Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Long Đoạt Mệnh Kiếm

Tiểu thuyết gốc · 1830 chữ

Vũ khí của Long Tụ là Tiểu Long Đoạt Mệnh Kiếm, khi thứ này gắn lên cánh tay của ông ta cũng là trói buộc lấy sinh mệnh của ông ta, kiếm tùy tâm phát, tâm tùy ý phát. Đó chính là nguyên lý dụng kiếm của Long Tụ, chỉ thấy ông ta đứng thế vững vàng một chân đưa lên trước, một chân lại hơi thu lại phía sau. Khoái kiếm trong tay áo chỉ thò mũi kiếm chĩa ra sáng loáng, như con lôi long thè lưỡi lúc ẩn lúc hiện khá quỷ mị lạ thường.

Long Tụ dùng ánh mắt đầy nhuệ khí trầm trọng nhìn đám cao thủ trong Nhị Thập Sát Kê Đoàn khẽ mỉm cười tự tin.

- Nào cho ta thấy sát kê các ngươi có chỗ nào lợi hại đi.

Nhìn thế đứng tấn của Long Tụ thật kỳ lạ, không hiểu đây là loại võ công gì nên đám Sát Kê Đoàn không dám khinh cử vong động.

Tuy nhiên nếu tiếp tục như vậy thì bọn chúng cảm thấy rất mất mặt, cho nên tên đầu lĩnh đã sai ba tên đứng đầu đến thử xem thực lực đối phương như thế nào.

- Ba người các ngươi lên trước dò xem hắn sự dụng kiếm chiêu gì.

Nhận lệnh của thủ lĩnh cả ba tên mặc y phục màu đen cùng nhau hét lớn một tiếng, sau đó dẫm mạnh chân làm cơ quan trong thiết hài mở ra, gay phía gót chân lộ ra một mũi giao sáng bóng.

Đoạn cả ba hét lớn tung người phi thân lên, rồi sử ra khoái cước cực nhanh của Sát Kể Liên Hoàn Thế tấn công đối thủ.

Ba người phát ra sáu cước đều nhanh mạnh hiểm, nhưng khi họ vừa lao đến gần vị trí của Long Tụ hơn một trượng thì bât ngờ đã xảy ra. Long Tụ lập tức phân thân làm thành ba nhân ảnh trong chớp mắt, đồng thơi cũng xuất kiếm tấn công.

- Thiểm Điện Kiếm Thế trong Khoái Kiếm Pháp.

Kiếm nhanh như điện vừa lóe lên đã vụt tắt, ba tên thủ hạ còn chưa kịp nhìn thấy kiếm xuất theo phương vị nào thì yết hầu đã bị cắt đứt. Bọn chúng không kịp kêu lên một tiếng đã ngã lăn xuống đất chết ngay tại chỗ, máu tươi loang lổ chảy đầy nền đất.

Nhưng kỳ lạ là Long Tụ vẫn chưa hề di chuyển, ông ta vẫn đứng trong tư thế như ban đầu, mũi kiếm cũng không dính một giọt máu.

Không hồ là truyền nhân của Khoái Kiếm Môn, kiếm xuất tàn ác một chiêu đoạt mạng, không hoa mỹ, không rườm rà, đây đích thực là thứ kiếm chiêu sáng tạo ra để giết người.

Có lẽ vì kiếm pháp này tàn độc nên năm xưa tại trận chiến ở Hoành Sơn, Vô Danh đã không thể nào thủ hạ lưu tình mà hạ sát trưởng môn của Khoái Kiếm Môn.

Long Tụ nói ra cũng là kiếm thủ dương danh cùng thời với Nhiếp Phong và Bộ Kinh vân, nói đến lịch duyệt giang hồ thì ông ta tuyệt đối là thâm hậu.

- Năm xưa nếu không phải hứa với Phụng Vũ sẽ phong kiếm quy ẩn, thì Long Tụ ta cũng phải là một nhân vật thành danh trong giang hồ rồi. Hôm nay được chết dưới tuyệt kỹ Khoái Ý Nhất Kiếm của ta thì là vinh hạnh của các ngươi.

