Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tộc yêu thuật

Tiểu thuyết gốc · 14847 chữ

Xin chào Tướng Công

Chương 2:Tộc yêu thuật(phần 1)

Chị Bửu là mẹ của Lập Thất có sạp trái cây bán ở trước nhà, bên cạnh nhà của chị Cà Na lên tiếng.

_Chị đừng la mắng con bé tội nghiệp nó,con gái mà chị bắt vác gas khiên gạo tay chân thô hết.

_Chứ chị xem nhà tôi còn ai để sai bảo nữa,con Gia Mẫn còn đi học mà...

_Chị muốn đỡ cực nhọc một chút thì tìm con rể về đi,Gia Nhi cũng hai mươi mấy tuổi rồi.

_Chị tưởng tôi không muốn sao,tôi cũng nhờ người mai mối ,hẹn xem mắt cho nó rồi ,hừ lần nào nó cũng giới thiệu nó là trùm đầu gấu khu chợ Tâm Hiệp muốn tìm chồng có chung chí hướng để mở rộng địa bàn cai quản...nghe xong ai còn dám đến gần nó nữa chứ hả?

_Hì hì...lý tưởng của Gia Nhi là theo di nguyện của anh Kim Mập ....

_Làm ơn bán cho tôi nửa ký táo ,lựa quả chín đỏ vừa tay cầm thôi.

_Dạ ,dạ có ngay....đây.

Một người đàn ông ăn mặc đơn giản áo sơ mi xám và quần tây có đội nón lưỡi trai xuất hiện làm gián đoạn cuộc nói chuyện của chị Cà Na .

_Đây của anh đây...cho xin năm chục...

_Cảm ơn...

Sau khi người đàn ông đó đi rồi chị Cà Na mới hỏi.

_Anh ấy là ai mà tôi thấy ngày nào cũng đến đây mua táo vậy,gương mặt thật là đẹp trai quá,nhìn dáng xem chừng đã trên năm mươi tuổi rồi chị nhỉ.

_Ừm...tôi nghe thằng Lập Thất nói anh ấy là người bán kẹo bông dạo thường bán quanh khu vực công viên khu phố của chúng ta,nhà anh ấy ở bên phố An Đông,anh ấy mua táo cho vợ ăn đó.

_Khu phố An Đông ở phía tây á hả?cách đây xa lắm sao anh ta không mua táo ở chợ bên khu đó nhỉ?

_Chắc tại tôi bán táo ngon.

_Ai làm vợ anh ta chắc hạnh phúc lắm...

Gia Nhi đi ra vác bao gạo và các đồ dùng khác lên xe mô tô.

_Mẹ à con đi giao hàng nha...

_Đi nhanh về còn trông hàng đừng có la cà đó...

Gia Nhi giao hàng cho bà chủ quán cà phê xong ra sân định đi về thì thấy người thanh niên điển trai hôm nọ đi ngược chiều lại.

_Ô nam thần trong mưa kìa...anh ấy nhìn gần đẹp quá...

Người đó đưa mắt nhìn Gia Nhi ,cô chưa kịp phản ứng gì thì từ trong quán một tốp nữ sinh ùa ra ,chen lấn Gia Nhi để đến gần người thanh niên.

_Thầy Hạo Xuyên,thầy ơi...

_Á...ui...gì vậy...?

_Thầy ơi chỉ em đánh đoạn này đi...

_Thầy ơi em không hiểu chỗ này...

Cứ như thế họ đi bên cạnh anh chàng Hạo Xuyên đó đi vào bên trong quán mà chẳng hề bận tâm vì chen lấn mà đã xô Gia Nhi ngã nhào vào bụi kiểng.

_Hừ..cái bọn ranh con này...học sinh trường nào mà mê trai dữ thế kia xô té người khác mà còn không hay biết.

_Xin lỗi,cô có thể ngồi dậy được không ?

Một tiếng nói vang lên sau lưng làm cho Gia Nhi suýt đứng tim.

_Á...ai vậy?

Thì ra lúc Gia Nhi đi gần đến Hạo Xuyên thì phía sau lưng của cô cũng có một cô gái đi đến,khi đám nữ sinh ùa ra đã đẩy Gia Nhi và cô gái đó cùng lúc té vào bụi kiểng,Gia Nhi nằm đè lên người cô gái đó mà không hay biết.

_Ui má ơi búp bê đầu núm...

_Cái gì mà đầu núm...là phong cách búp bê Nhật Bản...

Cô gái mặc áo kimono cách tân màu vàng neon hoạ tiết hoa anh đào hồng,cổ cô ta đeo một chiếc ống dòm,tóc ngắn đuôi cụp ôm lấy gương mặt bầu đầy tàn nhang,tóc mái cắt bằng trên chân mài ,có cài thêm chiếc băng đô nơ lớn màu đỏ,mắt đeo kính cận ,chân đi guốc mộc.

_Má ơi có con búp bê nào mà đeo cặp kính to hơn cả cặp kính của Nôbita không vậy?Cô là ai đây?

_Tôi là Đinh Như Mộng sinh viên năm nhất khoa âm nhạc trường đại học Bách Đồng ,năm nay vừa tròn hai mươi bốn tuổi.Tôi chính là cô hàng xóm đáng yêu của anh Hạo Xuyên và cũng là fan hâm mộ của anh ấy trong bóng tối suốt năm năm,so với mấy con nhóc đó tôi là người hiểu anh Hạo Xuyên nhất.Cô đó có muốn gia nhập fan clup hâm mộ Hạo Xuyên hay không tôi sẽ cho cô gia nhập.

_Hả?fan hâm mộ mà ở trong bóng tối á?có khác gì rình mò người ta đâu,cô xem chừng bị anh ấy báo cảnh sát bắt cô về tội theo dõi đó.

"Như Mộng sao? cái mặt của cô là Ác mộng thì có , nhan sắc ngang ngửa Tư Mỹ Nhân ấy."

_Hừ,đồ ngu ngốc cô không có xem phim " Yêu anh thầm lặng" ,hay sao?vì cảm động những việc làm trong âm thầm của nữ chính dành cho mình nên nam chính đã cưới nữ chính đó.

_Ồ thì ra là một mọt phim ngôn tình,cô tỉnh lại đi đời không như phim đâu,nếu thích anh ta cô nên đến ngay trước mặt anh ấy mà nói,nếu có bị từ chối thì cũng đã có một lời hồi đáp,yêu âm thầm trong bóng tối gì chứ ,đến chết cũng chẳng ai biết đâu,đó mới là ngu ngốc đấy .

_Bụp.

_Á cái gì vậy?cái này là cái gì?sao đeo vô tay tôi?

_Là vòng hội viên,từ nay cô là một thành viên của fan clup Hạo Xuyên.

_Ai đồng ý chứ...cái con nhỏ điên này..

_Cô đừng có chối...tôi đã quan sát cô lâu rồi mỗi lần cô giao hàng đến đây đều đứng ngắm Hạo Xuyên rất lâu rồi mới đi,hừ chúng ta là một loại mà...

_Loại gì chứ hả?

_Vô hình.

_Đồ điên tôi không rảnh nói chuyện nhảm với cô...

Gia Nhi tháo chiếc vòng đang cặp trên cổ tay mình quẳng xuống đất bỏ đi,cô gái kỳ lạ nhìn theo dáng lưng của Gia Nhi nói thầm.

_Hừm...Tư Mỹ Nhân rồi cô sẽ phải đi tìm tôi.

....Tại công viên khu phố Tâm Hiệp...

_Woa giấc mơ của Đại Tỷ thật kỳ lạ ,Phan Phú mày nói thử xem nếu như mày bị cuốn vào giấc mơ như thật đó chắc mày sợ chết khiếp há.

_Còn gì nữa,thời phong kiến không có điện không có internet sao sống nổi chứ.

_Chị của tụi bây đây đã chịu rất nhiều ấm ức trong giấc mơ đó,tự dưng già đi bảy tuổi còn làm vợ bé thứ năm cho một tên Heo mập độc tài thích nhốt người nữa chứ ,hừ hừ... nhắc đến đã rùng mình .

_Teeeng teng...

_Í kẹo bông...đi tụi bây chị đãi ăn kẹo bông...

Gia Nhi và hai đứa đàn em đi đến người bán kẹo.

_Chú ơi cho cháu cây kẹo bông màu tím....

_Cháu màu vàng hương cam..

_Đồ tào lao...màu vàng là hương xoài...cho cháu màu trắng ...

Người bán kẹo đưa cho Gia Nhi một quả táo chín đỏ.

_Tặng cháu.

_Cám ơn chú...

Lập Thất phân bì.

_Chú à chú thiên vị quá,ba đứa cùng mua kẹo mà sao lần nào chú cũng chỉ tặng táo cho Đại tỷ thôi.

_Hừ mày ganh tỵ với Đại tỷ làm gì không phải nhà mày bán trái cây hay sao ,muốn ăn thì về nhà mà ăn.

_mày im đi...

_Hai đứa bây đừng có lải nhải nữa gần tối rồi về nhà thôi,hôm nay thằng Anh Tài đi đâu mất biệt cả hẹn đánh nhau mà cũng không đến.

_Chắc nó đi tán gái rồi...

_Tán gái?

_Ừm ...nghe thằng Báo nói nó đi lên xe ô tô với một người phụ nữ mặc váy ...

_Ai xui xẻo thế nhỉ,yêu thằng Anh Tài thì dự trữ bông băng thuốc đỏ đi là vừa.

_Sao vậy Đại tỷ?em thấy ngoài chị ra thì Thằng Anh Tài đâu có khi nào gây khó hay đánh phụ nữ đâu.

_Ý của mày là nó xem tao như đàn ông á hả....

_Chắc là vậy rồi...

_Hừ...tối nay tao sẽ viết thư khiêu chiến mới gửi cho nó...phải đánh cho nó một trận nhừ đòn...grừ....bà đây dù sao cũng là thiếu nữ xuân sắc mơn mởn còn là hoa khôi của khu phố mà dám xem bà giống đàn ông à....

_Đại tỷ hình như hoa khôi của khu phố mình là Gia Mẫn mà...

_Tao là chị của hoa khôi thì cũng như là hoa khôi biết chưa....

_Dạ ...dạ...

Người bán kẹo bông ngước lên nhìn theo Gia Nhi mỉm cười.

_Tính tình vẫn không thay đổi...

....Gia Nhi vừa vào nhà thì chị Cà Na dẫn chiếc xe mô tô ra ngoài.

_Gia Nhi giúp mẹ giao nhanh cái bình gas này cho chú Bảy bên dãy quán vỉa hè phía Tây khu phố đi con....ổng đang bán mà hết gas này...

_Dạ...

Gia Nhi vội phóng xe chạy đi

_Xong rồi đó chú ...

_Gia Nhi giỏi quá...để mai chú gửi tiền cho mẹ cháu nha chú bận quá...

_Dạ...cháu đi nhá...

Gia Nhi chạy được một đoạn thì thấy có một đám đánh nhau.

_Ồ đánh hội đồng à?bốn đứa mà đánh một đứa chơi hèn thế nhỉ?ơ...cái tên đó không phải là thằng Anh Tài sao?

Anh Tài bị đánh té ngã xuống vỉa hè không đứng lên được chỉ ôm mặt chịu đòn.

_Ha ha ha...cái gì mà quán quân võ tự do?cái gì mà đầu gấu khu B chợ Tâm Hiệp?bây giờ bị tao đánh như chó này....đánh trả đi chứ Vượn Tài...ki ..ki..ha...ha...

_Yaaa...dừng tay đi cái bọn hèn kia....

Cả bọn dừng lại nhìn vào Gia Nhi

_Ố...con nhỏ nào đây....cô em trông cũng xinh đó chứ...bạn gái của nó hả?

Anh Tài. nheo mắt nhìn lên nhưng bị máu ở chân mài chảy xuống làm nhoè đi nên chẳng còn nhìn thấy rõ là ai.

_Má của bọn mày đây tên là Kim Gia Nhi ở khu A chợ Tâm Hiệp.

Một tên trong bọn ghé tai tên cầm đầu

_Nó là đầu gấu bên khu phố Tâm Hiệp đó...

_Hừ...thì sao...phụ nữ chỉ nên ở nhà ăn no rồi nằm chờ trên giường nhé cô em...

_Ha ha ha...đúng đúng....

Anh Tài nghe tiếng của Gia Nhi lại nghe mấy tên côn đồ chọc ghẹo cô nên nổi giận ,cố đứng lên nhưng không vững lại té xuống ,ngồi bẹp dưới đất.

_Aaa tụi bây câm hết đi...đây không phải chuyện của cô Gia Nhi đừng có chỏ mũi vào biến đi...

_Hừ...dám chọc bà thì là chuyện của bà rồi....nhặt răng đi này bọn khốn....yaaa...

_Bốp,bốpp...

_Á...aaa...

Gia Nhi xông vào đánh bọn côn đồ nhừ tử khiến bọn nó bò càng dưới đất,máu me bê bết...

_Nó ,nó dữ quá...aaa...đau...

_Tay của tao chắc gãy rồi...aa...

_Điện cho ba mày đến đi....

_Không cầm được điện thoại..a...đau quá...

Chợt có tiếng còi vang lên

_hoét...oét...

_Cảnh sát tới rồi kìa ....

_Đánh nhau à....tất cả đứng lên về sở cảnh sát ...

