Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khoái Ý Kiếm Long Tụ

Tiểu thuyết gốc · 2002 chữ

Một tuyệt thế khoái kiếm đã thoái ẩn nhiều năm, tất cả cũng chỉ vì một người mà anh ta cả đời yêu thương tha thiết.

Kiếm của y đã từng một thời được giang hồ ca tụng là nhanh nhất, hiểm nhất và tàn nhẫn nhất.

Nếu như không vì nàng, thì hắn sẽ không cam tâm phong kiếm quy ẩn, ngày ngày tay dao tay thớt phục vụ đồ ăn thức uống cho thực khách qua đường.

Cũng vì nàng mà hắn từ bỏ mối thù sát phụ không đội trời chung, vì nàng mà để võ công tu luyện một đời phải hoang phế, điều đó có xứng đáng với hắn hay không.

Đúng ra mà nói là hoàn toàn xứng đáng, vì nàng hắn có thể cam tâm buông bỏ tất cả, kể cả sinh mạng này của hắn. Tất cả những điều kể trên đối với hắn mà nói đều rất quan trọng, nhưng cũng chẳng thể đem ra để mà so sánh với tình yêu của hắn dành cho nàng.

Hắn đã phong ấn mối thù sâu như biển cao như núi ở trong lòng suốt mấy mươi năm, con quỷ khát máu với nung nấu báo thù đã được kìm chế lại trong thân xác của một tên phế nhân thọt chân nhút nhát nhu nhược đến đáng thương.

Nhưng ngày hôm nay hắn không thể nào mà không toàn diện phóng thích cỗ sát ý tiềm tàng bấy lâu trong lòng được nữa, Khoái Kiếm Long đã chính thức trở lại giang hồ rồi.

Chi thấy sát ý kinh thiên tỏa ra ép tất cả đám Nhị Thập Sát Kê phải sợ bất giác lùi lại, từ trong bóng tối của góc khuất trong hàng quán một ánh mắt rực sáng tinh quang bắn ra, khiến cho ai tiếp xúc cũng cảm thấy ớn lạnh.

Tuyết Tử và Thiên Lam ở gần ông ta nhất, nàng cảm thấy luồng chiến ý này giống như quỷ kiếm nhiều năm bị phong ấn trong bao đang vùng vẫy muốn thoát ra ngoài. Chỉ có máu tươi mới làm cho quỷ kiếm thống khoái và thỏa mãn.

Thiên Lam thì lại không hề sợ hãi, nó nhìn chằm chằm vào sát khí kinh hàn bên đó lại nở một nụ cười nhẹ.

Chỉ thấy một người trong góc khuất bước ra, ánh mắt tỏa lên sư ớn lạnh cho bất kỳ ai khi tiếp xúc với nó. Thân hình người này tuy mảnh khảnh nhưng xương cơ kết lại như sát thép. Mái tóc rũ rượi tung bay trên đôi vai gầy guộc. Nhưng khi nhìn vào Thiên Lam thì ông ta lại kẽ nở một nụ cười thân thiết.

- Yên tâm! Có gia gia ở đây các con sẽ không sao đâu.

Tuyết Tử nghe ông ta nói vậy thì không khỏi cảm thấy kỳ lạ, miệng lắp bắp nói.

- Người thực sự là ai?

Người đàn ông chưa trả lời thì đã có một âm thanh mệt mỏi gần bên cất lên.

- Tướng công! Cuối cùng thì chàng cũng phải xuất đầu lộ diện, vậy thì lời hứa năm đó của chúng ta coi như cũng chấm dứt ở đây.

Người đàn ông đã bước ra chỗ có ánh sáng, chỉ thấy anh mắt ông ta sắc lẹm nhưng ẩn chứa một nỗi buồn ghê gớm, nỗi buồn mà chẳng thể nào phát ra thành lời.

- Phụng Vũ! Ta biết mình đã thất hứa với muội. Nhưng ta không thể để kẻ nào động đến cháu nội của ta. Mấy chục năm qua muội ở bên cạnh ta như vậy, Long Tụ cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.

Nghe người ấy nhắc đến tên của mình thì Tuyết Tử nghe xong cũng phải thốt lên.

- Người là truyền nhân của Khoái Kiếm Môn Long Tụ, Kiếm Quỷ Phi Long chính là người ư.

Long Tự nghe xong mắt không quay lại nhưng miệng thì đã mấp máy thừa nhận.