Ba tên thủ hạ còn chưa kịp phát chiêu đã bị kiếm pháp nhanh như điện của Long Tụ sát hại, điều này khiến cho đám Nhị Thập Sát Kê cũng phải kinh hãi.

Biết đôi thủ lần này lợi hại vô cùng, bọn chúng cũng không dám khinh xuất, tên thủ lĩnh đã đưa tay lên ra lệnh cho toàn bộ thuộc hạ.

- Triển khai Sát Kê Thiết Dực Trận.

Nhận lệnh của cấp trên những kẻ còn lại lập tức chụm hai tay lại rồi dơ lên cao, phía cánh tay chúng bật ra những lười dao găm sắc bén. Sau đó chúng biến hóa trận pháp cực nhanh, thân hình xoay tròn theo quy tắc ngũ hành, áp sát rồi tấn công địch thủ.

Mắt thấy kẻ địch đã áp dụng trận pháp để đối phó mình mà Long Tụ vẫn lâm nguy bất loạn, phía trước cả đám cao thủ xoay tròn lả lướt với những con dao sắc bén ôm chặt lấy thân. Chỉ cần bị chém trúng thì sẽ bị thương rất nặng, nhưng Long Tụ dường như hoàn toàn không để những điều đó trong mắt.

Chỉ thấy ông ta đưa lưỡi Tiểu Long Kiếm lên cao một luồng sét được dẫn động từ trên trời phóng xuống ngưng tụ nơi mũi kiếm.

- Các ngươi làm vậy chỉ vô ích thôi. Bởi vì khoái kiếm lôi thiểm của ta sẽ giết sạch các ngươi nay bây giờ.

Sau khi tiếp nhận oai lực cường đại của lôi điện, đôi chân long tụ biến hóa như bách bộ huyền ảnh, phút chốc dưới lưới điện vây kín thân ảnh Long Tụ như tách ra vô số người, thân thủ nhanh đến mắt thường không thể trông thấy.

Chỉ thấy một luồng điện xẹt qua toàn bộ đám Nhị Thập Sát Kê như gã gẫy cánh đổ rạp sang hai bên. Không ai trong bọn chúng kịp nhìn thấy Long Tụ xuất chiêu như thế nào.

Duy chỉ có một người duy nhất nhìn thấy, bởi võ công của hắn cao nhất trong số đám người này. Nhưng kết cục thì cũng không tốt hơn là bao khi mũi của long kiếm đã đâm xuyên qua tim của hắn.

Tên thủ lĩnh chỉ kịp há miệng kinh hãi, ánh mắt bằng hoàng, cái chết ập đến thật nhanh đến mức hắn vẫn còn đang ngỡ ngàng.

- Trời ơi... Lợi hại quá! Đầu tiên hắn dùng lôi điện tấn công vào Thiết Kê Hài của các huynh đệ, khiến họ bị chấn động phải rút chân về, sau đó hắn thừa cơ áp sát tung khoái kiếm kết liễu. Động tác thật nhanh gọn bất ngờ, ngay cả ta cũng... không kịp nhìn ra.

Tên thủ lĩnh lên cơn hấp hối trước khi sinh mệnh lực giãy giụa thoát ra khỏi nhục thân, hắn kinh ngạc ngã xuống dưới mũi kiếm của Long Tụ. Đúng là một kiếm nhanh khủng khiếp, nhanh như lôi điện xẹt qua nhưng lôi điện còn khiến ngừa ta một thời gian ngắn lóa mắt, còn kiếm của Long Tụ thì lúc phát giác ra đã là lúc hồn lìa khỏi xác.

Long Tụ vẻ mặt hờ hững, trên mặt không lộ ra chút cảm xúc, đúng là một người đầy lạnh lùng và tàn nhẫn. Ông ta từ từ đứng thẳng người dậy, mũi đoản kiếm rút ra khỏi ngực của tên thủ lĩnh, hắn ngã xuống như một thân cây bị đốn mất gốc, trong khi ánh mắt còn kinh hãi tột cùng.

Long Tụ không thèm nhìn bọn chúng lấy một cái, có lẽ kết quả này là điều ông ta đã dự đoán được từ trước, dù là sau bao nhiêu năm mới xuất kiếm, chiêu thức và sự tàn khốc không hề giảm đi nhưng trong lòng Long Tụ không hề cảm thấy vui vì chiến thắng này.