Gia Nhi đỡ Anh Tài lên

_Này chết chưa hả?ôi toàn mùi rượu ...hèn chi bị bọn nó đánh bầm dập như vậy, làm mất mặt khu phố Tâm Hiệp quá...đứng lên nào.

_Aaa...đau...nhẹ tay chút đi...

Xin chào Tướng Công

Chương 2:Tộc yêu thuật(phần 2)

Cả bọn bị cảnh sát đưa hết về sở

_Chuyện gì mà lao xao vậy?

_Dạ mấy tên nhóc ẩu đả thôi sếp ạ.

Gia Nhi quay đầu nhìn vào vị cảnh sát đó

_Bác La !

_Gia Nhi,Anh Tài?hai đứa lại đánh nhau nữa à?

_Không có,lần này là bọn côn đồ đó gây chuyện đánh bọn cháu.

_Gì chứ,là con nhỏ đó đánh bọn tôi ra nông nổi này đây,tôi phải kiện nó.

_Ngồi xuống ,cậu tưởng đây là nhà cậu hả?

_Đứa nào rảnh gọi điện cho anh Huy đến bảo lãnh thằng Anh Tài đi.

_Đừng bác La,đừng gọi cho ba cháu....

_Anh Tài mày điên rồi sao không gọi cho chú Huy đến tối nay mày phải ngủ trong sở cảnh sát đấy..

_Ngủ thì ngủ,giam thì giam...tao không sợ...

Một viên cảnh sát nói

_Thưa sếp có một bà xưng là mẹ của Anh Tài muốn nộp tiền bảo lãnh và đền tiền thuốc cho mấy tên nhóc này ạ.

_Chị Chi sao ?

Anh Tài và Gia Nhi được thả ra ,vừa đi đến cửa đã gặp một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đứng chờ bên một chiếc xe ô tô .

_Anh Tài,Gia Nhi.

_Cô Chi hả?lâu quá cháu mới gặp cô....

_Hừ..

_Anh Tài con bị thương rồi để mẹ đưa con đi bệnh viện kiểm tra.

Chị Chi đưa tay định sờ trán của Anh Tài nhưng bị anh ta gạt bỏ.

_Đừng đụng vào tôi...tôi không cần bà lo đừng giả vờ đóng kịch nữa,đừng có đến tìm tôi nữa đi đi...

_Anh Tài mẹ biết mẹ có lỗi với con,năm xưa mẹ bỏ đi là vì bất đắc dĩ ,lần này mẹ trở về là muốn bù đắp lại cho con..

_Tôi không cần....

_Anh Tài con chạy đi đâu vậy...Anh Tài....Gia Nhi cháu giúp cô đuổi theo xem nó đi...

_Ơ....dạ....bác La cho cháu gửi chiếc xe ....

_Gì hả,cháu tưởng đây là bãi giữ xe công cộng à?

Gia Nhi đuổi theo Anh Tài ra đến công viên thì mất dấu,cô đi quanh tìm kiếm ,chợt nghe tiếng khóc thúc thít ở bên một gốc cây .Anh Tài đang ngồi khóc nức nở.

_Cái thằng này mọi khi bị mình đánh u đầu mẻ trán ,chảy cả máu mũi cũng đâu có khóc sao bây giờ lại khóc như con nít thế nhỉ?Hay tại nó say xỉn quá hết biết gì rồi.

Gia Nhi đi đến gần Anh Tài và ngồi xuống

_Ê không sao chứ?vết thương nặng lắm hả?

_Hức,hức...bà ta .... bỏ mặc con mình đang bị bệnh lên cơn sốt ,nhẫn tâm bước vào xe ô tô của nhân tình đi mà không ngoảnh mặt lại ....hức hức...bà ta có xứng đáng làm mẹ không?suốt mười năm rồi bà ta có khi nào trở về xem con mình sống ra sao không?bây giờ lại đến nhận con còn muốn tôi đi theo bà ta rời khỏi đây...hức hức...bà ta có tư cách gì chứ.?

_Ừm...tao cũng không biết phải nói sao để an ủi ,nhưng ba Mập của tao khi còn sống có nói dù có ghét hay thương thì người thân vẫn là người thân không được chối bỏ....tao nghĩ mày nên tha thứ cho cô Chi...ê ...gì vậy...này này....sao đang nói lại ngã đầu ngủ vậy hả ?cái thằng vô duyên này...hừ...

_Mẹ ơi...hức...hức...

_Tao giống mẹ của mày lắm sao?hừ...

Gia Nhi đành cõng Anh Tài về nhà của anh ta

_Chú Huy ơi....

_Ơ...Gia Nhi...ủa thằng Anh Tài nó bị gì vậy?sao tay chân trầy xước hết vậy?ôi mùi rượu...

_Nó bị say rồi...chú lo cho nó đi cháu còn đến sở cảnh sát để lấy xe về...chào chú...

_Ôi con với cái....

....Sáng hôm sau...

_Woa...ngoáp...ba dọn hàng rồi sao?

_Không lẽ đợi mày...

_Ôi cái bụng của con đói meo luôn...

_Hừ...đàn ông con trai mà say mèm ra để cho con gái người ta cõng về thật là mất mặt quá...

_Ba nói ai vậy hả?

Anh Tài mở tủ lạnh ra lấy chai nước tu vào miệng.

_Gia Nhi chứ ai,đêm qua nó cõng con về nhà đó,có rảnh thì đi cám ơn con gái người ta đi....

_Phụt....ặc.. ặc...

Anh Tài sặc nước ho sù sụ

_Ba nói....con nhỏ Gia Nhi cõng con hả?

_Chứ ai...thôi lái xe đi giao hàng đi trễ rồi...

Anh Tài đưa mắt nhìn sang đường tìm kiếm Gia Nhi nhưng không thấy

_Con gái gì mà khoẻ như vậy chứ?đêm qua mình có làm gì điên khùng hay không vậy trời?

Cả ngày hôm đó Anh Tài cứ lóng ngóng nhìn qua nhà của Gia Nhi đến khi trời đổ mưa .

_Gia Nhi à,con ra đầu ngỏ móc rác lấp lỗ cống thoát nước đi,nước ngập sắp tràn vào nhà rồi..

_Dạ.....

Gia Nhi đi ra đầu chợ móc sạch mấy cái rác bị nước mưa cuốn trôi lắp bít lỗ trên nắp cống cho nước chảy xuống nhanh hơn.Cô ngồi bẹp trên vỉa hè trước mái hiên của một căn nhà,cô đưa mắt nhìn vào màn mưa,trên phố xe cộ cũng ít dần ,một phần vì trời đã sắp tối một phần vì trời mưa quá lớn .

_Nhớ heo con quá...không biết nó bị bệnh gì nhỉ?ủa mình bị điên sao,thằng bé chỉ là người ảo trong giấc mơ thôi mà...hừm mình khùng thiệt rồi cứ tưởng là thật hoài...

_Tách.....ách....

Gia Nhi đang suy nghĩ thì bỗng dưng nước mưa rơi trên đầu không chảy xuống nữa,cô ngẩng lên nhìn thì thấy Anh Tài cầm ô che cho mình, anh ta cũng đang cúi mặt nhìn xuống,hình ảnh quen thuộc trong những bộ phim ngôn tình .

_Mày bị điên hả?tao đang tắm mưa mà ,mày che hết nước sao tao tắm.?à muốn kiếm chuyện đánh nhau hả?

_Tôi thấy cô ngồi thông cống bị mưa ướt nên sẵng tiện đi ngang qua che cho một chút,không biết cảm ơn còn nói móc họng à?

_Ai thèm...

_Không thèm hả vậy để tôi giúp cho ít nước rửa mặt nha...

Nói xong Anh Tài đá nước mưa đang chảy xuống cống vào mặt Gia Nhi.

_Yaa...kiếm chuyện hả...mày cũng tắm chút nước cống đi nè...

Gia Nhi đứng xuống dòng nước dùng tay tạt nước lên người Anh Tài.

_Yaaa...dơ... cái con nhỏ này...chết nè...

Anh Tài buông cây dù xuống dùng tay tạt nước lại Gia Nhi,hai người cứ tạt qua tạt lại cho đến khi người của cả hai ướt sũng.

_Ôi trời ơi hai đứa có bị điên không hả,tạt nước văng vào nhà Cô hết rồi nè...

_Á xin lỗi cô ,xin lỗi...

Cả hai nhìn nhau cười sằng sặc

_Ha ha ha...

Anh Tài ngồi bẹp xuống bên cạnh Gia Nhi

_Gia Nhi nè từ nay hai chúng ta đừng đánh nhau nữa nhé...

_Sao vậy sợ rồi à?

_Anh không muốn làm đầu gấu nữa....ngày mai anh sẽ nhập học Đại Học...

_Anh?

_Anh sinh trước em ba tháng đó....chúng ta lớn rồi đừng gọi nhau là mày tao nữa.

Gia Nhi đảo mắt suy nghĩ

_Ừ nói cũng có lý...ừm thì anh...

Chị Cà Na ở nhà ngóng ra gọi Gia Nhi

_Gia Nhi à tối rồi về dọn hàng đi, còn ăn cơm nữa..

_Dạ....

Gia Nhi đứng lên

_Học Đại Học khó lắm đó,nhưng cũng chúc anh thành công...thôi về nhé...

Anh Tài cầm cây dù lên nhìn theo Gia Nhi

_Anh đi học là vì tương lai của chúng mình...hi hihi...bước đầu đổi cách xưng hô xem như thành công...hi hi...

Anh Tài cứ cười tủm tỉm mà đi về nhà,anh Huy thấy lạ nên hỏi.

_Con cầm dù đi đâu mà người ướt sũng vậy hả?

_Con đi tắm mưa.

_Hả?cầm dù mà đi tắm mưa?

_Con vào phòng thay đồ đây...

_Ngày mai con đến phòng khám của bác sĩ Hưng khám đi nha con...

_Chỉ tắm mưa chút xíu con không bị cảm đâu ba đừng lo.

_Hừ ai bảo con khám bệnh cảm,đi khám thần kinh đi con....cầm dù mà đi tắm mưa,rảnh thiệt.

Gia Mẫn chạy lên phòng của Gia Nhi tìm kiếm thứ gì đó ,cô nói vọng xuống nhà.

_Chị hai à hũ kem mặt nạ ngủ của em chị để đâu rồi?

_Chị để bên trong ngăn kéo tủ bàn trang điểm á.

_Ừm...ngăn kéo...a thấy rồi...í...

Gia Mẫn ngồi lên ghế sẵng mở hũ kem ra xem thì thấy nơi góc chân giường phát ra ánh sáng,cô cúi xuống nhìn thử.

_Ô...cái mặt dây chuyền à....

Gia Mẫn nhặt lên

_À thì ra là mặt đồng hồ lên dây cót....í bị hư rồi sao?sao không nhúc nhích vậy?..ôi mình ngớ ngẩn quá phải lên dây cót chứ...à...chạy rồi nè...hi hi...

_Mẫn à cho chị mượn cái sấy tóc...nó đâu rồi..

_Nó ở trong tủ áo ,để em xuống lấy cho chị

Gia Mẫn thuận tay đặt cái mặt đồ hồ lên trên giường rồi đi xuống.

Một lúc sau Gia Nhi đi vào phòng,cô phóng lên giường nằm ườn ra trùm chăn ngủ luôn.

_Mệt muốn rã rời,ngủ thôi...

Khò...khò....

Cái mặt đồng hồ trong đêm tối bỗng dưng phát sáng khiến căn phòng sáng rực lên.

.....Trời sáng Gia Nhi bật ngồi dậy vươn vai.

_Ngoáp....yaaaa....khoẻ cả người...

Theo thông lệ cô bước xuống giường,thì phát hiện ra căn phòng đã thay đổi.

_Gì nữa vậy?cái màng đỏ,cái bàn trà,cái bàn trang sức..

Gia Nhi hoảng loạn hét lớn

_.Á...aaaaaaa....lại mơ nữa rồi hả?Aaaaaa....

Xin chào Tướng Công

Chương 2:Tộc Yêu Thuật(phần 3)

Nghe tiếng la hét của Gia Nhi bà Vú đang quét sân ở ngoài vội chạy vào phòng.

_Tiểu Thư ,Tiểu Thư cô chịu thức rồi sao?cô ngủ đã một ngày một đêm rồi đó.

Gia Nhi đưa hai tay ôm đầu đi lại bàn trà ngồi xuống.

_Lại là Vú nữa,hời ơi....

_Tiểu Thư đã thức rồi vậy để Vú đi lấy nước cho Tiểu Thư rửa mặt nha,sẵng tiện Vú bảo A Thảo nấu cháo thịt cho Tiểu Thư ăn sáng...

Tuy có chút không thích ứng nhưng Gia Nhi cũng đành chấp nhận cho giấc mơ này tiếp tục diễn ra bởi vì cô cũng chẳng có cách nào mà thoát khỏi nó.

_Phu nhân à ăn xong bà có thể đi ra ngoài dạo cho khuây khoả đó,sau đêm treo đèn Lão Gia cũng bỏ cấm túc cho Phu nhân rồi.

_Treo đèn?treo đèn để giải tội sao?tên Heo Tinh đó tốt như vậy à?

_Hi hi....có lẽ Lão Gia đã thấy được điểm tốt của Phu Nhân.

_Tiểu Thư nên đến vấn an Lão lão Phu nhân trước đã,thường xuyên hỏi thăm trưởng bối mới là dâu thảo...Vú không đi theo Tiểu Thư đâu,Vú còn chuẩn bị hành trang cho Tiểu Thư về nhà mẹ phản bái nữa.

