Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí mật đêm trăng tròn

Tiểu thuyết gốc · 13501 chữ

Xin Chào Tướng Công

Chương 1:Bí mật đêm trăng tròn(phần 1)

Công viên khu phố Tâm Hiệp là nơi để các cụ già,các bậc trung niên trong khu phố có thể đến tản bộ,đánh cờ,tập thể dục,hội họp tán gẫu,các em bé có thể chạy nhảy vui đùa với nhau và cùng chơi các trò chơi ,đây cũng là nơi để các thanh thiếu niên trong khu phố hẹn nhau giải quyết mâu thuẫn.

Đến hẹn lại lên cứ chiều thứ bảy là nhóm của Kim Gia Nhi và nhóm của Chúng Anh Tài gặp tại sân bóng đánh nhau giành quyền kiểm soát công viên,nhóm nào đánh thắng thì từ thứ hai đến thứ sáu tuần sau được đến công viên chơi ,nhóm nào đánh thua thì cả tuần ở nhà trùm chăn mà ngủ không được bước vào công viên.

Kim Gia Nhi năm nay đã hai mươi ba tuổi là đứa con gái lớn của một tiệm tạp hoá trong chợ Tâm Hiệp khu A,còn Chúng Anh Tài là con trai của một cửa hàng hải sản trong chợ Tâm Hiệp khu B ,chẳng những cùng tuổi ,cùng trường ,cùng lớp với Gia Nhi,mà còn là đối thủ từ nhỏ đến lớn.Cả hai khu chợ cùng nằm trong một khu phố và cách nhau một con đường lớn, thế mà dân buôn bán nơi đây lại rất cạnh tranh nhau,đã xảy ra xung đột đánh nhau từ khi khu chợ được thành lập,đứng đầu khu chợ A là Kim Mập cũng là bố của Gia Nhi ,đứng đầu khu chợ B là Chúng Huy bố của Anh Tài,năm đó Gia Nhi chỉ mới mười tuổi cũng đã tham gia cuộc chiến giành địa bàn,hai bên đánh nhau đến u đầu mẻ trán vẫn không phân thắng bại,cuối cùng nhờ có Gia Nhi dùng chiêu cắn chật không nhả,cắn cứng vào bắp chân của Chúng Huy ,dù có kéo thế nào cô bé cũng không chịu buông ,Chúng Huy đành phải giơ tay đầu hàng xin đình chiến,vậy mà hơn cả chục người lớn xúm nhau cùng kéo Gia Nhi ra cô bé cũng không chịu nhả .Hết cách dân buôn cả khu chợ quyên tiền đưa Chúng Huy và Gia Nhi cùng đi bệnh viện cấp cứu.

_Bác sĩ cứu tôi đi,bác sĩ tôi không muốn chết,tôi không muốn chết...

_Ậy lão đại anh làm quá rồi,chỉ bị cắn thôi làm gì đến nỗi mất mạng.

_Chúng Huy anh đừng lo dù có cưa chân thì bọn tôi vẫn giữ mạng của anh lại...

_Anh im đi,hức,hức...đã quy định là dùng quyền cước đánh nhau,tranh giành công bằng ,hức anh lại huấn luyện con gái dùng răng cắn tôi...không giữ quy tắc giang hồ...hức...

_Ậy...con nít mà sao tính được chứ....

_Mọi người im lặng...nghe kết quả khám bệnh đây...

_Dạ ,dạ xin bác sĩ cứ nói...

_Có hai phương án...thứ nhất là lần sau có đi đánh nhau đề nghị anh hãy mặc quần dài ,thứ hai mau đưa anh và cô bé đến nha sĩ.

_Ủa,ủa bác sĩ sao lại đưa chúng tôi đi nha sĩ,tôi bị nó cắn vào chân mà đâu có liên quan gì đến răng của tôi đâu.

_Đi nha sĩ để khám răng của con bé ,khi nãy tôi xem rồi trên mặt con bé dính rất nhiều nhựa đường chắc là khi đi đánh nhau đã ăn rất nhiều kẹo,mà ăn nhiều kẹo thì răng hẳn sâu hết rồi..

_Nè cái tên lang băm ,ông khám cái gì thế hả...giỡn mặt với lão đại khu chợ Tâm Hiệp hả?muốn chết đúng không,?

_Ê ê...các người bình tĩnh nha,không dùng bạo lực nha...ở đây là phòng khám thú y mà ,tôi chỉ nói ra chuyên môn của tôi thôi...

_Cái gì?phòng khám thú y á?

_Xin ,xin lỗi đại ca...bọn em liên tưởng con bé Gia Nhi cắn anh giống như chó con gặm xí quách nên đưa anh đến cho bác sĩ thú y khám..

_Grừ....đi chết hết đi đồ ngu...

_Rầm..

Cánh cửa phòng khám bật tung ra một người phụ nữ béo Ú bụng bự bước vào,làm cả bọn đàn ông chết khiếp.Bà vừa vào đã la hét.

_Kim Mập...sao đi đánh nhau mà không dẫn tôi theo?lại dẫn con Nhi đi hả?Chúng Huy nhào vô đi ,bà đây sẽ lột da cậu ra...aaa....

_Chị ,chị Béo Cà Na đến kìa....

_Gấu ,gấu mẹ khu chợ ....ghê quá...

_Em à bình tĩnh đi...chúng ta đình chiến rồi...

_Chị Gấu...í lộn...chị Cà Na ...đến đúng lúc lắm ,chị làm ơn lôi con gái của chị về đi...nó cắn chân tôi không chịu nhả ra nè...

_Hả?

Chị Cà Na đi đến xem xét cô con gái đang ôm chật cả chân và tay bám dính vào chân của Chúng Huy,miệng cắn cứng bắp chân không nhả.

_Ôi trời nó ngủ rồi.

_Cái gì?đang đánh nhau mà nó cũng ngủ được á?

_Hì hì....con gái của tôi nó dị thường lắm...xin lỗi xin lỗi...Gia Nhi....đến phim Bao Công rồi kìa.

Gia Nhi liền ngóc đầu lên .

_Triển Đại Hiệp....chờ tiểu muội...yaaaa....

Cô bé hoả tốc chạy về nhà để lại phía sau lưng những người lớn sửng sốt há to miệng.

_Lợi hại.

_Đầu nó có vấn đề thì đúng hơn....

Sau trận chiến đó Gia Nhi đã nổi tiếng trong khu phố,đến trường cũng chẳng sợ ai,thường xuyên đánh nhau bênh vực kẻ yếu,và luôn chống đối Anh Tài.

_Hê,quy tắc cũ không cắn,không nắm tóc .

_Hừ,bà đây đã dùng răng tạo nên tiếng tăm,nhưng đối với nhóc ke như cậu thì chỉ cần dùng nắm đấm thôi.

_Hừ,bọn bây đếm tới đếm lui chỉ có ba đứa mà dám mạnh miệng hả,tao đã nạp thêm hai đàn em ,lấy bảy chọi ba ,xem mày lần này chết như thế nào con nhóc Gia Nhi ế chồng.,haha ha...

Một thanh niên đứng bên trái Gia Nhi ,có thân hình lùn mập,mắt đeo kính cận tên là Hồ Lập Thất ghé tai nói nhỏ với Gia Nhi.

_Đại tỷ hai tên đó là hai đứa mới chuyển đến khu phố ở ,thân thủ chưa biết ra sao nhưng vẫn còn đi học.

Người thanh niên đứng bên phải của Gia Nhi có thân hình cao ốm tên là Phan Phú cũng ghé tai Gia Nhi.

_Đại tỷ chuyện chị đến tiệm internet lên mạng đăng tin tìm người yêu đã bị con nhỏ Hồng mách lẻo tuyên truyền cả khu phố rồi...

_Grừ...con tám mà...Hừ...Chúng Bất Tài một mình bà cũng cân cả năm tên như mày rồi...lên đi..

_Hừ...to mồm ...xông lên...

Cả hai bên xông vào nhau đấm đá túi bụi

_Yaaaa....

_Bốp,binh,binh....

_Á...ya...

_ui da,

_đau đau...

_Báo động,báo động...phụ huynh đến...phụ huynh đến...chạy đi...

Cả bọn dừng tay nhìn về phía xa thì thất kinh hồn vía,ba bốn vị phụ huynh cầm chổi,cầm roi đang hùng hổ đi về phía họ.

_Á mẹ Gấu....chạy mau....

_Ba mít ướt...rút mau tụi bây...để ổng nhìn thấy lại khóc kể lể cả tuần...phiền lắm...tản ra,tản ra...

_Bất Tài hẹn ngày mai tiếp tục chiến,ai không đến là rùa....

_Hừ....ai không đến hả....ngày mai tao sẽ hẹn địa điểm quyết chiến...ai không đến là chó ghẻ....

Cả bọn túa nhau chạy thoát thân.

Gia Nhi chạy về cửa tiệm liền vác bao gạo lên xe chạy đi,cô gái khoảng mười sáu tuổi trong nhà đi ra,cô gái là em của Gia Nhi,tên Gia Mẫn là học sinh trung học thấy thế nói vối theo.

_Chị hai,mẹ vừa xách chổi đi tìm chị đó...

_Biết rồi...chị đi giao hàng cho quán cafe Giấc Mơ....em trông tiệm đi...

Gia Nhi giao bao gạo cho bà chủ quán và đứng chờ bà thanh toán tiền tạp hoá của tháng này,cô đưa mắt nhìn xung quanh sân quán và mơ ước.

"_Mình cũng muốn như chị Tú Như vừa xinh đẹp lại vừa giàu có,còn trẻ mà đã mở được một quán cafe trang nhã như vậy,có hoa,có cảnh,sáng sáng thì ngắm hoa nở khắp nơi tối tối thì ngắm ánh đèn muôn màu lung linh,trời nắng thì nhìn bướm lượn,trời mưa có thể ngồi bên khung kính ngắm mưa bay,nhâm nhi tách cafe,đã vậy còn có thu nhập ổn định,lâu lâu cũng xuất hiện trai đẹp để ngắm... "

_Gia Nhi,tiền của em nè...

_Cảm ơn chị,em về nhé.

Gia Nhi vừa dắt xe ra thì trời đổ mưa ,cô vội bỏ xe chạy vào một mái lá trong quán trú tạm,cô đứng một hồi rồi nhìn ngó xung quanh xem cảnh vật của quán khi trời mưa,bất chợt cô nhìn thấy một thanh niên mặc áo sơ mi trắng ngồi ở một cái bàn có che dù trên gác lửng của quán cách đó không xa.

_Đẹp quá,cứ như nam thần vậy.

Người này ngồi một mình ,chân gác chéo ,tay cầm quyển sách chăm chú đọc,không để ý xung quanh,nên không biết có Gia Nhi đang ngắm trộm mình.

Một lúc sau cô chủ che dù đi ra ,cả hai nói chuyện gì đó rất vui rồi cùng đi vào bêm trong quán.

_Hờ,thì ra là người yêu của cô chủ Tú Như...mình hết hy vọng...

Gia Nhi chạy xe về đến nhà thì Phan Phú và Lập Thất đã ở trước cửa tiệm.

_Đại tỷ ,thằng Anh Tài đã gửi chiến thư ngày mai gặp nhau ở ngọn núi bên khu phố phía Tây đánh nhau.

_Núi á.?

_Dạ,nó cách đây ba mươi km phải ngồi xe buýt đó.

_Hừ....sao hắn lại hẹn xa đến như vậy chứ.

_Chắc tại sợ mấy vị phụ huynh đến phá đám đó,hồi nãy em bị mẹ véo tai lôi về đập cho một trận ê cả người đây.

_Hừm,núi thì núi sợ gì,mai tao sẽ nói đi giao hàng cho khách trên mạng,hì hì đi cả ngày cũng chẳng sao...

_Ừm...vậy mai hẹn nhau ở bến xe buýt.

Xin chào Tướng Công

Chương 1:Bí Mật đêm trăng tròn(phần 2)

_Huơ...ngoáp...bọn nó đến chưa?Tao đói muốn xỉu luôn rồi,đánh đấm gì nữa hả?...

Anh Tài nằm dài ườn trên bậc tam cấp nơi để con lân sư đá trước cổng chùa.

_Dạ ,dạ bọn nó chưa tới ạ...

_Chắc bọn nó sợ lão đại rồi nên không dám tới...

