh bại được sầu thành.

Ngay lúc ấy Vô Hỷ khẽ vung tay cỗ bánh xe đao bay lên trời rồi rơi xuống cắm mạnh trên nền đất mấy tấc, rồi hắn cuồng nộ hét lớn.

- Thần Phong! Ngươi hủy một tay của ta, hôm nay ta quyết không tha cho ngươi xem Hải Khô Thạch Lạn của ta.

Tuyệt chiêu này chẳng phải năm xưa trên Tam Phân Giáo Trường chính Trì Điền Tĩnh Nhân đã dùng để đả bại Phong Vân đó sao. Chỉ thấy toàn bộ hắc hải sóng khí của Vô Hỷ bị thanh Cực Lạc Đao hút sạch, rồi truyền xuống nền đất tạo thành một cơn sống ngầm.

Sau đó từ dưới lòng đất phun lên như cả mười cỗ sóng đao sắc bén phun ra, sức sát thương của nó không hề tầm thường chút nào.

Khốn Sầu Thành kiên cố vững chắc nhưng tuyệt đối Thần Phong không thể ngờ Vô Hỷ lại có sát chiêu Hải Khô Thạch Lạn này. Đao kình hóa sóng đao từ dưới đát phá lên, toàn bộ Khốn Sầu Thành đã bị phá vỡ, Thần Phong kinh hãi vì yếu tố bất ngờ của chiêu này, y phục đã bị sóng đao chém rách tan nát, cũng may kịp vận dụng Hoàng Kim Đao Khí hộ thân nếu không đã bị phân thây thành nhiều mảnh rồi.

Thần Phong thân hình điêu luyện như kình ngư giữa cơn sóng giữ suýt soát tránh được một sát chiêu đoạt mạng, nhưng hắc hải sóng khí của Vô Hỷ đã tràn vào Khí Hải Vô Nhai của chàng. Hai luồn khí lực đen xanh xung đột trong thể nội khiến thân thể Thần Phong vô cùng khó chịu.

Lúc này Vô Hỷ không thừa thắng xông lên, y đã thu hổi sóng khí màu đen của mình và ngự trên đó, dưới tác động của sóng kình thân hình Vô Hỷ đạp trên thủy sa vô cùng hoành tráng. Hắn nhìn Thần Phong nở nụ cười khinh mạn.

- Ngươi quên rằng ta mới chính là chưởng môn của Dị Võ Đạo, mọi tuyệt kỹ của môn phái ta đều nắm rõ, ngươi chỉ là một tên may mắn học được mà thôi. Ngươi có tư cách gì để đối đầu với ta. Ha ha.

Vô Hỷ nói không sai, Thần Phong ngoài dùng ý trí hơn người mà từ bức họa đồ của Nguyệt Mị Phù Hề mà lĩnh hội được Khí Hải Vô Nhai. Ngoài ra chàng hoàn toàn không hiểu hết về những biến hóa trong võ công toàn diện của môn phái này. Ngoài Khí Hải Vô Nhai Dị Võ Đạo còn có thần công tiến cảnh vượt trội hơn là Thiên Cực Khí Hải hội tụ của mười đạo Khí Hải Vô Nhai mà thành.

Bằng cách nào đó Vô Hỷ đã có thể tiến cảnh đến Thiên Cực Khí Hải điều mà không dễ dàng để có thể đạt đến. Thần Phong thật sự kinh ngạc về điều này chàng phải công nhận thực lực hiện tại của mình không bằng Vô Hỷ.

Thần Phong rốt cuộc phải làm sao để vượt qua chướng ngại vật to lớn này đây, chàng làm sao để đánh bại kẻ thù đã có liên quan đến cái chết của nghĩa phụ Hoàng Ảnh. Thần Phong thực sự đã hết cách vào lúc này, lẽ nào chàng cam chịu bó tay chờ chết.

