Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong hoa tuyết nguyệt

Phiên bản Dịch · 1550 chữ

Vệ Thanh Ca chỉ nói một chữ, làm Tiết phu nhân che lại miệng gào khóc, Vệ Thanh Ca vội vàng tiến lên nâng bà, lão phụ nhân liền mắng: "Năm đó cố hương hồng úng, chết đuối nhiều người, cha ngươi vì bảo vệ mạng sống cho ta và ngươi, cuối cùng chết ở lũ lụt. Nhiều năm như vậy ta đều suy nghĩ, muốn đi theo cha ngươi, ngươi chỉ đem lưu ta lại trong một cái lồng tơ vàng, ngươi lại ngày ngày làm đại tiểu thư, sao ta có thể sinh ra người không có lương tâm như ngươi chứ"

Vệ Thanh Ca nghe Tiết phu nhân nói, âm thầm suy đoán Vệ Thiên vẫn chưa đem tình hình thực tế của chính mình báo cho bà, nếu không dựa vào tính tình bà thì như thế nào cũng sẽ không đồng ý chính mình làm con cờ của Vệ gia. Vì vậy nàng chưa phản bác Tiết phu nhân trách cứ, chỉ cười đi theo bà vào trong phòng.

Tiết phu nhân thấy nàng mang theo vài phần chột dạ cười, cho rằng bị đoán trúng sự thật, càng giận chính mình nuôi một nữ nhi bất hiếu, bà cầm quải trượng đánh vào nàng, Vệ Thanh Ca lại không né không tránh nhận đòn, lão phụ nhân vừa đánh vừa mắng: "Ta sớm nói với ngươi, ta không cần vinh hoa phú quý, không cần vàng bạc đầy nhà, ta chỉ cần chúng ta có thể ở bên nhau hảo hảo sinh hoạt, nhìn ngươi về sau có thể gả cho nhà chồng tốt, nhưng ngươi lại làm trái lại, ham mê phú quý nhà người ta không biết quay đầu. Mười năm, suốt mười năm ngươi mới trở về nhìn ta một lần, ngươi có xứng với cha ngươi không, có xứng để ta chờ ngươi mười năm không?"

Nàng cũng muốn sống cuộc đời như nương nói, nhưng nàng có lựa chọn sao? Lúc Vệ Thiên thu lưu nàng đã nói rõ ràng, hoặc là rời đi hoặc là lưu lại làm sát thủ cho hắn. Nàng còn nhỏ, không biết sát thủ là gì, nhưng cũng hiểu là một con đường không dễ đi. Nhưng nàng cần lưu lại, bởi vì muốn cứu mạng nương, bởi vì nàng cũng muốn sống. Nàng vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ để bà đánh vào người, rốt cuộc vô pháp nhịn xuống bi thương, lại cắn chặt răng không cho bà thấy nước mắt trong con ngươi mình.

Vệ Mang đứng ở cửa viện, dường như thấy con ngươi Vệ Thanh Ca đầy nước mắt, đã mở miệng cười nói: "Dì Tiết."

Tiết phu nhân thở hồng hộc nhìn về phía Vệ Mang trước cửa, quá nhiều năm không gặp liền không nhận ra hắn. Bà mở miệng hỏi: "Ngươi là ai?"

Vệ Mang cười bước lên trước, thản nhiên gỡ quải trượng ra đặt ở một bên, đỡ bà vào phòng ngồi xuống, lúc này mới nói: "Ta là Mang nhi a, trưởng tử của Vệ Thiên. Dì Tiết không nhớ rõ sao?"

Thật ra ký ức bà khắc sâu về Vệ Mang, năm đó đào vong đến Nhạn Thành, là Vệ Mang đem mẹ con họ tới Vệ phủ, xin Vệ đại nhân giữ bọn họ lại, nếu không phải Vệ Mang, bọn họ có lẽ mang tiếng chạy thoát cố hương, lại mất mạng trên đường. Bà vội vàng bảo Vệ Mang ngồi xuống, lại sai thị nữ dâng trà ngon chiêu đãi.

Vệ Thanh Ca thấy bà không giận dỗi giống vừa rồi, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều, nàng thử mở miệng nói: "Nương, con mang bánh hoa hồng cho nương.." Vệ Thanh Ca đem bánh hoa hồng ban ngày mua ở chợ dâng lên cho Tiết phu nhân, nhìn bà không chớp mắt.

Tiết phu nhân nhìn Vệ Thanh Ca hốc mắt có chút hồng, bà có chút động dung, nhưng vẫn lạnh mặt nói: "Lấy đi, ai muốn ăn đồ ngươi mua."

Vệ Thanh Ca cúi đầu, miệng hơi hơi mấp máy, lại chung quy không nói một chữ nào. Lúc nàng tới liền biết kết quả sẽ như này, nàng xác thật không phải một đứa con gái tốt, không làm được những việc mà một đứa con gái phải làm, cho nên nương không tiếp thu bánh hoa hồng của nàng cũng hợp tình hợp lý. Nàng thầm nhủ chính mình như vậy, nhưng trong lòng chính là nói không ra khổ sở. Nàng ngần ấy năm nỗ lực là vì cái gì, có phải thật sự đã làm sai hay không?

"Dì Tiết, trà này sao thơm quá, còn nữa không, có thể cho cháu một chén nữa không?" Vệ Mang nhẹ nhàng thanh âm truyền vào bên tai Vệ Thanh Ca.