_Hừm...sao cũng được...

Gia Nhi đi đến Nam viện để gặp Lão lão Phu nhân ,trên đường đi mấy nô tỳ,nô tài cứ thấy Gia Nhi là che miệng cười khúc khích ,còn chụm đầu nhau xì xầm,Gia Nhi cũng thấy rất hiếu kỳ nhưng không tiện hỏi,cô đi đến một cái cây ở Hoa viên thì thấy có hai tên gia đinh đang quét sân đứng ôm chổi trò chuyện.

_Ê ngươi biết gì chưa Ngũ phu nhân đã thức dậy rồi.

_Hì hì...bà ấy nằm mệt cả một ngày một đêm luôn Lão Gia thật quá mạnh mẽ.

_Ta thật không hiểu nổi Lão Gia,Ngũ phu nhân xấu như vậy mà ông ấy cũng có thể làm chuyện đó được.

_Hừ có gì mà khó hiểu ,bà ấy tuy xấu nhưng là người mới ,thổi tắt đèn rồi thì người nằm bên cạnh ngươi là Tiên hay Quỷ cũng giống nhau thôi.

_Ta thấy có lẽ ông ấy muốn có thêm con trai để khai chi tán nghiệp đó,mấy vị phu nhân đã hơn năm năm rồi chẳng thấy bà nào có động tĩnh gì,Lão Gia còn không mau tranh thủ dồn sức hết dành cho Ngũ phu nhân hay sao...haha...

_Đúng đúng ...

Một tiếng quát vang lên

_Các ngươi đang nói gì thế hả câm hết miệng lại cho ta.

_Á...Nhị phu nhân...

_Dám nói xấu chủ nhân đã phạm vào gia quy,tát miệng một trăm cái cho ta.

_Dạ ,dạ...

Hai tên gia đinh liền tát miệng đến sưng đỏ lên

_Cút đi làm việc đi...hừ..

_Dạ,Nhị phu nhân..

Gia Nhi đứng sau cái cây nghe xong run rẩy ,chớp mắt liên tục hỏi A Thảo.

_Bọn,...bọn họ nói về chuyện gì vậy,cái gì mà... làm chuyện đó,cái gì mà... tắt đèn?

A Thảo ngượng ngùng

_Dạ...họ nói về cái đêm mà Lão gia treo đèn ở phòng của phu nhân đó.

_Treo đèn thì sao hả?

_Dạ...thì lão gia sẽ ngủ lại với phu nhân.

_Hước...

Gia Nhi trợn to mắt

_Hắn....hắn....tên Heo tinh đó hắn ....nhân lúc ta ngủ say đã...đã mò vào phòng của ta...đã ...làm....yaaaaa.....tên dâm tặc....hu hu....dâm tặc....hu hu....ta phải ...hu hu....A Thảo....

Gia Nhi bỗng dưng gào khóc làm cho A Thảo lúng túng

_Phu nhân,phu nhân sao vậy,tại sao bà lại khóc như vậy?có chuyện gì hay sao,bà bị đau ở đâu,để A Thảo đi gọi đại phu đến xem mạch cho bà...

_Hức,hức...không được mình không thể chịu nhục như vậy ,mình phải đòi lại công bằng,phải...Heo tinh...heo tinh....aaaa....

_Ngũ phu nhân bà chạy đi đâu vậy...

Gia Nhi chạy đến nhà bếp.

_Dao đâu...dao đâu..

_Ơ Ngũ phu nhân bà tìm gì vậy?bà muốn ăn gì sao?bà cứ nói nô tỳ sẽ nấu cho bà...bà muốn ăn gì?

Gia Nhi cầm cây dao lớn lên đưa ngang tầm mắt ,nghiến răng nói từng câu.

_ Ta muốn ăn GIÒ Heo Hầm ...yaaaaa...Tên Heo tinh đang ở đâu?

_Phu,phu nhân nói Lão Gia hả?ông ấy giờ này đang ở phòng sách ...ơ phu nhân bà cầm dao đi đâu vậy?

Gia Nhi hầm hố cầm dao đi thẳng đến Thư phòng tìm Khải Tuấn.

Khải Tuấn đang bàn chuyện cùng Khải Thành và Tô quản gia.

_Tô quản gia đây là cái gì vậy,sao mà ngoằng ngoèo như giun thế này?

_Dạ đó là bài chép phạt gia quy của Ngũ phu nhân thưa Lão gia.

_Hừm,Khải Thành đệ xem chữ của ả chuột tinh đó cứ như gà bới này,Tiểu thư khuê phòng gì mà đến chữ cũng viết không ra gì.

_Ngũ tẩu từ nhỏ tính tình ngờ nghệch,chắc cũng không được Tư lão gia cho học nhiều.

Mấy tên gia đinh từ bốn góc phòng lên tiếng

_Lão gia à bọn chuột đã tha mấy miếng mồi nhử đi rồi...

_Ừm...đợi một lát rồi thu kết quả..

Lúc này Gia Nhi cũng vừa đến trước cửa thì nghe tiếng của Khải Tuấn nói.

_Đối phó với bọn chuột chỉ cần một liều thuốc là nó sẽ nằm im ngay,lúc đó chúng ta muốn làm gì nó cũng được....

Gia Nhi bên ngoài càng sôi máu,cô đá cửa đi vào.

_Rầm...

_Dương Khải Tuấn tên dâm tặc bỉ ổi làm bậy với ta rồi còn dám đi kể lung tung,bà đây hôm nay sẽ thiến ngươi...yaaaaaa....chết đi...aaaa....

Gia Nhi xông đến chém Khải Tuấn ,chàng tuy rất bất ngờ nhưng cũng né tránh kịp lúc.

_Cái ả điên này...nàng bị lên cơn gì vậy hả?..hừ...

_Ngũ tẩu có gì hãy bình tĩnh ....

_Phu nhân bà đừng làm vậy mà...

_Yaaa...bình tĩnh gì hả?đối với dâm tặc như hắn chỉ có thể thiến thôi...trả lại sự trong sạch cho ta Heo tinh chết bầm...grừ...

_Đúng là điên mà...yaaa...

_Á...

Khải Tuấn đá văng con dao trên tay của Gia Nhi ,cô liền đánh trả chàng thế nhưng lại bị chàng khoá tay bẻ ngoặc ra sau và đè vai cô sát chặt xuống bàn án thư.

_Thả ra,thả ra đồ dâm tặc....

_Dâm tặc?nàng dám mắng Tướng công của mình là dâm tặc sao?đúng là xem thường gia quy mà ,Tô quản gia cho người lôi Ngũ phu nhân nhốt vào kho chứa củi nhốt lại ba ngày.

_Tên khốn này...ngươi bỏ thuốc làm cho ta ngủ mê rồi làm bậy với ta bây giờ còn nhốt ta....đồ bỉ ổi,đồ ác ma...ta nguyền rủa ngươi...xấu người xấu tính...ngươi sẽ bị quả báo....aaas...

_Nàng nói gì?ta bỏ thuốc cho nàng ngủ mê ?A Thảo nàng ta đang nói về chuyện gì vậy hả?

_Dạ,dạ thưa Lão gia ...phu nhân đang nói đến chuyện treo đèn vào hôm trước.

_Treo đèn?

Cùng lúc đó mấy tên gia đinh cầm ra mấy con chuột đã nằm im.

_Thưa lão gia mấy con chuột trúng thuốc mê ngủ lăn quay cả rồi,phòng của lão giao đã sạch sẽ rồi ạ.

_Ừm,mang bỏ cả đi.

_Dạ.

Khải Tuấn buông Gia Nhi ra,nàng đứng lên xoa xoa vai.

_Hừ...tên khốn kiếp....

_Nàng còn dám mắng ta...

_Sao không dám....ngươi làm bậy còn đánh ta...

Khải Thành lên tiếng.

_Ngũ tẩu ,tẩu hiểu lầm rồi khi nãy biểu huynh nói đánh thuốc mê,là vì bọn chuột cắn phá quá nhiều sách binh thư của huynh ấy,nên đã sai gia đinh bỏ thuốc mê chuốc cho lũ chuột ngủ say rồi bắt chúng.

Tô quản gia tiếp lời.

_Ngũ phu nhân...hôm trước quả thật là Lão gia có treo đèn lên trước phòng của phu nhân nhưng lão gia không có đến phòng của bà mà ông đã đi ra ngoài phủ đến sáng mới về,việc này phu nhân có thể hỏi bà Vú theo hầu phu nhân mà.

_Hả...chuyện ,chuyện này có thật không...?

_Hừ...ta là Tướng công của nàng muốn làm gì nàng mà không được,còn phải bỏ thuốc mê sao ,nàng tưởng nàng là ai tuyệt sắc giai nhân à?Mà nếu như ta có làm ra chuyện đó thì sao ,nàng là thê thiếp của ta chuyện phục tùng cho phu quân là lẽ thông thường dù nàng không ưng cũng phải làm.

_Làm con khỉ,ta không ưng đó ,chàng thử đến gần ta xem ,ta sẽ thiến chàng ngay...hừ...A Thảo đi..

_Đi cái gì hả...ta còn chưa phạt nàng...

_Phạt gì hả?treo đèn ở phòng của ta rồi không vào,khiến cho ta bị hiểu lầm làm trò cười khắp phủ,còn phạt ta?Đi...

Gia Nhi vội xoắn cao lai quần mà ba chân bốn cẵng chạy nhanh ra khỏi phòng,bỏ lại Khải Tuấn đang tức đỏ mặt.

_Gì chứ...thê thiếp kiểu gì đây hả?Tô quản gia..

_Biểu ca,biểu ca...nếu xét ra thì chuyện này cũng là lỗi của huynh mà...tha cho tẩu ấy đi...chúng ta bàn chính sự đi mà...

_Hừ...nể mặt đệ ...ta tạm tha cho con chuột tinh đó.

_Đệ đã nhận báo cáo của Triển bổ đầu gửi đến huynh xem...ở trấn Tụy Hoa đã xảy ra vụ án thứ nhất ,trong vòng một tháng bảy cô nương đã bị bắt đi sau đó lần lượt thi thể bị hút cạn máu được phát hiện,trên người hoàn toàn không có vết thương nhưng trên trán lại hiện ra dấu ấn này,tiếp theo là thôn Kê Hoàng cũng trong vòng một tháng chết bảy cô nương .

_Tộc yêu thuật.?

_Vì phạm vi gây án của hung thủ quá gần Kinh Thành cho nên Hoàng Thượng rất chú tâm,dấu ấn của Tộc yêu thuật đã làm cho Hoàng Thượng nghĩ đến bộ tộc này vẫn còn tàn dư nên lệnh cho huynh đến Kinh Thành tiếp nhận vụ án điều tra.

_Vậy thì ta cũng nhanh chuẩn bị rời Châu Linh ...

Gia Nhi chạy một hồi mệt quá đứng lại chống hông thở hỗn hễnh

_Hộc,hộc....A Thảo em xem tên Heo Tinh đó , hắn có cho ai đuổi theo không?

_Dạ,không có thưa phu nhân...

_Hời...hú hồn...cũng may là ta chạy kịp không sẽ bị hắn nhốt vào kho củi cho xem...í....đây là đâu vậy?

_Dạ...phu nhân khi nãy chạy nhanh quá nên bà đã chạy nhầm đường sang bên Đông viện rồi,là chỗ ở của Nhị phu nhân đó.

_Hừm ...chạy vô sân của Đông viện rồi à....vậy quay lại thôi.

Nhưng khi Gia Nhi và A Thảo định quay lưng đi thì nghe tiếng của Nhị phu nhân la mắng Khải Quân .

_Con còn chối nữa sao không phải con làm bể chiếc vòng thì là ai,con nghịch quá ra sân sau đứng chịu phạt đi,đến khi nào ta cho vào mới được vào.

Khải Quân lủi thủi đi ra sân sau đứng cúi đầu khóc thúc thít,Gia Nhi lẻn ra sân sau thấy vậy liền bảo A Thảo.

_A Thảo đưa khăn tay cho ta,tháo cái dây nơ buộc tóc của em cho ta luôn...

_Ơ chi vậy phu nhân...

_Ta làm thỏ con dỗ cho Heo con nín khóc.

Làm xong Gia Nhi đến gần Khải Quân giả giọng con nít nói.

_Chào bạn Heo con,sao bạn lại khóc như vậy,nói cho thỏ con nghe đi...

_A...thỏ con,thỏ con...Ngũ nương cho Quân nhi đi...

_Ừm,cho con nè...

_Hi hi....đáng yêu quá...

_Đương nhiên rồi nó là thỏ siêu nhân mà.

_Thỏ siêu nhân?

_Ừm,con hãy ngồi xuống đây để Ngũ nương kể cho con nghe về thỏ siêu nhân này nha....ngày xưa có một con sói hung ác...

_Con sói...ôi ghê quá...

_Hi hi hi.....

Nghe tiếng của Khải Quân và Gia Nhi cười lớn Nhị phu nhân liền đi ra xem xét thấy Gia Nhi nàng ta lại ấm ức nhớ lại chuyện treo đèn.

_Hừm...ta có gì mà không bằng cái ả xấu xí này chứ...nhan sắc như ngươi mà cũng muốn tranh Khải Tuấn với ta hừ....

Nàng ta bước đến quát lớn.

_Ngũ muội,muội lại muốn Quân nhi phát bệnh hay sao mà còn cho nó chơi đùa như vậy,Quân nhi qua đây.