Anh Tài ngồi bật dậy.

_Hừm...ai thì tao không biết chứ cái con nhỏ Gia Nhi ế chồng đó thì không đến muộn bao giờ...hừ...Báo mày viết thư hẹn bọn nó mấy giờ mà giờ này còn không thấy hả?

_Dạ em viết rõ ràng lắm mà, hẹn gặp nhau lúc chín giờ tại ngôi chùa Núi ở khu phố phía Tây.

_Cái gì?...là phía Tây khu phố thằng ngốc.

_Ế...nói vậy có khi nào bọn nó hiểu nhầm là ngọn núi ở khu phố phía Tây không lão đại?

_Ố....haha ha...cũng hay đó ,cho bọn nó đi leo núi hóng gió bắc đi ha ha ha...ôi đói quá..

_Này lão đại ăn đỡ chút bánh đi...

Anh Tài liền cầm bánh do Báo đưa cho nhai nhóp nhép

_Đi đánh nhau mà mày cũng mang theo đồ ăn dự phòng à.?

_Đâu có em mới giật ở bàn cúng của nhà đằng kia kìa...

_Cái gì hả....mày cho tao ăn bánh cúng cô hồn à,đá chết mày..aaa...

_Aa. ..xin lỗi lão đại...xin lỗi ...

_Thằng Báo rõ là ngu mà...người ta cúng gà cúng bánh...gà nó không giật đi giật bánh cho lão đại ăn.

_Hôm nay sao có nhiều người bày cúng trước nhà thế?

_Mày không biết sao hôm nay là ngày mười sáu âm lịch ,ai mua bán đều cúng kiến để cho cô hồn ăn rồi kéo khách đến .

_À...thì ra là như vậy hôm nay chắc mặt trăng tròn lắm...

...Ngọn núi bên khu phố phía Tây...

_Hộc,hộc...tới chưa...tao mệt quá rồi...sao leo lên hoài mà chẳng thấy ngôi chùa nào hết vậy ,hai đứa bây có đi nhầm đường hay không vậy hả?...

_Hước,hước...em ...cũng không biết....

_phù phù...từ chân núi lên đến đây chúng ta đi theo bậc thang ,không sai đâu...

Gia Nhi ngồi phịch xuống đất

_Có khi nào tụi mình bị bọn nó chơi hay không,ai lại hẹn đánh nhau tận trên núi kia chứ,leo đến nơi chân tay rã rời hết rồi làm sao nhấc lên nổi mà đánh...hộc ..hộc...

_Để em gọi điện cho thằng Báo...

_tin,tin...

_Ôi trên này không có sóng điện thoại Đại tỷ ơi.

Lập Thất nói

_Đại tỷ thôi bỏ đi ,mặt trời cũng ngã bóng rồi nếu tiếp tục leo lên đến tối chúng ta cũng không thấy đường đâu mà đánh nhau...

_Phải đó đại tỷ chuyến xe buýt cuối cùng là khoảng bảy giờ rưỡi đó,xuống núi không kịp giờ là chúng ta phải đi bộ về nhà..

Gia Nhi nắm chật hai bàn tay

_Grừ Chúng Anh Tài dám gạt bà hả,bà về đến Tâm Hiệp sẽ xé xác mày...aaa ...tức quá mà....về thôi...

Cả ba lần lại đường cũ mà xuống núi,nhưng đi chưa được bao lâu thì trời đổ mưa.

_Á...không xui như vậy chứ hả...

_Chạy mau đi...trời tối khó nhìn đường lắm...

_Đợi em với đại tỷ...

_ Nhanh nào....

_Ầm...ầm...

Sét đánh sấm chớp liên hồi làm cả ba sợ chết khiếp,trời tối hẳn,cảnh vật trở nên âm u hơn.

_Không được rồi tìm chỗ trú mưa thôi,nếu bị cảm sẽ sốt rét rừng đó,khó chữa lắm...

_Trú ở đâu bây giờ đại tỷ giữa rừng núi heo hút này chỉ có tán cây thôi...

_Không trú dưới cây được đâu sét sẽ đánh vào cây nguy hiểm lắm....

_Í đại tỷ nhìn bên đó kìa...có ánh đèn kìa...

Ở đằng xa trong những khóm cây có một căn nhà gỗ ,cả ba không nghĩ nhiều liền chạy đến đó.

_Bên trong nhà có ánh đèn chắc là có người sống ...

_Chưa chắc đâu đại tỷ...ai lại ở giữa rừng thế này....hic...xem chừng...

_Kéet....et...

_Á....có ma....

Cả ba đang chằn chừ thì cánh cửa nhà tự dưng mở ra,một bà lão xuất hiện.

_Ban đêm ban hôm mưa gió ba đứa làm gì đứng trước cửa hàng nhà bà la hét thế hả?con cái nhà ai đây?

Cả ba hoàn hồn lại nhìn rõ vào bà lão,hoá ra là một bà lão bình thường có mái tóc bạc trắng đầu ,khuôn mặt tròn phúc hậu,mập và lùn.

Gia Nhi mở to mắt hỏi.

_Cửa hàng nhà bà á?

_Hừm...cháu không biết đọc chữ hả,cái bản treo trên cửa đó..

Phan Phú nhìn lên đọc.

_Cửa hàng quà lưu niệm "Toại Nguyện"?

_Át xì...

_Hừm ba đứa vào nhà đi ...bà châm trà cho uống tránh cảm...

_Dạ....cảm ơn bà...

Cả ba rụt rè bước vào trong ,quả nhiên bên trong là một cửa hàng quà lưu niệm ,bày rất nhiều thứ trên kệ trong tủ kính vào treo trên giá..

_Woa đúng là bán quà lưu niệm....

_Ối...

Một tia sáng chiếu vào mắt của Gia Nhi làm cô chói mắt nhìn sang.

_Là mặt đồng hồ sao...còn lên dây cót nữa...

Một mặt đồng hồ tròn lên dây cót nhỏ như cái nắp chai có cả dây đeo bằng kim loại đặt ở trên giá.Gia Nhi cầm lên ngắm nghía.

_Bằng inox sao?thế mà hồi nãy lại phát ra ánh sáng bạc?

_Ừm,đó là mặt đồng hồ "Toại Nguyện",có thể biến giấc mơ thành sự thật,cháu có mắt nhìn lắm đó.

_Toại Nguyện?mặt đồng hồ mà cũng có tên sao bà?

_Chỉ cần trước khi đi ngủ cháu cầu nguyện về giấc mơ mà cháu muốn,sau đó lên dây cót cho đồng hồ thì giấc mơ của cháu sẽ thành sự thật.

_Thật không đó,cháu không mua đâu chỉ xem thử thôi.

_Hừm...đọc cái bản trên giá chưa?

Lập Thất đọc lên.

_Sờ vào là phải mua,miễn trả giá?ôi trời sao lại có cái kiểu bán hàng như vậy chứ?

Phan Phú tiếp lời

_Cứ như ép người ta mua á,đừng mua đại tỷ...

Bà lão mếu máo

_Á...hu.hu....ba đứa ăn hiếp bà già neo đơn,hu hu...bà khổ quá mà...xem cho đã rồi không mua hu hu....

_Ấy..ấy...bà đừng khóc...cháu mua cháu mua...

Bà lão nín khóc,tỉnh rụi.

_Ừ,quyết định như vậy đi,thành giá...

_Hả?bà trở mặt như trở bánh tráng ấy...

_Một triệu cảm ơn .

Gia Nhi há họng

_Hả?một,một triệu...?

Vì sợ bà lão lại nằm vạ nên cả ba vét hết tiền trong túi hùn nhau trả vừa đúng một triệu.

_Hic,còn hơn gặp phải cướp...

Lập Thất xem đồng hồ đeo trên tay miệng lắp bắp..

_Chu...chuy....ên..

Gia Nhi không hiểu

_Ậy mày muốn nói gì thế?

Phan Phú liền nói.

_Chuyến.hả?

_X,x,xờ...e,e...

_Xe.hả?

_B,bờ...ýt,cui..úi....

_Búyt.hả?

Lúc này Gia Nhi hiểu ra

_Chuyến xe buýt cuối...đúng không?

Lập Thất gật đầu lia lịa . ,Cả ba nhìn nhau hoảng loạn hét lớn.

_Á....chạy xuống núi mau...không kịp về .nhà sẽ no đòn cho xem...

Cả ba mở cửa chạy ra,bà lão nói với Gia Nhi

_Cháu gái khi giấc mơ trở thành sự thật thì hãy vui vẻ mà tiếp nhận nó nhé!

_Dạ,dạ,cháu chào bà..

Cả ba chạy ra con đường mòn có bậc thang thì trời đã tạnh mưa và có ánh trăng tròn sáng .

_Woa mặt trăng to thật.

_Trăng sáng soi rõ đường luôn này.

_Chạy cho mau đi....xe bỏ lại bây giờ...

Cả ba cắm đầu chạy mà không ngoảnh lại nhìn phía sau,căn nhà gỗ đã tan thành sương khói biến mất.

_Tin,tin...

_Bác tài chờ bọn cháu...

_Hộc hộc...hú hồn vừa kịp...

Gia Nhi vừa thở vừa ngó qua cửa kính xe nhìn lại ngọn núi.

_Hừm đi đánh nhau chưa đánh được ai đã mất cả triệu bạc...đúng là lỗ nặng mà...Chúng Anh Tài mày chết với bà ...

. Xin chào Tướng Công

Chương 1:Bí mật đêm trăng tròn(phần 3)

Gia Nhi vừa về đến khu phố thì không chịu về nhà mà đi đến tiệm game, vì cô biết buổi tối Anh Tài thường ở đây chơi game.Lập Thất và Phan Phú cản ngăn.

_Đại tỷ à thôi bỏ đi có gì thì để đến sáng ngày mai giải quyết,chúng ta đi cả ngày rồi nếu không về trình diện phụ huynh ,không chừng tối nay bị nhốt ở ngoài đó.

_Đúng đó đại tỷ cả ngày chúng ta chưa ăn gì sức đâu mà đánh với bọn nó...

_Hừ hai đứa sợ thì về nhà trước đi,chứ chị đây không nuốt nổi cơn tức này...grừ...Anh Tài....

Gia Nhi hùng hổ đi vào tiệm game.

Phan Phú nhìn Lập Thất nói.

_Giờ làm gì đây hả?

_Đi đi gọi Gấu mẹ đến mau...

Anh Tài đang say sưa bấm game mà không để ý phía sau lưng Gia Nhi đã xuất hiện .

_Tài rắn độc....grừ ....

_Á,lão đại coi chừng ..Gia...

_Bốp...

_Á...

Gia.Nhi đấm một cú vô mặt của Anh Tài,vì quá bất ngờ nên anh ta không tránh né được té ngay xuống ghế.

_Cái con nhỏ này làm gì vậy hả?đánh lén à....đồ tiểu nhân...

_Tiểu nhân hả?còn mày thì sao gạt bọn tao lên núi dầm mưa dãi nắng còn bị mất một triệu tiền trú mưa...grừ món nợ này tao phải tính trên người của mày...chết đi...

_Trời ơi...hai đứa muốn đánh nhau thì ra ngoài mà đánh ,bộ muốn phá banh tiệm của bác hả?đứa nào rảnh đi gọi chị Cà Na với bố già Huy đến đây dùm tao đi......

_Hừ...cái con ế chồng...đánh thì đánh ,ra bên ngoài,ông đây hôm nay sẽ bẻ gãy tay mày...đi...

_Tao sợ á...đi...

Mọi người dừng chơi game chạy hết ra bên ngoài xem hai đầu gấu khu chợ đánh nhau.

_Đặt cược đi tụi bây...Anh Tài thắng hay Gia Nhi thắng hả?

_Đương nhiên là lão đại rồi,dù sao Gia Nhi cũng chỉ là con gái sao đánh lại con trai...

_Mày nói đùa sao?Gia Nhi là quán quân võ tự do toàn thành phố An Thuận đó,tao cược Gia Nhi thắng.

_Hừm,Anh Tài cũng là quán quân cuộc thi võ năm đó đấy .

_Woa vậy cả hai đều ngang tài ngang sức à?

_Đúng đó ,lão đại và Gia Nhi đánh nhau giành công viên bất phân thắng bại đấy.

