Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mười Hai Người Trong Băng

Tiểu thuyết gốc · 2397 chữ

Phá Quân vừa nói chuyện vừa ấn mạnh tay vào cánh cửa đá nặng cả trăm cân phái trước mặt hai người, băng tuyết bao phủ bên trên đó rơi xuống ầm ầm.

Cánh cửa đá nặng nề nhiều năm không có người khởi động đã mở ra, đồng thời Phá Quân cũng lặng người cảm thán.

- Nơi ấy là nơi các chưởng môn Kiếm Tông bế quan luyện công, đó là cấm địa của môn phái. Đệ tử bản môn tuyệt đối không được đi vào.

Vô Danh cũng là đệ tử của Kiếm Tông còn là đệ tử xuất sắc nhất, tuy nhiên ông ta biết nơi này nhưng chưa từng vào trong bởi vì ông ta chưa từng là trưởng môn của tông phái này. Nhưng Phá Quân thì khác, lão có quan hệ mật thiết với trưởng môn Kiếm Tuệ nên hoàn toàn đã được chiếu cố hơn những người khác.

Phá Quân lúc này cũng thẳng thắn nói rõ điều đó.

- Thực ra ta đã từng được vào luyện công bên trong này.

Vô Danh bình tĩnh đáp một cách từ tốn.

"Chính là thời gian ba năm sư huynh bị sư phụ phạt năm xưa đó sao"

Phá Quân cũng thở dài xác nhận sự thật đó.

- Đúng vậy! Năm xưa lão phu đã mượn lý do tỉ võ mà giết chết sư huynh Thần Phong. Sau đó cha ta đã nhốt ta vào đây để chịu xám hối. Đáng tiếc là ta vẫn không hối hận mà càng trở nên ngông cuồng hơn.

Vừa nói Phá Quân vừa tiến vào bên trong, khi hai người bước vào thì Vô Danh cảm thấy vô cùng bất ngờ. Sau cánh cửa đá là một hành lang trải dài, trong đó cây cỏ xanh tốt sức sống dồi dào chứ không lạnh giá khắc nghiệt như ngoài kia.

- Trong Luyện Khí Phòng này không hiểu vì sao khi người ta đi vào đây đều tự nhiên cảm thấy rất sảng khoái, mọi ưu tư muộn phiền đều tan bên biến hết. Người luyện công ở đây có được công lực thăng tiến nhanh hơn người thường rất nhiều. Năm xưa đệ 22 tuổi đã là thiên hạ vô địch, nếu không có thời gian ba năm bế quan ở đây, ta vốn chẳng có cơ hội tranh phong cùng đệ vài chiêu như thế.

Phá Quân nói không sai, nơi này thực sự tỏa ra một thứ khí chất rất đặc biệt, từ khi bước vào trong đây tâm trạng của Vô Danh cũng trở nên phấn chấn lạ thường. Hai bên hành lang trồng đầy kỳ hoa dị thảo đều là thứ hiếm gặp trên đời, ánh sáng không gian tỏa ra mờ ảo. Trong này vốn không cần đèn đuốc gì vẫn có ánh sáng để người ta đi lại bình thường.

Phá Quân chỉ tay hướng về phía trước và nói:

- Qua nốt khúc cua này là tới gian chính của khí phòng, có lẽ thi thể bọn họ được đặt ở trong đó.

Phá Quân và Vô Danh tiến sâu vào bên trong, theo lối thông đạo bọn họ được dẫn đến một căn phòng lớn. Trong căn phòng này phát ra ánh sáng lung linh huyền ảo, mỗi góc tường được thiết kế một đầu rồng bằng đá đang há miệng phun nước ra.

Tổng cộng có tất cả chín đầu rồng cả thảy, nước từ trong đó chảy vào một hồ nhỏ nơi giữa căn phòng. Đây là trận đồ phong thủy Cửu Long Vọng Nguyệt. Ở giữa hồ nước trong xanh óng ánh, có một không gian nhô lên khỏi mặt nước, nhìn vào đoán rằng có lẽ nơi này được dùng để bế quan tu luyện.