Lòng của ông ta rơi vào trầm mặc, bởi vì làm sao Long Tụ có thể vui được. Từ lâu tâm truy cầu võ học của ông ta đã đặt trong Tiểu Long Kiếm trôn sâu dưới ba tấc đất. Nay kiếm đã được xuất ra thì thù hận năm xưa lại trở về trong tâm tưởng.

Mấy mươi năm trước Long Tụ vì Phụng Vũ mà cam tâm phong kiếm, đổi lại một thời gian dài sống hạnh phúc bên phu nhân, điều đó với ông ta mà nói là hoàn toàn xứng đáng.

Nhưng hôm nay vạn bất đắc dĩ kiếm đã rút khỏi bao, lời hứa năm nào cũng đã chấm dứt. Long Tụ không biết Phụng Vũ liệu có bỏ ông ta mà đi hay không, thêm nữa với cái tâm truy cầu võ học của mình thì Long Tụ có đủ dũng khí để vì Phụng Vũ mà trôn kiếm một lần nữa hay không.

Tất cả những câu hỏi này cứ loanh quanh luẩn quẩn trong đầu Long Tụ, khiến cho ông ta cảm thấy vô cùng phức tạp, cảm giác đánh bại kẻ địch thống khoái đó ông ta cũng thấy thật vô vị.

Long Tụ thu lại khoái kiếm vào tay áo lững thức bước ra bên ngoài, lúc này trận chiến của Thần Phong và Vô Hỷ cũng đang diễn ra vô cùng ác liệt. Chỉ thấy hắc hải đang như muốn nuốt trửng lam hải, các luồng sóng khi va chạm nhau làm khí kình tứ tán ra khắp mọi nơi. Chỗ nào đao kình đi qua mặt đất bị chém sâu hoắm, cây cối gãy thân đổ rạp. Một trận đại chiến giữa hai cơn sóng giữ, nếu một trong hai người bị thua sẽ bị con sóng khủng khiếp này nuốt chửng.

Kỳ lạ là dù sóng đao băm bổ khắm mọi nơi tạo nên vết đao ngấn trên mọi đồ vật mà nó đi qua, nhưng khi đến chỗ Long Tụ thì lại bị một luồng khí lực cường đại hóa giải.

Long Tụ tay chắp phía sau đưa mắt bình lặng nhìn về phía hai cao thủ đang toàn lực chiến đấu trong cơn sóng dữ.

Ông ta tự nhiên lại cất tiếng chen vào:

- Tiểu tử! Có muốn lão phu giúp cho một tay hay không?

Chỉ thấy Thần Phong bên trong hai hàm răng cắn chặt, tay và đao như nối liền với nhau. Thần Phong chỉ kịp dùng ý phát tiếng truyền ra bên ngoài.

- Tiền bối! Đây là trận chiến của con xin người đừng nhúng tay vào. Con muốn dùng chính võ học của nghĩa phụ để đánh bại hắn.

Long Tụ bên ngoài nghe xong lại khẽ nở một cười rồi nói:

- Tiểu tử! Cậu vẫn như năm đó mà chúng ta gặp nhau. Thôi được nếu cậu đã muốn như vậy thì lão phu chỉ còn cách là đứng ngoài quan chiến mà thôi.

Phía bên trong lại có tiếng ý của Thần Phong vọng ra.

- Tiền bối! Người không đi theo bảo vệ cho mấy người bọn họ hay sao? Con e rằng nguy hiểm vẫn chưa kết thúc đâu.

Long Tụ vẫn đứng yên tại chỗ và nói:

- Cậu yên tâm đi! Vừa rồi ta đã truyền công cho Phụng Vũ, với năng lực của bà ấy thì đối phó với đám tép riu này không đáng ngại. Huống chi ta đã giết hết truy binh rồi, cậu không phải lo lắng đâu đánh bại hắn ta xem.

Bạn đang đọc Phong Vân Quyển 4 sáng tác bởi HùngBáTHH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HùngBáTHH
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.