Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại là tâm nguyện hạ lưu thế à

Phiên bản Dịch · 1636 chữ

Võ quán Tam Đao.

Vương Mãnh mang theo người trở lại võ quán, đẩy cửa vào, trong sân truyền đến tiếng luyện võ, còn có tiếng binh khí va chạm, có vị tráng hán cởi trần ngồi trên ghế cầm bình trà vốc ngược mà uống.

Vị tráng hán này chính là quán chủ Mã Tam Đao, có tiếng ngoan nhân ba đao nhất định đòi mạng ngươi.

Mà ở phía sau hắn còn có một vị nữ tử phong vận đầy đủ, mắt hồ ly, nhất cử nhất động đều lộ ra mị tướng, khiến Vương Mãnh miệng đắng lưỡi khô, hận không thể giải quyết ngay tại chổ, chỉ là đáng tiếc. . . Hắn không dám.

"Thế nào, nhận rồi chứ?" Mã Tam Đao vừa hưởng thụ thê tử bấm bóp vai, vừa mở miệng hỏi.

"Hồi quán chủ, hắn không dám không tiếp, với lại võ quán của hắn hiện giờ chỉ còn một tên học đồ, những người khác đều đã chạy rồi." Vương Mãnh đáp.

"Rất tốt, chỉ cần hắn nhận thì ba ngày sau, võ quán của hắn sẽ là của ta."

Mã Tam Đao rất hưng phấn, nắm chặt nắm đấm như đã túm được món đồ trong tay rồi, thứ đáng tiếc duy nhất là lấy được võ quán rồi còn phải giao nạp thêm một khoảng ngân lượng cho phía trên, chuyện này khiến hắn rất luyến tiếc.

Nhưng nào còn cách gì, muốn đứng vững ở huyện An Khang, không bị Lục Môn phá quán thì phải ôm chặt bắp đùi của bọn hắn thôi.

. . .

Lúc này.

Lâm Phàm đi trên đường, tầm mắt thì chuyển động tứ phía, không phải có ý xấu gì đâu, chỉ là muốn xem tâm nguyện của người khác thôi, thậm chí hắn còn mong gặp được mấy tên ăn mày nữa, dù sao tâm nguyện của những kẻ đó nhất định rất đơn giản, chỉ cần có bố thí thôi, nhưng dạo cả nửa ngày lại chẳng gặp được một cọng lông gì.

Chuyện này khiến hắn nghĩ tới tình huống buôn người.

Mấy tên lưu lạc đầu đường xó chợ sẽ bị túm lại, còn chuyện sau đó thì chẳng ai biết được nữa, bởi vậy bách tính huyện An Khang dù có khốn khó hơn nữa cũng sẽ không lưu lạc đầu đường làm ăn mày.

Đột nhiên, hắn phát giác được một ánh mắt quăng tới.

Chỉ thấy một vị nữ tử đang đứng trước một gian hàng, nhìn như chọn đồ trang sức, kì thực tầm mắt cứ tập trung vào hắn.

[Tâm nguyện của Hồng Loan]

[Dáng dấp của vị tiểu ca này thật tuấn tú, vóc người lại phổng phiêu, thật rất muốn bị ôm vào lòng cảm thụ bờ ngực săn chắc đó (0/1), thưởng điểm tâm nguyện trắng *1]

Hả?

Đây là tâm nguyện hạ lưu gì thế, lại đánh chủ ý đến trên người hắn.

Đối với loại tâm nguyện này, hắn căm thù đến tận xương tuỷ, thậm chí còn bất mãn với loại nữ nhân ngu ngốc này, ban ngày ban mặt, tươi sáng càn khôn, vậy mà lại không biết xấu hổ đến thế.

Cắt!

Hắn đương nhiên là không thể nào hi sinh nhan sắc để kiếm mấty điểm tâm nguyện này được, bỏ qua đi qua, nhưng đi một lúc lại đột nhiên quay đầu, đi đến trước mặt nữ tử, hắn vừa dựa đến gần, nữ tử rõ ràng có chút kinh ngạc.

"Cô nương, có thể cùng đến một con ngỏ nhỏ không, ta có mấy câu muốn nói với ngươi."

Lâm Phàm mỉm cười, đã ra ngoài lăn lộn thì phải có thể bỏ được thể diện.

"Được."

Nữ tử yên lặng một lát liền đồng ý.

Trong một ngõ nhỏ không người.

Nữ tử nhìn Lâm Phàm có vẻ không hiểu nhưng thực ra có chút chờ mong, còn chưa chờ nữ tử mở miệng nói chuyện, Lâm Phàm nhìn chung quanh, xác định không có ai, đột nhiên kéo nữ tử vào lòng, nhấn đầu của nàng lên bờ ngực rắn chắc của hắn.

"Đừng nói chuyện, ngoan ngoãn cảm nhận lồng ngực rắn chắn của ta đi."

Cử động đột ngột này khiến nữ tử hốt hoảng đến sắp thét lên, nhưng khi ngửi được cỗ mùi của nam nhân, còn có tiếng tim đập mạnh mẽ thì lại đỏ mặt, gương mặt thỏa mãn.

[Tâm nguyện của Hồng Loan hoàn thành]

[Điểm tâm nguyện trắng +1]

Sau khi tâm nguyện hoàn thành, Lâm Phàm quả quyết đẩy đối phương ra, "Có lẽ là được rồi, đi thôi."

Chơi tâm nguyện, đếm đến tay.

Dưới ánh mắt ngu ngơ của nữ tử, hắn đi rất quả quyết, đi với tốc độ cao, phất phất tay liền một áng mây cũng không mang theo, vẻn vẹn lưu một vị nữ tử kẹp chặt hai chân, kiều dịch ướt át, lưng tựa vách tường, hơi thở hổn hển.

