Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thật mất mặt

Phiên bản Dịch · 1005 chữ

"Ha ha."

"Hắn sợ rồi, hắn thật sự sợ rồi, còn muốn mở tiệc chiêu đãi Mã Tam Đao ta, hài hước, thật sự là hài hước."

Mã Tam Đao cười lớn, nhìn sang Lý Đại Nã đang nắm chặt nắm đấm, mặt mũi đầy không cam lòng, "Ngươi về nói cho quán chủ của các ngươi biết, Mã Tam Đao ta cho hắn thể diện đấy."

Lý Đại Nã rất muốn nói cuối cùng hươu chết vào tay ai còn chưa biết đâu.

Quán chủ nhà ta cũng không phải quả hồng mềm dễ bóp, lúc trước bị phá quán chỉ là ngụy trang mà thôi, quán chủ có thâm ý, hắn biết là được, thậm chí đã không kịp chờ muốn xem đến màn tỷ thí ba ngày sau rồi.

Đến lúc đó quán chủ tuyệt đối có thể một tiếng hót lên làm kinh người, tán bốp bốp vào mặt các ngươi.

Lý Đại Nã quay người rời đi.

Đám học đồ chung quanh bắt đầu vây đến nịnh nọt, vuốt mông ngựa đủ loại dồn dập đưa tới giống như không cần tiền khiến Mã Tam Đao có chút sảng khoái.

Mà lúc Mã Tam Đao sảng khoái, trong mắt Vương Mãnh lại cực kỳ tỏa sáng.

Đây chính là một cơ hội đây.

Võ quán Lâm thị mở tiệc chiêu đãi Mã Tam Đao, vậy nhất định phải nói chuyện, uống rượu, không đến một canh giờ tuyệt đối không kết thúc, mà vậy thì chẳng phải hắn sẽ có thể cùng Tiểu Thúy ở chung chàng chàng thiếp thiếp sao?

Nghĩ tới đây, lập tức chỉ cảm thấy toàn thân máu nóng sôi trào, ngọn lửa dưới bụng đang thiêu đốt.

Không chờ nổi, thật không chờ nổi mà.

"Vương Mãnh, Trần Lục, Uông Bảo, các ngươi đi theo ta." Mã Tam Đao điểm tướng nói.

"Vâng, quán chủ." (X3)

Đám học đồ không được gọi tên rất thất vọng, bọn hắn cũng muốn dính điểm quang của quán chủ, chớ nhìn bọn họ là học đồ của võ quán, tuy nộp tiền học võ nhưng cũng không học được cái gì, mấu chốt là để tìm chỗ dựa thôi.

Có lúc còn phúc lợi ăn ké bất ngờ nữa.

Đáng tiếc, lần này không đến phiên bọn hắn rồi

"Đi, đi dự tiệc." Mã Tam Đao vung tay lên, mang theo ba người rời đi.

Đi đến nửa đường, Vương Mãnh đột nhiên ôm bụng, giả vờ vô cùng đau đớn, "Quán chủ, bụng ta hơi đau."

Đây là cách duy nhất hắn có thể nghĩ ra được.

"Phân tiểu nhiều quá mà, đi nhanh về nhanh đi." Mã Tam Đao nói.

"Vâng, quán chủ."

Vương Mãnh ôm bụng, khom người, kẹp mông, vội vàng phóng về hướng võ quán.

Trần Lục cùng Uông Bảo liếc nhau, ý trong mắt bên lộ ra rất rõ ràng, wow, Đại sư huynh là thật hèn hạ, rõ ràng là muốn đẩy hết đồ trong bụng ra, sau đó thỏa sức ăn uống với quán chủ mà.

Về phần hai người bọn họ có thể được ăn hay không cũng chưa biết, trừ phi quán chủ lên tiếng, nếu không nhất định sẽ đứng phía sau như môn thần, trừng mắt, thèm thuồng.

Bọn hắn biết quán chủ nhà mình thích phô trương.

Mỹ Vị Hiên.

Chỗ này rất nổi danh ở huyện An Khang, nhất là món bụng cá, có thể nói là tuyệt nhất, đó là một trong các đặc sản của Hội Thông hà.

Đồng thời chỉ một món ăn này đã nuôi sống không biết bao nhiêu ngư dân rồi.

Lúc này, Lâm Phàm cùng Lý Đại Nã đang chờ ở lầu hai, trên bàn đã bày đủ loại món ngon, ở giữa chính là tôm sống chưng bụng cá.

Hai người bọn họ vừa ăn vừa nói đủ thứ.

"Đại Nã, ăn đi." Lâm Phàm cầm đùi gà gặm, mùi vị coi như không tệ, đồng thời thúc giục.

"Quán chủ, không phải chúng ta mời tiệc người ta sao? Thật sự không chờ à."

"Mở tiệc cái gì, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, còn nhiều mà."

"Ồ."

Nghe quán chủ nói như vậy, Đại Nã cũng không khách khí.

Vài thực khách xung quanh liên tục nhìn Lâm Phàm.

Sau đó châu đầu ghé tai nhỏ giọng nói nhỏ.

Mặc dù Lâm Phàm không nghe được họ nói gì, nhưng đại khái cũng có thể đoán ra một chút, đơn giản chính là bị người ta phá quán đến điên rồi, thân phận lừa đảo bị vạch trần, vậy mà còn có mặt mũi ra ngoài.

Thật mất mặt.

Lâm Phàm nhìn tâm nguyện đang hiện trên đầu họ, lại không cách nào dính vào.

"Mã gia, ngài tới rồi."

Dưới lầu truyền đến tiếng đón tiếp nhiệt tình của tiểu nhị, hắn biết Mã Tam Đao đã đến, sau đó đoàn người Mã Tam Đao được tiểu nhị dẫn vào lầu hai.

Lâm Phàm đặt đùi gà xuống, đứng dậy ôm quyền nói: "Mã quán chủ."

"Lâm quán chủ."

Mã Tam Đao cũng không có mở miệng mỉa mai mà là ôm quyền, không chút khách khí đi đến trước bàn, đặt mông ngồi xuống, sau đó khẽ nhíu mày nhìn đống thức ăn bừa bộn, có vẻ hơi không vui.

Mẹ nó, đã nói mở tiệc chiêu đãi, chính chủ còn chưa tới mà các ngươi đã bắt đầu ăn rồi, có đặt Mã Tam Đao ta vào mắt không?

Lâm Phàm không thấy Vương Mãnh, lập tức cảm thấy tâm nguyện này e là thành công rồi.

Nhìn về phía Mã Tam Đao, trong đầu có ấn tượng, nhưng giờ là lần đầu tiên nhìn thấy tận mắt, hình thể đích thật là cường tráng, khỏe gấp đôi hắn.

[Tâm nguyện của Mã Tam Đao]

[Thật hy vọng võ quán Tam Đao có thể trở thành một trong hạ tam môn (0/1), thưởng điểm tâm nguyện vàng kim *5]

Bạn đang đọc Phu Nhân, Tâm Nguyện Này Có Chút Khó Làm Nha (Bản Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.