Khải Quân rụt rè bước đến gần bỗng dưng sắc mặt cậu bé trắng bệch,thở hỗn hễnh.

_Quân nhi,con sao vậy?Hừ Đông nhi bế thiếu gia..

Nàng ta đi thẳng đến tát Gia Nhi nhưng Gia Nhi nhanh tay chụp lấy tay nàng ta.

_Là do ngươi...tiện nhân...

_Gì chứ...hừ...

_Ngươi dám đỡ đòn hả,ta chính là Đương gia của Dương phủ này, ngươi không được phản kháng.

_Ta đâu có ngu mà đứng yên cho ngươi đánh chứ...

_Giỏi lắm Tư Mỹ Nhân...Lữ Kính đâu...

Một thị vệ nhanh chóng xuất hiện

_Nhị phu nhân có gì sai bảo.

_Bắt giữ lấy ả cho ta.

_Dạ...

_Hừ...đánh không lại gọi đồng bọn hả...ta không sợ đâu...

Thế nhưng tên thị vệ này võ công cao cường nhanh chóng đã chế ngự hai tay của Gia Nhi bẻ ra sau giữ chật,A Thảo thấy thế vội chạy đi tìm Khải Tuấn.

_A...buông ra,thả ra....tên chết bầm này....

_Hừ...câm miệng cho ta..

_Bốp!

_Á...cô dám tát ta...

_Rồi sao hả,tiện nhân...

_Bốp..

_Á...

Gia Nhi bị Nhị phu nhân tát liên tục mấy cái ,mặt in dấu tay đỏ ửng cô nổi giận vừa nhìn thấy tay của Tú Liên vừa đến cô liền cắn chật lấy cổ tay ả.

_Grừ...ngoàm...

_Á....nhả ra...aaaa....cứu ta Đông nhi ...aaaa...đau quá...

Dù cho cả Đông Nhi lẫn Lữ Kính cố kéo thế nào Gia Nhi cũng không chịu nhả cổ tay của Tú Liên ra.A Thảo cũng chạy đến Thư phòng báo tin

_Lão gia,lão gia...không hay rồi...Nhị phu nhân và Ngũ phu nhân đang đánh nhau bên Đông viện...

_Cái gì?

Xin chào Tướng Công

Chương 2:Tộc yêu thuật(phần 4)

Khải Tuấn vội chạy đến Đông viện,vừa thấy cảnh tượng chàng liền quát lớn.

_Tư Mỹ Nhân nàng lại làm loạn nữa à?

Tú Liên khóc lớn

_Lão gia,hu hu hu lão gia cứu thiếp,Ngũ muội bị điên rồi,hu hu hu...

_Mỹ Nhân nhả ra mau,thả Tú Liên ra...

Lúc này Gia Nhi mới chịu nhả tay của Tú Liên ra,ả liền chạy đến bên Khải Tuấn khóc lóc kể lể.

_Khi nãy Ngũ muội lại cho Quân nhi chạy nhảy lung tung khiến cho bệnh của con trẻ bị tái phát,thiếp lo lắng quá nên có lớn tiếng trách mắng Ngũ muội,nào ngờ muội ấy không những không biết lỗi mà còn cắn thiếp,hic hic,lão gia xem tay của thiếp bị thương rồi.

Khải Tuấn nhìn Gia Nhi nổi giận

_Nàng lúc nào cũng cư xử thô thiển như thế à?thật chẳng có một chút phép tắc gì,người đâu lôi Ngũ phu nhân nhốt vào nhà chứa củi bỏ đói ba ngày,thử xem nàng còn sức để cắn người không.

Gia Nhi nổi nóng cãi lại.

_Nhốt ta?tên khốn hồ đồ ngươi sao không tra hỏi đầu đuôi ngọn nguồn câu chuyện mà đã bắt nhốt ta,A... có phải vì ta xấu xí cho nên ngươi xử ta có tội ,bắt nạt ta....ả là thê thiếp của ngươi còn ta là gì của ngươi hả?kẻ thù à?hễ cứ gặp ta là đánh,là nhốt...nếu ngươi không thể chấp nhận ta là thiếp sao không ly hôn đi....ừm là viết thư từ vợ đó,cho ta tự do rời khỏi đây không làm ngươi gai mắt...

_Nàng đang nói gì thế hả?đừng tưởng rằng bổn Tướng quân không dám viết thư từ hôn ngươi?

_Hừ vậy thì viết cho mau đi,ta không muốn sống với tên tướng công không biết lý lẽ chỉ biết đánh vợ,đem vợ ra trút giận làm trò cười.

_Ta không biết lý lẽ ,trút giận ,đem nàng ra làm trò cười ?nàng hết vi phạm gia quy,lại đánh người,giờ còn làm hại Quân nhi,chỉ bấy nhiêu ta cũng đã có thể bắt nhốt nàng vào nhà lao mãi mãi .

_Chàng chỉ là tướng công của ta thôi chứ không phải cha của ta mà có quyền đánh đập bắt nhốt ta.

_Nàng?Ta là Tổng binh thành Châu Linh này muốn bắt nhốt ai mà không được,huống hồ lại là một tiểu thiếp như nàng.

_A...chàng thừa nhận rồi nhé,chàng vô pháp vô thiên,dùng uy quyền Tổng binh của mình ức hiếp kẻ cô thế...

_Ta...nàng,nàng...dám cãi lại phu quân của mình ?

Khải Tuấn bị Gia Nhi nói đến đuối lý ,cứng cả họng...

_Phu quân là trụ cột của gia đình biết cư xử công tâm,còn chàng...chàng chạy đến chỉ thấy ta cắn ả mà không thấy ả tát ta sưng mặt lên như cái đầu heo nè...ả biết khóc ta không biết khóc hả...Á...huhuhu....bới làng nước ơi Dương Khải Tuấn ức hiếp thê thiếp...hu hu hu.....người đâu cả nhà Tổng binh ăn hiếp cô nương tay yếu chân mềm này...hu hu hu....bới người ta cứu tôi...hu hu....

_Nàng ,nàng...im ngay...

Lúc này người trong phủ nghe tiếng kêu gào của Gia Nhi vội chạy đến xem,có cả Lão lão phu nhân.

_Chuột lớn cháu sao vậy sao lại khóc như vậy?lại bị mèo cắn nữa hả?

_Hu hu...bà bà...lão gia đánh cháu còn muốn viết thư từ hôn cháu hu hu ....

_Cái cái gì hả,nàng dám nói dối hả?

_Bà xem mặt của cháu bị Lão gia tát cho sưng lên nè!

_Ôi đúng rồi...trời ơi sưng lên hết rồi...Tuấn nhi sao cháu lại đối xử với thê thiếp như vậy hả?thật là thô thiển...ta giận cháu luôn...

_Bà bà đừng tin nàng ấy nói dối đó...cháu không có đánh nàng ấy...là nàng ấy cắn Tú Liên nên cháu muốn nhốt nàng ấy vào nhà củi thôi.

Tú Liên cũng lên tiếng

_Dạ là do Ngũ muội cắn cháu nên lão gia mới trách phạt muội ấy.

Liễu Tuyết lên tiếng

_Nhị tỷ nói như vậy thì Ngũ muội tự tát mặt mình sưng lên sao?rồi đổ lỗi cho lão gia?

_Mặt của ả là do ta tát.

Khải Tuấn nghe như vậy liền nhìn sang Tú Liên

_Nàng đánh Mỹ Nhân sao?

Liễu Tuyết mỉm cười

_Lão gia xưa nay Nhị tỷ dựa vào gia quy xử phạt gia nhân vi phạm rất nghiêm khắc,không biết Ngũ muội đã bị phạm lỗi gì mà bị tỷ ấy tát sưng mặt như vậy,chẳng khác xử một nô tỳ nhỉ?

Gia Nhi lên tiếng

_Nhị tỷ phạt Heo con đứng ngoài sân hối lỗi ,muội thấy tội cho thằng bé bị oan khóc lóc không nín nên mới đến bày trò cho thằng bé vui,nào ngờ tỷ ấy chạy ra đã tát muội tới tấp nói muội hại Quân nhi,vì đau quá nên muội mới cắn lại ,muội biết tỷ ấy là Đại Đương gia thống lĩnh các thị vệ của phủ Tướng Quân lại được lão gia yêu thương , giao cho quyền thích đánh ai thì đánh,mà muội lại là tiểu thiếp xấu xí bị lão gia ghét bỏ ,mặc dù có công sung hỷ giúp bà bà khỏi bệnh nhưng trong phủ địa vị chỉ ngang với nô tỳ ,biết mình không thể chạy thoát ,nên muội gào khóc cầu mong Bà bà nghe thấy đến cứu muội,cháu xin lỗi vì đã nói dối bà bà đổ lỗi cho lão gia.

Khải Tuấn lại nhìn sang Gia Nhi

_Miệng lưỡi của nàng cũng sắc bén lắm...

Gia Nhi nhếch mép cười chọc cho Khải Tuấn thêm tức điên.

Lão lão phu nhân dọng cái gậy chống tay của mình liên tục xuống đất.

_Hừ...Tú Liên cháu Cố của ta chỉ mới ba tuổi thôi ngươi lại phạt nó đứng ngoài sân hả?Ngươi ăn nói sao với tỷ tỷ của ngươi là Tú Hão hả?

_Dạ,dạ cháu biết lỗi rồi xin bà bà bớt giận...

Tuấn Khải lên tiếng.

_Bà bà à Quân nhi không sao cả,mọi chuyện đến đây bỏ qua đi nha....dù sao thì Tú Liên cũng bị Mỹ Nhân cắn trả rồi.

_Hừm...cháu sau này phải xử lý cho công tâm,việc nhà không quản nổi thì cả vạn đại quân làm sao thống lĩnh hả?

_Dạ,Khải Tuấn xin ghi nhớ lời bà bà đã dạy...

_Ừm..thôi giải tán đi...mời đại phu xem mạch cho Quân nhi đi...Chuột lớn theo bà bà...

_Dạ,chít chít...

Liễu Tuyết cười khẩy

_Hạ màng rồi về thôi tiểu Cúc..ừm Nhị tỷ à gắng bó thuốc cho tốt nhé,bị chuột cắn độc lắm đó...ha ha ha...

Tú Liên hậm bực nhìn theo Gia Nhi

_Đợi lão gia rời Châu Linh,ta cũng cho ngươi biến mất khỏi phủ ,hừ....lão bà thúi hôm nay tự dưng lấy lại thần trí,còn muốn xử mình...xem ra phải tăng thêm liều thuốc cho bà rồi.

Trên đường về tiểu Cúc hỏi Liễu Tuyết

_Tam phu nhân hôm treo đèn bà đã làm đủ mọi cách để lấy lòng lão gia lại bị Ngũ phu nhân cướp mất cơ hội vậy mà hôm nay bà còn nói giúp cho bà ta.

_Hừm...ta không có giúp muội ấy chỉ là mượn muội ấy để vạch mặt ả nham hiểm Tú Liên thôi,nếu không vì miệng lưỡi mưu mô của ả thì Lão gia đâu có giao quyền Đương gia cho ả,Ngọc Trân tuy giả vờ thanh cao nho nhã nhưng không nham hiểm hại người, Tú Liên thì tâm địa gian xảo,từ muội thê thành thê thiếp,từ một ả bần cùng vô thân lại làm được Đương gia cho thấy ả toan tính nhiều đến thế nào,còn Mỹ Nhân dù sao cũng là do ta bày kế đón muội ấy về nếu không Lão gia đã theo ý của Tú Liên rời phủ đi Trúc Sơn tìm thần dược,phải đi mất nhiều năm không biết khi chàng quay về trong phủ lúc đó đã chết thêm mấy người,mà cũng không ngờ Mỹ Nhân khờ khạo xấu xí lại giúp cho bà bà hết bệnh ,ta thấy muội ấy không thích Lão Gia ,không cần bận tâm.

Ngày hôm sau Gia Nhi vẫn chưa rời giấc mộng cô muốn rời phủ ra ngoài dạo thị phố để xem bên ngoài như thế nào.

_Vú à ta ra ngoài xem có gì đẹp ,có gì ngon mua về làm quà cho cha mẹ luôn.

_Tiểu Thư ở trấn Phù Sinh của chúng ta cái gì cũng có bán hết,không cần mua nhiều thứ đâu.

_Nhưng cũng phải có gì xách về chứ Vú...

_Vú không đi theo đâu Vú phải chuẩn bị lương khô để mai xuất hành.

_Vậy ta đi với A Thảo,A Thảo đi nào...

_Dạ...

Ở ngoài thị phố rất náo nhiệt khiến cho Gia Nhi mua sắm không ngừng,còn ăn uống liên miên,làm cho A Thảo tay xách ,nách mang chạy theo mệt đừ.

_Cái này đẹp quá A Thảo...

_Phu nhân bà đã mua nhiều lắm rồi....mình ngồi nghỉ chút đi phu nhân....

_Ừm...cũng được,bên đó có quán trà kìa,qua đó ngồi đi...

Gia Nhi và A Thảo vừa ngồi xuống đã bị những người xung quanh nhìn ngó bàn tán.

_Sao lại có nữ nhân xấu xí như vậy chứ...

_Cứ như con chuột ấy nhỉ...

_Hi hi hi....ta như vậy còn đẹp hơn ả nhiều...

_Ê đừng nói lớn bà ấy là Ngũ phu nhân của Dương Tổng binh đó...

