Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vệ Thiên đến

Phiên bản Dịch · 1594 chữ

Vệ Mang nhìn Thanh Ca nói những lời tình ý chân thành với mình, tuy biết đó là để Tiết phu nhân an tâm, nhưng hắn lại vô tình chìm sâu vào, hắn vươn tay lau nước mắt trên mặt Vệ Thanh Ca, động tác vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, thật lâu sau hắn mở miệng nói: “Thanh Ca, muội tốt như vậy, sẽ tìm được nam tử còn tốt hơn đại ca gấp trăm ngàn lần.”

Vệ Thanh Ca cúi đầu, làm như muốn giấu đi vết thương lòng.

Tiết phu nhân đứng ở một bên thấy hết biểu cảm của hai người, bà nhìn về phía Vệ Thanh Ca tức giận nói: “Sao con có thể thích đại ca con chứ, con cũng biết thân phận con……”

Thấy Tiết phu nhân nói như thế, Vệ Thanh Ca âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng may bà tin lời nói của chính mình.

Tiết phu nhân khập khiễng đi về phòng ngủ của chính mình, Vệ Thanh Ca muốn tiến lên ôm bà, lại bị bà lạnh lùng hất ra: “Xử lý ổn thỏa chuyện của con đi, ngay mai nương muốn mang con rời đi, không được có bất kỳ liên hệ gì với Vệ gia nữa, lúc trước cho rằng con bị Vệ gia áp chế, nếu đã không có, vậy thì đi càng dễ dàng. Chớ nói Mang nhi không thích con, kể cả thích, ta cũng tuyệt đối không cho con và nó lui tới. Con biết không hứa ngươi cùng hắn lại có lui tới. Con cũng biết gia thế nhà họ Vệ như nào, con cho rằng Mang nhi chỉ cưới một nữ tử sao?”

Vệ Thanh Ca biết rõ suy nghĩ trong lòng Tiết phu nhân, cũng biết giờ phút này không phải thời điểm giải thích cùng bà nên chỉ mở miệng nói vâng rồi nhìn theo Tiết phu nhân cố gắng đi tới phòng ngủ.

“Ngày mai muội cùng dì Tiết không thể rời đi nơi này, cha đã sớm tính đến sẽ có biến cố, một khi hai người rời khỏi tòa tòa này, vô luận các ngươi đi hướng nào, không đến hai dặm đều sẽ gặp ám vệ. Dù muội võ công cao, nhưng còn phải bảo vệ dì Tiết……” Vệ Mang hạ giọng nói với nàng.

“Làm phiền đại ca nhắc nhở, Thanh Ca tất nhiên là biết làm như thế nào, chỉ mong đại ca phối hợp mới được.” Nhân vừa rồi Vệ Mang phối hợp diễn kịch với Vệ Thanh Ca, cho nên ngữ khí của Vệ Thanh Ca giờ phút này ôn hòa hơn nhiều.

Vệ Mang gật gật đầu, Vệ Thiên đã sai hắn đưa nàng tới đây, tất là để chính mình khi nàng cần hỗ trợ thì giúp nàng một tay. Hắn bỗng nhiên đi ra cửa nhìn bóng đêm, có chút nghi hoặc mở miệng nói: “Thân mình muội không đau không ngứa sao?”

Sau khi Vệ Thanh Ca nghe xong lời này, cũng nhìn theo ánh trăng bên ngoài nói: “Thật là kỳ, chẳng lẽ là dược hiệu mất tác dụng, cho nên không đau không ngứa?”

Vệ Mang lập tức phủ quyết: “Thuốc này tuyệt không sẽ mất đi hiệu lực, muội có dùng thứ gì linh tinh không?”

Vệ Thanh Ca lắc lắc đầu, lúc Vệ Thiên sai rịt thuốc liền báo cho nàng những thứ tương khắc với thuốc này, sao nàng có thể tự gây rắc rối cho chính mình chứ. Vệ Thanh Ca bỗng nhiên nghĩ đến lúc chính mình rời khỏi Vệ phủ có đến gặp Vệ Thiên, đụng phải Vệ Thanh Liên từ bên trong ra, cô ta nói vài lời bên tai mình…

Vệ Thanh Ca đang muốn mở miệng, bỗng nhiên thấy sắc mặt Vệ Mang còn xạm hơn trước, hắn bắt lấy tay nàng xem mạch, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Nó thật sự dám!”

Vệ Thanh Ca hỏi: “Sẽ có hậu quả gì?”

“Hương phấn vô sắc vô vị, làm ta và muội sơ sót, chúng ta phải nhanh trở về, vết thương trên mặt muội sắp vỡ ra rồi, trước khi vỡ phải tìm được cha, nếu không vết sẹo sẽ còn nguyên, lưu lại vết sẹo xấu xí, dung mạo muội sẽ bị huỷ hoại.” Vệ Mang nghiêm túc nói.

Vệ Mang dứt lời, Vệ Thanh Ca bỗng nhiên ha hả nở nụ cười: “Quân cờ không có mỹ mạo, sao có thể hấp dẫn nhị điện hạ Nhiễm Chiếu, không phải ta không hoàn thành được nhiệm vụ, là có người làm khó dễ bên trong.”

“Thanh Ca……” Vệ Mang kêu nàng: “Nếu muội không tiến cung tuyển tú, đó là phế cờ, Vệ gia chưa bao giờ dưỡng người rảnh rỗi, muội biết hậu quả!”