Quả đúng như lời bàn tán cả hai người Gia Nhi và Anh Tài lao vào đánh nhau đến bầm mặt bầm mài mà vẫn không xi nhê gì,cuối cùng Gia Nhi dùng tuyệt chiêu đã làm nên danh tiếng,khi Anh Tài đấm về phía cô,cô né sang tránh đòn rồi chụp ngay tay Anh Tài mà cắn.

_Phập.

_Á..aaa..nhả ra,nhả ra....cái con nhỏ này....sao lại dùng chiêu này chứ...á....đau quá....tụi bây lôi nó ra...

Lập Thất cản bọn Báo lại

_Cấm đến gần không được đụng vào đại tỷ của tao...

_Mày tránh ra...

Lúc này chị Cà Na và Chúng Huy chạy đến.

_Trời đất ơi hai đứa có buông ra hay không hả?Anh Tài buông tóc của Gia Nhi ra...

_Gia Nhi mau nhả tay Anh Tài ra...hai cái đứa này...sao cứ đánh nhau mãi vậy...xấu hổ quá đi...

Nhờ có phụ huynh đến can ra mà cả hai đã được đem về nhà,Gia Nhi bị chị Cà Na véo tai lôi đi,còn Anh Tài thì bị Chúng Huy nắm cổ áo kéo về.

...Tại nhà của Anh Tài...

_Thật tao không hiểu sao mày cứ đi kiếm chuyện với Gia Nhi dù sao con bé cũng là con gái mà.

_Ui da...con nhỏ đó mà là con gái cái gì,con quỷ thì có....đáng ghét,nhìn mặt là ghét nên đánh ...con gái gì mà đi đánh nhau với con trai giành địa bàn...thô lỗ cộc cằn,lại chẳng biết son phấn chải chuốt,đầu tóc lúc nào cũng rối như tổ quạ...

_Vậy hả?thế sao ngày nào mày cũng phóng tia mắt qua bên đường quan sát hoạt động của nó thế hả?con Bích,con Quỳnh...cũng thô lỗ cũng mắng mỏ mày đó sao mày không đánh bọn nó đi?mà lại đánh con Nhi.?

_Ừm...là vì bọn nó là con gái...

_Thế Gia Nhi là đàn ông à?mày là do tao sinh ra trong đầu mày nghĩ gì không lẽ tao không biết,mày thích con Gia Nhi rồi.

Anh Tài ấp úng

_Gì ,gì chứ?bố đừng nói bậy...con thích mèo thích chó cũng không thích nó đâu.

_Hừ...tại sao Gia Nhi tới bây giờ không có bạn trai hả?Không phải vì mày chặng đường hăm doạ mấy đứa ve vãng con Nhi à?

_Làm,làm gì có...nói chuyện với bố chán quá con về phòng ngủ...

_Hừ...cứ chối đi con...

Anh Tài về phòng nằm lăn lộn vì câu nói của bố,anh nhìn vào bức ảnh treo trên tường,bức ảnh chụp chung cả lớp làm lễ tốt nghiệp,trong ảnh có cả Gia Nhi,anh nhớ lại chuyện lúc nhỏ lần đầu gặp Gia Nhi là năm anh mười tuổi.Lúc đó hai đứa học chung lớp ,anh là học sinh chuyển trường,vừa học buổi đầu tiên đã bị bạn học bắt nạt,nhờ có Gia Nhi đứng ra bênh vực nên anh rất ấn tượng.

_Tao là Kim Gia Nhi đầu gấu của lớp này,có tao bảo vệ mày không cần phải sợ.

Thế nhưng khi biết bố mình bị Gia Nhi cắn để giành địa bàn Anh Tài không muốn mình cũng giống như bố bị Gia Nhi cắn nên đã đi học võ,vậy mà Gia Nhi cũng đi học võ luôn,Taekwondo,karatedo,Voviam,Muay Thái,quyền Anh,võ nào anh học là Gia Nhi đều theo học hết,đến khi anh đi dự thi võ tự do cấp thành phố và giành quán quân bên nam thì Giá Nhi cũng giành quán quân bên nữ,đã thế lại còn thách đấu với anh để làm đầu gấu của khu phố .Kết quả một cuộc thư hùng là Anh Tài bị Gia Nhi cắn đến kêu khóc xin thua ,ấm ức vì bị Gia Nhi gian lận để giành thế trên cơ mình nên Anh Tài luôn kiếm cớ đánh nhau với Gia NHi chỉ mong một lần chiến thắng để lấy lại sĩ diện của đàn ông.

_Tốt nghiệp cho đã rồi không đi học Đại học,đúng là đồ lười...muốn lên mạng tìm bạn trai hả,có tôi ở đây thằng nào dám bước vào khu phố này mà cô hẹn hò....hừ ...

....Tại nhà của Gia Nhi...

_Hừ...dám nói dối đi giao hàng trên mạng bỏ đi chơi cả ngày,về thì đánh nhau....thật là hết nói nổi mà...

_Mẹ nói suốt từ nãy đến giờ đã hơn hai tiếng rồi đó....con đói meo rồi đây mẹ Gấu....con biết lỗi rồi...hic...

_Mẹ à chị hai lúc nào cũng như vậy mà ,mẹ đừng mắng chị nữa ,dọn cơm ăn đi mẹ,mai con còn bài kiểm tra nữa ăn xong con còn ôn bài..

_Hừ....dọn cơm....

_Cám ơn mẹ Gấu...

Trước khi lên phòng đi ngủ ở trên gác xếp ,Gia Nhi đến thắp nhang cho bố.

_Bố Mập à ,cám ơn bố hôm nay đã phù hộ con,con đã cắn cho thằng Anh Tài kêu khóc um trời luôn hi hi...con gái của bố luôn giữ vững vị trí đầu gấu,bố yên tâm ....chúc bố ngủ ngon...

Gia Nhi đi đến vén cái màn che ô cửa sổ trên gác xếp ra một bên,ánh sáng mặt trăng chiếu vào căn phòng của Gia Nhi,cô đứng khoanh tay đặt lên bậu cửa sổ gác cằm của mình lên đưa mắt nhìn ánh trăng ,xong lại nhìn xuống đường phố,một lúc sau cô quay vào lên giường nằm,đem cái mặt đồng hồ ra xem,nhớ lại lời của bà lão bán hàng lưu niệm trên núi.

_Chỉ cần vặn dây cót rồi cầu nguyện thì giấc mơ sẽ thành sự thật sao?gạt ma ăn tàu hủ hả,tôi mà tin vào cái chuyện tầm phào này hay sao...hừ...mà mình làm thử cũng đâu có sao nhỉ...ừm...cầu cho con lấy được một tấm chồng đẹp như nam thần ,giỏi võ,giàu có,là tổng tài càng tốt hi hi...thôi ngủ nha mơ một giấc mơ đẹp nào...tổng tài nam thần,tổng tài nam thần ,em đến đây....khò khò...

...Trời sáng ,ánh nắng soi qua các khe hở chiếu vào căn phòng,Gia Nhi bật ngồi dậy vươn vài,ngáp lớn.

_Ngoáp...huơ...ui da...ui da...sao toàn thân của mình đau nhức thế này...à đêm qua bị trúng mấy cú đá của thằng Anh Tài...ôi ê cả mình...ui da....cái gì vậy nè ...

Gia Nhi đưa tay lên gãi đầu thì đụng vào một miếng vải buột ngang trán.

_Mình bị u đầu sao ?làm gì có...đêm qua đâu có bị đánh trúng đầu...ai băng đầu cho mình vậy nè...mẹ Gấu sao?nửa đêm mẹ lên băng đầu cho mình làm gì nhỉ,?Mẹ à.....mẹ....úi da...

Gia Nhi bước xuống giường thì bủn rủn chân ngã nhào...

_Gì vậy chân của mình sao không có sức vậy nè?Á...aaa...đây ,đây là đâu vậy?phòng của mình đâu?sao ...sao...lạ vậy nè...

Căn phòng của Gia Nhi đã thay đổi,từ cái giường trãi niệm đơn giản đã trở thành chiếc giường trãi chăn và mắc màng vải the màu đỏ,căn phòng rộng lớn có bày cả bàn ghế gỗ ,bộ trà,bàn trang điểm bằng gỗ có gương đồng và các hộp đựng trang sức,cửa phòng và cửa sổ bằng gỗ dáng giấy mỏng ,phong cách như thời cổ trang.

_Gì thế này...đây là đâu vậy chứ?Mẹ Gấu à?Gia Mẫn à?...có ai không?

_Két..eeet..

Cánh cửa mở ra một người phụ nữ tuổi trung niên mặc y phục cổ trang đi vào.

__A Tiểu Thư cô tỉnh lại rồi...ông trời phù hộ,cuối cùng cô cũng tỉnh lại...huhuhu....làm cho vú sợ muốn chết....cô đã bất tỉnh ba ngày ba đêm rồi đó...hic...nào để vú đỡ cô ngồi dậy...

Gia Nhi hoảng hồn đẩy tay của người phụ nữ ra.

_Thím hai à thím là ai vậy hả sao thím ở trong nhà của tôi...mẹ tôi đâu?em gái của tôi đâu.?

_Tiểu Thư à cô nói gì thế hả?mẹ của Tiểu Thư đang ở trấn Phù Sinh,Tiểu Thư là con một làm gì có em gái.

_Thím,thím đừng đùa chứ...có phải thím là diễn viên của đài truyền hình đang phối hợp với mẹ của tôi để quay show thực tế chọc ghẹo tôi có đúng không,camera giấu kín chứ gì,tôi biết rồi nhé...trong lúc tôi ngủ say mọi người khiên tôi đến phim trường chứ gì,hi hi...bị vạch trần rồi hạ màng đi...huơ...ngoáp ...tôi là ai hả?đầu gấu khu phố Tâm Hiệp tưởng dễ gạt tôi sao,thím cho hỏi nhà vệ sinh ở đâu hả?

_Ôi trời...Tiểu Thư bị mất trí rồi...A Thảo à?A Thảo mời đại phu đi...

_Dạ...dạ bà Vú gọi con...

Một cô gái trẻ cũng mặc cổ phục chạy vào

_Á...Ngũ Phu Nhân tỉnh lại rồi sao...để con đi báo cho lão gia hay...

_Ế ,ế đừng đi....Tiểu Thư thần trí chưa hồi phục...mau đi gọi đại phu trước ...

_Hả?gọi đại phu sao?

Gia Nhi ngồi vào bàn trà rót nước uống.

_Ngũ Phu Nhân muốn uống trà sao,để nô tỳ đi pha ấm khác ...

_Hừ...mấy người nhây thiệt...vậy tôi cũng diễn luôn.nha,diễn xuất tốt thì trả tiền công cho tôi cao chút đấy,tập này có tôi tham gia rating sẽ cao đó.

_Vú ...à không bà Vú đúng không?tôi bây giờ muốn rửa mặt ,phiền Vú đưa tôi đi nhà vệ sinh nhé.

Bà vú nhăn mặt.

_Nhà vệ sinh là nhà gì?Tiểu Thư cô đừng nói khó hiểu quá mà...

_À à...tôi hiểu rồi chúng ta đang quay thời cổ trang phải dùng ngôn ngữ cổ xưa ...phim kiếm hiệp tôi xem nhiều lắm biết mà...Mao xí...đi Mao xí...hi,hi...đúng chứ.?

_Mao xí ở phía đông hoa viên...có hơi xa phòng của chúng ta ...nên Tiểu Thư giải quyết trong chậu đi ạ rồi Vú sai A Thảo đem đi đổ...

_Hả?thím...à không... Vú giỡn vui thôi hả?tôi lớn rồi mà đi bằng chậu á?hừ không giỡn với mấy người nữa,tôi còn phải mở cửa tiệm buôn bán...tôi không quay phim ,cửa ra ở đâu tôi phải về nhà...

_Ấy...không được đâu Tiểu Thư....khó khăn lắm cô mới được gả đi...lần này không thể quay về nhà đâu...

_Ui trời....con Nhi này muốn lấy chồng thì có hàng tá bọn con trai xếp hàng nhé....tránh ra...

mà ...quần áo của tôi đâu,mặc cái thứ y phục trắng xoá thế này ra đường người ta tưởng tôi mới vừa trốn bệnh viện nữa..

