Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong hoa tuyết nguyệt

Phiên bản Dịch · 1508 chữ

Vệ Thanh Ca lắc lắc đầu nói: “Nương thân sinh thì mới đánh con, nếu người không đánh không mắng, con mới thật sự sợ hãi. Nương, trên thế giới này chỉ còn hai ta sống nương tựa lẫn nhau, nương không thể không cần con a.”

Tiết phu nhân gật gật đầu đáp ứng, từ lúc Vệ Thanh Ca trở lại Vệ phủ chưa được nghỉ ngơi một đêm trọn vẹn, hiện giờ ở bên cạnh Tiết phu nhân trở nên rất buồn ngủ, liền thoáng chốc đã nhắm mắt ngủ.

Tiết phu nhân thấy khóe miệng Vệ Thanh Ca mang theo nhợt nhạt ý cười, nhớ tới bộ dáng nàng ngấu nghiến ăn cơm liền cảm thấy chuyến trở về của Vệ Thanh Ca có chút không thích hợp, tựa hồ coi bữa cơm như một lần ăn cuối cùng. Bà rón ra rón rén đứng lên, mặc xong quần áo cẩn thận mở cửa ra ngoài.

Vệ Thanh Ca rất thính ngủ, khi Tiết phu nhân đứng dậy thì nàng đã tỉnh lại. Nàng sinh nghi hướng đi của Tiết phu nhân, liền mặc quần áo bám đi theo. Thấy Tiết phu nhân nhẹ nhàng gõ cửa cửa phòng Vệ Mang, sau đó không lâu Vệ Mang mở cửa mời Tiết phu nhân vào.

Vệ Thanh Ca nghĩ nghĩ, chung quy vẫn tiến lên phía trước đứng cạnh cửa tinh tế nghe đối thoại của hai người trong phòng.

“Mang nhi, cháu khác bọn họ, cháu có thể nói cho Dì chuyện của Thanh Ca mấy năm nay được không?” Người nói chuyện là nương, Vệ Thanh Ca dựa vào cửa nghe Tiết phu nhân quan tâm đến mình, nàng không lo lắng Vệ Mang sẽ nói những lời không nên nói, bởi vì Vệ gia muốn nàng là quân cờ, nếu giờ phút này làm hỏng thứ có thể kiềm chế quân cờ thì quân cờ kia tất sẽ không mặc kệ thứ đó. Vệ Thanh Ca ngẩng đầu nhìn nửa vầng trăng trong viện, chỉ cảm thấy ánh trăng đêm nay là đẹp nhất trong cuộc đời nàng đã trải qua.

Quả nhiên nàng nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của Vệ Mang, mở miệng nói với Tiết phu nhân: “Thanh Ca từ nhỏ hiếu thắng, học cái gì cũng luôn muốn đạt kết quả cao nhất. Năm 6 tuổi muội ấy nhìn thấy sư phó tạp kỹ chơi đại đao trên đường liền kêu gào đòi cha đem muội ấy lên núi học võ……” Vệ Thanh Ca nghe Vệ Mang nói dối, trong đầu không khỏi nhớ tới quang cảnh giữa hè năm 6 tuổi ấy. Nàng bị Vệ Thiên an bài đi chợ chơi đùa, dọc đường đi mua cho nàng rất nhiều đồ ăn ngon. Hỏi nàng có muốn nương nàng sống những ngày tốt đẹp, trong tay nàng còn cầm một đồ chơi làm bằng đường, chỉ mới vừa ăn một ngụm liền thấy trong mắt Vệ Thiên hiện lên tính kế, trẻ con nhà nghèo sớm chín chắn, khi đó nàng liền biết chuyến ra cửa này tất là có mục đích. Sau khi trở về nàng dựa theo Vệ Thiên an bài, nói cho mẫu thân rằng chính mình muốn đi học võ, sau đó từ biệt mười năm.

Vệ Thanh Ca vươn tay chọc thủng cửa sổ, thấy Tiết phu nhân ngồi ở ghế lâm vào suy tư, dường như những lý do thoái thác đó cũng không đủ làm bà tin tưởng. Tiết phu nhân bỗng nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh Vệ Mang, ngữ khí hơi hấp tấp nói: “Con gái ta sinh ra cũng biết tính tình của nó, mấy năm nay nó viết thư cho ta, nó cuộc sống của nó rất vui sướng, chính là không cần nói vui sướng, hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy nó ta đã biết cuộc sống của nó không ổn.”

Lời nói của Tiết phu nhân có chút khác với những gì Vệ Mang nghĩ, nhưng thực mau hắn phản ứng lại, tiếp tục cười nói: “Dì Tiết không biết chứ Thanh Ca gần đây không vui lắm, muội ấy……”

Tiết phu nhân chợt quăng đổ chén trà xuống mặt đất, cả giận nói: “Ta mặc kệ Thanh Ca cùng Vệ gia làm giao dịch gì, nhưng ta chỉ cần Thanh Ca tự do mà sống. Ta biết nó không tự do, ta chỉ hỏi ngươi, muốn làm gì mới có thể trả tự do cho Thanh Ca. Mấy năm nay tiền tài mà Vệ gia đưa tới ta chẳng hề động vào một đồng, ta không rời đi khỏi chỗ này vì ta biết chỉ có ở đây Thanh Ca mới có thể tìm được ta.”