- Đúng thế! Ta chính là Long Tụ là cha của Long Nhi, gia gia không thể chương mắt nhìn các con bị hại được. Cho dù hôm nay phải phá vỡ lời thề với bà ấy.

Phụng Vũ nghe xong nhắm nghiền hai mắt lại như không muốn chứng kiến những điều khủng khiếp sắp sửa xảy ra.

- Gia gia! Người thật sự là cha của Long Nhi đại ca sao?

Tuyết Tử đôi mắt vẫn không dấu nổi sự kinh ngạc khi nhìn vào ông ấy.

Long Tụ khẽ nhìn sang hai mẫu tử nàng mà thoáng hiện một chút ấm áp tỏa ra, chút cảm xúc này thật sự rất hiếm hoi hiện diện trên khuôn mặt khắc khổ của ông ấy.

- Long Nhi không phải là con ruột của Long Tụ ta. Nhưng cả đời này ta chỉ có nó được xem là đứa con duy nhất. Ta sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào trên cõi đời này động vào nương tử và nhi nữ của nó.

Long Tụ nói xong lại quay sang phía phu nhân mà than thở.

- Phụng Vũ! Ta xin lỗi vì đã không giữ lời hứa 20 năm trước, là cả đời sẽ không dùng đến Tiểu Long Khoái Kiếm của mình. Dù sau này muội có từ bỏ ta mà về bên ông ấy ta cũng chấp nhận.

Phụng Vũ vẫn nhắm mắt không nói gì, nhưng bà trong lòng dậy lên một nối lo sợ rất lớn. Một khi Long Tụ đánh thức kiếm quỷ trong lòng, thì thù hận phong bế nhiều năm cũng được khôi phục, Long Tụ nhất định sẽ tìm ông ấy báo thù. Đây là điều từ lâu Phụng Vũ đều hoang mang, thật không ngờ ngày hôm nay bà lại phải đối diện với nó. Phụng Vũ không biết tiếp theo mình nên làm thế nào đây. Giữa tướng công người bà kề cận nửa đời và ông ấy người bà thầm thương lúc còn thành xuân. Phụng Vũ thực sự không thể nào nghĩ ra cách giải quyết nếu như tình huống đó thật sự xảy đến.

Ngay lúc này thì tên đầu lĩnh của Nhị Thập Sát Kê đã lên tiếng quát lớn.

- Lão già! Ngươi đừng quá ảo tưởng với năng lực của mình, nên nhớ rằng bọn ta đều là những cao thủ được tuyển chọn kỹ lượng nhất từ lực lượng đặc biệt của Ẩn Kiếm Lưu. Ta không tin hai mươi người bọn ta lại không khuất phục được ngươi.

Nghe thấy vậy Long Tụ chỉ liếc mắt bằng cái nhìn khinh mạn, rồi không hề xem bọn chúng trong mắt, ông chậm rãi bước đến bên phu nhân, nhẹ nhàng lấy tay ấn lên người của bà.

- Phu nhân! Bà bị thương không nhẹ đâu. Ta sẽ truyền chân khí cho bà rồi phu nhân hãy đưa mẹ con Tuyết Tử rời khỏi đây. Ta không muốn cháu mình thấy gia gia biến thành một con ác quỷ.

Phụng Vũ mở mắt nhìn vào mắt của người đàn ông nhiều năm kề cận, trong đó chứa chan một tình cảm sâu đậm vô cùng, có lẽ lần này phải phá bỏ lời thề cũng là bất đắc dĩ. Long Tụ phải làm như vậy vì ông ấy yêu bà, yêu rất nhiều đến mức Phụng Vũ toàn diện cảm nhận thấy một cách rõ ràng. Đối mắt bà ngấn lệ khẽ gật đầu.

- Được! Tướng công muội đi trước huynh phải thật cẩn thận đó.

Long Tụ chỉ khẽ nở một nụ cười trìu mến chấn an phu nhân:

- Yên tâm! Muội biết huynh một khi sử ra Tiểu Long Khoái Kiếm uy lực ra sao mà. Đi đi, đưa cháu của chúng ta rời khỏi đây trước khi nơi này chỉ còn lại một màu đỏ thẫm của máu.

Nhờ được Long Tụ truyền công nên nội lực của Phụng Vũ đã được phục hồi, bà vâng lệnh ngồi dậy rồi đi đến chỗ mẹ con Tuyết Tử, họ dìu nhau đi ra cửa sau của gian quán cũ.