Phá Quân bước lại gần chỉ tay xuống hồ nói:

- Đây là Nguyệt Trì nơi tốt nhất của Luyện Khí Phòng, cũng chứa sinh khí nhất mà ta được biết. Chúng ta cùng tới đó xem sao.

Phá Quân triển thân đạp lên mặt nước để tới Long Đài, Vô Danh cũng tiếp bước theo sau, khinh công hai người trác tuyệt, mũi chân điểm nhẹ lên mặt nước, chỉ vài bước đã ra tới nơi.

Khi hai người đã đứng trên Long Đài thì phát hiện ra mười ba chiếc kệ được sắp xếp ngay ngắn. Có điều trên kệ chỉ đặt có tám bức tượng, còn lại năm trong số đó đã biến đi đâu mất.

Không nghi ngờ gì nữa mười ba pho tượng được đặt ở đây chính là mười ba vị chưởng môn đã bị băng phong năm xưa.

Chỉ có điều lại thiếu mất đi năm người, trong đó có cả chưởng môn Kiếm Tuệ và Vô Song Thành Chủ Độc Cô Nhất Phương.

Bọn họ đã đi đâu hoàn toàn không có dấu vết nào để nhân biết, có lẽ nào họ vẫn còn sống hay sao. Vô Danh quan sát khắp mọi nơi trong gian động thất này. Ở đây có ánh sáng huyền ảo từ trên cao tỏa xuống, thật đẹp như một kỳ quan.

Vô Danh ngẩng mặt nhìn lên xem thứ ánh sáng này phát ra từ đâu. Quả nhiên ông đã phát hiện ra bí mật của sự kỳ diệu diễn ra bên trong căn phòng rộng rãi này.

Thì ra trên nóc của thạch thất có gắn một viên đá màu tím, ánh sáng ấm áp lung linh cũng từ phiến tử thạch này mà ra. Vô Danh ngắm ngía một hồi rồi cất tiếng hỏi Phá Quân.

- Sư huynh có biết viên đá màu tím bên trên kia từ đâu mà có không.

Nghe Vô Danh hỏi thì Phá Quân cũng ngước mắt nhìn lên.

- Ta cũng không rõ lắm, chỉ nghe cha ta nói viên tử linh thạch này có ở đây từ khi kiếm tổ ta khai tông lập phái đến giờ.

Vô Danh nhìn vào viên đá quan sát rất kỹ rồi mới đưa ra kết luận.

- Nếu ta không lầm thì đây chính là một trong tứ đại linh thạch, Nữ Oa Nương Nương luyện đá vá trời mà nên.

Nghe Vô Danh nói Phá Quân cũng phải nhất thời không dấu nổi sự kinh ngạc.

- Ý của sư đệ đây chính là Thần Thạch có công năng duy trì sự sống trong truyền thuyết đó sao.

Vô Danh quan sát mọi thứ diễn ra ở đây thật kỹ lưỡng để tìm ra đáp án. Ông ta nhận thấy nơi này ngập tràn linh khí, nếu không có kỳ thạch trên cao kia làm sao thiên nhiên trong này lại ngập tràn sự sống đến thế.

Hơn thế nữa thứ linh khí này thần lực dồi dào, ngoài chân nguyên rồng ra thì không thể tìm ở đâu thứ linh lực kỳ diệu như vậy.

Vô Danh đôi mắt rực sáng tinh minh nhìn khối kỳ thạch rồi nhẹ nhàng kết luận:

- Đúng vậy đó! Có điều diệu dụng của nó trải qua ngàn năm, e là cũng không còn nhiều nữa. Sư huynh có thấy ánh sáng phát ra từ Thần Thạch rất yếu ớt không.

Phá Quân căng tròn mắt nhìn viên đá thần, ông ta vốn không nghĩ Thần Thạch thực sự tồn tại, không ngờ nó lại ở đây và còn rất gần ông ta nữa.

