Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Máy thu hoạch tâm nguyện

Phiên bản Dịch · 1084 chữ

Mé nó?

Cái tình huống quỷ quái gì đây?

Ở đâu nhảy ra thứ không hiểu chuyện này vậy, không thấy ta đang ra vẻ trước mặt ái đồ sao?

Tư thế tạo hình dọn xong rồi, khí thế cũng vừa dựng lên, chuẩn bị khai hỏa rồi, không ngờ chưa soái được ba giây thì đã bị người quấy rầy.

Nhìn sang phía cổng, ba vị nam tử mặc võ phục xám nối đuôi nhau đi vào, khí thế hùng hổ, vênh vang đắc ý, đầu ngẩng cao, mũi vểnh lên, khiến người ta cảm thấy có chút bá đạo.

"Các ngươi tới làm gì?" Lý Đại Nã đứng ra trước tiên, tức giận quát lớn, sau đó nhỏ giọng nói: "Quán chủ, bọn hắn là người của võ quán Tam Đao."

Võ quán Tam Đao. . .

Lâm Phàm từ trong trí nhớ biết được tin tức có liên quan đến võ quán Tam Đao, ở huyện An Khang có không ít võ quán, nhưng thật sự có thể duy trì lâu dài chỉ có sáu võ quán, chia làm thượng tam môn, hạ tam môn.

Võ quán Lâm thị cùng võ quán Tam Đao cũng không thuộc sáu võ quán này.

Võ quán có thể gia nhập vào danh sách này thì cũng đều ăn thuế huyện, mà đã ăn thuế huyện là phải có trách nhiệm bảo đảm một phương, tỉ như hỗ trợ huyện nha bắt hung phạm, thanh trừ nạn trộm cướp này nọ.

Tiền thân hai lần liên tục bị phá quán chính là do hai võ quán của hạ tam môn, còn về chuyện người của võ quán Tam Đao đến đây thì không cần nghĩ cũng biết.

Lâm Phàm nhìn đối phương.

[Tâm nguyện của Vương Mãnh]

[Thê tử của quán chủ nhà mình ngon thật, hi vọng đêm nay có thể thêm lần nữa (0/1), thưởng điểm tâm nguyện trắng *3]

Chút nội dung trong tâm nguyện này đã lộ ra rất nhiều bí mật.

Mà điểm tâm nguyện lại tận ba điểm, chẳng lẽ độ khó tương đối cao, cho nên điểm số mới nhiều không?

Vương Mãnh đi đến trước mặt Lâm Phàm, từ trong ngực móc ra một tấm thiệp vứt thẳng lên người Lâm Phàm, "Quán chủ nhà ta đưa thư khiêu chiến cho ngươi, ba ngày sau, nhớ phải ứng chiến."

"Đi thôi."

Vương Mãnh cũng không quay đầu mà mang theo các tiểu đệ rời khỏi, đi tới cửa lại dừng bước, đưa tay chỉ Lâm Phàm đang ngây người, ngang tàng hống hách nói: "Ta cảnh cáo ngươi, dẹp bỏ ý định chạy trốn đi nhé, bọn ta sẽ trông chừng ngươi đấy."

Uy hiếp, uy hiếp trần trùi trụi.

Lâm Phàm nhìn bóng lưng của đám người đó, lại nhìn thư khiêu chiến trong tay mà có chút ngu ngơ, mẹ nó thế đạo gì đây, phong tục phá quán cũng thượng vị vậy sao?

"Quán chủ, chúng ta phải làm sao đây?" Lý Đại Nã vừa gấp vừa giận hỏi, "Bọn họ khinh người quá đáng."

"Không sao, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, đừng nóng vội." Lâm Phàm mỉm cười, biểu hiện hết sức tự tin, vỗ nhẹ bả vai Lý Đại Nã.

"Ngươi làm việc của mình đi, sau này ngươi chỉ cần biết một chuyện, đó chính là, quán chủ vĩnh viễn đáng giá để ngươi tin tưởng."

Đột nhiên, hắn phát hiện trên đầu Lý Đại Nã lại xuất hiện tâm nguyện mới.

[Hi vọng quán chủ có thể hạ gục quán chủ Mã Tam Đao của võ quán Tam Đao (0/1), thưởng điểm tâm nguyện vàng kim *1]

Hể?

Lúc thấy điểm tâm nguyện biến thành màu vàng kim, Lâm Phàm bỗng giật mình, chuyện này khiến hắn nghĩ tới một loại khả năng, nếu dựa theo tình huống trong game thì đây là khác biệt giữa nhiệm vụ chính và phụ à?

Nghĩ lại thì thật có khả năng này nha.

"Vâng, quán chủ." Lý Đại Nã tràn ngập nhiệt tình đáp lại, sau đó lại tiếp tục nâng ụ đá, bắt đầu rèn luyện khí lực, cho rằng muốn luyện võ thì trước tiên phải luyện thân thể, không có thân thể cùng khí lực tốt thì nhất định là không được.

Lâm Phàm rời khỏi võ quán ra cửa lớn, hắn vừa xuất hiện lập tức hấp dẫn rất nhiều tầm mắt của những người bán hàng rong, hiển nhiên là sự xuất hiện của đám người võ quán Tam Đao đã khiến những người này bắt đầu suy đoán.

Có mấy người chụm đầu chu mỏ xì xào bàn tán thảo luận.

Nhưng hắn có thể nói gì đây?

Tiền thân liên tục bị người phá quán là đã có tiếng xấu rồi, ai bảo hắn lừa không biết bao nhiều người làm chi, một tửu lâu, một khách sạn cũng bị đá sập rồi.

Bây giờ chỉ còn lại có cái võ quán thôi.

Võ quán Tam Đao phá quán, cũng chỉ là muốn võ quán.

Trước khi chưa tạo ra thành tích thì nói gì cũng vô nghĩa thôi.

Nhìn thông tin tâm nguyện trên đầu đám người bán hàng rong, nhìn kỹ một lúc, cuối cùng chọn lựa tâm nguyện hắn có thể hoàn thành, còn lại đều quá bất hợp lí rồi.

[Tâm nguyện của Lữ Ứng.]

[Hi vọng có thể bán hết đậu hoa trong nồi để có thể về nghỉ ngơi sớm chút (0/1), thưởng điểm tâm nguyện trắng *1]

Nhìn đi, tâm nguyện này giản dị đến mức nào, vừa thực tế, vừa đơn giản.

Nào có giống đám người kia, không có cái nào thực tế, cái gì một đêm thành đại gia, cái gì muốn ngủ với hoa khôi đắt nhất thanh lâu nào đó.

Ta còn không làm được thì sao có thể giúp các ngươi chứ.

Lâm Phàm đi đến trước gian hàng của lão Lữ, mắt nhìn đậu hoa trong nồi, "Còn mấy bát thế?"

"Tám bát."

"Lấy hết cho ta đi."

"Ăn hết à?"

"Hết chứ."

"Muốn vị gì?"

"Mặn, thêm hết mấy món phụ vào luôn.'

Lâm Phàm ngồi vào chiếc ghế cạnh quầy hàng, cầm một đôi đũa trúc dùng tay áo xoa xoa, nếu là lúc trước, ăn tám bát đậu hoa xác thực có chút khó khăn, rất dễ ngán, nhưng bây giờ hắn đã vào võ đạo, khẩu vị so đương nhiên lớn hơn bình thường rất nhiều.

Bạn đang đọc Phu Nhân, Tâm Nguyện Này Có Chút Khó Làm Nha (Bản Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.