Trên đường.

"Đã tích lũy được hai điểm tâm nguyện, thu hoạch tạm được."

Thời gian bàn tay vàng xuất hiện quá ngắn, với lại ba ngày sau sẽ bị phá quán, sắp phải đối mặt đối thủ đầu tiên rồi, nếu như cho hắn đủ thời gian, hắn nhất định là sẽ không khẩn trương.

Hắn phát hiện có vài người có tâm nguyện, có vài người lại không.

Đây là đã hoàn toàn tuyệt vọng với cuộc sống nên không còn bất kỳ tâm nguyện gì nữa sao?

"Tâm nguyện của Vương Mãnh có khoản hai ba điểm, tuyệt đối không thể cứ thế mà buông tha, hơn nữa còn nhất định phải trong đêm nay."

Lâm Phàm mắt nhìn sắc trời đã không còn sớm, trời chiều hoàng hôn, khoảng cách màn đêm buông xuống đã không còn xa.

Nghĩ tới đây.

Hắn quay người đi đến võ quán, lúc đến nơi, Lý Đại Nã còn đang luyện võ, thấy Lâm Phàm trở về Đại Nã vội vàng đi tới.

"Quán chủ."

"Đại Nã, ngươi đi một chuyến đến võ quán Tam Đao, nói ta muốn chiêu đãi Mã Tam Đao ở Mỹ Vị Hiên, hi vọng hắn có thể đến dự tiệc."

"Tại sao phải mở tiệc chiêu đãi hắn?

Lý Đại Nã rất không hiểu, rõ ràng ba ngày sau kẻ đó sẽ tới phá quán mà giờ còn mở tiệc chiêu đãi đối phương ăn cơm ư, cho bọn hắn ăn phân thì còn được.

"Cứ làm theo phân phó của ta đi, đừng hỏi nhiều, ta tự có mục đích."

"Vâng, quán chủ."

Sau khi Lý Đại Nã vội vàng rời đi, hắn liền bắt đầu rút thưởng.

Đĩa quay hình tròn xuất hiện, vật phẩm bên trong khiến hắn hoa cả mắt, lần rút thưởng đầu tiên đã rút được Phong Lôi chưởng trọn vẹn hai trăm độ thuần thục, không biết hai lần tiếp theo sẽ cho ra thứ gì.

"Quay nào."

[Tiêu hao một điểm tâm nguyện]

[Bắt đầu rút thưởng]

Yêu cầu của hắn không cao, dù không được như lần đầu nhưng ít nhất cũng được trăm điểm nha.

[Chúc mừng rút trúng: Phong Lôi chưởng độ thuần thục 10]

Con mẹ nó!

Thấy được phần thưởng, hắn vô cùng tuyệt vọng, chuyện này khiến hắn nghĩ tới sáo lộ của một đồng chí họ Mã nào đó kiếp trước khi còn sống ởLam Tinh, lần đầu rút thưởng cho ngươi chút lời, sau đó chính là địa ngục đang chờ ngươi.

Thôi được rồi, mười điểm thì mười điểm đi.

Ít nhất còn hơn tay trắng.

Tiếp tục rút thưởng.

[Tiêu hao một điểm tâm nguyện]

[Bắt đầu rút thưởng]

Lâm Phàm mắt không chớp nhìn đĩa quay.

[Chúc mừng rút trúng: Một phần gói quà kinh nghiệm đấu pháp]

Hả?

Rút được cái đồ chơi này, hắn có chút kinh ngạc.

Một phần gói quà kinh nghiệm đấu pháp?

Chưa kịp lấy lại tinh thần, một cỗ kinh nghiệm nào đó đột nhiên gia trì vào người, vô số hình ảnh xuất hiện, trong đó có cơ thể người hình vẽ theo nguyên lý thấu thị, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều có đánh dấu đỏ vòng, thể hiện những chỗ mềm yếu của con người ra ngoài.

Nhắm mắt tỉ mỉ nếm thử.

Sau đó mở mắt ra, trong mắt lộ vẻ vui mừng.

"Đây là đồ tốt nha."

Tuy nói hắn xuyên qua chiếm cứ tiền thân, nhưng nói cho cùng vẫn là người thường ở Lam Tinh, dù đã trở thành võ giả, nhưng cũng chỉ là khí lực lớn hơn người thường chút thôi, đối phó người bình thường, bằng vào khí lực thì có thể chiến thắng, nhưng đối phó với người luyện võ lại không có ưu thế lớn.

Người luyện võ đánh với người luyện võ.

Một quyền của mình vung ra, nhìn như ẩn chứa sức mạnh kinh khủng, thế nhưng trong mắt người ta lại là sơ hở trăm chỗ, chớp mắt liền có thể bị người tìm ra nhược điểm, một quyền quật ngã.

Bây giờ rút được cái đồ chơi này, xem như đã lấp vào nhược điểm của hắn rồi.

Đấu pháp có thể luyện, nhưng kinh nghiệm giao thủ với người khác lại cần tích lũy lâu dài, không thể nào khổ luyện với không khí là ra được.

Không tệ, coi như không tệ.

Lâm Phàm cười, sau đó rời khỏi võ quán đi đến Mỹ Vị Hiên.

Giờ hắn chỉ hy vọng Vương Mãnh là một tên hán tử dám nghĩ dám làm.

Ta đã tạo cơ hội cho ngươi, không vì cái gì khác, chỉ vì ba điểm tâm nguyện kia thôi.

Hi vọng ngươi chớ có khiến ta thất vọng nha.

Bạn đang đọc Phu Nhân, Tâm Nguyện Này Có Chút Khó Làm Nha (Bản Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.