Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngục Hỏa Bất Diệt Thân

Tiểu thuyết gốc · 2047 chữ

Long chính là linh vật đứng đầu trong tứ đại linh thú, người ta tin rằng nó có sức mạnh vô cùng to lớn, nếu như có được sức mạnh này thì không những công lực đại tiến, mà còn có thể trường sinh bất tử, vạn độc bất xâm từ đó công lực đại tiến trở thành thiên hạ vô địch.

Chính vì muốn có được sức mạnh của Long mà năm xưa Đế Thích Thiên chủ của Thiên Môn, đã vạch ra kế hoạch giết rồng để đoạt chân nguyên trong miệng của nó.

Bằng trí tuệ tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả cùng sự am hiểu kinh dịch ngũ hành trong hai ngàn năm. Đế Thích Thiên đã tính được ngày thần long xuất thế đó là vào ngày Kinh Thụy trên đảo long tộc. Với nhiều kế sách chu đáo đã được dự liệu tính toán cẩn thận từ trước, nhân vật tự xưng là Thần này đã dụ dỗ và cả ép buộc, lôi kéo đám quần hùng võ lâm theo ông ta ra biển giết rồng, thành lập đại hội Đồ Long ngàn năm có một.

Đúng vào ngày Kinh Thụy đó, Thiên Môn lãnh đạo quần hùng vượt biển đến long đảo. Khi thần long xuất hiện thì Thất Hùng tức bảy người có võ công cao nhất khi đó, cùng bảy đại thần binh uy lực vô song trong tay của họ, sẽ hợp sức giết rồng rồi đem chân nguyên của nó dâng cho Đế Thích Thiên.

Nhưng lòng người khó đoán, thật giả bất phân, những kẻ đồng ý theo Đế Thích Thiên đồ long đấy ai cũng đã có toan tính riêng của mình. Vì thế đám quần hùng sau khi hợp lực giết chết được rồng, chân nguyên vừa bay ra khỏi miệng nó thì đám cao thủ đã tranh nhau đoạt lấy làm của riêng.

Đế Thích Thiên tức giận vô cùng, vì những kẻ này theo ông ta nhưng ai cũng có lòng tư, muốn nhân lúc hỗn loạn cướp chân nguyên của ông ta.

Chân nguyên dành qua cướp lại rồi rơi vào tay của Bộ Kinh Vân, đang lúc Vân muốn bỏ chạy thì Đế Thích Thiên đã bất ngờ xuất chỉ phá vỡ chân nguyên làm bảy phần.

Ông ta định bụng trước phá vỡ chân nguyên ra, sau đó sẽ dùng thực lực vô thượng của mình thu lại sau cũng không muộn.

Khi chân nguyên vỡ ra thì đám quần hùng thi nhau tranh cướp, tình thế hỗn loạn khiến Đế Thích Thiên khó thu hồi đại cuộc. Mỗi kẻ tham gia đều có được một phần, sau khi tranh được phần của mình chúng nhanh chóng bỏ chạy toán loạn để thoát thân.

Tổng cộng bảy phần chân nguyên quý giá đã rơi vào tay các cao thủ tham gia đồ long, Nhiếp Phong, Bộ Kinh Vân, Hoàng Ảnh, Thần Tướng, Đế Thích Thiên, hai phần còn lại mất tích.

Chân nguyên quả nhiên thần lực vô biên, nhưng cho đến nay người sở hữu được sức mạnh của nó không còn mấy người.

Ngoài Bộ Kinh Vân và Nhiếp Phong ra thì còn có Phá Quân, và còn cả một người nữa chính là hắn Tuyệt Tâm.

Sau khi vô tình tìm thấy chân nguyên, Tuyệt Tâm đã ẩn thân ở một nơi hẻo lánh, ngày đêm nghiên cứu phương pháp để hấp nạp chọn vẹn sức mạnh trong đó.

Hắn dung hội công lực bản thân và sức mạnh của chân nguyên, tạo thành một bộ thần công vô cùng bá đạo của riêng hắn. Tên của võ học thượng thừa này là Ngục Hỏa Bất Diệt Thân, thành tựu này khiến công lực của Tuyệt Tâm đại tiến không ngừng.

Vô Danh từng giao thủ qua với Tuyệt Tâm ở Mộ Danh Trấn. Ông biết trong võ lâm người thực sự có thể dùng thực lực đánh bại Tuyệt Tâm, e rằng cũng không có được mấy người.

Và dấu vết những mẩu vụn màu đen Vô Danh tìm thấy ở Luyện Khí Phòng, trong hầm băng Kiếm Tông, chính là do Ngục Hỏa Bất Diệt Thân tạo ra.