Thấy con mồi cứ thế dời đi đám Sát Kê không thể chơ mắt đứng nhìn được. Tên đầu lĩnh liền quát lớn.

- Đứng lại! Các ngươi không thể đi khỏi đây.

Nhưng hắn vừa nói xong thì một luồng kiếm xoẹt qua như điện bức tới, tên này cũng là cao thủ nên linh cảm mẫn tiệp đã kịp thối lui ra phía sau. Tuy nhiên lọn tóc trước trán đã bị một thứ sắc bén vô cùng chém đứt rụng xuống nền đất.

Từ trước đến này hắn luôn tự hào về thân thủ của mình nhanh nhất trong Nhị Thập Sát Kê, nhờ vào điểm mạnh này mà được phong làm đầu lĩnh. Thật không ngờ ngay đến một kiếm khoái tuyệt cũng không tránh được, đúng là núi cao còn có núi cao hơn.

Hắn hoang mang nhìn về người đang đứng đối diện trước mặt, chỉ thấy y toát lên chiến ý mạnh mẽ đáng sợ, đối thủ này có lẽ là mạnh nhất mà bọn chúng đối diện từ trước đến nay.

Long Tụ đứng hiến ngang trong giữa gian quán, hai ngón tay dơ ngang mặt rồi mỉm cười tự mãn.

- Nếu vừa rồi mà là Tiểu Long Khoái Kiếm của ta thì chắc đầu của ngươi đã nằm dưới đất rồi. Hà hà.

Thì ra chỉ dùng hai ngón tay mà đã nhanh và sắc lẹm đến vậy, nếu như thực sự cầm kiếm nữa thì chiêu thức của Long Tụ còn lợi hại đến mức độ nào.

Lúc này Long Tụ đã thấy phu nhân và hai con đi khỏi hiện trường, ông ta mới quay sang đám sát thủ nhe răng cười một cách nanh ác.

- Đến lúc rồi. Bảo Bối của ta mau hiện thân đi nào.

Sau tiếng kêu gọi triệu hồi của Long Tụ thì mặt đất bên dưới quán hàng rung chuyển giữ dội. Nền đất nứt vỡ ra rồi có vật gì đó được nội lực khiên động đang từ từ trồi lên.

Rồi một màu đen u tối từ dưới lòng đất chồm lên kèm theo khí lạnh kỳ hàn hóa hình thành một đạo hắc long khí hung tợn làm chấn kinh hết thảy mọi ánh nhìn.

Long Tụ nhìn thấy một chiếc hộp hiện ra trước mắt thì không khỏi kích động không thôi, bàn tay ông ta gân guốc dị thường đập lên thành của chiếc cháp đánh tan mọi hắc long khí ra xung quanh.

- Binh khí yêu mến của ta Tiểu Long Đoạt Mệnh Kiếm, hôm nay ta sẽ phải dùng đến sức mạnh của các ngươi.

Long Tụ vận kình bóp nát hộp cháp thì một con rồng cũng từ trong đó há miệng dương vuốt phi ra, trong đó ẩn chứa một cỗ hận ý cực nặng, như nỗi thống khổ của một người nhiều năm kìm nén vậy.

Hắc long bay vòng lên cao rồi ngưng tụ trên tay của chủ nhân, đó chính là binh khí năm xưa từng kề vai tác chiến với Long Tụ. Một thanh tiểu long kiếm với chuôi hình đầu rồng ẩn tàng trong tay áo chỉ thò mỗi lưỡi kiếm ngắn nhưng sắc bén ra ngoài.

- Nào đám gà con nhỏ nhoi mau tới đây chịu chết đi.

Sát ý từ Long Tụ thấu phát cả ra bên ngoài, Thần Phong đang toàn lực giao chiến với Vô Hỷ cũng đã cảm nhận thấy.

"Mình biết là ông ấy mà, sau bao năm ông ấy vẫn có cái khí thế đáng sợ như vậy".

Lẽ nào Thần Phong đã quen biết Long Tụ từ trước, họ có quan hệ như thế nào.

Mời chư vị đón xem tiếp chương sau để biết chi tiết nhé.

(Đọc tất cả chương, cập nhập liên tục, hội ngộ các anh em đam mê Phong Vân tại Group Phong Vân Thiên Thu Đại Kiếp)

Bạn đang đọc Phong Vân Quyển 4 sáng tác bởi HùngBáTHH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HùngBáTHH
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.