Vô Hỷ vẫn ngự trên sóng khí, thần sắc ngạo nghễ như đại cuộc đã nằm chắc trong tay, hắn nhìn Thần Phong với ánh mắt khinh thường và nói.

- Thần Phong! Ngươi biết không. Mỗi khi nghĩ đến ngươi là cánh tay bị phế của ta lại đau nhói, cảm giác lúc Cực Lạc Đao xuyên vào trong lòng bàn tay khiến ta đau buốt lên tận cũng của đau đớn. Hôm nay ngươi phải chết dưới tay của ta, mới thỏa mãn nỗi căm hận trong lòng ta. Chuẩn bị chịu chết đi.

Vô Hỷ một lòng phẫn nộ muốn trả thù Thần Phong vì đã phế đi cánh tay cầm đao của mình, đó là một nỗi sỉ nhục không gì có thể thay đổi được. Vô Hỷ phát ra hắc hải sóng khi như bao trùm cả Hạ Phụng Trấn. Lần này hắn quyết tâm đánh bại Thần Phong một cách triệt để.

- Xem Hải Khô Thạch Lạn của ta. Thần Phong ngươi chịu chết đi cho ta.

Toàn bộ nội khí cường hoàng bộc phát, hắc lãng như nhẫn chìm Thần Phong vào trong đó, sóng khi như đao sắc từ dưới lòng đất phun lên dữ dội, một chiêu cường tuyệt này là vô cùng hung ác.

Khí thế cùng sát kình bắn tóe ra xung, quanh như hồng thủy vỡ đê tràn vào làng mạc sức tàn phá cực lớn.

Bên trong quán hàng đằng sau cuộc chiến giữa Vô Hỷ và Thần Phong, Thập Đại Ưng Sát đã hoàn toàn thất bại trong việc sử dụng Thiên Chiếu Thần Ưng tấn công Trần Đại Thẩm.

Chỉ thấy bà ấy đứng hiên ngang giữa gian phòng, ánh mắt quyết tuyệt tràn đầy nhuệ khí như muốn cảnh báo với mười tên Ưng Sát còn muốn giữ mạng thì mau chóng cút khỏi đây.

Bên này Thập Đại Ưng Sát cũng có vẻ kinh khiếp khi thấy phượng hoàng tỉnh giấc, nhưng sát thủ của Ẩn Kiếm Lưu không thể tùy ý rút lui khi chưa được sự cho phép của đội trưởng. Trong khi đó cuộc chiến của Vô Hỷ và Thần Phong đang tiến tới cao trào, hoàn toàn không thể tiếp cận được vào lúc này.

Bất đắc dĩ mười cao thủ kia vẫn phải tiếp tục hướng đến cuộc chiến, không chết không nghỉ đó mới là những gì họ đã được Chuẩn Nhân Thiên Ẩn huấn luyện.

Cả mười người lập tức dồn công lực lên đỉnh điểm, mục đích trong một chiêu nhằm đánh bại Phụng Vũ.

Nhìn thấy bọn chúng người nào người nấy thân thể căng phồng, sắc mặt đỏ hồng, Phụng Vũ cũng cảm thấy bọn chúng muốn liều mạng trong một chiêu cuối cùng này.

Bà chỉ khẽ nở nụ cười tự tin rồi nói:

- Đám các ngươi vẫn chưa nhận ra được điều gì ư? Các ngươi hoàn toàn không thể nào là đối thủ của ta, đấu tiếp chỉ có con đường chết mà thôi.

Tuy nhiên Thập Đại Ưng Sát đã xem chết như về, họ hoàn toàn không bị lời đe dọa của Phụng Vũ làm cho khiếp sợ.

- Lão bà! Ngươi xem thường bọn ta quá rồi, với chiêu hợp công này của bọn ta sẽ chia ra tấn công nhiều chỗ yếu hại trên cơ thể ngươi. Thập Sát Quy Ưng của chúng ta được Chuẩn Nhân Môn Chủ dùng Vạn Đạo Sâm La dung hội. Nó có thể trong thời gian ngăn cả mười người bọn ta sẽ chia ra tấn công tất cả những yếu huyệt trên người ngươi. Chỉ cần một người trong số bọn ta đắc thủ thì người chết chắc.