_Ngũ phu nhân?hừm...từ khi Dương tướng quân bị trúng yêu thuật mắt thẩm mĩ của ông ấy kém quá...

_Ta thấy họ xứng đôi vô cùng....

Lúc này có một cô gái xinh xắn đi đứng rụt rè,đưa mắt nhìn khắp nơi như đang tìm kiếm thứ gì đó trên đường.Bỗng dưng có một tốp người đi đến ,đi đầu là một tên công tử y phục sang trọng ,hắn thấy cô gái liền chạy đến trêu ghẹo,máy mó chân tay.

_Ế mỹ nhân đi đâu vậy?cho tay nựng một chút đi...

_Á...ngươi làm gì vậy ,tránh ra...

_Làm gì chứ mỹ nhân đừng chạy,nàng chạy không khỏi tay của Bành Lễ ta đâu,ôi thơm quá.

Cô gái hoảng loạn cầu cứu ,cố vùn ra nhưng bị tên Bành Lễ ôm chật ,hôn hít.

_Cứu với,hu hu....

_Ai dám cứu nàng hả...ha ha...

Những người đi đường đều sợ hãi không dám xen vào chuyện của hắn,họ quay mặt hoặc cúi đầu tránh xa.Gia Nhi thấy thế sẵng có bát trà trong tay cô ném thẳng vào đầu hắn làm cho hắn đau điếng buông tay ra xoa đầu,hắn la lớn.

_Á...là ai?là kẻ nào? không còn muốn sống nữa hả,dám đắc tội với Bành Lễ này.?

Gia Nhi đi đến

_Là ta...tên dâm tặc thúi rùm kia...thả cô bé đó ra ,không ta sẽ cho mày đi nhặt răng.

_Hừ...cái ả xấu xí này ngươi muốn chết hả?bây đâu đánh chết ả đi...

A Thảo hoảng hốt

_Ngũ phu nhân hắn là cháu trai của Bành Thượng Thư đó.

_Thì sao chứ,ta không sợ,nhào vô đi bà chấp hết.

A Thảo thấy không ổn nên vội chạy về Phủ báo tin.

Năm ,sáu tên thuộc hạ của Bành Lễ cũng chỉ là bọn lưu manh sức trâu nên Gia Nhi không khó đánh cho bọn chúng bò càng .Cô còn túm tóc tên Bành Lễ đập cho một trận nhừ tử,đang lúc đó thì có một đám quan sai chạy đến.Một bộ đầu trẻ tuổi mặt uy nghiêm lên tiếng

_Dừng tay,dám gây náo loạn ở thị phố hả ,lính đâu dẫn hết về nha phủ.

Gia Nhi trố mắt nhìn.

_Woa ...hot boy...

_Hừ...ngươi biết ta là ai hay không hả,ta là Bành Lễ cháu trai của Bành Thượng Thư.

_Ta mặc kệ ngươi là ai ,gây náo loạn thì phải về nha phủ,lôi đi.

_Đừng có đụng vào ta...các ngươi đền không nổi đâu...

Gia Nhi ôm tay của vị bổ đầu đó

_Hì hì...ta tình nguyện theo chàng đến chân trời góc biển My love...

_Vị ,vị phu nhân này bà làm ơn tự trọng một chút ,buông tay của ta ra....đi ...đi về nha môn nào...

_Vâng vâng...

Ở nha môn,vị quan ngồi trên ghế liền đập bàn quát.

_Người ở bên dưới là ai ,gặp bổn quan sao không chịu quỳ hả?

Bành Lễ hất hàm,ngạo mạn

_Bổn công tử là cháu trai của Bành Thượng Thư tên là Bành Lễ.

Vị quan có vẻ sợ sệt

_À..à...thì ra là Bành công tử...

_Hôm nay ta phải kiện cái ả xấu xí này tội đánh người,ngươi phải dụng hình ả, trả công bằng cho ta..

_Dạ ,dạ...yêu phụ,sao ngươi vào công đường mà không chịu quỳ hả,lính đâu đè ả xuống đánh hai mươi hèo.

Gia Nhi bình tĩnh hét lên

_Ngươi dám, ngươi biết ta là ai không hả?

Tên quan giơ tay ra lệnh cho bọn lính dừng lại

_Ngươi là ai hả?

_Ta là Ngũ phu nhân của Tổng Binh thành Châu Linh này Dương Khải Tuấn.

Tên quan nghe xong càng run rẩy hơn

_Dương Tướng Quân...

_Hừ...theo ta được biết phàm những người có công danh như Tú Tài,Khôi nguyên hoặc đại thiện nhân,anh hùng có bảng khen ngợi thì mới được miễn quỳ ở công đường,cái tên dâm tặc hôi thúi này tại sao lại được miễn quỳ ?hắn không quỳ thì ta cũng không quỳ.

_Ơ...vậy thì ta miễn quỳ cho bà ...

Gia Nhi cười thầm

"_He he....xem phim Bao Công từ nhỏ bây giờ mới thấy hữu ích nè"

Bành Lễ hậm hực

_Phu nhân của Dương Khải Tuấn thì sao ,ả ta đã vô cớ đánh ta đây,lần này ngươi phải xử tội ả...

A Thảo chạy về tới phủ thở hỗn hễnh

_Lão gia,lão gia....hộc..hộc...Ngũ phu nhân đang đánh nhau với Bành Lễ ở ngoài thị phố ạ...

_Hả?Nàng ta lại đi gây chuyện nữa à?

Khải Thành nói

_ Bành Lễ xưa nay cậy thế của Bành Phóng đi quậy phá ,trêu ghẹo nữ nhân khắp nơi ,chuyện này chắc có nguyên nhân gì đó,biểu ca huynh mau đi giải vây cho Ngũ tẩu.

_Hừm...đệ không nói ta thì cũng phải đi mà...

Xin chào Tướng Công

Chương 2:Tộc yêu thuật(phần 5)

Gia Nhi lên tiếng

_Hắn là dâm tặc tại sao ta không có quyền đánh hắn chứ?

Một tiếng nói chứa đầy sự uy quyền cất lên từ phía đám đông dân chúng đang chen lấn xem xét xử vang lên.

_Ngươi vô cớ đánh người là một tội nhân mà dám đứng to tiếng ở công đường sao?

Tức thời một đám quân lính xô đẩy các dân thường sang một bên ,mở ra con đường cho một vị lão niên mặc y phục sang trọng đi vào.Bành Lễ vừa thấy người này đã vui mừng reo lên .

_Gia gia ,ông đã đến rồi.

_Tri phủ đại nhân ngươi không biết xử án thế nào rồi à?

Tên Tri Phủ hoảng hồn vội chạy ra khỏi ghế quỳ trước người đó.

_Hạ quan tham kiến Bành Thượng Thư...người đâu lấy ghế cho Thượng Thư ngồi.

_Hừm...Doãn tri phủ sao còn không phán xử ả điêu phụ này đi,trả lại sự công bằng cho cháu của ta.

_Dạ,dạ...bà ấy là thê thiếp của Dương Tướng Quân ạ...

_Thế thì sao?dám đánh Lễ nhi của ta thì có là Dương Khải Tuấn thì cũng bị xử....hay ngươi không biết xử án,chờ Lão phu tìm người thay thế ngươi xử hay sao?

_Dạ,dạ,hạ quan xử ngay....người đâu đè yêu phụ này xuống đánh một trăm hèo về tội dám đánh người vô cớ.

_Cái gì chứ....các người làm gì vậy buông ta ra,thả ta ra...

Gia Nhi bị bốn tên quan sai giữ chật hai vai và chân đè nằm sấp xuống sàn ,hai tên khác vác hai cây hèo ra ,giơ lên cao định đánh vào mông của cô thì lập tức cái rào gỗ ngăn dân chúng trước cửa công đường bay thẳng vào bọn họ sức mạnh kinh khủng đến độ khiến bọn họ văng ngã vào bàn ngồi xử án trên bậc tam cấp của Doãn tri phủ,làm ông ta hoảng vía la hét.

_Rầm.

_Bốp....

_Á....

Tiếng của Khải Tuấn vang lên.

_Sao chưa xét xử tận tường mà đã dụng hình với Ngũ phu nhân của ta hả Doãn tri phủ?

Gia Nhi lúc này cũng ba chân bốn cẳng bò dậy,vừa thấy Khải Tuấn xuất hiện cô đã chạy đến nấp sau lưng chàng.

_A...Tướng công,tướng công....

Bành Phóng hất mặt

_Dương Tướng Quân đã lâu không gặp,không ngờ ngươi lại cậy thế cậy quyền dung túng cho phu nhân của mình đi đánh người khắp nơi chẳng xem quốc pháp ra gì.

_Bành Thượng Thư quá lời,vụ việc chưa rõ đúng sai xin đừng hồ đồ mà kết luận.

_Ngươi,ngươi mắng lão phu...

_Bổn Tướng Quân không dám,nhưng phàm là việc gì cũng phải có nguyên nhân,Bành Thượng Thư cũng nên tìm hiểu cho rõ,nếu là do phu nhân của ta có lỗi ta sẽ chính tay xử phạt nàng ấy,còn nếu là nàng bị người khác cố ý vu cáo ta sẽ không tha cho kẻ tiểu nhân đó.

Bành Phóng hậm hực

_Hừ...Lễ nhi cháu hãy kể lại sự tình lúc đó đi.

_Dạ,dạ...cháu đang đi trên đường cùng bọn gia đinh thì gặp một tiểu cô nương xinh đẹp ,cháu ghẹo cô ấy vài câu thôi thì cái ả xấu xí này không biết từ đâu bỗng dưng xuất hiện vô cớ nổi giận đánh cháu ra nông nổi này.

Gia Nhi nghe xong suy nghĩ.

_"Hừm cố bẻ cong sự thật để chọc bà nổi giận náo loạn công đường rồi vu tội cho bà hả,bà không ngốc đâu nhé"

Doãn tri phủ hỏi.

_Ngũ phu nhân của Dương phủ lời của Bành thiếu gia nói có đúng không?

_Đúng.

Khải Tuấn trợn mắt nhìn Gia Nhi.

_Nàng...

Bành Phóng hét lên giận dữ

_Đã nhận tội rồi sao,Doãn đại nhân xử hình trượng ả đi còn chờ gì nữa.

_Vậy thì ta sẽ....

_Khoan đã đại nhân...khi ấy còn có nhân chứng sao không nghe lời của nhân chứng nói rồi hãy phán xử ta..

_Nhân chứng ư?là ai?

_Là bọn gia đinh của tên Bành Lễ này..

Khải Tuấn kéo tay Gia Nhi

_Nàng điên rồi sao,bọn chúng là gia đinh của nhà hắn sẽ gây bất lợi cho nàng...

_Chính vì lời khai của bọn chúng phần lớn sẽ gây bất lợi cho thiếp nên càng phải để chúng lên công đường làm chứng.

_Ừm...được bổn quan chấp thuận,truyền sáu gia đinh nhà Bành Phủ lên công đường.

Gia Nhi bình tĩnh hỏi bọn chúng

_Lúc đi trên đường chủ nhân các người đã nói gì ?

_Thiếu gia ta nói "Mỹ nhân nàng đi đâu vậy,mỹ nhân cho ta hôn một cái đi,mỹ nhân nàng chạy không thoát đâu"

_Bành Lễ lời bọn chúng nói có đúng sự thật không?

_Đúng thì sao,ta chọc ghẹo mỹ nhân đó rồi sao?

Lúc này Khải Tuấn đã hiểu ra ngụ ý của Gia Nhi liền tung một cước đá văng tên Bành Lễ vào vách nhà,khiến cho Bành Phóng kinh ngạc.

_Hừ...còn dám mạnh miệng hả...yaaa....

_Bốp...

_Á....

_Dương Khải Tuấn ngươi làm gì vậy hả?ở trên công đường mà ngươi dám dùng võ lực à,có xem quốc pháp ra gì nữa không?

_Hừ kẻ không xem quốc pháp ra gì chính là cháu của ông,dám chọc ghẹo phu nhân của mệnh quan triều đình còn không hối lỗi,ngạo nghễ thừa nhận ,ta sẽ kiện chuyện này lên Hoàng Thượng bắt tên dâm loạn này xử tử.

_Cháu...ặc...không có..ặc....

Doãn tri phủ cũng run rẩy.

_Dương tướng quân Bành thiếu gia chỉ chọc ghẹo mỹ nhân trên phố thôi mà...

Khải Tuấn kéo Gia Nhi sát kề vào người của mình nói.

_Nàng ấy chính là Tư Mỹ Nhân thê thiếp của Tổng Binh thành Châu Linh Dương Khải Tuấn ta.

Mọi người há hốc mồm

_Bà,bà ta là Mỹ Nhân....

_Đúng!..và khi nãy tên Bành Lễ cũng đã thừa nhận chuyện trêu ghẹo Mỹ Nhân của ta,vậy phải xử thế nào hả?Bành Thượng Thư ta có nên đem chuyện này tâu lên Hoàng Thượng không?

_Dương Khải Tuấn ngươi...

_Hừ...Doãn tri phủ mau kết án đi...

_Dạ ..dạ...mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi...xin cả hai vị Đại Nhân hãy bỏ qua đi...nếu kinh động đến Hoàng Thượng cũng không phải là chuyện tốt đâu....

Bành Phóng đỏ mặt đứng lên giũ tay áo

_Dương Khải Tuấn ngươi giỏi lắm,lão phu sẽ ghi nhớ chuyện hôm nay...đi.