_Y phục của Tiểu Thư Vú để trong gương đấy...nhưng Tiểu Thư đã gả vào Tướng Quân Phủ rồi không phải muốn về nhà mẹ là về được đâu...

_Há há...luật pháp nào cấm vợ không được về nhà mẹ nhỉ?Lạc hậu,dẹp cái chương trình này đi toàn cổ xúy trọng nam khinh nữ.Tôi đi nè ai cản tôi,tôi đá gãy cổ luôn.

Nói xong Gia Nhi mở cửa bước ra ngoài.,cô há hốc mồm vì khung cảnh bên ngoài .

_Đúng phim trường rồi...mà phim trường này ở đâu đây?mẹ Gấu thật quá đáng vì tiền mà đem con mình đi quay mấy cái show tầm xàm này,giờ làm sao về nhà đây,điện thoại không có,tiền cũng không...hừ...chỗ quái quỷ gì như cái mê cung ,cửa lớn ở đâu hả trời....í có người ..để hỏi cô ta vậy sẵn tiện mượn điện thoại gọi cho hai đứa Lập Thất,Phan Phú tới đưa mình về...ê bạn ơi...

Cô gái quay lại vừa thấy mặt của Gia Nhi đã hét lớn.

_Á...yêu quái...xỉu...

_Ôi trời ...nói gì thế hả?cô mới là yêu quái đó,còn diễn nữa hả,đứng dậy đi...ê...ê...xỉu thật hả?không chứ hả....xỉu thật rồi...

Bà Vú cũng chạy đến

_Tiểu Thư...cô lại dọa người ta ngất rồi hả?

_Gì,gì...chứ cô ta tự xỉu thôi...

_Về phòng mau....về phòng với Vú...lão gia mà biết được là chết chắc đó..

_Hả?diễn hoài vậy...

Gia Nhi đành theo bà Vú trở về căn phòng khi nãy,lúc này A Thảo cũng đã mời đại phu đến.

_Ngũ Phu Nhân xin bà nằm yên để tôi châm cứu..

_Châm cái đầu của ông ấy,cái cây kim dài ngoằng như thế mà ông đòi châm vô đầu tôi,không xì sọ thì cũng bị phong đòn gánh giật ,tôi không phải con vật thí nghiệm nha,tôi báo cảnh sát à,chương trình lang băm.

_Cái gì,lang băm à,hừ,vậy xin bà mời đại phụ khác y thuật cao minh hơn nhé,cáo từ.

_Ơ...đại phu...Trần đại phu...ôi Tiểu Thư à đây là vị đại phu thứ năm rồi đó ,ông ấy không chịu xem bệnh cho Tiểu Thư thì không còn ai đến xem đâu.

_Dạ đúng đó Ngũ Phu Nhân,ông ta là đại phu duy nhất không bỏ chạy khỏi phòng khi thấy Phu Nhân đó.

_Hừ...giỡn sao?bộ tôi xấu à?rót tách trà dùm tôi đi em gái...

_Ơ Phu Nhân nói nô tỳ sao?nô tỳ là a hoàn của Tướng Quân Phủ được lão gia cho theo hầu Phu Nhân tên là A Thảo.

_Hừ...dạ A Thảo...

A Thảo rót tách trà đưa cho Gia Nhi ,Gia Nhi ngồi trên giường bưng uống.

_Cạch..

_Úi,gì vậy nè?sao mình không thể ngậm môi vào vành tách thế này...ối...cái gì vậy?

Gia Nhi đưa tay lên sờ môi thì chạm phải cây răng.

_Thường ngày mình khép miệng thì răng phải ở trong môi chứ sao nó lại ở bên ngoài vậy?A Thải đưa gương cho tôi...mau...

_Dạ,dạ...gương đây thưa Phụ Nhân.

Gia Nhi vội nhìn mình trong gương.,cô trợn mắt hét lên kinh hoàng.

_Áaaaaaa.....xỉu....

_TiểuThư...Tiểu Thư cô sao vậy đừng doạ Vú chứ....

_Phu Nhân...Ngũ Phu Nhân...

Gia Nhi ngồi bật dậy cười lớn

_Ha ha ha...các người tưởng tôi dễ bị mắc lừa sao,các người hoá trang cho tôi chứ gì, nếu tôi sợ hãi thì sẽ thua đúng không?

_Không phải đâu Tiểu Thư gương mặt của Tiểu Thư sinh ra đã như vậy rồi,chính Vú đỡ đẻ cho Phu Nhân mà còn nuôi Tiểu Thư từ nhỏ đến lớn,không có hoá trang gì đâu.

_Hừ...tôi sẽ vạch mặt trò đùa này...A Thảo lấy khăn với chậu nước vào đây....tôi sẽ lau sạch lớp hoá trang này...

Thế nhưng Giá Nhi lau mãi mà gương mặt vẫn cứ như thế.,khiến cho cô hoảng loạn.

_Áaaaaa....không phải hoá trang,không phải răng giả...là mặt thật của tôi ...aaaas...không không...không phải sự thật ,không phải...mơ....đúng rồi mình đang nằm mơ....phải tỉnh lại,phải tỉnh dậy thôi...tát mặt...đúng rồi.

_Bốp,chát,bốp,chát,chát...

Gia Nhi tát liên tục vào hai bên má của mình để cho tỉnh giấc,nhưng tát đến sưng cả mặt cũng không thấy hiện tượng gì xảy ra.

_Hu hu..hụ hụ......hú hú....không tỉnh được rồi mình bị kẹt trong giấc mơ rồi...hu hu...ai cứu tôi....hu hu...ác mộng cơn ác mộng...

_Tiểu Thư cô mới tỉnh lại đừng tự hành hạ bản thân của mình mà,Vú đau lòng lắm...hic..hic...

_Phu Nhân nô tỳ biết bà rất tủi khi bị lão gia đá bay khỏi cửa ngay lúc bái đường...nhưng lão gia cũng đã chấp nhận bà là Ngũ Phu Nhân của ông rồi....nên Phu Nhân đừng buồn...

_Cái gì?bị chồng đánh ngay tân hôn á....? hu hu...Vú ơi...hu hu...tôi vốn xinh gái lắm hú hú....sao giờ ra nông nổi này hú hú...trời ơi người ta mơ ,tôi cũng mơ,người ta xuyên không tôi cũng xuyên không,người ta thì làm Tiểu Thư danh giá cao quý,không thì cũng là Công chúa,hoàng hậu,nếu làm nô tỳ cũng xinh như tiên,được hai ,ba nam thần bu nhau giành giật...còn tôi làm vợ lẽ,còn là vợ thứ năm...hú hú...mắt hí,mỏ nhọn,hô hai cây răng cửa,làn da bánh tiêu mè...đủ combo xấu xí luôn,mặt như con chuột vậy,hú hú...còn bị chồng bạo hành....hú hú...tôi biết sống sao đây....húuuuuu....

Một tốp người đi ngang qua hành lang gần căn phòng của Gia Nhi ,nghe tiếng gào khóc thảm thiết của Gia Nhi nên người đi đầu đứng lại.

_Trong Phủ mới nuôi thêm khỉ à Tô quản gia?sao ta nghe tiếng của nó hú ghê thế?

_Dạ thưa lão gia không có ạ,đó là tiếng khóc của Ngũ Phu Nhân,bà ấy đã khóc như thế hơn hai canh giờ rồi..

_Hừm....mới tỉnh lại đã khóc...cái con chuột tinh này nếu không phải mạng số của ả khắc được bệnh tà của lão lão phu nhân ta cũng không giữ ả lại làm gì....khóc cũng đáng sợ hơn người khác...quản gia mau viết thêm vào gia quy là cấm gào rú trong Phủ rồi đem bảng gia quy đến cho ả ta học thuộc đi...

_Dạ....

_Tư Mỹ Nhân....cái tên và con người thật là khác một trời một vực...Mỹ Nhân...hừ....

Xin chào Tướng Công

Chương 1:Bí mật đêm trăng tròn(phần4)

_Khò...khò...ọc..ọc..ọc...

Gia Nhi nằm trên giường cố gắng ngủ nhưng cái bụng đói của cô cứ réo lên từng hồi.Bà Vú thở dài nói:

_Tiểu Thư bây giờ là ban ngày dù cho cô có cố gắng thế nào cũng không ngủ được đâu đừng giả vờ ngáy ngủ nữa..

A Thảo cũng lên tiếng

_Đúng đó Phu Nhân,bà đã bất tỉnh ba ngày rồi suốt ba ngày bà Vú chỉ mớm nước cháo cho Phu Nhân uống thôi ,bụng của Phu Nhân đâu có thức ăn gì đâu chắc là đói lắm rồi,bà hãy ăn chút gì đi,no bụng rồi hãy tính tiếp mà...

Lời của A Thảo nói làm cho Gia Nhi nhớ đến lời của bố mình nói lúc cô còn nhỏ .

"_Gia Nhi dù cho trời có sập xuống thì vẫn phải ăn no bụng trước đã,ăn no rồi đầu óc cũng sẽ trở nên minh mẫn hơn lúc đó mới tìm cách giải quyết câu chuyện."

Gia Nhi bật ngồi dậy

_Đúng ,bố nói đúng ,mình phải ăn no bụng rồi tìm cách quay về thực tại...

Gia Nhi đến bàn trà cầm đũa lên gấp thức ăn ăn.

_Ừm..ngon quá...ngoàm...ngoạp....

_Dạ là đầu bếp Thế Anh của phủ mình nấu đấy. Phu Nhân....

_Tiểu Thư ăn từ từ thôi...

Gia Nhi suy nghĩ

_"Dù sao vẫn chưa biết đây là đâu và quay về bằng cách nào ,thôi hãy tìm hiểu bản thân mình trong giấc mơ này là thân phận gì trước đã,thích ứng một chút sẽ tốt cho mình hơn..."

_Ừm...bà Vú à...bởi vì tôi bị ngất đã lâu nên quên hết mọi chuyện rồi...Vú có thể cho tôi biết tôi là ai không ?

_Tiểu Thư đừng doạ Vú mà....ừm...mà nói ra cũng hơi lạ,Tiểu Thư bây giờ ăn nói lưu loát hơn ngày xưa đó...ừm...Tiểu Thư là con gái duy nhất của lão gia và phu nhân tên gọi là Tư Mỹ Nhân ,cha mẹ của Tiểu Thư là nhà buôn vải rất có tiếng ở trấn Phù Sinh,Tiểu Thư từ nhỏ đến lớn chỉ ở trong nhà thôi cho đến khi gả đến Tướng Quân Phủ này.

_Cái gì?Tư Mỹ Nhân?cha mẹ ta đúng là biết cách đùa giỡn quá mà, mặt của con mình xấu đến ma chê quỷ hờn như thế này mà đặt tên con là Mỹ Nhân,sao không đặt là Mỹ Chuột ,nhìn ta như con chuột này.

_Ậy,Tiểu Thư đừng nói như thế...lúc sinh ra Tiểu Thư ,phu nhân và lão gia rất hạnh phúc nên đặt tên cho Tiểu Thư là Mỹ Nhân để Tiểu Thư sau khi lớn lên sẽ thay đổi trở nên xinh đẹp hơn.

_Hừ...thế bây giờ ông bà chắc thất vọng lắm rồi....Ừm ...vậy tại sao tôi lại bất tỉnh,mà ...chồng của tôi...à không tướng công của tôi có phải là một lão già rụng hết răng vô cùng háo sắc đúng không,?nếu không sao lại có đến năm vợ.

_Í không phải đâu Phu Nhân lão gia chỉ mới ba mươi tuổi thôi,tên gọi Dương Khải Tuấn mệnh danh là đệ nhất mỹ nam thành Châu Linh này đó.

Gia Nhi mở to mắt lên long lanh

_Mỹ nam?hì hì....phải thế chứ...nhưng hắn có nhiều vợ như thế... hừ cũng chỉ là tên háo sắc trăng hoa chẳng tốt lành gì.