Phá Quân cũng là người được thừa hưởng sức mạnh của chân nguyên, nên cũng có chút cảm nhận đặc biệt đối với kẻ có sức mạnh cùng nguồn gốc với mình.

- Sư đệ! Ta nghe nói Tuyệt Tâm đã chết ở Đông Doanh rồi, vậy mà hắn lại xuất hiện ở đây. Ta nghĩ việc này không tầm thường chút nào.

Không chỉ Phá Quân mà Vô Danh cũng cảm thấy lo lắng nếu hắn trở lại vào lúc này.

- Tuyệt Tâm là kẻ vô cùng nguy hiểm, hắn biết tiến biết lui, biết thời thế. Hắn giống như con rắn độc khi được thế tấn công sẽ lao tới cắn tới tấp, còn cảm thấy nguy hiểm sẽ tìm nơi an toàn quận tròn dấu kín đầu. Sư huynh đừng nên đánh giá thấp con người hắn.

Vô Danh từng đối đầu với Tuyệt Tâm không ít lần và biết hắn là một kẻ vô cùng ranh mãnh hiểm độc. Lần trước Vô Danh từng lên kế hoạch mở cửa Kiếm Giới, nhằm ý định lừa để nhốt đám Thập Ma vào trong đó, mục đích trừ đi họa căn cho võ lâm. Kế hoạch hầu như đã hoàn thành tuyệt đối khi các con ma nguy hiểm nhất, đều bị Vô Danh dẫn dụ vào trong đó, duy chỉ có Tuyệt Tâm là bình tĩnh phán đoán ra kế sách của Vô Danh và chạy thoát. Cho nên Vô Danh khá nghi kị với tên Đông Doanh gian xảo này.

Còn Phá Quân năm xưa cũng từng đến tìm cha hắn Tuyệt Vô Thần ở Vô Thần Tuyệt Cung cầu võ, cũng từng thấy Tuyệt Tâm tự tay giết chết cha mình tàn nhẫn như thế nào. Kẻ ác nhân trên đời không thiếu, nhưng kẻ ác nhân mà có cái đầu túc trí đa mưu thì còn đáng sợ hơn gấp vạn lần. Tuyệt Tâm chính là kẻ như thế.

Phá Quân tâm trạng có chút hoang mang quay sang hỏi Vô Danh.

- Sư đệ! Nếu Tuyệt Tâm chưa chết thì đúng là đại họa cho võ lâm Trung Nguyên. Giờ tiếp theo chúng ta phải làm gì?

Vô Danh vẫn bình tĩnh suy nghĩ, một đời từng trải giang hồ như ông ta, còn việc gì có thể khiến ông ta bất ngờ nữa chứ.

- Việc cần thiết lúc này là phải tìm ra thân thể của năm vị chưởng môn đã mất tích. Chúng ta phải biết Tuyệt Tâm cần xác của bọn họ để làm gì?

Phá Quân từ lâu vốn đã không màng chuyện giang hồ, ông ta chỉ cần sống vui vẻ bên con cháu yên bình là mãn nguyện rồi. Vì thế những việc mang tính trọng đại, ông ta không có kinh nghiệm sử lý trầm tĩnh như Vô Danh.

- Vậy theo sư đệ làm sao để tìm ra xác của năm lão già đó bây giờ?

Vô Danh dường như đã có tính toán, ông ta chỉ tay về phía trước.

- Sư huynh nhìn xem, trên mặt đất vẫn còn lưu lại ít vụn vải cháy. Chúng ta thử lần theo dấu vết này xem.

Thế là hai lão giang hồ lần theo vết vụn vải cháy ít ỏi dưới nền tuyết, một số vương trên các ngách đá mà đi theo. Tuy dấu vết lưu lại là vô cùng ít ỏi, nhưng với tu vị kinh nhân của hai người vẫn có thể dựa vào đó mà lần theo bọn chúng.

Họ tìm ra một lối thông đạo nhỏ khác dẫn đến nơi này, có lẽ đám Tuyệt Tâm đã vào đây bằng lối đó. Hai người nhanh chóng đi vào trong lần theo những dấu vết còn xót lại. Đi liền qua mấy khúc quanh với những bức tường băng trắng xóa, một lát sau thì những dấu vết lưu lại đã biến mất hoàn toàn.

Bên tai họ nghe có tiếng gió thổi "u u" dưới đất tuyết trắng phủ đầy, có lẽ gần đây có lối thoát ra ngoài. Gió thổi tuyết từ bên ngoài vào đã xóa hết dấu vết còn lưu lại trên nền đất. Tuy nhiên Vô Danh nhìn vào đó lại khẳng định một điều.

