Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vệ Thiên đến

Phiên bản Dịch · 1575 chữ

Vệ Thanh Ca nhìn con ngươi Vệ Mang không hề che giấu mất mát, không khỏi sửng sốt một lát, ngữ khí nỉ non nói: “Đại ca……”

Từ lúc Vệ Thanh Ca trở về Vệ phủ, Vệ Mang chưa từng nghe nàng mở miệng gọi mình một tiếng đại ca, hắn hơi hơi hé miệng muốn nói cái gì đó, lại làm như trong lòng có băn khoăn, chung quy vẫn không nói gì, chỉ duỗi tay giả huyệt đạo cho nàng.

Vệ Thanh Ca được tự do, lập tức ngồi dậy, giữ chặt tay Vệ Mang, con ngươi thành khẩn nói: “Đại ca, huynh vẫn là đại ca khi xưa của muội đúng không?”

Vệ Mang ôn nhu cười cười với nàng, Vệ Thanh Ca chỉ cảm thấy trái tim dần dần ấm áp lên, chợt Vệ Mang trầm hạ sắc mặt, không nóng không lạnh nói: “Làm quân cờ của Vệ gia, ngươi chưa bao giờ phát hiện ngươi muốn quá nhiều sao?”

Vệ Thanh Ca chỉ mới cảm thấy xuân về hoa nở biến thành vạn trượng hàn băng, nàng lắc đầu nói: “Đại ca đang nói gì, vì sao muội nghe không hiểu?”

Vệ Mang lạnh lùng cười, đẩy nàng lên giường, bức nàng dựa lưng vào vách tường lạnh băng, ngữ khí âm ngoan nói: “Ngươi cùng cha nói ở trong sân ta nghe thấy hết, ta cho rằng ngươi chỉ muốn tự bảo vệ mình, lại không nghĩ rằng ngươi có ý định yếu hại Thanh Liên. Ngươi có phải thấy sống đủ rồi hay không?”

Vệ Thanh Ca bỗng nhiên hiểu, Vệ Mang kiên trì muốn đưa chính mình trở về, đều không phải là là nhớ lại tình cảm huynh muội trong quá khứ, hắn là vì Vệ Thanh Liên mà đến. Nếu dựa theo từ trước, trong lòng Vệ Thanh Ca khẳng định là vạn phần khổ sở, nhưng hiện tại nàng chỉ cảm thấy tâm như tro tàn, nàng đã từng cho rằng Vệ Mang khác Vệ Thiên, nhưng hiện tại nàng mới hiểu được vô luận nàng làm tốt thế nào, vô luận tình cảm huynh muội bọn họ có bao nhiêu quan trọng, nhưng chỉ cần liên quan tới Vệ Thanh Liên , hết thảy đều không có giá trị gì cả.

Vệ Thanh Ca nhìn hung thần Vệ Mang thật lâu, chậm rãi đã mở miệng nói: “Ta mệnh cách đê tiện, thấy rõ thân phận chính mình, ta tìm lý do thoái thác với cha chẳng qua là muốn cha đáng thương hại ta, cho gặp nương nhiều lần là được.”

Vệ Mang buông lỏng tay đang nắm tay nàng, xoa xoa trên quần áo của mình, lạnh lùng nói: “Ta là đại ca của Thanh Liên, tất nhiên là nghiêng về phía muội ấy, ngươi tốt nhất đừng có ý định gì với muội ấy, nếu không kể cả cha có thể tha cho ngươi, ta cũng sẽ làm ngươi sống không bằng chết.”

Vệ Mang tựa hồ không muốn ở cùng Vệ Thanh Ca thêm chút nào nữa, nói xong liền xoay người muốn ra cửa, nhưng đi nửa bước liền nghe thấy giọng nói Vệ Thanh Ca không mang theo một tia độ ấm truyền đến: “Từ nay về sau ta sẽ không tin ngươi, vô luận sau này ngươi ở trước mặt ta làm bộ dáng gì, ta chỉ coi ngươi như người chết.”

Vệ Mang chợt xoay người nói với nàng: “Ngươi chẳng qua chỉ là một quân cờ của Vệ gia, có tư cách gì ở trước mặt ta đề cập tin hay không, ta muốn ngươi làm chuyện gì, ngươi chỉ lo làm là được.”

Vệ Mang ra cửa, mạnh mẽ đóng cửa lại.

Vệ Thanh Ca ngồi ở trên giường, nghĩ lại lời nói trước khi đi của Vệ Mang, lúc cố hương lũ lụt nàng mất đi cha ruột, ở Vệ phủ nàng mất đi mẫu thân làm bạn, hiện giờ ở chỗ này nàng mất đi đại ca. Vệ Thanh Ca a Vệ Thanh Ca, ngươi rốt cuộc làm sai cái gì, ông trời lại đối đãi ngươi như thế.

Vệ Mang ra cửa, dường như hết sức kinh ngạc khi thấy Vệ Thiên đứng ở trong viện, hắn giấu đi vẻ tức giận vừa rồi, cung kính nói với Vệ Thiên: “Cha!”

“Thanh Liên tuy là muội muội của con, nhưng Thanh Ca cũng thế, sao con đối xử với nó khắc nghiệt như vậy? “Vệ Thiên ra vẻ không vui, nhìn về phía Vệ Mang nói.