"Có, ngươi muốn uống thêm đều còn nhiều." trong giọng nói của nương mang theo chút thân thiết, song chưa từng dành điều đó với nàng.

Tay Vệ Thanh Ca tay vẫn luôn giơ bánh hoa hồng, trầm mặc không nói lời nào.

Tiết phu nhân lại pha ấm trà cho Vệ Mang, lấy một khối bánh hoa hồng đặt ở trong miệng nếm nếm, than khẽ: "Thứ gì ăn lâu rồi, khó tránh khỏi sẽ không thích ăn nữa."

Vệ Thanh Ca thu bánh hoa hồng trở về, vâng một tiếng, đứng ở bên cạnh Tiết phu nhân không hề mở miệng. Tiết phu nhân cùng Vệ Mang nhiều năm không gặp, trò chuyện thật vui. Không biết qua bao lâu, Tiết phu nhân đứng dậy đi qua bình phong, một lát sau lại kêu Vệ Mang cùng Vệ Thanh Ca đi vào.

Sau khi Vệ Thanh Ca đứng ở sau bình phong, thấy đầy một bàn đồ ăn, đều là đồ khi còn nhỏ nàng thích ăn. Sắc mặt Tiết phu nhân có chút không được tự nhiên nói: "Ăn đi."

Hai người Vệ Thanh Ca cùng Nhiễm Chiếu một ngày đều ở trên xe ngựa, chưa từng dùng cơm, đối mặt với đồ ăn trên bàn, hai người đều ăn ngấu nghiến, sắc mặt Tiết phu nhân dần dần nhu hòa, không ngừng dặn dò hai người ăn chậm một chút.

Vệ Thanh Ca đang ăn cơm, lại không nhịn được khóc lên tiếng, đây là hương vị quen thuộc của mình, là mẫu thân nàng tự tay làm. Nàng biết chân nương sau trận lụt lưu lại tật, chỉ có thể dựa vào quải trượng đi đường, nàng liền biết trong lòng nương vẫn có nàng. Nàng chuyên tâm ăn cơm một cách ngon lành.

Tiết phu nhân nhìn Vệ Thanh Ca nhiều năm chưa gặp mặt, thấy nàng khóc, dường như trong lòng nghĩ tới chuyện gì, chợt suy tư nhìn về phía Vệ Thanh Ca.

Chờ dùng xong cơm, Tiết phu nhân lại sai người thu thập một gian thượng phòng cho Vệ Mang ở, để Vệ Thanh Ca cùng chính mình cùng ngủ 1 phòng.

Vệ Thanh Ca ngủ ở bên cạnh Tiết phu nhân, lại cảm thấy an tâm như thế, nàng ôm Tiết phu nhân nhẹ giọng nói: "Nương, lần này trở về con sẽ ở bên nương vài ngày."

Tiết phu nhân lưng cứng đờ một lát, xoay người nhìn Vệ Thanh Ca, dưới ánh nến lay động chiếu sáng con ngươi như ngọc của Tiết phu nhân, Vệ Thanh Ca không dám nhìn thẳng con ngươi của bà, Tiết phu nhân tâm tư thập phần tinh tế, nàng sợ bị bà nhìn ra sơ hở. Vệ Thanh Ca đứng dậy muốn đi dập tắt ánh nến, lại bị Tiết phu nhân nhẹ nhàng đè lại bả vai.

Tiết phu nhân vuốt Vệ Thanh Ca gò má, thấp giọng than: "Nếu thật là ham vinh hoa phú quý, sao lại gầy thành như vậy." Tiết phu nhân kéo tay mảnh khảnh của nàng, mang theo chút đau lòng nói: "Chắc chắn ngươi sinh hoạt cũng không dễ dàng, tay đều có vết chai."

"Nương, ở gia đình giàu có, không tránh được lục đục với nhau, học chút bản lĩnh phòng thân cũng tốt. Nương không biết chứ hiện giờ con có võ nghệ cũng đủ có thể tự bảo vệ mình. Nếu ngày nào đó có người muốn hại con thì con đã có bản lĩnh phòng thân rồi."

Tiết phu nhân kinh ngạc nói: "Sao lại có người muốn ám hại ngươi?"

Vệ Thanh Ca hơi hơi mỉm cười, giọng nói dịu dàng vài phần nói: "Chỉ là tính toán tốt nhất a, nương, ngài năm đó không phải dạy con muốn phòng họa với chưa xảy ra sao, hiện giờ nữ nhi làm được điểm này, nương nên cao hứng a."

Tiết phu nhân nửa tin nửa ngờ nhìn nàng một lúc lâu, Vệ Thanh Ca cười đứng dậy thổi tắt nến, rúc vào bên người bà có chút làm nũng nói: "Nương, tuy rằng con cùng nương lâu lắm không gặp, nhưng mỗi khi đi ngủ đều thấy người, nương trong suy nghĩ của con không hề thay đổi tí nào.."

Tiết phu nhân vuốt sợi tóc của Vệ Thanh Ca, ngữ khí có chút nức nở nói: "Nương vừa mới đánh thương con, đau không"

Bạn đang đọc Phượng Hoàng Vu Phi (Mộc Tử Linh) của Mộc Tử Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienthanh188
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.