Còn Vô Danh thì không chú ý đến viên đá thần nữa, mà ông ta đi lại xung quanh dùng ánh mắt soi xét thật kỹ những bức tượng người kia.

Rồi dường như đã phát hiện ra điểm gì nghi vấn nào đó Vô Danh liền gọi lớn.

- Sư huynh lại đây xem này.

Nghe Vô Danh gọi lớn như vậy, Phá Quân cũng dời mắt khỏi Thần Thạch, ông ta bước đến chỗ sư đệ thì phát hiện thấy Vô Danh đang ngồi xuống quan sát rất kỹ năm kệ đá trống không.

Phá Quân ngạc nhiên hỏi:

- Có chuyện gì khác thường hay sao?

Vô Danh im lặng một lát mới cất tiếng trả lời.

- Trước chúng ta cũng đã có hai người tới đây.

Phá quân sửng sốt.

- Nơi này hoàn toàn bí mật, ngoài ta và đệ ra tin rằng không có ai biết tới.

Vô Danh liền trả lời.

- Sư huynh hãy nhìn kỹ xem này.

Vô Danh vận khí vung tay xuất ra một chiêu, kiếm ý tinh diệu nhưng không kém phần lăng lệ. Kình lực phát ra thổi bay lớp tuyết mỏng manh trên mặt đất. Quả nhiên khi tuyết bị thổi bay đi thì đã lộ ra vô số vết chân người còn lưu lại trên lớp băng mỏng.

Vô Danh chỉ xuống những vết chân kia và nói:

- Sư huynh thấy chưa rõ ràng đã từng có hai người hiện diện ở đây.

Phá Quân nhìn vết chân chi chít ngang dọc thì không tin.

- Ở đây rất nhiều vết chân chằng chịt, làm sao có thể khẳng định là của hai người được chứ.

Vô Danh bình tĩnh quan sát thật kỹ toàn bộ hiện trường rồi bắt đầu phân tích.

- Sư huynh không biết rồi, vết chân người vốn to nhỏ không giống nhau. Nhưng chỗ vết chân dày đặc này kích thước như nhau, từ đó khẳng định là vết chân của một người. Sư huynh xem chỗ này này, có một vết chân khác đứng ở đây. Người này ít di chuyển nghĩa là y chỉ đứng và chỉ đạo người còn lại kia. Nói chính xác hắn là chủ nhân còn người kia là thuộc hạ.

Phá Quân giương mắt nhìn toàn bộ dấu chân lưu lại trên mặt đất, quả nhiên có xuất hiện hai vết chân phía dưới kệ đá, vết chân này cũng rất ít di chuyển, xem ra phán đoán của Vô Danh là chính xác.

Chưa dừng lại ở đó Vô Danh lại tiếp tục nói:

- Còn nữa! Hai người này có thể cách vô cùng cao lớn, họ không hề nhỏ hơn sư huynh đâu.

Phá quân không ngờ Vô Danh lại có óc phân tích sắc bén đến như vậy.

- Tại sao sư đệ biết họ cao lớn được chứ.

Vô Danh lại tự tin trả lời:

- Điều đó không khó để nhận ra! Sư huynh thử nhìn khoảng cách giữa hai dấu chân thì biết. Người cao to dĩ nhiên sải chân sẽ dài hơn người bình thường.

Phá quân là người cao lớn dị thường, nên chỉ nhìn qua cũng thấy sải chân trên mặt đất kia tuyệt không ngắn hơn so với mình.

- Còn điểm gì đặc biệt nữa không sư đệ.

Vô Danh cúi người đưa tay phẩy phẩy lên vết chân ở gần kệ đá rồi nói.

- Người đứng chỗ này là một kẻ bị cụt mất một bên tay trái, bởi hai dấu chân này bên trái nhạt hơn bên phải. Khi di chuyển hay đứng một chỗ vết chân bên trái cũng mờ hơn bên phải.