_Không phải như Phu Nhân nghĩ đâu lão gia rất trọng tình trọng nghĩa,lễ giáo gia phong không có háo sắc trăng hoa đâu...Đại phu nhân là do lão thái gia cùng một vị bằng hữu chỉ phúc giao hôn cho lão gia,Nhị phu nhân là tỷ muội song sinh của Đại phu nhân ,trước lúc Đại phu nhân qua đời đã cầu xin lão gia nạp muội muội mình làm thứ thiếp để tiện chăm sóc cho thiếu gia ,Tam phu nhân là biểu muội của lão gia do lão lão phu nhân bắt lão gia nạp làm thiếp để có người bên cạnh trò chuyện với bà,còn Tứ phu nhân là tiểu muội của một vị bằng hữu của lão gia, vị này lúc chiến đấu trên chiến trường đã đỡ cho lão gia một mũi tên mà qua đời,vì để trả ơn nên lão gia đã nạp tứ phu nhân làm thiếp để tiện chăm sóc.

_Hừm...vậy còn tôi thì sao?có phải hắn thấy được vẻ đẹp nội tâm của tôi nên đã lấy tôi làm thiếp thứ năm đúng không?hì hì dù sao thì tốt gỗ hơn tốt nước sơn mà há.

_Ừm...chuyện này...chuyện này là vì...lão lão phu nhân do bị mắc chứng bệnh lạ nằm mê man cả mấy tháng liền mà không tỉnh,mặc dầu lão gia đã phái người đi tìm nhiều đại phu danh tiếng khắp nơi về chữa cho lão lão phu nhân nhưng bệnh của bà vẫn không khỏi,cuối cùng Tam phu nhân mới bảo lão gia đi mời Tiêu Dao đạo sĩ về xem thử ,đạo sĩ sau khi xem bệnh của lão lão phu nhân liền nói bà bị bệnh tà cần phải có một người sinh giờ dương,tháng dương,năm dương số mệnh lớn về sung hỷ ,khắc chế tà khí trong người của lão lão phu nhân thì mới cứu được bà.Lão gia liền dán cáo thị tìm kiếm ,cũng có rất nhiều người đến mong được làm thiếp của lão gia nhưng số mệnh của họ không tốt,không gặp xui xẻo quanh năm thì cũng đã có phu quân,đến khi có một bà Mai mối ở trấn Phù Sinh đến nói về ngũ Phu Nhân,lão gia liền mang sính lễ đến rước bà về phủ.

_Hả,tôi là được đưa về đây chỉ để sung hỷ xả xui thôi hả,hic ..mình có khác gì tấm bùa bát quái trấn tà đâu chứ....thế sao tôi lại bất tỉnh hả?

_Ơ....chuyện này...

_Thôi để Vú nói tiếp cho....chuyện là vầy...

Tư Mỹ Nhân và Dương Khải Tuấn đang bái đường .

_Phu thê giao bái....thành lễ.

Bất chợt cái khăn che mặt tân nương rơi xuống Khải Tuấn vừa nhìn thấy dung mạo của Mỹ Nhân đã theo phản xạ tự nhiên liền đá Mỹ Nhân một cú bay thẳng ra sân.

_Yêu quái...yaaa...

_Bốp...

_Á....

_Bịch...

_Á..Tiểu Thư ...lão gia đây là dung mạo thật của Tiểu Thư nhà nô tỳ không phải yêu quái đâu...ôi Tiểu Thư....

_Hừ...sao ả giống chuột tinh thế hả?

Lúc này có một gia đinh chạy đến

_Lão gia,lão gia...lão lão phu nhân đã bật ngồi dậy rồi.

Khải Tuấn vui mừng

_Vậy hả...cuối cùng bà bà cũng tỉnh lại...hừm...người đâu lôi con chuột tinh này trở lại kiệu hoa khiêng về trấn Phù Sinh đi,Tô quản gia đưa cho bà hầu nhà ả một trăm lượng xem như là tiền hồi hôn.

_Dạ..

_Gì chứ...không được đâu Tướng Quân ngài đã bái đường với Tiểu Thư nhà ta rồi mà, sao lại trả trở về chứ.?

_Ta vẫn chưa động phòng với ả mà....đem đi..

_Ôi ...Tiểu Thư....cô tỉnh lại đi mà..hu hu..

Mỹ Nhân bị tống vào kiệu hoa khiêng ra khỏi cửa ,thế nhưng một nô tỳ chạy đến.

_Lão gia,lão gia ...lão lão phu nhân ngã lại xuống giường rồi..

_Cái gì?

Tam phu nhân lên tiếng

_Lão gia chắc lễ chưa thành nên tà khí chưa tan...mau mau khiêng ả trở lại đi đưa vào phòng tân hôn đã..

_Hừ...người đâu bảo bọn họ khiêng kiệu hoa trở lại..

_Dạ.

Kiệu hoa được khiêng vào Phủ

_Lão gia ,lão gia thì ra lão lão phu nhân chỉ ngã lưng nằm xuống một chút.

_Vậy à...người đâu khiêng kiệu hoa ra ngoài...

_Dạ...

_Lão gia,lão gia ...lão lão phu nhân sùi bọt mép rồi...

_Hả....

_Lão gia à lễ chưa thành mà....

_Hừ...không lẽ sung hỷ trừ tà là chuyện thật sao?thôi khiêng kiệu hoa đến biệt viện phía tây chọn căn phòng gần khu bếp cho ả ở lại đi...hừm...đành chấp nhận vậy.

Gia Nhi há lớn họng

_Không phải chứ,đá vợ mình văng ra khỏi cửa luôn á,hừ...tên bạo lực...để xem mặt mũi của ngươi đẹp cỡ nào mà dám đá bà bay đi hả?A Thảo...cô dẫn tôi đi gặp lão gia đi...

_Phu nhân muốn gặp lão gia sao?nhưng giờ này lão gia đang luyện võ không quấy rầy được đâu,đến gần sẽ bị phạt theo gia quy đó.

_Hừm ai bảo cô đến gần....chúng ta nấp lại xa xa nhìn lén.là được rồi mà...

_Ơ...nhưng..

_Nhưng gì mà nhưng đi mau...

_Vú cũng đi Vú phải theo sát bảo vệ cho Tiểu Thư.

Cả ba đi ra sân tập võ trong phủ,Gia Nhi nấp sau chậu hoa để dọc trên lang can của một biệt viện gần đó ,ngóng lên ngóng xuống nhìn vào một đám đàn ông đang luyện võ công.

__Đâu A Thảo,Tướng công của ta ở đâu vậy?

_Đó phu nhân...cái người cởi trần đó...

_Hừ,cô giỡn hả...tên nào cũng cởi trần mà....

_Là người ở bìa sân bên phải đó...

_Ơ ..cái tên đó hả...thân hình cũng cao ráo,nhưng mặt mũi cũng thường thôi mà....cũng giống mấy hot boy mạng thôi...đâu quá xuất sắc đâu...nhìn không mê ly chút nào....phải không Vú, A Thảo ...ôi trời...hai người theo tôi là để ngắm trai đẹp mà sao đưa tay bịt mắt hết thì thấy được gì hả?

_Vú không thể phi lễ được...

_Nô tỳ nhìn sẽ bị phạt gia quy.

_Hừ...nực cười...

_Các ngươi rình mò cái gì thế hả?

Một tiếng hét vang lên sau lưng làm cho cả ba giật bấn người quay lại.

_Giờ này là giờ tập luyện của ta cấm tất cả nô tỳ ,gia đinh bén mảng đến quấy rầy ,các ngươi chưa thuộc gia quy hả?

A Thảo hoảng hốt

_Á..lão gia...nô tỳ ,nô tỳ biết lỗi rồi xin lão gia bớt giận..

Gia Nhi trợn to mắt nhìn vào người đang đứng ở trước mặt mình cô phá lên cười lớn.

_Không phải chứ A Thảo hắn ta,hắn ta là Dương Khải Tuấn hả?Phụt ...Há há há...hố hố hố hô hô...há há...trời ơi ...ha ha ...Đệ nhất mỹ nam đây sao?ôi trời... há há. Há....cái mặt to còn hơn cái mâm bưng cơm,cái bụng bự như con cóc chửa,thân hình thì mập lù... hắn mà là đệ nhất mỹ nam thì mấy con heo trong chuồng cũng là nam thần rồi...ha ha ha...trời ơi tức bụng quá...cười đau cả ruột luôn rồi..ha ha...

_Hừ...điêu phụ này....dám lăng mạ bổn Tướng quân hả?người đâu lôi ả chuột tinh này về phòng nhốt lại cấm túc ba ngày, hôm nay không cho ăn cơm.

Bà Vú hoảng sợ

_Lão gia xin bớt giận...ngũ phu nhân không có ý lăng mạ lão gia đâu...xin lão gia tha cho phu nhân.

Mấy tên gia đinh liền xông đến bắt giữ Gia Nhi,nhưng bị cô chống trả.

_Hừ...làm gì vậy.buông tôi ra...grừ...bắt nạt hả,ỷ đông ăn hiếp yếu à xem bà nè ...yaaa

_Bốp,bốp...

_Á...aaa...

Gia Nhi dù sao cũng là quán quân võ tự do nên khả năng đánh thực chiến rất tốt,đã đánh hạ mấy tên gia đinh.

_Hừ..biết võ công sao...vậy thì để bổn Tướng Quân chế ngự ngươi...yaa...

__Á...buông ta ra...buông ra tên mập này..

Khải Tuấn chỉ đánh hai ,ba chiêu đã khoá tay Gia Nhi ra sau làm cô đau điếng.

_"hừ,tên mập này tốc độ đánh nhanh quá,lực lại mạnh ,bẻ lệch vai của mình rồi..."

_Bắt lấy ả .

Khải Tuấn xô Gia Nhi ra làm cô té xuống đất.

_Á...

_Tiểu thư cô sao rồi...

_phu nhân...

_Đưa ả đi...

_Đừng đụng vào tôi,tôi tự biết đi...ui da...đồ mập chết bầm...

_Còn lảm nhảm gì đó hả?

_Hừ...ta chửi ngươi đó đồ mập,đồ heo tinh...sợ người ta chê mình xấu hả...nếu sợ như vậy thì lấy tấm vải trùm.kín đầu đi rồi hãy đi ra ngoài đồ mắc dịch...

Khải Tuấn trợn mắt nhìn Gia Nhi

_Ngươi vừa nói gì hả,lặp lại cho ta nghe xem...

Gia Nhi đứng lại

_Ta nói ngươi là đồ..ưm ưm...

Bà Vú vội bịt miệng Gia Nhi lại

_Không gì ...không gì đâu lão gia,phu nhân không có nói gì hết...đi nào tiểu thư chửi nữa sẽ chết đó ....A Thảo giúp ta một tay khiêng phu nhân đi mau...

_Dạ,dạ...

_Hai người làm gì vậy hả?buông tôi ra thả tôi xuống tôi chưa chửi hắn ta xong mà...aaa...

Khải Tuấn nhìn theo gương mặt giận dữ đỏ bừng,lúc này có một người đi đến.

_Biểu ca huynh bớt giận đi,dù sao tẩu ấy cũng là thê tử của huynh ,đã bái đường rồi mà.

_Hừ...nếu không phải vì bà bà ta đâu có chịu nhục mà rước một ả có ba đời chồng như ả về làm.thiếp chứ.

_Ấy,huynh hiểu nhầm rồi...ngũ tẩu tuy đã ba lần lên kiệu hoa nhưng chưa bao giờ được gả đi.

_Chưa gả đi?

_Ừm,đệ đã đến trấn Phù Sinh điều tra rồi,thân thế của tẩu ấy thật đáng thương lắm.

Xin Chào Tướng Công

Chương 1:Bí mật đêm trăng tròn(phần 5)

_Dương Khải Thành đệ nói như vậy là sao?

Dương Khải Thành là biểu đệ của Khải Tuấn và cũng là phó tướng theo hầu dưới quyền của Khải Tuấn.