- Sư huynh! Phía trước nhất định có lối ra.

Phá Quân nghe vậy liền đạp mạnh xuống đất mượn lực triển thân lên vượt qua Vô Danh.

- Được! Để lão phu lên trước xem xét coi thế nào.

Võ công của Phá Quân cũng nằm trong top các cao thủ nhất lưu trong thiên hạ, chỉ vài bước thôi ông ta đã biến mất trong địa đạo trắng xóa nơi hầm băng lạnh lẽo.

Vô Danh thấy Phá Quân vọt lên nhưng ông ta không tăng tốc đuổi theo. Vô Danh vừa đi vừa thầm nghĩ, ông ta trên đường đã nghĩ hoài về điều đó mà vẫn không tìm ra đáp án. Đó là Thần Thạch Nữ Oa vì sao linh khí lại yếu ớt như vậy, sức mạnh của linh thạch có phải do trải qua nhiều năm mà bị trời đất hấp thụ hết đi hay không. Nếu không phải là như thế thì sức mạnh đó biến đi đâu mất.

Thêm nữa là Tuyệt Tâm vẫn còn sống vì sao bây giờ hắn mới xuất hiện, hắn lấy đi thân xác của năm vị chưởng môn đã chết từ lâu để làm gì.

Còn hai cao thủ thần bí hôm trước Vô Danh gặp ở Tàn Dương Thôn nữa, họ là ai mà thân thủ lại lợi hại như thế mà không có tiếng tăm gì trên giang hồ.

Các sự việc khó hiểu ấy cứ quanh quẩn trong đầu Vô Danh, nghĩ hoài ông vẫn chưa thể tìm ra lời giải đáp thỏa đáng nhất cho tất cả.

Bước chân Vô Danh chầm chậm trên nền băng tuyết lạnh lẽo, giống như tâm trạng hiện tại của ông, rất nặng nề và bế tắc.

Vô Danh nhớ một câu nói của Tiếu Tam Tiếu tiền bối "việc trong đời đều có nguyên nhân của nó, mọi thứ chúng ta làm dù trực tiếp hay gián tiếp đều phải có một mục đích nhất định ".

"Mục đích nhất định"

Vậy thì "mục đích nhất định của Tuyệt Tâm là gì".

Vô Danh cố gắng sâu chuỗi các sự việc lại với nhau để cố gắng tìm ra đáp án chính xác nhất. Đầu tiên Tiếu Tam Tiếu để lại di thư cho Vô Danh, trong thư nói ông ta phải trở về Kiếm Tông.

"Tiếu Tam Tiếu tiền bối muốn mình về Kiếm Tông làm gì, trong đó nhất định phải có dụng ý sâu xa. Kiếm Tông phải có thứ gì quan trọng để mình tìm ra thì tiền bối mới chỉ dẫn như vậy."

"Thứ quan trọng nhất dấu trong Kiếm Tông "

"Thứ gì quan trọng nhỉ"

"Đúng rồi chính là thứ đó. Là Thần Thạch Nữ Oa ".

Sau một hồi phân tích móc nối các sự việc thành một chuỗi, Vô Danh đã phát hiện ra mục đích Tiếu Tam Tiếu muốn ông ta đến Kiếm Tông.

"Di thư của Tiếu tiền bối - hai kỳ nhân ở Tàn Dương Thôn - Thần Thạch Nữ Oa - Thi thể năm đại chưởng môn mất tích- Tuyệt Tâm tái xuất. Thôi đúng rồi, mọi chuyện thì ra là như thế".

Tiếu Tam Tiếu quả nhiên dụng ý sâu sa, bất kỳ những gì ông ta làm đều ẩn chứa những bí mật kinh thiên động địa, không hổ là bất thế kỳ nhân, một nhân vật truyền kỳ thần thoại trong thần thoại của giang hồ.

Đáng tiếc ông do khổ tâm lao lực vì chiêm nghiệm bí mật vị lại trong Chiếu Tâm Kính mà sớm qua đời, nếu như ông ấy còn sống có lẽ mọi bí mật đã được giải đáp thêm rất nhiều rồi.

Vô Danh càng lúc càng cảm thấy khâm phục và ngưỡng mộ đối với vị kỳ nhân thân trải ba đời giang hồ này.

Bạn đang đọc Phong Vân Quyển 4 sáng tác bởi HùngBáTHH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HùngBáTHH
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 174

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.