Vệ Mang vững vàng thanh âm nói: “Vệ Thanh Ca ỷ vào được ngài yêu thương, đã không để Thanh Liên vào mắt, nó võ công cao hơn Thanh Liên, tâm cơ cũng sâu hơn Thanh Liên, ngài đừng tin dăm ba câu của nó, hôm nay nếu không nói rõ với nó, ngày sau nếu nó đối xử bất lợi với Thanh Liên thì cũng muộn mất”

Vệ Thiên nghi hoặc nói: “Các con không phải từng quan hệ rất tốt sao, khi ở trên núi tập võ, ngoài Tiết phu nhân thì nó coi con như người thân còn gì.”

Vệ Mang mặt không đổi sắc nói: “Mấy năm ở trên núi nó muốn quấn lấy con, sư phụ lại âm thầm dặn kèm cặp thêm võ nghệ cho nó, con chỉ coi nó như quân cờ của Vệ gia. Nó coi con như đại ca, mới có thể làm tốt việc vì Vệ gia. “

“Ngươi vẫn luôn đối xử với nó như vậy?” Vệ Thiên có vẻ không tin Vệ Mang nói, tiếp tục hỏi lại.

Vệ Mang không cần nghĩ ngợi gật đầu xác định, lại thấy tầm mắt Vệ Thiên vẫn luôn nhìn về phía phía sau chính mình. Hắn quay đầu nhìn, lại thấy sắc mặt Vệ Thanh Ca tái nhợt đứng ở cửa, nói vậy nàng đã nghe hết cuộc đối thoại vừa rồi. Vệ Thanh Ca không chớp mắt nhìn Vệ Mang một lúc lâu, sau đó đóng cửa lại.

Vệ Thanh Ca dựa vào cửa, nghĩ lại lời nói của Vệ Mang, hóa ra những ký ức đó đều là giả, nàng cho rằng nàng cũng từng có thân tình, hóa ra từ lúc bắt đầu liền mang theo mục đích riêng. Từ hôm nay trở đi, nàng sẽ không bao giờ tin tưởng bất luận kẻ nào.

Vệ Mang nhìn cửa đóng chặt, lại nhìn về phía Vệ Thiên nói: “Có phải cho ngài thêm phiền toái hay không, vừa rồi con nói bị nó nghe thấy được.”

Vệ Thiên ra vẻ than một tiếng: “Thanh Ca tính tình lạnh lùng, có thể thân cận con đúng là không dễ, con hôm nay làm tổn thương nó, trong lòng nó tất muốn hận con.”

Vệ Thiên ra vẻ không tán đồng hành động của Vệ Mang, lại không nhiều lời nữa, chỉ lắc lắc đầu đi ra ngoài viện. Vệ Mang đứng ở trong viện thật lâu, tay bên trong ống tay áo nhẹ nhàng vuốt chuỗi lắc tay lục lạc nhặt ở Hương Sơn lên kia, bỗng nhiên gió nổi lên, lục lạc phát ra tiếng thanh thúy dễ nghe. Vệ Mang nhắm lại con ngươi, bỗng nhiên chuyện cũ đều ùa về.

“Dung mạo Thanh Ca là đẹp nhất mà huynh thấy trong đời.” Lúc đó hắn còn là thiếu niên, đứng ở bờ sông nhìn Vệ Thanh Ca hái hoa dại.

“Đại ca cũng là nam tử tốt nhất mà Thanh Ca gặp qua.” Vệ Thanh Ca cười ha hả đem bó hoa đủ sắc màu dâng đến trước mắt hắn, vẻ mặt lấy lòng cười: “Đại ca tốt với Thanh Ca như vậy, Thanh Ca tặng huynh đóa hoa này.”

Vệ Thanh Ca không thích son phấn, nhưng thích hoa tươi. Hắn dùng ống tay áo xoa xoa mồ hôi lúc nàng hái hoa, tâm tình sung sướng nói: “nếu Thanh Ca tặng đại ca hoa tươi, đại ca cũng có thứ muốn tặng cho muội.”

Vệ Thanh Ca con ngươi lấp lánh tò mò nhìn hắn, thấy hắn đưa tay vào tay áo lấy ra lắc tay lục lạc, lập tức đoạt lại đeo trên tay ha hả cười: “Thật là đẹp mắt, Thanh Ca muốn cả đời mang bên người.”

Kia tiếng cười cùng với tiếng lục lạc vẫn luôn quanh quẩn ở bên tai hắn. Ngần ấy năm qua đi, hắn đều không thể quên được bộ dáng nàng cầm lắc tay cười mãn nguyện. Kỳ thật hắn hiểu tính tình Vệ Thanh Ca, ai tốt với nàng một chút, nàng muốn trả lại mười phần…… Hắn hít sâu một hơi, đi về chỗ ở của chính mình.

Giữa trưa, Vệ Thanh Ca ngồi ở trước gương trang điểm cẩn thận bôi thuốc mà Vệ Thiên đưa tới lên gò má, vừa bôi một chút liền cảm thấy thuốc đụng đến gò má liền đau thấu tim, nàng nhổ cây trâm khỏi tóc cắn chặt, rồi lại tiếp tục bôi thuốc. Sau khi toàn bộ thuốc đã bôi xong, cả người nàng đã ướt đẫm mồ hôi.

Nửa canh giờ qua đi, nàng lấy khăn ướt lau khô thuốc bột còn thừa, nhìn chính mình trong gương đồng, màu da càng đẹp hơn so với trước. Nàng không nhịn được duỗi tay xoa xoa gò má chính mình, thật sự là mịn như tơ lụa.

Bạn đang đọc Phượng Hoàng Vu Phi (Mộc Tử Linh) của Mộc Tử Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienthanh188
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.