_Ngũ tẩu là con gái duy nhất của Tư lão gia và Tư phu nhân ở trấn Phù Sinh ,nhà của họ là một hiệu buôn vải,tuy sinh ra ngũ tẩu có dung mạo xấu xí và tính tình khờ khạo nhưng họ rất mực yêu thương,vì biết con mình sau này khó lấy được phu quân cho nên đã nuôi dưỡng một bé trai con của người bằng hữu trong trấn để sau này bắt rể .Đến lúc Tư Tiểu Thư tròn mười tám tuổi thì hai bên nhà cử hành hôn lễ ,thế nhưng đến giờ bái đường thì Tân Lang bỏ trốn cùng một cô gái khác trong trấn khiến cho nhà của Tư lão gia thành một trò cười.Qua một thời gian sau thì bà Mai mối cũng tìm ra một vị công tử chịu kết hôn với Tư Tiểu Thư nhưng tên này lại là một tên suy khờ ,khi hắn giơ chân định đá kiệu hoa đón Tân Nương thì trượt chân ngã đập đầu chết luôn,nhà của Tân Lang cho rằng Tư Tiểu Thư là số khắc phu nên không nhận vào cửa.Mãi đến năm Tư Tiểu Thư hai mươi lăm tuổi thì Tư lão gia treo tiền hồi môn khá cao miễn ai chịu lấy Tư Tiểu Thư về làm thê tử thì chia cho nửa gia tài ,và đã có một người đồng ý đến xin cưới.Thế nhưng khi bà Mai cõng Tân Nương đi đến gần bậc cửa vào nhà thì một cơn gió thổi qua cuốn bay chiếc khăn trùm trên đầu của Tân Nương xuống,vị Tân Lang đó vừa nhìn thấy dung mạo của Tư Tiểu Thư liền kinh hãi sợ đến thổ huyết chết tươi.Phía Tân Lang đã kiện lên quan phủ bắt Tư lão gia bồi thường và từ chối nhận Tân Nương,vì chuyện này mà Tư phủ sa sút lâm nợ ,Tư Tiểu Thư mang tiếng có dung mạo sát phu không ai dám đến gần,không lấy được chồng cho đến khi Dương phủ của chúng ta đến hỏi cưới.

_Hừ,nói vậy là ta đã giải vây cho nhà của ả rồi.

_Huynh cũng đừng quá kỳ thị Ngũ tẩu dù sao tẩu ấy cũng là thê thiếp của huynh,có ai mà muốn mình sinh ra xấu xí đâu,là nữ nhi lại càng đáng thương hơn.

_Thế thì ta bỏ lệnh cấm túc cho ả một lần ,nhưng ả đã vi phạm gia quy phạt hôm nay không cho ăn cơm ,ta làm như vậy đã nương tay lắm rồi.

_Nương tay mà vẫn phạt sao?huynh đúng là Thiết Diện Dạ Xoa.

Có một tên gia đinh đi đến đưa một bức thư cho Khải Tuấn.

_Bẩm lão gia có công văn từ Kinh Thành chuyển đến.

_Đưa ta.

_Là gì vậy biểu ca.?

_Ừm...là Hoàng Thượng mời ta đến Kinh dự yến vào ngày trăng tròn tháng sau.

_Chắc là muốn bàn với huynh về Tộc Yêu Thuật rồi.

_Hừm cũng không rõ ,nhưng gần đây ở Kinh thành cũng xuất hiện nhiều vụ án kỳ lạ có liên quan đến yêu thuật,quan phủ kinh thành vẫn chưa bắt được hung thủ.

_Lần này lên Kinh huynh lại đưa Tứ tẩu theo nữa sao?

_Ừm,trong các thê tử,Ngọc Trân là người có học thức cao nhất lại giỏi cầm nghệ ,đưa nàng theo để tiếp chuyện với các phu nhân của đồng liêu.

_Tứ Tẩu vốn là tài nữ của thành Châu Linh mà,không làm huynh mất mặt được đâu.

_Ừm...

...Tây viện...

_Yaaaa....thả ta ra...bọn người chết tiệt...sao lại bắt giữ người trái pháp luật thế này?ta sẽ thưa kiện các người,thả ta ra đồ Heo mập..yaaa...

_Tiểu Thư cô đừng gào thét nữa không ai dám thả chúng ta ra đâu,lão gia mà ra lệnh thì chỉ có Hoàng Đế mới cứu nổi chúng ta..

_Ngũ Phu Nhân bà đừng đạp cửa nữa nếu cánh cửa mà gãy bà lại phạm thêm một gia quy là phá hoại tài sản sẽ bị đánh trượng hình đó,chúng ta chỉ bị cấm túc ba ngày thôi mà,sẽ qua mau lắm,còn chuyện bà muốn kiện cáo lão gia hả xin bà đừng nghĩ đến nữa,vì một nửa thành Châu Linh này là thuộc quyền cai quản của Dương Phủ đó,chẳng ai dám xét xử đâu, phu nhân nên dưỡng sức đi chúng ta bị bỏ đói cả ngày nay luôn đó.

_Aaa...tức quá mà...chuyện này cũng tại em mà ra đó A Thảo,nếu em không nói dối cái tên Dương Khải Tuấn đó đẹp trai,cool ngầu là đệ nhất mỹ nam toàn thành thì ta đâu có rảnh đi rình mò hắn chứ.

_Ơ...nô tỳ không có nói dối,lão gia thật sự là đệ nhất mỹ nam thành Châu Linh,chỉ là vào năm.năm.trước lão gia cùng Hoàng Thượng đến Hồ Lĩnh đánh nhau với bọn người của Tộc Yêu Thuật vì hộ giá đỡ cho Hoàng Thượng một đạo bùa mà đã trở thành như vậy đó...nhưng mà chỉ cần đến...

_Cạch...két..et...

A Thảo chưa nói xong thì cánh cửa phòng mở ra Tô quản gia đi vào

_Dạ thưa Ngũ phu nhân lão gia đã bỏ lệnh cấm túc cho bà,nhưng vẫn phạt bà và hai người này cả ngày nay không được ăn cơm ,còn phải chép một trăm lần gia quy...dạ nô tài xin lui...

_Hừ chép gia quy cái gì chứ,còn khuya,bà không chép đấy....

Bà Vú vội cầm cái khay đựng giấy và bút đặt lên bàn

_Tiểu Thư à nhập gia tùy tục mà,cô đã gả vào Dương Phủ thì phải tuân theo gia quy của Dương Phủ....ngoan mau chép phạt đi mà....

_Phải đó Phu Nhân nếu bà không tuân theo gia quy chọc giận lão gia sẽ đáng sợ lắm còn liên lụy đến nhà mẹ nữa đó.

_Hừm...cái tên Heo tinh đó hung bạo như vậy đáng đời cho hắn bị xấu xí...

_Thật ra trước đây tính tình của lão gia ôn hoà lắm từ khi bị trúng yêu pháp đã trở nên cáo gắt ,hung bạo,ai mà vi phạm gia quy đều bị khiển phạt thẳng tay không dị tình...năm trước có một tên gia đinh trộm đồ trong phủ bán ra ngoài,lão gia không ngần ngại đã chặt đứt một tay của hắn xuống,có một nô tỳ lén ăn vụng canh bổ của lão lão phu nhân đã bị lão gia cho người tát mặt đến gãy hết mấy cây răng....

Bà Vú rùng mình

_Ôi ghê quá...Tiểu Thư mau chép phạt đi...đừng chọc giận lão gia...

_Hừ..nếu ta không chép phạt thì sao hả A Thảo?

_Có lẽ sẽ bị lôi ra sân bắt quỳ gối mấy ngày ...

_Hừ ,đúng là không có tình người mà...mình làm gì để thoát khỏi giấc mộng kinh hoàng này bây giờ,không lẽ ở mãi nơi này chờ ngày bị cái tên Heo mập đó bắt làm thịt chứ...hic...càng lúc càng đáng sợ,ở đây không có cảnh sát,mạnh được yếu thua,mình đánh cũng không lại hắn nữa làm sao đây...

_Tiểu Thư...cô làm gì mà cứ ngẩn ra thế?

_Ờ không gì...thôi đưa đây ta chép...

Gia Nhi vừa mở quyển gia quy ra thì chớp mắt lia lịa.

_Gì đây hả trời?sao mà ngoằng ngoèo khó coi như vậy?là chữ gì đây Ả Rập ,hay Hán Cổ vậy nè?Hừ...thôi vẽ đại theo vậy....

Gia Nhi đành nhìn theo nét chữ mà vẽ lại chứ chẳng biết nó là thứ ngôn ngữ gì.

Đến xế chiều

_Ọc...ọc...

Ba cái bụng đói lần lượt kêu lên khiến cả ba bủn rủn.

_Trời ngã bóng rồi Vú thật sự đói muốn ngất đây,Vú uống gần hết năm bình trà rồi bụng phình to ra mà vẫn đói meo.

_Hic...A Thảo cũng vậy...Ngũ Phu nhân à bà đừng ăn nữa,mấy chậu hoa đã trơ cành hết rồi...mấy chậu hồng này là do lão gia chuyển từ Kinh thành về phủ mỗi biệt viện chỉ để có ba chậu thôi...bà lại ăn hết hoa và nụ của nó rồi...

_Hừm...ta đói đến muốn ăn luôn cả rễ cây đây đừng nói nữa,hắn cấm ta ăn cơm thôi đâu có cấm ta ăn bông đâu chứ.

_Ọc..ọc..ọc..

_Không được rồi ta phải đi ra ngoài kiếm thứ gì ăn mới được...

_Ơ phu nhân đi đâu vậy,vô ích thôi không ai cho phu nhân ăn đâu,lão gia đã ra lệnh rồi...phu nhân...

_Tiểu Thư...

Gia Nhi đi đến nhà bếp thì bị bọn gia đinh ngăn lại không cho vào bên trong.

_Xin lỗi Ngũ phu nhân lão gia đã ra lệnh không cho phu nhân vào bếp kiếm ăn.

_Kiếm ăn?bộ hắn tưởng ta là chuột thật hả?Grừ..đồ độc ác...ta cốc thèm vào...hừ...

Gia Nhi bỏ đi hai tên gia đinh nhìn nhau

_Mặt của bà ấy thật giống con chuột lắm.á.

_Ừm...chỉ thiếu cái đuôi...

Gia Nhi đi ngã qua ngã lại dọc theo hành lang của một biệt viện

_Đói đến hoa mắt luôn rồi,mình chưa từng thê thảm như vậy...hừ...hít hà..hít...mùi nhang...

Gia Nhi mở cửa của một căn phòng ra và đi vào.

_Ôi đây là nơi nào mà bài vị lại nhiều như vậy chứ?ế. ...bánh ..bánh...

Gia Nhi nhìn thấy trên bàn thờ có dĩa bánh cúng liền cầm cả dĩa lên ăn lấy ăn để .

_Đông Nhi ngươi đứng ở bên ngoài trông chừng thiếu gia ta vào bên trong Từ đường thắp nhang cho tổ tiên.

_Dạ Nhị Phu Nhân...

Gia Nhi nghe tiếng người ở bên ngoài hoảng hốt chui xuống gầm bàn thờ nấp ,một người phụ nữ bước vào đến trước bàn thờ khấn vái.

_Xin tổ tiên phù hộ cho tối ngày mai lão gia treo đèn ở phòng của con,để con có thể có cơ hội giúp Dương gia khai chi tán nghiệp...

Khấn xong người đó rời phòng đóng cửa lại,Gia Nhi đợi một lúc sau khi bên ngoài không còn động tịnh gì liền chui ra ngồi ăn bánh tiếp.

_Hừm..phụ nữ thời phong kiến.thật khờ dại suốt ngày chỉ muốn sinh nhiều con cho chồng mà không biết tích lũy tiền bạc dưỡng già,sau này nhan sắc phai tàn hắn lại cưới thêm thiếp nhí về lúc đó hối hận cho xem...ngoàm...ực...

_A...chuột lớn...con chuột lớn ăn vụn hi hihi....

Tiếng của trẻ con vang lên bên một góc phòng làm Gia Nhi chú ý.

_Ối...heo con...con là ai vậy ..ôi dễ thương quá...cho ta nựng một cái đi....hi hi....

Một đứa bé khoảng ba tuổi thân hình bụ bẫm,mắt to tròn hai má phúng phính trên tay cầm quả táo đỏ nhìn thấy Gia Nhi thì cười vui vẻ.

_Ta là Dương Khải Quân...chuột lớn có ăn táo không?

_Ăn,ăn cho chuột ăn đi....hi hi...ôi cưng quá...

_Thiếu gia à?...thiếu gia đang ở đâu...?

_Đông Nhi tỷ.tỷ..

Gia Nhi vội chui lại xuống gầm bàn thờ,làm dấu ngón tay che miệng.

_Suỵt,đừng nói ta ở trong này nha.

Khải Quân che miệng gật gật đầu.

_Ừm,ừm...

Đông Nhi mở cửa đi vào và bế Khải Quân đi ra

_Thiếu gia cậu đừng chạy lung tung nữa mà,Nhị phu nhân đang giận lắm đó,chúng ta về phòng thôi..