Vệ Thanh Ca gắt gao che miệng lại tránh phát ra tiếng, nương nguyện bị cầm tù mười năm chỉ vì chờ nàng trở về, nàng lại dùng cả đời tự do chỉ để tương lai nương sống yên ổn.

Vệ Thanh Ca thấy Vệ Mang đứng tại chỗ có chút không biết nói gì, nương hiện tại nổi nóng chưa phát giác ra Vệ Mang thất thố, nếu phản ứng lại thì…… Nàng không thể tưởng tượng tiếp, một tay đẩy cửa ra, trên mặt nước mắt chưa khô hiện ra trước mặt hai người bọn họ.

Tiết phu nhân nhìn về phía Vệ Thanh Ca, nếu đã bị nàng nghe thấy lời chính mình muốn nói thì bà hoàn toàn không muốn giấu giếm nữa, bà nhìn Vệ Mang nói: “Mang nhi, cháu là trưởng tử của Vệ gia, nói chuyện luôn có trọng lượng, hiện giờ Dì đã chờ được Thanh Ca, cháu cho phép chúng ta rời đi chứ?”

Vệ Mang không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn Thanh Ca, thanh âm dần dần nhẹ nhàng: “Thanh Ca, muội có muốn cùng dì Tiết đi không?”

Vệ Thanh Ca đang muốn lắc đầu, bàn tay bỗng nhiên bị Tiết phu nhân nắm chặt, Tiết phu nhân vén ống tay áo nàng lên, đau xót nói: “Con còn muốn gạt nương à.”

Vệ Thanh Ca nhìn theo tầm mắt của Tiết phu nhân, thấy trên cánh tay tin chữ Vệ, nàng chậm rãi nhắm con ngươi lại, đây là chữ viết mà không có cách nào xóa được, nàng sống là quân cờ của Vệ gia, khi chết cũng phải mang dấu vết xuống hoàng tuyền. Nàng rõ ràng giấu kỹ rồi, thế mà lại bị Tiết phu nhân thấy? Nàng bỗng nhiên nhớ lúc ngủ ở cạnh bà, có nửa khắc nàng ngủ sâu, là nàng bất cẩn……

Vệ Mang nhìn chữ Vệ trên cánh tay Vệ Thanh Ca, con ngươi trong khoảnh khắc ảm đạm hơn. Hắn nhớ rõ năm nàng bảy tuổi, Vệ Thiên từng tiếp Vệ Thanh Ca hồi Vệ phủ, hắn lại có nhiệm vụ nên không cùng nàng trở về, Vệ Thanh Ca sau khi trở lại thì bọn họ vẫn luôn như hình với bóng. Chữ Vệ hẳn là khắc lên vào dịp đó.

Tiết phu nhân nhìn sắc mặt Vệ Mang thập phần khó coi, liền suy đoán ý nghĩ của mình quả nhiên là đúng. Bà run rẩy giơ tay lên, hung hăng tát vào má Vệ Thanh Ca, trong khoảnh khắc nước mắt theo bàn tay rơi xuống chợt như mưa rào, bà gào khóc nói: “Ta đợi con mười năm, con lại vì Vệ gia làm trâu làm ngựa, hiện giờ còn bị khắc chữ lên. Ta sao xứng với người cha đã khuất của con, sớm biết chuyện đến mức này, ta còn sống làm gì nữa".

Tiết phu nhân khập khiễng hướng đến cây cột định đập đầu vào, Vệ Thanh Ca ôm chặt lấy bà, cũng khóc theo nói: “Nương, Thanh Ca biết sai rồi, sai lầm lớn nhất của Thanh Ca là không nên trộm thích đại ca, không nên khắc chữ trên cánh tay.”

Tiết phu nhân quay đầu nhìn Vệ Thanh Ca, có chút không thể tin tưởng hỏi: “Con nói cái gì?”

Vệ Mang cũng có chút không thể tin được, lại nhanh chóng che giấu cảm xúc đi, trước sau mỉm cười nhìn về phía Vệ Thanh Ca.

“Nương, con cùng đại ca từ năm 6 tuổi bắt đầu luyện võ ở trên núi, đại ca đối xử rất tốt với con, những lần bị sư phụ phạt, đại ca liền bí mật giúp con.” Vệ Thanh Ca đề cập chuyện năm đó, dần dần ngừng khóc, con ngươi ôn nhu vô cùng. Lâu lắm rồi Vệ Mang không nhìn thấy Vệ Thanh Ca như vậy, hắn không nhịn được cứ nhìn thêm, mang theo chút hoài niệm mà bản thân cũng không phát hiện ra.

Vệ Thanh Ca chợt nhìn về phía Vệ Mang, ngữ khí buồn bã lạnh nhạt: “Đại ca, Thanh Ca biết rõ tâm tư của ca, vĩnh viễn ca không thích Thanh Ca, nhưng Thanh Ca thật ngốc a, chỉ muốn lưu lại dòng họ của ca là được rồi.”

Bạn đang đọc Phượng Hoàng Vu Phi (Mộc Tử Linh) của Mộc Tử Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienthanh188
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.