_Gia gia....

Khải Tuấn và Gia Nhi đi về phủ trên đường cả hai cứ thỉnh thoảng nhìn nhau rồi mỉm cười.

_Nàng cũng thông minh lắm ,biết cách dùng chữ để thoát tội.

_Ta không có thông minh chẳng qua là do tên Bành Lễ xem thường quốc pháp thôi,hắn tưởng một tay che trời nên không ngờ đến ta lợi dụng từng câu nói của hắn ép hắn nhận tội.

_Xem ra đầu óc của nàng không có ngờ nghệch như lời đồn đại,nhưng nàng đừng có quá tự phụ,hôm nay là nhờ ta đến kịp thời nên nàng mới có thể mở miệng nói trên công đường,nếu chỉ có một mình nàng thì chẳng kịp thốt lên tên của mình là gì đã bị đánh đến tàn phế rồi bị lôi ra bãi tha ma nằm chờ chết .Công đường không phải là nơi cho người vô danh như nàng cất tiếng nói.

_Ta biết...

_Ngày mai về nhà mẹ ta không đi với nàng ,đi một mình phải cẩn thận.

_Cái gì?về nhà mẹ phản bái không phải hai phu phụ cùng đi sao?

_Ta còn chuyện quan trọng hơn phải đến Kinh Thành ,ngày mai cũng xuất phát vì thế không đi cùng nàng đến trấn Phù Sinh nhưng đừng lo ta đã chuẩn bị quà tạ tội gửi đến nhạc phụ và nhạc mẫu rồi.

Gia Nhi nghĩ thầm

"_Ta nói thế thôi chứ đâu thích đi cùng ngươi,có ngươi đi theo mất hết tự do sao ta có thể bay nhảy được...lỡ có gặp trai đẹp cũng khó mà cầm cưa..."

Đêm đến tại Đông viện

Lữ Kính đến trước hành lang phòng của Tú Liên gặp mặt ả ta.

_Mọi chuyện thuộc hạ đã sắp xếp theo ý của Nhị phu nhân,chỉ cần đến ngã rẽ đi trấn Phù Sinh thì bọn người của chúng ta sẽ chặng đường giết Ngũ phu nhân .

_Hay lắm,không có Lão gia ở Phủ thì mọi chuyện sẽ do ta nắm quyền,cứ tung tin ả bị cướp giết trên đường về nhà mẹ là xong.

Sáng hôm sau Gia Nhi cùng bà Vú khăn gói hành trang đi ra cửa lớn thì thấy có hai cỗ xe ngựa ,cô mắt nhắm mắt mở leo lên một cỗ xe .

_Vú à đi về quê thôi mà, có cần đi sớm như vậy không ,mặt trời còn chưa ló dạng kìa...ách xì...huơ ngoáp ...vừa lạnh vừa buồn ngủ này...

_Tiểu Thư khoác áo choàng lên này....cô vào xe ngủ đi để Vú vào mang quà của Lão gia ra...

_Huơ...ừm...

Gia Nhi trùm nón áo choàng lên đầu , cuộn áo như con sâu ngồi ngã đầu vào vách thùng xe ngủ ngon lành.Hai tên phu xe đứng trò chuyện một lúc thì thấy Ngọc Trân và Tâm nhi đi ra leo lên xe ngựa còn lại,bọn họ tiếp tục trò chuyện.

_Rẹt...

_í Tâm nhi tay áo của ta vướng phải cạnh xe rách rồi ,em mau đưa ta trở lại phòng thay y phục khác đi Lão gia sắp ra rồi .

_Dạ..

Ngọc Trân xuống xe mà hai tên phu đánh xe không nhìn thấy,đồng thời cùng lúc bà Vú cũng mang quà đi ra .

_Ôi lại bỏ quên mấy con cá khô rồi,mình thật là đãng trí...

Bà thuận tay đặt mấy cái hộp quà lên chỗ ngồi của phu xe mà không hay biết mình đã để nhằm lên xe ngựa của Ngọc Trân.

Lúc này có một tốp quân lính của Dương phủ cưỡi ngựa đi đến ,hai tên xa Phu vội chạy về chỗ cỗ xe ngựa của mình.

_Ế ngươi chở vị phu nhân nào hả?

_Ta chở Tứ phu nhân..

_Tứ phu nhân lên xe này mà...

_Ngươi nhìn nhầm rồi ,hôm nay Ngũ phu nhân về nhà mẹ nên mang rất nhiều quà theo,nhìn đi quà đầy ra đây nè...

_Vậy hả?..để ta hỏi xem...

Tên xa phu còn lại hỏi Gia Nhi

_Tứ phu nhân là bà đang ở trong xe hả?

Gia Nhi mơ màng

_Hửm..ừm...khò...khò...

_Đó nghe chưa,đánh xe qua đó đi Lão gia cưỡi ngựa ra rồi kìa...

_Ừ....

Khải Tuấn và Khải Thành cưỡi ngựa đi ra hỏi.

_Tứ phu nhân lên xe rồi hả?

_Dạ,bà cùng Tâm nhi lên xe rồi..

Tiếng Gia Nhi ngáy ngủ vang lên

_Khò...khò...

_Hôm nay ta xuất phát sớm quá khiến cho Ngọc Trân chưa tỉnh ngủ rồi....thôi đi nào...tra...

Khải Tuấn thúc ngựa chạy đi,cả đoàn người cũng chạy theo sau.Khi Khải Tuấn ra khỏi cổng thành thì Ngọc Trân cũng thay xong xiêm y.

_Để Lão Gia chờ lâu như vậy chắc chàng giận cho xem.

_Phu nhân đừng lo,Lão gia yêu thương phu nhân nhất ông ấy sẽ không trách bà đâu.

Ngọc Trân đi đến cổng lớn thì nghe tiếng của bà Vú càu nhàu.

_Có phải ngươi không vậy,chuyện này mà cũng nhầm được sao,Ngũ phu nhân đâu phải là tượng đá hả,sao ngươi không hỏi cho rõ rồi hãy để hắn đánh xe đi chứ.

_Dạ,tiểu nhân cũng đâu có nghĩ đến nhiều như vậy...

_Có chuyện gì vậy?Lão gia đâu?

_Tứ phu nhân...Lão gia đã tưởng nhầm Ngũ phu nhân là bà nên đã đưa đi Kinh Thành rồi.

_Hả?ngươi nói gì?sao lại có chuyện đó hả?mau ngươi mau đánh xe đưa ta đuổi theo Lão gia.

Lúc này Liễu Tuyết đi ra.

_Ha ha ha...đúng là chuyện lạ gì cũng có thể xảy ra...Tứ muội đây có phải là Vô duyên bất cưỡng cầu hay không vậy?Muội năm nào cũng vào Kinh Thành không chán sao,năm nay nhường chỗ cho Ngũ muội đi....hơi...đuổi theo kịp thì sao?không lẽ lại đuổi Ngũ muội quay về hả?muội nhẫn tâm nhưng lão gia chưa chắc đành lòng,không khéo lại nghĩ muội thích tranh giành mất hết hình tượng thanh cao thoát tục đó.

Ngọc Trân bậm môi giận tím mặt chẳng nói được gì.

_Tâm nhi về phòng.

_Dạ...

Liễu Tuyết càng đắc ý cười lớn

_Ha ha ha....

Xin chào Tướng Công

Chương 2:Tộc yêu thuật(phần 6)

Đoàn người của Khải Tuấn đi đến trưa trời thì đừng lại ven rừng .

_Mọi người nghỉ ngơi ăn uống một chút đi ...

_Dạ ,tuân lệnh.

Khải Tuấn xuống ngựa đi đến xe ngựa của Ngọc Trân gọi nàng.

_Trân nhi nàng hãy xuống xe hít thở khí trời một chút đi...

_Khò...khò....

Khải Thành liền hỏi.

_Tứ tẩu chắc mệt lắm nên mới ngủ ngáy lớn như vậy,thôi huynh bảo Tâm nhi ra ngoài trãi chỗ cho tẩu ngồi ăn chút gì đi.

_Thật kỳ lạ,xưa nay Ngọc Trân rất thanh nhã,đi không tiếng động cười không hở môi,sao hôm nay lại ngủ mê còn có tiếng ngáy lớn như thế chứ?

_Chắc tại huynh định thời gian xuất phát sớm quá nên tẩu ấy mới mệt như vậy,...Tâm nhi à ra ngoài đi..

Qua một lúc sau cũng không nghe tiếng Tâm nhi trả lời nên Khải Tuấn vén màn che thùng xe ngựa ra,chàng ngạc nhiên khi chỉ thấy có một người trùm kín áo choàng nằm dưới sàn thùng xe chân thì một co một gác lên băng ghế ,cái tướng ngủ quá ư là khó xem,không thể nào là Ngọc Trân được,chàng quát lớn.

_Ngươi là ai thế hả?

Lúc này Gia Nhi mới giật nẩy người thức giấc,cô há họng ngáp lớn lăn người sấp xuống,ngồi dậy cởi cái mũ áo choàng trùm trên đầu xuống,đầu tóc rối bung lên như tổ quạ,mắt nhắm mắt mở nheo nheo hỏi.

_Ngoáp...huơ...tới rồi hả Vú.?

Khải Tuấn há hốc mồm.

_Sao lại là nàng?Ngọc Trân đâu?

Gia Nhi đưa hai tay banh mắt ra nhìn,cô thấy Khải Tuấn thì hoảng hồn.

_Á,Heo Tinh....sao sao...chàng ở đây?chàng theo dõi ta hả?...

Khải Thành lên tiếng

_Ngũ tẩu...sao lại là tẩu còn Tứ tẩu đâu?

_Sao ta biết được chứ?

Khải Tuấn liền chất vấn tên phu xe

_Tứ phu nhân đâu?

_Dạ,dạ thưa Lão gia ...có lẽ Tứ phu nhân đã đi trấn Phù Sinh rồi...khi nãy nô tài và tên A Ngưu đã đánh nhầm xe rồi...

_Gì chứ...thật là ngu si mà...

Gia Nhi nhảy xuống xe vươn vai ,vặn eo mấy cái.

_Đây là đâu vậy chứ,tới nhà mẹ ta chưa?

_Ngũ tẩu ,tẩu đã theo biểu huynh đi Kinh Thành rồi ...

_Gì?Kinh Thành á,đi Kinh Thành làm cái quái gì chứ?

_Hừ...đưa nàng theo vào Kinh chỉ có để hù dọa người khác...

_Ê ,chàng đang kỳ thị ta đó hả?

_Hừm...phu xe ngươi đánh xe đưa Ngũ phu nhân quay lại Châu Linh đi.

_Í biểu huynh không được đâu,nếu đánh xe quay về trời sẽ tối mất ,mà vùng đất hoang ở ngã rẽ lại rất dễ bị lạc đường,không khéo sẽ lạc đến U Cốc không có lối ra.

_Không lẽ đệ muốn ta đưa nàng ấy vào Cung tiếp chuyện với các phu nhân của các đồng liêu à?

_Hay để đến trấn Kê Hoàng rồi hãy tính,lẽ nào huynh muốn bỏ rơi phu nhân của mình ngay ở rừng sâu thâm sơn hay sao?

Khải Tuấn suy nghĩ một lúc nói.

_Hừ...thôi tạm theo ý của đệ vậy.

Gia Nhi ngồi xổm xuống

_Hai huynh đệ các người nói xong chưa,ta đói muốn xỉu rồi nè có gì ăn được không hả?

Thế là Gia Nhi theo Khải Tuấn đi đến trấn Kê Hoàng ,suốt dọc đường đi cô hết ăn rồi ngủ,hết ngủ rồi đòi đi vệ sinh,làm cho đoàn người cứ đừng lại liên tục kéo dài thêm thời gian ,khi đến Hà Gia thôn thì trời đã tối mịt.

_Hơ...hơ...lão gia ...thiếp đói....

_Bao nhiêu lương thực dự trữ cho hai mươi người ăn đi đến Kê Hoàng đều bị nàng ăn sạch rồi còn đói gì nữa hả?

_Hức...lão gia chúng ta đi du lịch mà sao lão gia tính toán chi li quá vậy...?lão gia cũng có ăn mà...sao cứ đổ lỗi cho thiếp...

_Còn cãi nữa sao...

_Thưa lão gia phía trước là Hà Gia thôn,chúng ta vào đó tìm quán trọ đi ạ.

_Ừm...vào thôn...

Đoàn người của Khải Tuấn đi vào thôn,nhưng tất cả nhà trong thôn đều đóng cửa,không có một ai ở ngoài phố,không gian im lặng dị thường.

_Biểu huynh thôn này có chút kỳ lạ.

_Ừm,ta cũng thấy thế,mọi người đề cao cảnh giác.

_,Dạ...

Giữa lúc đó thì có một cô gái chạy nghiêng ngã về phía họ.

_Cứu với,làm ơn cứu tôi với,tôi không muốn chết...cứu với...

Đuổi theo sau cô gái là một đám dân làng cầm theo đuốc sáng rực.

_Bắt lấy nó đừng để cho nó chạy thoát...

Gia Nhi nghe tiếng kêu cứu nên tò mò vén màng thò đầu ra xem,cô gái chạy đến gần cỗ xe ngựa qua ánh đèn lồng treo trên một cửa nhà dân cô nhìn thấy dung mạo của Gia Nhi liền hoảng hốt hét lớn.

_Á...yêu quái...

Bọn dân làng cũng hoảng hồn dừng lại quay đầu bỏ chạy hết.