Đông Nhi đi rồi thì Gia Nhi cũng chui ra bưng dĩa bánh về phòng của mình luôn.

_Mang về cho Vú và A Thảo ăn,dù sao họ cũng là người theo hầu mình,sau này còn phải nương tựa nhau...thằng bé khi nãy chắc là con của tên Heo tinh,thật là đáng yêu quá...mình cũng mong sau này có một đứa con như vậy,hi hihi...

Tối đến Gia Nhi mở cửa sổ nhìn lên mặt trăng .

_Hừm...ước gì có thể quay lại thực tại...nơi này chán chết đi được...mặt trăng à mặt trăng có nghe lời ta khấn vái không hả,?

_Tiểu Thư à chăn đã trãi xong rồi cô đi ngủ đi,ngày mai chúng ta hết chịu phạt rồi sẽ được ăn uống tự do.

_Phu nhân hãy đi ngủ sớm vì ngày mai. bà phải đến biệt viện phía nam dâng trà cho Lão lão phu nhân đó,còn ra mắt các phu nhân khác nữa.

_Dâng trà?không phải bắt ta quỳ đó chứ?Miễn đi nhé.

_Tiểu Thư đây là quy tắt dâng trà mà,cô phải thuận theo.

_Hừm,vậy sao,để mai rồi tính,đi ngủ thôi...

...Trời sáng Gia Nhi mở mắt ra hi hí hy vọng mọi cảnh vật xung quanh mình thay đổi,nhưng không có gì xảy ra,cô xụi lơ bước xuống giường.

_Hừ....vẫn bị kẹt trong giấc mơ...mình hết hy vọng rồi...

Cô được A Thảo và bà Vú hầu rửa mặt ,chải tóc.

_Hơ...mỗi lần nhìn vào gương là giật mình...A Thảo à chải tóc cho ta làm gì chứ,có ai khen đâu.

_Phu nhân dù sao bà cũng là thê thiếp của một vị Tướng Quân quan tam phẩm phải y trang chỉnh tề.mới được bước ra khỏi cửa.

_Nè ,dung mạo của ta xấu xí như vậy đã đoạ cho bọn nô tỳ và nô tài trong phủ sợ chết khiếp ,mà sao em nhìn ta không thấy sợ vậy?

_A Thảo thấy phu nhân giống như con chuột lớn không đuôi vậy rất dễ thương,còn đeo bông tai nữa hi hihi...

_Ôi..A Thảo...

Bà Vú lên tiếng làm A Thảo chợt nhớ

_Ơ...xin lỗi phu nhân...

_Không sao,ta biết lời thật thường như muối xát kim châm,ta hiểu mà...chúng ta đi được chưa?

_Dạ...

Gia Nhi cùng bà Vú và A Thảo đi đến gần hoa viên giữa các biệt viện thì nhìn thấy một đám người đang vừa đi vừa nói chuyện.ở phía trước

_A Thảo bọn họ là ai vậy mà sao y phục của họ trông lộng lẫy quá vậy?

_Dạ thưa phu nhân cái người mặc y phục xanh ngọc bích là Nhị Phu Nhân tên gọi là Phù Tú Liên cũng là Đương gia cai quản mọi chuyện trong phủ ,người mặc y phục màu vàng trâm cài lấp lánh là Tam phu nhân Liễu Tuyết cũng là biểu muội của lão gia,còn người mặc y phục màu trắng cử chỉ thanh nhã đó chính là Tứ phu nhân Lý Ngọc Trân cũng là tài nữ nổi danh của thành Châu Linh rất được lão gia yêu quý.

_Tài nữ à?xinh đẹp như vậy tên Heo tinh đó không mê sao được,nhìn cô ta cứ như Tiểu Long Nữ ấy nhỉ!

Liễu Tuyết lên tiếng

_Không ngờ hôm nay lại được gặp Tứ muội sớm như vậy,ta cứ tưởng đêm đến khi mặt trăng tròn vành trên trời muội mới dám ra ngoài ấy chứ.

Ngọc Trân từ tốn

_Hôm nay là ngày Bà bà gọi các phu nhân đến cho Ngũ muội dâng trà ra mắt ,muội làm sao dám đến muộn,thật không ngờ mới sớm thế này mà đã gặp Tam tỷ ăn diện lộng lẫy như vậy,muội thật không dám so sánh với tỷ nhưng cảm thấy y phục của mình quá đơn điệu tẻ nhạt rồi.

_Hừ ngày nào mà ta không lộng lẫy,chỉ tại muội cứ chui rút trong phòng không biết thế sự bên ngoài xoay chuyển.

_Ngọc Trân sức khoẻ không tốt nên không muốn đi lung tung chỉ muốn ở trong phòng học thêm nhiều sách.

_Hừ vậy sao hay vì sợ.

_Không biết Tam tỷ muốn nói gì...

Tú Liên lên tiếng

_Thôi đủ rồi đừng tranh luận nữa sắp đến nơi rồi đừng để bà bà tưởng hai muội đang cãi nhau.

Ngọc Trân và Tú Liên đi vào sảnh biệt viện trước,Liễu Tuyết đưa mắt liếc theo,nói với cô nô tỳ bên cạnh

_Hừ bày đặt giả thanh cao ,lúc Tướng Công vừa bị trúng yêu thuật ả là người la hét kinh hoàng nhất khi gặp lại chàng,còn viện cớ bị bệnh luôn tránh mặt Tướng công, thật ra ta biết hết lòng dạ của ả,ả chỉ mê vẻ đẹp tuấn lãng của Tướng công mà thôi vừa thấy chàng trở thành xấu xí đã trốn tránh,đến trăng tròn thì lại chạy ra tranh treo đèn ,đồ giả tạo.

_Tối nay lão gia thiết yến Phu nhân nên thể hiện tài hoa để lão gia chú ý.

_Ừm...đi nào.

Gia Nhi nghe xong nhếch mép cười.

_Hừ...một bình trà mà có đến ba cái tách ,trách sao bọn họ không cụng nhau sứt mẻ....cái nhà gì đây hả trời...phải giành chồng ư?

_Phu nhân đi vào nhanh thôi họ vào hết rồi...

Xin chào Tướng Công

Chương 1:Bí mật đêm trăng tròn(phần 6)

Lão lão phu nhân là một bà lão đã hơn bảy mươi tuổi ,đầu tóc bạc trắng ,dáng người thấp,gương mặt tròn phúc hậu.Một năm trước vì sức khoẻ sa sút mà thần trí bị lú lẫn lúc tỉnh lúc ngơ cho nên phải giao lại quyền Đương gia cho Nhị Phu nhân cai quản để quán xuyến Dương phủ khi Khải Tuấn rời nhà .Mấy tháng trước bổng dưng bị mắc bệnh tà nên nằm mê mang trên giường, sau khi làm lễ hôn sự cho Khải Tuấn thì bệnh tự dưng khỏi hẳn nhưng thần trí cũng không minh mẫn như xưa.

Lão lão phu nhân ngồi ở ghế chủ toạ ,còn mấy vị phu nhân thì ngồi ở hai bên ,bà vỗ tay vào tay ghế hối thúc.

_Cháu dâu mới đâu,cháu dâu mới đâu...Thục cô ..

Thục cô là nô tỳ theo hầu lão lão phu nhân từ lúc bà còn là thiếu nữ cho đến nay là một nô tỳ trung thành và cẩn tính.

_Dạ Ngũ phu nhân đang đứng ở bên ngoài chờ Lão lão phu nhân gọi vào ạ.

_Gọi vào ,gọi vào mau ta còn cho nó bao lì xì...

Tú Liên cười nói

_Bà bà đừng nóng lòng nàng ấy vào nhanh thôi mà.

Liễu Tuyết cũng nói.

_Tách trà cháu dâu này bà bà sẽ uống nhanh thôi...

Gia Nhi đi vào

_Xin chào cả nhà,khoẻ cả há.

Ngọc Trân nhìn Gia Nhi thì giật bấn người.

_Á...nàng ta ,nàng ta sao lại có gương mặt như vậy?

Liễu Tuyết đưa tay áo lên chạm nhẹ mũi cười

_Tứ muội sao muội lại phi lễ như thế,hi hihi...muội tưởng Lão gia cưới về một tuyệt sắc giai nhân nên đến đây xem thử sao,thấy kết quả như vậy chắc vui lắm hả?

Tú Liên nghĩ bụng

"_Hôm bái đường mình không có ra xem ,tưởng có thêm một địch thủ hoá ra dung mạo của ả lại xấu thế này,không đáng bận tâm"

_Tam tỷ nói gì vậy,tại muội hơi bất ngờ thôi.

Tú Liên lên tiếng.

_ Ngũ muội mau đến thi lễ với bà bà đi...

Lão lão phu nhân vừa trông thấy Gia Nhi thì cười lớn

_Chuột lớn,hi hihi...chuột lớn đến đây ta đút ăn này...

Thục cô liền nói

_Lão lão phu nhân đây không phải là chuột lớn mà là Ngũ phu nhân cháu dâu của người...Ngũ phu nhân mau đến quỳ xuống dâng trà cho Bà bà đi...

Gia Nhi nhìn qua là biết Lão lão phu nhân đã bị bệnh ngớ ngẩn.

_"Bà lão này chắc đã bị bệnh người già đãng trí rồi ,mình nên diễn một chút để khỏi quỳ ...'"

Cô đưa hai tay ra trước ngực ,chụm mấy ngón tay lại co cả bàn tay xuống giả như chân trước của con chuột,cô nhảy nhảy tới chỗ của Lão lão phu nhân đưa miệng cắn miếng bánh.

_Chít chít....chuột lớn chào bà bà,ngoạm..nham nham....chít chít tay chuột lớn co quắp thế này không cầm tách được ,chuột lớn đêm qua bị mèo ăn mất đuôi rồi hu hu bây giờ mông đau lắm ,không quỳ được,không quỳ được hu hu...

_Ôi...con mèo nào mà ác thế...nín đi nín đi vậy không cần quỳ,không cần uống trà,ta không uống trà...chuột lớn ngoan đừng khóc nữa..tội nghiệp quá..

_Ơ...Lão lão phu nhân...

Tú Liên lên tiếng

_Ngũ muội ,muội đừng giả ngốc nữa mau dâng trà đi...

Gia Nhi quay mông sang Lão lão phu nhân.

_Bà bà xem...chuột lớn bị mất đuôi thật mà..hic hic...

_Ôi đúng là bị mèo ăn mất đuôi rồi...mời đại phu,người đâu mời đại phu..

_Bà bà cô ta đang nói dối bà bà mà...

_Hừ...ta ở đây là lớn nhất,ta nói mời đại phu là mời đại phu,mấy đứa xấu tính này cút hết đi...Thục cô đuổi bọn nó đi đi...

_Ơ..dạ dạ...các phu nhân xin mời...

Ba vị phu nhân đành phải rời đi.

Liễu Tuyết vừa đi vừa cười

_Ha ha ha...thật khôi hài...tưởng được uống tách trà của tỳ thiếp không ngờ xôi hỏng bỏng không ,Tứ muội há.

_Hừ...chúng ta đều không được dâng trà,cớ sao tam tỷ lại vui như vậy.?

_Đâu có,ta đã uống được tách trà tỳ thiếp của muội dâng rồi nên đâu còn thèm uống nữa....thôi muội đợi Lão gia nạp thêm Lục muội đi rồi uống há.

_Tỷ...

_Thôi đi đừng cãi nữa.

_Ừm,phải rồi...người không vui nhất phải là Nhị tỷ mới đúng,dù sao tỷ cũng là Đương gia mà ,Ngũ muội xấu mặt mà đầu óc thật không đơn giản,Nhị tỷ ,tỷ gặp đối thủ rồi....Tiểu Cúc đi thôi về phòng châm trà hạ hoả uống thôi.

_Dạ tam phu nhân...

Ngọc Trân cũng nói

_Muội cũng về phòng luyện cầm,tối nay đàn cho lão gia nghe,muội đi trước,Tâm nhi đi thôi.

_Dạ...

Tú Liên đưa mắt nhìn vào Nam viện

_Hừ,giỏi lắm Tư Mỹ Nhân mới ngày đầu gặp nhau đã làm cho ta bẽ mặt như vậy,ta sẽ không để ngươi sống yên trong Dương phủ.

