Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phải trả tiền

Phiên bản Dịch · 941 chữ

Cũng không lâu lắm, lão Lữ đặt tám bát đậu hoa lên bàn, tâm tình vô cùng tốt, còn đang nghĩ có lẽ không bán được hết tám bát này đâu, không nghĩ lại ước gì có đó.

Lão Lữ nhìn Lâm quán chủ tuổi còn quá trẻ, dùng khăn xoa xoa đôi bàn tay, sau đó đi đến trước bàn, ngồi bên cạnh tận tình khuyên nhủ.

"Lâm quán chủ, nếu có thể đi thì đi nhanh đi."

"Đi? Tại sao phải đi?" Lâm Phàm hỏi.

Lão Lữ cảm thán: "Đừng nhìn lão đầu ta chỉ là kẻ bán đậu hoa, nhưng cũng đã bán mấy chục năm, đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện rồi, chúng ta huyện An Khang thuộc về huyện lớn, võ quán rất nhiều, nhưng trong hơn mười năm, chỉ có sáu võ quán thượng tam môn cùng hạ tam môn là còn trụ vững.

Mấy võ quán còn lại cong cong thẳng thẳng, lão đầu ta đều biết, lúc trước Lâm quán chủ tới nơi đây xây dựng võ quán, nhiều đầu mối, khai ban giảng bài, tài nguyên rộng tiến, những chuyện này đều bị Lục Môn nhìn thấy.

“Lâm quán chủ có biết hai năm trước bình an vô sự, vì sao năm nay lại xảy ra chuyện không?"

Lão Lữ thanh âm rất nhỏ, chỉ đủ cho một mình Lâm Phàm nghe.

Lâm Phàm buông thìa xuống, nhìn sang lão Lữ,

"Ý ngươi là heo mập rồi nên đến giết heo?"

"Ấy, chính là thế, Lục Môn ăn thịt gặm xương, còn một ngụm canh thừa mới chừa cho các võ quán khác, chắc hẳn vừa nãy võ quán Tam Đao là tới đưa thư khiêu chiến nhỉ." Lão Lữ nói.

"Ừm, ngươi bán đậu hoa thật đáng tiếc." Lâm Phàm vừa cười vừa nói, sau đó bưng một bát đậu hoa đổ vào miệng.

Lão Lữ lắc đầu: "Không có gì đáng tiếc, sống lâu nên thấy nhiều thôi."

Hắn hi vọng Lâm Phàm có thể thấy đủ thì dừng, nghĩ biện bán võ quán với giá thấp rồi mang theo ngân lượng rời đi, nhưng nhìn tình hình hiện giờ, hơn phân nữa là Lâm quán chủ không muốn đi rồi.

Lâm Phàm bưng bát ăn ừng ực, suy nghĩ phóng ra, đại não bắt đầu chuyển động, kết hợp trí nhớ của đời trước phân tích tình huống võ quán trong huyện An Khang.

Thượng tam môn cùng hạ tam môn phân bố khắp sáu khu vực trong huyện, riêng khu mình đã chiếm một chỗ rồi.

Võ quán Lâm thị nằm trong khu vực của hạ tam môn.

Phá quán chính là võ quán hạ tam môn quản lý hai khu vực khác.

Má nó, đây là ngươi đá ta, ta đá ngươi, mọi người cùng nhau mổ heo phát tài làm giàu nha.

Thế lực của võ quán thượng tam môn chia thành quản lý, thủy vận, muối sắt, mua bán nhân khẩu.

Thế lực của võ quán hạ tam môn thì nhúng vào cuộc sống của bách tính, như đông thị, tây thị, Ngõa Tứ.

Nghĩ tới đây, Lâm Phàm phát hiện sáu võ quán ở huyện An Khang này quả thật không tầm thường, còn vươn vòi đến mạch máu kinh tế của huyện thành.

Nhất là cả đám sáu nhà cùng một giuộc này cũng không phải dễ trêu chọc.

Giờ vừa thức tỉnh bàn tay vàng, hắn còn phải đi một lượt toàn thành để làm An Khang đệ nhất mới được.

Giờ xem ra phải đứng vững trước đã.

Một lát sau, tám bát đậu hoa đã hoàn toàn bị tiêu diệt, tám cái bát rỗng được xếp gọn gàng rồi lại móc ra một lượng bạc từ trong ngực.

"Lão Lữ, tính tiền."

"Lâm quán chủ, lão đầu ta không có tiền lẻ đâu, hay là để tính lần sau cũng được." Lão Lữ nói.

"Đừng, tuyệt đối đừng." Lâm Phàm lập tức cự tuyệt, hắn ăn tám bát đậu hoa vì chính là hoàn thành tâm nguyện, nếu không lấy tiền, tâm nguyện không hoàn thành, vậy chẳng phải là uống chùa sao.

"Ngươi cứ lấy đi, số còn dư thì tính vào lần sau."

Tình nguyện cho thêm, cũng không thể không trả.

Thứ hắn muốn là điểm tâm nguyện, ngân lượng gì đó đều là vật ngoài thân thôi.

"Chờ chút đã."

Lão Lữ Thông Thông lấy một cái cân cùng kéo từ dưới quầy, sau đó cẩn thận đo đạc rồi quả quyết hạ thủ cắt xuống.

"Lâm quán chủ, tám bát đậu hoa hết thảy bốn mươi đồng, ngân lượng này ngươi cất kỹ đi, ta đưa ngươi thêm sáu mươi đồng."

Lâm Phàm không hiểu rõ giá thị trường cổ đại nhưng cũng biết những công cụ này, cười cất kỹ bạc vụn, sau đó lại nhận thêm sáu mươi đồng, có chút nặng, mang theo cũng không quá thuận tiện.

[Tâm nguyện của Lữ Ứng hoàn thành]

[Thưởng điểm tâm nguyện trắng *1]

"Đi thôi."

Tâm nguyện hoàn thành, hắn lại tiếp tục đi dạo một vòng, muốn mạnh thì phải không ngại vất vả hoàn thành tâm nguyện, để ứng đối trận phá quán ba ngày sau, hắn phải mượn cơ hội này để đứng lên.

Lâm Phàm rời đi.

Người bán hàng cách vách hâm mộ nói: "Lão Lữ, ngươi kiếm lời rồi nha, lại lấy được bạc vụn."

Lão Lữ cười cười, không nói chuyện.

Ngân lượng hiếm thấy, phần lớn phổ thông bách tính thấy tiền đồng là nhiều nhất, tỉ suất hối đoái đương nhiên khác biệt.

Bạn đang đọc Phu Nhân, Tâm Nguyện Này Có Chút Khó Làm Nha (Bản Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.