_Yêu quái hiện hình rồi chạy mau,chạy mau đi mọi người....

_Á....chạy đi...

Mọi người chạy đi hết chỉ còn lại cô gái nằm xỉu trên đường,Khải Tuấn quay đầu nhìn vào xe ngựa thì thấy Gia Nhi thò đầu ra ở màn che thùng xe ngựa.

_Nàng thật lợi hại,mới vào thôn đã doạ người ta chạy bán sống bán chết.

_Ngũ tẩu trong đêm tối tẩu đừng thò đầu ra như vậy ,nhìn từ xa rất giống đầu của yêu quái.

_Gì chứ...bên ngoài lạnh như vậy đệ bắt ta phải lộ cả người ra sao...hừ...cô ta chết chưa vậy?..

_Dạ thưa phu nhân vị cô nương này chỉ vì sợ mà ngất đi thôi.

_Lão gia ở bên kia có quán trọ.

_Ừm...đến đó nghỉ chân qua đêm nay ,đưa cô nương ấy theo luôn đi.

_Dạ...

Lính của Khải Tuấn gõ cửa mãi mà người trong quán trọ vẫn không lên tiếng,khiến cho chàng thêm bực không còn giữ kiên nhẫn nữa ,liền xuống ngựa đá văng cửa quán trọ vào trong.

_Hừ...dám xem thường bổn tướng quân sao...yaaa...

_Rầm...

Chàng và thuộc hạ đi vào trong,thì những người trong quán đã trốn đi hết,chàng ngồi xuống một cái bàn giữa quán ra lệnh cho thuộc hạ mình đi tìm chủ quán.Gia Nhi cũng ngồi xuống ngáp vắng ngáp dài.

_Ngoáp...đói quá à....

_Nàng giữ chút hình tượng đi có được không,nàng là thê thiếp của Tổng Binh một thành trì đó.

_Đói muốn le lưỡi đây ở đó mà hình tượng...

_Dạ ,thưa lão gia đã tìm được chủ quán trọ...

Một người nam nhân trung niên bị giải đến trước bàn của Khải Tuấn,ông ta run rẩy khóc.

_Tôi ,tôi...thịt tôi không có ngon đâu huhuhu..xin tha mạng....trời ơi ...ma chuột...xỉu...

Khải Tuấn cười khảy

_Hừ...lại bị doạ ngất rồi..Mỹ Nhân nàng lấy vải che mặt của mình lại đi...hừ..

Xin chào Tướng Công

Chương 2:Tộc yêu thuật(phần 7)

Gia Nhi miễn cưỡng lấy khăn tay của mình che đi phần mặt từ mũi trở xuống đến nhân trung của mình.

_Nàng che mặt kiểu gì vậy hả?

_Nếu che cả cái miệng thì làm sao thiếp ăn cơm được chứ?

_Nàng thật là . ...

_Miam..ngoàm....

Khải Tuấn vừa ăn vừa hỏi tên chủ quán

_Ta là Dương Khải Tuấn Tổng Binh thành Châu Linh ,tại sao đã nghe ta xưng danh tín mà ngươi vẫn không mở cửa hả?

_Dạ,dạ...xin Tướng quân bớt giận,không phải là tiểu nhân có ý trái lệnh hay xem thường ngài mà đã hơn hai tháng qua ở Hà gia thôn này đã xuất hiện yêu ma ăn thịt người,cứ tối đến là bọn chúng chạy quanh ngõ ngách trong thôn bắt người kéo về hang ổ trên đỉnh Du Quỳ...hic...người trong thôn không ai dám ra ngoài vào ban đêm,phải giữ cửa nẻo kiên cố để không bị bắt đi....

_Yêu ma?thế quan lính cai quản thôn này đâu sao không bảo vệ dân chúng hả?

_Ở thôn chúng tôi có Hà trưởng thôn ban đầu ông ta triệu tập thanh niên ,trai tráng trong thôn thành một đội quân tuần tra bảo vệ dân thôn,nhưng yêu ma xuất hiện giết chết rất nhiều người,còn kéo họ về hang ổ trên núi Du Quỳ ăn thịt.Một hôm trưởng thôn đang say ngủ thì bọn yêu ma xông vào nhà bắt đi con gái của ông ,nó bảo rằng sẽ mang về làm nương tử,ai có ngờ chỉ qua mấy ngày sau vị Tiểu thư đó đã được phát hiện nằm chết cạnh bờ suối ,thân thể trắng bệch ,khô cứng rất đáng sợ.Từ đó bọn yêu ma đòi cứ cách bảy ngày là bắt một cô nương về làm nương tử,nếu thôn dân không cống nạp thì sẽ thả quỷ sai tràn vào thôn tùy ý giết người ...hic...thôn chúng tôi đã dâng lên năm vị cô nương rồi...hic....

Khải Thành lên tiếng.

_Sao các người không cầu cứu quan phủ ở trấn Kê Hoàng,hay rời thôn mà trốn bọn yêu ma...?

_Hic...thôn này đã bị yêu thuật của bọn yêu ma đó khống chế rồi....người có thể đi vào nhưng không thể đi ra....những người bỏ trốn đều bị yêu ma dẫn lối đi vào mê trận,cho dù họ có đi con đường nào thì vẫn bị dẫn về thôn mà thôi....chạy mãi không thoát....

Gia Nhi nghe vậy buông đũa

_Hả,nói vậy bọn ta cũng đã bị yêu ma nhốt ở đây luôn rồi hả,?Lão gia bây giờ phải tính sao đây Lão gia,thiếp không muốn chết ở nơi khỉ ho cò gáy này đâu à?

_Ai nói với nàng là chúng ta sẽ chết ở đây,nàng ăn no rồi về phòng ngủ đi,ta và Khải Thành sẽ nghĩ cách.

_Thôi thôi...thiếp không ngủ,thiếp chờ Lão gia ...

_Nàng chờ ta làm gì...ta và nàng ngủ riêng phòng mà...

_Lão gia đêm nay trời lạnh lắm cho thiếp ngủ chung với Lão gia đi mà...thiếp ngủ dưới sàn cũng được...hic..hic lão gia thiếp sợ nhất là con ma đó hic hic...lão gia...nhủ lòng từ bi....

_Với gương mặt của nàng ta e ma quỷ còn phải bỏ chạy đó chứ.

_Chàng....bây giờ là tình thế gì rồi hả,còn cười nhạo thiếp...?Hừ thiếp không ngủ nữa,thiếp sẽ thức trắng đêm nay...hic ...sợ quá sao mà ngủ nổi chứ....hic...

_Hừ...vậy thì cứ ngồi yên đó đi....Theo như ngươi nói thì hang ổ của bọn yêu ma đó là ở trên đỉnh Du Quỳ?

_Dạ...cũng không rõ lắm...vì chẳng có ai dám đi đến đó...

_Lão gia vị cô nương khi nãy đã tỉnh lại.

Vị cô nương đó đi đến cúi chào Khải Tuấn

_Đa tạ tướng quân cứu mạng.

_Ừm...cô là ai sao lại bị dân làng đuổi bắt như vậy?

_Dạ tiểu nữ tên gọi là Hà Tiểu Hồng là dân ở thôn này,nhà tiểu nữ ở phía đông ,sáng hôm nay trưởng làng bốc thẻ gỗ chọn trúng tên của tiểu nữ tối mai phải lên kiệu hoa chờ bọn quỷ đến khiêng đi...hic hic...tiểu nữ không muốn chết cho nên đã bỏ trốn...nhưng bị họ phát hiện....hu hu...tướng quân xin ngài hãy cứu tiểu nữ...

_Ừm...việc này ta sẽ giúp cô...tạm thời cô cứ ở lại đây ,ngày mai bổn tướng quân sẽ tìm cách đối phó yêu ma...

_Dạ,đa tạ tướng quân...

_Khò...ò..khò....

Tiếng ngáy của Gia Nhi vang lên làm mọi người quay lại nhìn cô,thì thấy cô đã ngã đầu lên bàn ngủ từ lâu rồi.

_Hừ,miệng thì nói sợ quá không ngủ được,mà giờ nàng đã ngáy o o..

Khải Thành nói

_Biểu ca thôn này gần Kê Hoàng nhất có khi nào bọn yêu ma này chính là bọn tàn dư của Tộc yêu thuật ,chúng đã đến đây?

_Nếu đúng là người của tộc yêu thuật đang gây chuyện ,thì việc bắt người để luyện tà chú như năm xưa sẽ tái diễn....người đâu truyền lệnh xuống đêm nay luân phiên canh gác không được lơ là.

_Dạ,tuân lệnh...

_Sáng ngày mai phải đi tìm trưởng thôn hỏi chút chuyện rồi...Khải Thành đệ cũng nên chợp mắt một chút đi ,đêm mai sẽ rất dài.

_Dạ...

Sáng hôm sau Hà trưởng thôn và một số người dân chạy đến quán trọ đòi Khải Tuấn trả Tiểu Hồng.Khi biết Khải Tuấn là Tổng Binh thì họ lại quỳ xuống cầu xin chàng cứu mạng.

_Dương tướng quân hơn hai tháng qua dân thôn chúng tôi sống trong sợ hãi không biết đến khi nào sẽ đến lượt mình bị ăn thịt.

_Dương tướng quân mặc dù dân thôn chúng tôi là tự trồng tự cung cấp lương thực nhưng hầu hết ruộng rẫy đều nằm dưới chân núi Du Quỳ ,bây giờ lương thực tích trữ không còn lại bao nhiêu ,dân sắp không có gì để ăn rồi.

_Mọi người cứ yên tâm tối nay hãy ở trong nhà,mọi chuyện cứ để bổn tướng quân lo,trưởng thôn ta cần hỏi ông vài điều...

_Dạ ,tướng quân cứ hỏi...

_Bọn ma quỷ đó có hình dạng như thế nào?chúng có bao nhiêu tên?

_Dạ,chuyện này....thật ra chẳng ai từng nhìn thấy hình dạng của bọn chúng cả,vì những người nhìn thấy chúng thì đã bị giết rồi...nhưng khi bọn chúng đến thì có sương mù xuất hiện dày đặt,còn có một mùi thơm thoang thoảng,sau khi sương mù tan đi thì dân làng chỉ còn trơ bộ xương,thật khủng khiếp lắm...

Khải Thành nhìn Khải Tuấn

_Chắc đây là cái mà dân làng gọi là ăn thịt chăng?

_Trưởng thôn ta muốn xem những bộ xương bị yêu ma ăn thịt và thi thể của các vị cô nương hiến tế...

_Dạ...họ đều được an táng hết rồi ạ..

_Khai quật lên,ta muốn xem bọn yêu ma đó đã giết họ như thế nào.

_Dạ...

Sau khi xem xét tất cả xương và thi thể Khải Tuấn và Khải Thành bàn luận.

_Đúng như ta suy đoán bọn dân làng đã bị trúng khói độc Hoá Thi cho nên da thịt đã bị tan rã chỉ còn lại xương cốt.

_Các cô nương đúng là bị hút cạn máu đến chết,là thuật Huyết Linh của Yêu Tộc .

_Hừm,Yêu Tộc năm xưa xâm nhập vào các thành ,trấn gây cảnh chết chóc khắp nơi nhờ có Hoàng Thượng lãnh binh đi tiêu diệt nên mới ngăn bọn chúng tác quái ,không ngờ sau năm năm bọn chúng lại tái xuất hại người.

_Đệ thấy có điều gì đó rất lạ,Yêu Tộc từ xưa sống ẩn dật không ai biết đến sự tồn tại của bọn họ,nhưng năm năm trước lại nổi dậy gây chiến khắp nơi,sau khi bị dẹp tan giờ lại nổi lên gây hoạ....phải chăng còn ẩn chứa một bí mật gì rất lớn mà chúng ta vẫn chưa biết .

_Ta không nghĩ nhiều như đệ,nhưng việc phải tiêu diệt Yêu Tộc là điều nên làm...Ta đã biết cách tìm ra bọn yêu nhân đó rồi...

Gia Nhi trợn mắt đập tay xuống bàn đứng lên nói lớn.

_Ta không chịu...tại sao ta lại phải giả làm tân nương đi hiến tế chứ?Lỡ như chàng và Khải Thành đuổi theo cứu ta không kịp vậy ta trở thành mồi ngon cho bọn yêu ma sao?không,không,không....ta vẫn còn yêu đời lắm,tuy xấu xí nhưng vẫn muốn ngắm mặt trời mọc mỗi ngày mà....

_Hừ nếu nàng không chịu giúp thì chờ chết đói đi là vừa,không phải nàng không nghe được dân thôn nói rằng họ sắp hết lương thực rồi hay sao?Cái con chuột tinh ăn nhiều như nàng sẽ là mục tiêu bị loại bỏ sớm nhất để duy trì lương thực nuôi sống cả thôn.

_Ngũ tẩu ,biểu huynh đã bố trí rất kỹ lưỡng chỉ cần bọn yêu nhân xuất hiện là bị bắt ngay ,tẩu không phải sợ bị khiêng đi đâu...vả lại...

_Vả lại cái gì?

Khải Tuấn nhếch mép cười.

_Vả lại dung mạo của nàng như thế tên yêu nhân sẽ không thèm đâu,ta đã điều tra kỹ rồi các cô nương bị đem đi hiến tế đều là mỹ nhân xinh đẹp như hoa,cho thấy tên yêu nhân này rất thích nữ nhi xinh đẹp,vì thế nàng tiệt đối an toàn.