Nói đến đây thì Phá Quân há miệng cười lớn.

- Sư đệ quan sát quá tinh tường ta đây bái phục. Ha ha.

Tuy đã được sư huynh hết long tán dương nhưng trên khuôn mặt Vô Danh không hề vui mừng mà còn hiển lộ lên nét đăm chiêu hiếm gặp.

- Sư huynh! Ở đây có vô số những mảnh vụn đen bị cháy sém.

Phá Quân nhìn xuống quả nhiên cũng thấy rất nhiều mảnh vụn đen nằm rải rác đầy mặt đất, liền ngạc nhiên hỏi Vô Danh.

- Những vụn đen này rốt cuộc là cái gì?

Vô Danh không trả lời ngay mà nhặt một nhúm vệt đen nhỏ, đưa lên vê vê trước mặt. Một lát sau ông ta mới cất tiếng.

- Sư huynh hãy dùng một chưởng đánh thật mạnh vào bức tượng kế bên đi.

Dù không hiểu dụng ý của Vô Danh nhưng Phá Quân vẫn làm theo. Ông ta vung chưởng vỗ mạnh vào một người đá bên cạnh.

Trong võ lâm thì võ công của Phá Quân tuyệt ở hàng nhất lưu cao thủ. Một chưởng mang nhuệ khí sắc bén như kiếm, vỗ mạnh vào bức tượng đá gần đó, bên trong lớp băng đá có người đang ngồi xếp bằng trông rất sống động.

Một tiếng "bình" phát ra từ chưởng của Phá Quân làm cả gian thạch động rung chuyển. Nhưng thật kỳ lạ là dù Thiên Lang Sát tám thành công lực, mạnh mẽ tuyệt luân như vậy, cũng không làm bức tượng người này mảy may suy suyển chút nào. Phá Quân cũng phải thét lên kinh ngạc.

- A! Sao không vỡ ra được nhỉ.

Vô Danh lúc này mới nói.

- Hồi Thiên Băng Quyết là tụ hội tinh hoa cả đời của sư phụ, ngay cả Tham Lang Thiên Nhẫn của sư huynh cũng chưa chắc đã chém vỡ ra được. Muốn hủy lớp băng hóa này chỉ còn cách là dùng Hỏa Công.

Phá Quân càng kinh ngạc thốt lên:

- Dùng võ công hệ hỏa có thể phá được băng hóa sao.

Vô Danh khẳng định một cách rõ ràng.

- Đúng vậy! Kẻ đưa xác năm vị chưởng môn đi là một cao thủ võ công hệ hỏa. Chính hắn đã nung chảy lớp băng bên ngoài. Lớp băng tan chảy xuống đất, khi chúng đưa người đi đã dẫm lên nên dấu chân mới lưu lại rõ ràng như thế.

Bước đầu của vấn đề Phá Quân đã hiểu, nhưng còn một điều nữa ông ta vẫn chưa thể giải thích.

- Vậy còn những nhúm đen dải dác trên mặt đất kia thì sao?

Vô Danh vo những nhúm đen lại rồi nói:

- Đó là vải cháy. Hỏa lực của kẻ này rất mạnh đã làm cháy y phục của người bên trong lớp băng hóa.

Phá Quân liền nghĩ ra một môn võ công hệ hỏa cực kỳ lợi hại mà ông ta đã từng biết tới.

- Có phải là Xích Hỏa Thần Công của Tiểu Võ không?

Vô Danh lắc đầu:

- Không phải! Xích Hỏa Thần Công thuộc cang dương. Còn lửa này hệ âm nhu hoàn toàn không giống nhau.

Phá Quân càng khó hiểu hỏi tiếp:

- Thế thì là loại võ công gì?

Ánh mắt Vô Danh rực sáng rồi đưa ra một kết luận chắc nịch.

- Là Ngục Hỏa Bất Diệt Thân!

Bạn đang đọc Phong Vân Quyển 4 sáng tác bởi HùngBáTHH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HùngBáTHH
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 199

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.