Tên thủ lĩnh nói lời tự tin như vậy, có lẽ sát chiêu này không phải chỉ là nói chơi. Tuy nhiên Phụng Vũ lại không cảm thấy lo sợ, bà lại khẽ nhếch môi một cái rồi dùng Phụng nhãn chiếu thẳng vào mắt từng người. Hành động này khiến chúng thất kinh, bởi vì trong tích tắc Phụng Vũ đã nhìn ra được yếu điểm chết người trong sát chiêu của bọn chúng.

- Ha ha! Ta biết sát chiêu của các ngươi lợi hại. Tuy nhiên yếu điểm chính là các ngươi phải tụ khí lên đỉnh điểm mới phát ra được uy lực cực đại. Bây giờ ta sẽ tấn công các ngươi ngay khi khí lực các ngươi chưa vận lên tối đa, các ngươi sẽ chết chắc.

Thật không ngờ Phụng Vũ với ánh mắt quan sát tinh tế đã nhìn ra được yếu điểm trong sát chiêu của cả mười người, khiên cho đám sát thủ cũng phải thất kinh. Ngay lúc chúng đang cố sức vận công lên nhanh nhất thì Phụng Vũ đã hét lớn xông tới.

- Để xem ta thu thập các ngươi thế nào.

Phụng Vũ động thân như Phượng Hoàng tung cánh ào tới tấn công cả mười kẻ địch trước mắt, nhưng ngay lúc đó cả căn quán gỗ rung chuyển, một trận sóng thần từ trên cao ập xuống. Đây chính là sự ảnh hưởng của trận chiến giữa Vô Hỷ và Thần Phong bên ngoài.

Nếu không ngăn cản thì cả quán này sẽ bị đao kình dời non lấp bể của Hải Khô Thạch Lạn do Vô Hỷ phát ra nhấn chìm. Thế đến quá nhanh khiến cho những người có mặt không kịp phản ứng, nhưng trong đó đám người này chỉ có một người có công lực cao cường để ngăn chặn cơn sóng dữ đó là Phụng Vũ.

Nhìn uy lực cuồn cuộn như ba đào gầm thét, Phụng Vũ biết nếu bị đao kình từ sóng dữ tấn công thì hậu quả không lường. Bà ấy công lực thâm hậu thì có thể thoát, nhưng tướng công và phụ tử Thiên Lam sẽ khó mà thoát nổi.

Trong sát na ngắn ngủi Phụng Vũ không còn cách nào khác là đành phải ra tay, để bảo vệ tính mạng của mọi người.

- Phương Hoàng Thiết Dực Chưởng trong Phụng Vũ Cửu Thiên.

Phụng Vũ vận hết công lực hai chưởng xòe ra như đôi cánh Phượng Hoàng chứa đầy kình lực hùng hậu, nhanh như ánh chớp Phụng Vũ dồn toàn lực vỗ mạnh hai chưởng vào nhau. Khí kình cường hoành lập tức đánh dạt thế tấn công của sóng khi màu đen.

Nhưng ngay lúc này Thập Đại Ưng Sát đã tụ khí đến mức cao nhất, nhân lúc Phụng Vũ xuất chiêu chấn lui sóng dữ thì chúng đã thừa nước đục thả câu.

- Lão bà! Hôm nay ngươi không thoát được rồi Thập Sát Quy Ưng mười người hợp nhất. Chịu chết đi.

(Đọc tất cả các chương và cập nhật liên tục tại Group Phong Vân Thiên Thu Đại Kiếp)

Bạn đang đọc Phong Vân Quyển 4 sáng tác bởi HùngBáTHH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HùngBáTHH
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.