_Grừ...đem thê thiếp của mình đi nhử yêu ma ,chàng thật thâm độc....

_Nàng...hừ...nếu như ta có dung mạo của lúc xưa thì ta đã tự cải trang thành nữ nhi để đi hiến tế rồi không cần nhờ đến nàng ...

Khải Thành nói

_Ngũ tẩu việc này là việc chính nghĩa,nếu như tiêu diệt được bọn yêu nhân,tẩu sẽ cứu sống hơn cả trăm mạng người trong Hà Gia thôn này đó.

Gia Nhi suy nghĩ một hồi.

_Hừm...chết thì chết...dù sao đây cũng là chuyện làm chính nghĩa...cứu cả thôn làng mà...tổ quốc sẽ ghi công mình....Thôi được ta đồng ý...nhưng chàng phải hứa dù trong hoàn cảnh nào cũng không bỏ rơi ta...hứa đi...thề đi...

_Ừ,ta hứa,ta thề được chưa...

_Đập tay ba cái đã...

_Thật là trẻ con...đập thì đập...

Tối đến tất cả thuộc hạ của Khải Tuấn mai phục khắp nơi theo kế hoạch của chàng,chiếc kiệu hoa có Gia Nhi mặc giá y ngồi bên trong được đặt ở cổng vào thôn và chờ bọn yêu nhân xuất hiện.

Nửa đêm một màng sương mù thổi đến che phủ khắp một khoảng không gian và chiếc kiệu hoa ,lúc sau sương tan kiệu hoa biến mất khiến mọi người kinh ngạc chạy đến.

Khải Tuấn xem xét thì thấy dấu tích những dấu chân.

_Có dấu chân của hai người,chắc bọn chúng đã khiên kiệu đi...

_Biểu huynh nhìn kìa bột lân tinh phát sáng....

_Đuổi theo...

Gia Nhi ngồi trong kiệu hoa định đợi cho bọn yêu ma xuất hiện thì Khải Tuấn và thuộc hạ sẽ giao đấu bắt bọn chúng,sau đó cô sẽ vén màng che mà bỏ chạy về quán trọ.Thế nhưng do sợ quá nên cô đã ngồi niệm mấy hồi kinh chú đại bi,niệm đến mỏi mệt rồi ngủ quên luôn,khi hai tên yêu nhân khiêng kiệu chạy đi ,dù kiệu hoa có lúc lắc thế nào Gia Nhi vẫn ngủ ngon lành.

_Khò...ò....

Xin chào Tướng Công

Chương 2:Tộc Yêu thuật(phần 8)

Chiếc kiệu hoa được đưa vào một hang động ,hai yêu nhân khiêng nó đến một bệ đá hình tròn nằm ở giữa hang động thì đặt xuống.

_Chủ nhân,chủ nhân tân nương đã đến.

Một người mặc y phục màu đỏ phong cách cổ trang như những thư sinh từ bóng tối nơi góc khuất của hang động đi ra.

_Ừm...

Hắn đưa tay ra vận linh lực một luồn khí màu xanh xuất hiện quanh bàn tay hắn,lập tức tấm màng che cửa kiệu bị vạch sang một bên,Gia Nhi từ bên trong kiệu bị một lực hút vô hình đưa ra ngoài bay lơ lửng trên không trung,lúc này tên bí ẩn đó cũng bay lên đưa tay choàng qua lưng ôm lấy eo của Gia Nhi .

_Nương tử hãy giải lời nguyền này giúp ta,ta nguyện mãi mãi yêu thương nàng.

Nói xong hai mắt của hắn ánh lên ánh sáng xanh,lập tức mảnh vải che mặt phủ trên đầu của Gia Nhi bay đi.

_Á....

Hắn thất kinh hồn vía khi thấy gương mặt của Gia Nhi,liền buông tay ra rơi xuống bên dưới,Gia Nhi vì tiếng hét chói tai của hắn mà giật mình tỉnh giấc.

_Úi...

_Thiên địa ơi sao lại có con yêu tinh xấu như vậy chứ?Mộc tinh,Thạch tinh chúng bây mang cái thứ gì về thế hả?

_Chủ nhân,chủ nhân không sao chứ?

_Là tân nương mà chủ nhân...

_Tân nương cái gì,là con chuột tinh thì có,nhìn ả đi...

Lúc này Gia Nhi vẫn còn bị bay lơ lửng trong bệ đá tròn,cô hoảng sợ khi thấy mình không còn trọng lực bay lơ lửng trên không.

_Ôi mẹ ơi chuyện gì vậy nè,sao tôi không xuống được vậy?hu hu...tôi chết rồi...hu hu tôi thành hồn ma rồi....bới người ta cứu tôi....hu hu....

Gia Nhi khóc lóc gào rú vang vọng khắp hang động khiến cho âm thanh truyền đi càng bị phóng to hơn và lọt ra bên ngoài,nhờ đó Khải Tuấn và thuộc hạ nhanh tìm thấy cửa hang.

_Trời ơi ả khóc trôi đi phấn son nhìn mặt càng khiếp hơn.

_Chủ nhân người mau hôn ả đi nếu không độc chú trong người của ngài sẽ bộc phát ,khi đó dung mạo của người còn khiếp đảm hơn ả đó.

_Phải phải chủ nhân,bay lên đó hôn cô ta đi.

Tên yêu nhân nhìn Gia Nhi rồi nhăn mặt.

_Ụa,ụa....môi miệng của ả xấu quá đi....hic...ta chịu thua....

Gia Nhi lúc này mới bình tĩnh lại nhìn vào ba tên yêu nhân,bỗng sắc mặt cô chuyển sang tươi rói.

_Ố...nam thần trong mưa?anh cũng bị cuốn vào đây sao?...Soái ca cứu em....cứu với,cứu với....

Gia Nhi thấy dung mạo của tên chủ nhân đó giống y hệt như chàng trai Hạo Xuyên ở quán càfe nên cô khua chân múa tay liên tục sau một lúc chuyển từ thế bay đứng sang bay nằm như siêu nhân,cô quạt hai tay như bơi bướm hướng về ba tên yêu nhân đó.

_Hức...Hứa Lâm ta đã sống hơn trăm năm rồi chưa bao giờ thấy ả nào xấu đến như vậy...ta không hôn,không hôn....

_Nhưng liên kết sinh mệnh đã mở ra rồi,chủ nhân không hút hết nguyên thần của ả thì sẽ bị ả khống chế đấy.

_Đúng đó chủ nhân ,chỉ cần nhắm mắt lại chu miệng ra chụt một cái là xong.

Hứa Lâm thực sự không muốn hôn Gia Nhi nhưng nếu không hôn cô thì hắn sẽ bị độc chú hành hạ còn phải chịu ảnh hưởng của Gia Nhi,nên miễn cưỡng bay lên.Gia Nhi thấy mỹ nam cổ trang bay đến thì vui mừng vô cùng trong đầu cô loé lên nhiều viễn cảnh mơ mộng lãng mạng.

_Chàng ấy sẽ ôm lấy mình xoay nhiều vòng rồi đáp xuống đất,hi hi...không ,không sẽ hôn mình rồi cả hai từ từ bay xuống hí hí...u u...

Gia Nhi nhắm mắt chu mỏ ra chờ đợi nụ hôn,thế nhưng khi gần đến cạnh cô Hứa Lâm liền giơ tay đấm một cái vô một bên má của Gia Nhi khiến cho cô bay văng xuống đất.

_Thật là không thể nuốt nổi...yaaa...

_Bốp...

_Á....mẹ ơi....

Gia Nhi một tay ôm mặt ,một tay ôm eo đứng lên đi ưỡn tới ưỡn lui.

_Ối đau quá...đồ tra nam chết bầm sao lại đánh bà hả?grừ...ỷ đẹp trai rồi muốn bạo hành ai là bạo hành hả?con mẹ nó...bà đây là đầu gấu chợ Tâm Hiệp đó nha con...bà phải xé xác bọn mày...grừ...

_Á...chủ nhân ả nổi khùng rồi kìa...

_Hừ càng hay ông đây giết ả luôn...

Gia Nhi vừa xông đến thì bị Hứa Lâm chấp tay tạo dấu ấn kỳ lạ,miệng hắn niệm chú rì rầm,tức thì từ tay của hắn phát ra luồn lực cực mạnh phóng đến Gia Nhi,theo phản xạ của võ sĩ cô đưa tay che đầu và vùng bụng,

_Á...

Kỳ lạ thế đỡ đó của Gia Nhi lại tạo ra một lực cản đánh văng luồn lực của Hứa Lâm bay sang hướng khác,nó va vào vách động phát nổ làm đá bụi bay mịt mù.

_Véo...ầm...

Một tên yêu nhân hoảng hốt.

_Ôi chết rồi chủ nhân thuật kết nối sinh mệnh đã giúp ả hấp thụ năng lực của chủ nhân rồi.

_Grừ...vậy thì ả càng phải chết...yaaa...

Hứa Lâm lại đánh ra thêm một chưởng lực về phía Gia Nhi,quá bất ngờ nên Gia Nhi chỉ biết đứng đơ người ra trợn mắt mà nhìn.

_Keng...

Một cây trường đao bay đến chém tan lực khí đó,khiến Hứa Lâm cùng hai thuộc hạ sửng sốt.

Khải Tuấn chạy đến

_Mỹ Nhân nàng không sao chứ.?

_A...Tướng công....hu hu...tướng công....

Khải Tuấn thu đao lại chỉa mũi đao về hướng Hứa Lâm.

_Yêu nhân ngươi là người của Tộc Yêu Thuật có đúng không?

Hứa Lâm cười khẩy

_Hừ...lại là truyền nhân của Dương Trị ?

_Ngươi biết gia gia của ta?

_Năm mươi năm trước không phải vì ông của ngươi phá hoại Huyền Ảnh Cốc cướp đi Đá Huyền Ảnh thì ta đã luyện được thuật trường xuân bất lão rồi,đâu có thê thảm như bây giờ phải đi hút nguyên thần của trinh nữ để duy trì vẻ đẹp chứ.Ta nguyền rủa họ Dương nhà ngươi ....chết đi ...yaaaa....

_Ầm....

_Keng....

Hứa Lâm tung chưởng tấn công Khải Tuấn nhưng chàng nhanh tay dùng đao đỡ hết,và đánh trả lại,cả hai giao đấu rất quyết liệt.

Lúc này Khải Thành và bọn thuộc hạ cũng chạy đến.

_Ngũ tẩu theo đệ chạy ra ngoài mau...

Hai tên Mộc tinh,Thạch tinh cản đường họ.

_Hừ...bỏ tân nương lại.

Hứa Lâm vừa đánh vừa hét lên

_Giết ả đi,ả không phải trinh nữ ta không thèm đâu.

_Dạ...

Gia Nhi nghe những lời xúc phạm đó cô nổi nóng nắm hai bàn tay lại

_Tên khốn kia ngươi vừa nói gì thế hả?bà ghét nhất là cái bọn mặt điển trai mà tâm hồn thối nát như thế nhé.Muốn giết bà hả ,nhàu vô.

Hai tên yêu nhân giao đấu với đám thuộc hạ của Khải Tuấn rất nhanh đã giết chết họ,nhưng lại không đánh bại Khải Thành ,bọn chúng bắt đầu dùng yêu thuật ẩn thân đánh lén chàng,còn điều khiển dây leo trong hang động tự di chuyển trói Khải Thành lại treo lên vách động ,rồi từ từ xiết chật khiến chàng toàn thân tứa máu.Gia Nhi lúc này cũng bối rối ,hét lên

_Bọn chơi bẩn hèn hạ,hiện hình mau....

Lời của Gia Nhi như một mệnh lệnh khiến cho hai tên yêu nhân đang bò lên vách bị hiện nguyên hình,bọn chúng đang giữ các dây leo ra sức xiết lấy Khải Thành ,Gia Nhi nhảy lên dùng tay túm bọn chúng kéo xuống,cả ba ngã xuống đất ,Khải Thành cũng vùng ra phá đứt dây leo đang trói mình,nhưng chàng đã bị thương nên ngồi bệt xuống đất.Tên yêu nhân nằm gần chàng thấy thế liền biến tay của hắn thành một vuốt sắc đánh tấn công Khải Thành,Gia Nhi thản thốt la lên.

_Khải Thành tránh ra...

_Á...

Khải Thành nhanh lăn sang một bên nhưng vẫn bị vuốt của tên yêu nhân cào trúng vai,bên đây tên yêu nhân còn lại cũng tấn công Gia Nhi,cô đánh trả hắn như đang đấu với đối thủ trên võ đài sinh tử.

_Yaaaa...đi chết đi này....

Một cú đấm thật mạnh của Gia Nhi đánh vào mặt tên yêu nhân khiến hắn bay văng ra xa nằm bất tỉnh.Gia Nhi trợn mắt nhìn vào tay của mình.

_Mình có siêu năng lực sao?mình đánh hắn bay đi luôn kìa...

_Á....

Gia Nhi nhìn lại thì thấy Khải Thành không còn sức chống chọi lại tên yêu nhân kia nữa ,cô chạy nhanh đến và nhảy lên,kỳ lạ cô lại bay cao hơn mức cô tưởng,đạp ngã tên yêu nhân trượt dài trên đất hắn và đầu vô đá bất tỉnh luôn.

_Mình mình bay sao?

Bạn đang đọc Phu Nhân Mặt Chuột sáng tác bởi DyLan13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DyLan13
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.