Gia Nhi ở thực tại vẫn thường hay ra công viên chơi tiếp xúc và giúp đỡ nhiều cụ già ở đó nên rất biết cách làm trò cho họ vui,bây giờ đem ra dỗ cho Lão lão phu nhân vui,nên bà rất thích Gia Nhi.

_Chuột lớn...để ta nói ra một bí mật cho cháu nghe nhé...

_Bí mật á...

_Ừm...thật ra ta có cất giấu một báu vật...báu vật này ta chôn ở gốc cây tùng bên Tây viện đó...

_À...nhưng cháu không có hứng thú với châu báu đâu...hoàn cảnh của cháu bây giờ dù có cả núi vàng cũng không cứu vãng nổi.

_Không phải vàng bạc,mà là báu vật...là báu vật gia truyền của họ Dương nó có thể giúp cho con người biến mất,biến mất như Lão Gia vậy,tướng công...hu hu...tướng công..hu hu....

_Ôi bà sao vậy,bà bà...

Lão lão phu nhân bỗng dưng hét lên rồi khóc lóc,khiến cho Thục Cô chạy đến.

_Ôi Tiểu Thư,Tiểu Thư đừng sợ có nô tỳ đây,đừng sợ...

Sau khi Thục Cô dỗ cho Lão lão phu nhân ngủ thì Gia Nhi mới dám hỏi.

_Thục Cô sao bà bà lại kích động như vậy,thật lạ quá.

_Ừm...Lão Lão phu nhân vì không thể chấp nhận Lão Thái Công đã chết nên mới mắc bệnh như vậy,năm xưa Lão Thái Công đuổi theo bọn trộm ra bên ngoài bìa rừng thì bị rơi xuống vực chết,chuyện này Lão Thái Gia tận mắt trông thấy nhưng Lão lão phu nhân lại không tin ,còn nói con trai của mình nói dối,giận một thời gian không nhìn mặt Lão Thái Gia, rồi bà lâm bệnh ngu ngơ luôn.

_Tội nghiệp quá chắc bà bà yêu Lão Thái Công lắm.

_Ngũ phu nhân,nô tỳ có chuyện muốn nhắc nhở phu nhân,mặc dầu bà thông minh biết nghĩ ra cách lấy Lão lão phu nhân ra làm lá chắn để không phải dâng trà cho các phu nhân khác,nhưng dù sao bà cũng chỉ là thứ thiếp nếu không biết giữ lễ sẽ bị trách phạt,gia quy của Dương phủ rất nghiêm,mà người chấp chưởng là Nhị Phu nhân,Ngũ phu nhân bà nên hành xử cẩn thận.

_Ơ...cám ơn Thục Cô nhắc nhở,Mỹ Nhân sau này sẽ khôn khéo hơn..

"Hừm tôi mà tỉnh lại được thì cốc sợ mấy ả vợ lớn đó...hic...tự dưng bị trở thành vợ bé,thật ấm ức..."

....Chiều đến Gia Nhi không thể ở mãi trong phòng nên đã ra ngoài hoa viên chơi,ở đây cô nhìn thấy Khải Quân.

_Heo con,con chơi đá cầu sao?

_A ...chuột lớn...hihi...

A Thảo lên tiếng

_Thiếu gia cậu phải gọi bà ấy là Ngũ nương...

_Ngũ nương chuột lớn hi hi....

_Không sao ,không sao....để chuột lớn biểu diễn cho con xem nha...hây...

Gia Nhi đá quả cầu mây lên rồi biểu diễn đá với nhiều tư thế ,khiến cho Khải Quân rất thích thú..

_Hay quá,hay quá....hi hi...

_Heo con bắt quả cầu này...con chụp được ta sẽ làm ngựa cho con cưỡi...

_Hi hi...dạ...

Gia Nhi bế Khải Quân lên cho cậu ngồi lên vai của mình rồi nắm giữ hai chân cậu ,chạy quanh sân.

_Heo con ôm chật lấy đầu của Ngũ nương đi,ngựa phi nha hí hí....

_Hi hi hi...vui quá....hi hi...nhanh lên nhanh lên....

_Dừng lại mau,ngươi làm cái gì vậy hả?thả Quân nhi xuống.

_Ơ,Nhị phu nhân...

_Đông nhi bế thiếu gia xuống.

_Ừm,Nhị tỷ xin chào.

_Hừ,cái con ả chuột tinh này...

Tú Liên giơ tay định tát vào mặt của Gia Nhi,nhưng cô nhanh ngồi xuống tránh né

_Uý...hụt bỏ nha...

_Ngươi ,ngươi dám né tránh hả,người đâu...

Một tốp năm sáu tên gia đinh xuất hiện

_Nhị phu nhân...

_Mau giữ ả lại cho ta...

_Gì vậy chứ?muốn đánh nhau à...bà không sợ đâu nhé...yaa...

_Bốp,bốp...

Mấy yên gia đinh bị Gia Nhi đánh nằm bò càng dưới đất,lúc này Khải Tuấn xuất hiện.

_Dừng tay.

A Thảo sợ run lẩy bẩy

_Lần này chết thật rồi ,phu nhân ...

_Sợ gì chứ là bà ta gây sự trước mà...

_Hừ,lại là nàng nữa ,có chuyện gì vậy?

Tú Liên vội ôm Khải Quân vào lòng nói

_Ả ta bế Quân nhi chạy nhảy khắp nơi khiến cho bệnh của Quân nhi tái phát rồi này Lão gia.

Khải Tuấn lo lắng xem xét Khải Quân,thấy sắc mặt Khải Quân trắng bệch ra.

_Hừ...mau gọi đại phu đi...

Tú Liên vội bảo gia đinh

_Mau gọi Ngô đại phu đến.

_Dạ...

Khải Tuấn bế Khải Quân lên,Gia Nhi đến gần xem xét.

_Heo con sao vậy?khi nãy nó đùa vui lắm mà đâu có bị gì đâu.

Khải Tuấn giận dữ hét lên.

_Cút đi,người đâu giam ả vào phòng nhốt lại cấm túc bảy ngày,nếu ả kháng cự cứ đánh gãy chân ả.

_Gì,gì chứ,sao tự dưng nhốt ta chứ,?

A Thảo vội kéo Gia Nhi đi

_Ngũ phu nhân đi thôi đừng chống cự....nghe lệnh của lão gia đi mà...

_Heo con...

Gia Nhi đành đi về phòng ,Tú Liên nhìn theo mỉm cười nham hiểm.

_Đây chỉ là mới bắt đầu thôi...hừ...

Sau khi Ngô đại phu xem bệnh cho Khải Quân xong liền nói.

_Lần này thiếu gia chỉ là đùa giỡn quá sức,không sao cả,Tướng Quân đừng lo.

_Cũng tại Ngũ muội,sao lại bế Quân nhi chạy lòng vòng như thế...cũng may là con trẻ không sao.

_Cái ả chuột tinh này thật đáng ghét.

_Cha,...cha...Ngũ nương vui lắm...cha đừng nhốt Ngũ nương...

_Ừm...ngủ đi con...cha ở bên cạnh này...

_Ngũ nương thật vui lắm....khò khò....

_Tướng công chàng xem Quân nhi đúng là đứa bé tốt bụng,không ngừng nói giúp cho Ngũ muội...

_Ta còn định đêm này cho ả tham dự yến tiệc gia phủ mà ả lại gây lắm chuyện,xem ra không cần ả dự nữa rồi...thôi ta về phòng nghỉ ngơi, nàng cũng chuẩn bị dọn yến đi.

_Dạ...

Đêm đến khi ánh trăng lên cao ,mọi người cả phủ ra hoa viên ăn tiệc.

Liễu Tuyết nhìn Ngọc Trân cười khẩy

_Tứ muội buổi sáng y phục của muội thật tao nhã,không ngờ đêm đến lại kiêu kỳ thế này,thật biến đổi thất thường khiến cho người ta ngạc nhiên đó.

_Tam tỷ quá lời ,đêm nay trong phủ ai cũng xiêm y trang nhã mà.

_Tỷ nghe nói đêm nay Tam muội có chuẩn bị một vũ khúc biểu diễn cho lão gia xem nữa,muội thật có tâm ý đó.

_Nói đến tâm ý muội thật thua xa Nhị tỷ...chỉ một màng diễn tình mẫu tử đã tống được Ngũ muội bị nhốt vào phòng cấm túc bảy ngày,thật lợi hại.

_Cô ta hại Quân nhi suýt chút nữa đã phát bệnh,đáng bị phạt.

_Lão gia đến...

Mọi người vội đứng lên nhìn về phía hành lang biệt viện chính ,một trang nam tử mặc y phục màu trắng,trước ngực thêu hoạ tiết đầu hổ bằng chỉ bạc lấp lánh đi đến,khuôn mặt tuấn tú ,đôi mắt sắc lạnh ,thân hình cao gầy ,bước đi nhanh nhẹn ,ung dung nhưng vẫn toát lên sự uy nghi .

_Lão Gia.

Thì ra đó chính là Khải Tuấn

_Ừm ,mọi người ngồi đi.

Liễu Tuyết nói.

_Lão gia hôm nay thiếp có một vũ khúc muốn biểu diễn cho lão gia xem.

_Ừm,cũng được...

Ngọc Trân lên tiếng

_Vậy thiếp xin đàn phối hợp để điệu múa của Tam tỷ thêm sinh động.

_Cũng hay đó....

Trong khi cả phủ họ Dương vui vẻ ca múa ăn uống thì Gia Nhi trong phòng lại ngáy ngủ khò khò.

_Tội nghiệp cho Ngũ phu nhân cả phủ hôm nay là ngày vui nhất mà bà ấy lại bị cấm túc.

_Hơ...ta quá quen với chuyện xui xẻo của Tiểu Thư rồi nên không lạ gì cả...thôi ngươi về phòng nô tỳ ngủ đi,ta cũng phải nghỉ ngơi.

_Dạ.

Tiệc tàn cũng là lúc các vị phu nhân ngóng ra bên ngoài phòng nhìn về phía phòng của đối phương để xem chiếc đèn lồng đỏ được treo lên ở cửa phòng của ai.

Tô quản gia hỏi Khải Tuấn

_Lão gia đêm nay lão gia muốn treo đèn ở phòng của vị phu nhân nào ạ?

_Ngũ phu nhân.

_Dạ.

_Hừm ,cả tháng trời mới có một đêm trở lại dung mạo chính mình,ta phải ra ngoài dạo một chút,nhưng không thể cho mấy vị phu nhân biết ,nên cứ treo đèn ở phòng của Ngũ phu nhân đi,con chuột tinh đó giờ này đã ngủ khò rồi,không biết về chuyện treo đèn đâu.

_Dạ.

....Ở Hiện Thực...

_Gia Nhi à...thức dậy đi đừng ngủ lười nữa,mau đi giao hàng cho mẹ đi...cái con nhỏ này...

_Mẹ nên lên phòng lôi chị xuống ,chứ la hét không nhằm nhò gì đâu,chị ngủ mê như heo ấy,con đi học đây chào mẹ.

_Hừ...

Chị Cà Na hầm hố đi lên gác mái,thấy Gia Nhi vẫn còn nằm ngáy o o nên tức giận kéo cái chăn ra,vô tình hất văng cái mặt đồng hồ xuống góc giường.

_Yaa..thức dậy mau...

_Huơ...ngoáp....gì vậy hả Vú.?

_Vú cái gì mà Vú....đi xuống mau...

Gia Nhi nghe tiếng của mẹ liền mở to.mắt ra xem,vừa nhìn thấy mẹ cô vui mừng khôn xiết hét lên ôm chầm lấy chị Cà Na

_Á....mẹ gấu ...mẹ thân yêu của con....nhớ mẹ quá ...con trở về rồi con trở về rồi ...mừng quá....mẹ là ân nhân là đấng cứu thế đã cứu sống con...yêu mẹ quá chụt chụt chụt...

Gia Nhi hôn tới tấp vào mặt của chị Cà Na.

_Á...thúi quá...cái con nhỏ này chưa súc miệng đánh răng mà...tránh ra...ghê quá...

_Ha ha ha....sorry mom....

_Hừ...gớm.

_

Bạn đang đọc Phu Nhân Mặt Chuột sáng tác bởi DyLan13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DyLan13
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.