Vệ Thanh Ca cười mi mắt cong cong: “Đại ca, muội muội ruột của ngươi hại dung mạo của ta, ngươi bức ta hồi phủ, cha bức ta giết người, các ngươi đều không sai, sai chính là ta. Là ta quá tham…… Cho nên có ngày này cũng đáng, cũng may ta dù không có tướng mạo, nhưng vẫn có một thân võ nghệ, không tính coi là phế cờ.”

Vệ Mang còn muốn nói gì đó, lại thấy Vệ Thanh Ca chậm rãi hướng đi đến phía trước, mỗi một bước, liền cách hắn xa hơn. Hắn biết một ngày nào đó nàng sẽ cách xa hắn, nhưng hắn lại bất lực, chỉ đành nhìn nàng từng bước rời xa đi mất.

Một khắc trước khi Vệ Thanh Ca đóng cửa lại, hắn bỗng nhiên thấy gò má nàng một hàng thanh lệ, nàng tùy tay lau đi, lại dường như không có việc gì đóng cửa lại.

Vệ Mang thầm thở dài, nếu Thanh Ca không phải ở Vệ gia, nàng vừa đẹp vừa thông minh như vậy, có lẽ có thể trải qua phong hoa tuyết nguyệt. Nhưng ở Vệ phủ, cho dù có phong hoa tuyết nguyệt thì cũng bị chôn vùi. Tựa như đoạn tình cảm trong lòng hắn tuy đẹp đẽ lại không chiếm được.

Sáng sớm hôm sau Vệ Thanh Ca còn chưa tỉnh lại đã nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân vội vàng, nàng dụi mắt, thật lâu chưa ngủ ngon như vậy. Nàng đứng dậy mặc quần áo, bỗng nhớ tới lời nói đêm qua của Vệ Mang, ngồi vào trước gương trang điểm nhìn gương mặt chính mình, không lâu sau nữa, vết thương trên mặt nàng sẽ vỡ ra lần nữa, nàng sẽ biến thành một nữ tử xấu xí. Đến lúc đó cũng tốt, ít nhất sẽ không bị Vệ Thiên dùng sắc đẹp của nàng để đạt được mục đích của hắn.

Đến nỗi giết người…… Có lẽ lúc bắt đầu nàng không quen, nhưng qua thời gian, chung quy có thể trở nên vô cảm. Năm đó Vệ Mang giết một con thỏ hoang đều run tay nửa ngày, hiện tại không phải cũng đã giết rất nhiều người sao? Nàng nghĩ đi nghĩ lại rồi tự an ủi mình, mỗi người đều có cách sống của mỗi người, nàng chỉ lựa chọn con đường khó nhất, nhưng là tốt nhất cho mẹ mình.

Nàng đang xuất thần, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn hữu lực từ xa tiến đến phòng mình, nàng là người luyện võ, sớm nghe được tiếng bước chân liền biết người đến là ai. Nàng nheo mắt lại, tiếng bước chân này nàng quá quen thuộc, là Vệ Thiên, sao hắn lại tới chỗ này?

Vệ Thiên làm việc luôn luôn làm Vệ Thanh Ca không tìm thấy manh mối, nàng chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến, ngồi trước gương kẻ mi, tô môi, dặm phấn trên mặt, lặng lẽ chờ Vệ Thiên tiến vào.

Vệ Thiên mở cửa thấy Vệ Thanh Ca ngồi ở trước gương trang điểm khẽ mỉm cười, hắn đi đến trước mặt Vệ Thanh Ca cong eo nhìn gò má nàng, miệng lưỡi làm như quan tâm hỏi: “Có cảm thấy không thoải mái không?”

Vệ Thanh Ca đang muốn mở miệng trả lời, chợt thấy sắc mặt Tiết phu nhân căng thẳng, cười nói với bà: “Nương, Thanh Ca không phải nhiễm bệnh nan y, nương căng thẳng quá làm gì?”

Tiết phu nhân nhéo khăn, sau một lúc lâu mới nói: “Lão gia nói con sinh bệnh, ngày hôm qua ta còn đánh con, con có bị sao không?”

Sinh bệnh? Vệ Thanh Ca thầm cười nói, Vệ Thiên đúng là tìm lý do để nương an tâm, cái này coi như lấy cớ để nàng trở về Vệ phủ. Quả nhiên như nàng sở liệu, không đến một lát, Tiết phu nhân lại nói: “Con đừng gạt nương, khi nào hết bệnh rồi lại trở về, ta vẫn luôn chờ con ở đây.”

Vệ Thanh Ca nhìn Tiết phu nhân, lại nhìn về phía Vệ Thiên, nàng gật gật đầu nói: “Nương, con không vội đi, còn có thể ở lại với nương mấy ngày nữa.” Nàng lại nhìn về phía Vệ Thiên, có ý vị khác nói: “Lần này con về Vệ phủ, còn không biết khi nào mới có thể gặp lại nương, cha vốn đã sớm để cho con tới gặp người, nhưng do con sinh bệnh, cho nên vẫn luôn trì hoãn, hiện giờ đã tới tất là muốn an tâm ở vài ngày mới cam tâm.”

Bạn đang đọc Phượng Hoàng Vu Phi (Mộc Tử Linh) của Mộc Tử Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienthanh188
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.