Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vệ Thiên đến

Phiên bản Dịch · 1584 chữ

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, nàng giấu kỹ bình thuốc rồi suy yếu lên tiếng. Tiết phu nhân bưng điểm tâm ngọt tinh tế vào phòng, thấy nàng ôm gò má trầm tư, tức khắc đi lên dò hỏi nguyên do. Vệ Thanh Ca chỉ đem các triệu chứng đẩy đến tình trạng bệnh, Tiết phu nhân thấy bộ dáng yếu ớt của Vệ Thanh Ca, cho rằng nàng có thể ra đi bất cứ lúc nào, sợ bộ dáng khổ sở của chính mình sẽ làm Vệ Thanh Ca đau lòng, liền đặt điểm tâm ngọt ở trước mặt Vệ Thanh Ca, ngồi đối mặt với nàng, nhắc tới cuộc sống sinh hoạt của bà mấy năm nay.

Vệ Thanh Ca thừa biết suy nghĩ trong lòng Tiết phu nhân, lại không ngắt lời bà lải nhải nói chuyện cũ. Biết bà nơi đây vẫn cơm canh đạm bạc, do chân cẳng không tiện không thể xuống đồng canh tác, bà sai thị nữ mang những mảnh vải thêu đẹp mang đến chợ gần đây bán. Mười năm qua, bà vẫn giữ thói quen sinh hoạt như xưa. Vệ Thanh Ca vì Tiết phu nhân những năm gần đây chưa từng thay đổi mà cảm thấy đau lòng, nàng ở Vệ gia làm việc, tất nhiên là hy vọng mẫu thân có thể có cuộc sống sung sướng, nàng duỗi tay nắm lấy tay Tiết phu nhân nói: “Nương, Thanh Ca không muốn ngài sống vất vả như vậy, ngài cứ thế thì trong lòng Thanh Ca không dễ chịu.”

Tiết phu nhân một lòng một dạ đều lo lắng bệnh tình của Vệ Thanh Ca, tất nhiên là nàng nói cái gì liền chấp thuận cái đó. Vệ Thanh Ca thấy thế vội vàng nói không cho phép bà liều mạng thêu thùa nuôi sống chính mình, không cho phép bà một mình chống quải trượng…… Dù Tiết phu nhân không vui nhưng lại biết nàng không cho phép đều là vì bà. Bà cười nói: “Ta còn chưa già đi con liền khoa tay múa chân đối với ta, nếu ta già mọt xương chẳng phải con còn muốn đi trước chắc.”

Vệ Thanh Ca thấy Tiết phu nhân chịu nói đùa cùng nàng, liền biết bà tha thứ chuyện nàng chưa từng một ngày hiếu đạo với bà những năm gần đây, tuy rằng đây là vì Tiết phu nhân cho rằng nàng sắp chết, nhưng trong lòng nàng cảm thấy vui vẻ. Nàng nép vào người Tiết phu nhân nói: “Thật muốn cả đời không rời xa nương……”

Tiết phu nhân biết Vệ Thanh Ca tới đây thực mau sẽ rời đi, bà không thể vì chính mình mà làm Vệ Thanh Ca không điều trị được bệnh. Bà cố giấu đi bất đắc dĩ trong lòng, cười mắng: “Con còn có tiền đồ, nương còn trông mong con một ngày kia có thể vinh hoa phú quý đưa nương trở về quê cũ đấy.”

Vệ Thanh Ca biết rõ Tiết phu nhân nói lời này để cho nàng nàng giải sầu, cũng không hề mở miệng nói thêm gì nữa, chỉ sợ nói càng nhiều thì lúc ly biệt càng thương cảm.

Liên tiếp mấy ngày Tiết phu nhân cùng Vệ Thanh Ca cùng ăn cùng ở, khi Tiết phu nhân ngồi thêu thùa ở trong viện, Vệ Thanh Ca liền ngồi ở bên cạnh bà nghiêng đầu nhìn bà làm túi đeo hông, nếu Tiết phu nhân ở vườn cây tưới hoa, Vệ Thanh Ca liền xách theo thùng gỗ giúp bà. Rất nhiều lần Tiết phu đuổi nàng trở về nghỉ ngơi, nàng không chịu, chỉ muốn ở cạnh bà.

Có lẽ Vệ Thiên cố ý muốn để hai người ở bên nhau, mấy ngày nay nàng không thấy hình dáng Vệ Thiên cùng Vệ Mang, chỉ khi dùng bữa mới thấy hai người.

Căn cứ vào điểm này, ấn tượng của Tiết phu nhân với Vệ Thiên ngày càng tốt, ở trước mặt Vệ Thanh Ca khen ngợi không ngừng, liên tục khuyên Vệ Thanh Ca sau khi trở về Vệ phủ tìm cơ hội báo đáp Vệ Thiên. Vệ Thanh Ca cười gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, nhìn Tiết phu nhân lúc trước còn tràn đầy phòng bị đối với Vệ Thiên giờ phút này lại tín nhiệm hoàn toàn, trong lòng tức khắc yên tâm không ít. Như vậy cũng tốt, chẳng sợ nàng chính mình sống khổ sở thế nào, chỉ cần bà sống vui sướng là được.

Kỳ thật giả bộ bị bệnh xác thật là kết cục tốt nhất mà Vệ Thiên tạo ra cho chính mình, nếu một ngày nào đó nàng không hoàn thành nhiệm vụ hắn giao mà phải chết, Tiết phu nhân sẽ cho rằng nàng bệnh chết, đây là chuyện nàng hài lòng nhất.

Sau khi ở trong phủ được 5 ngày, khi dùng bữa Vệ Thiên nhìn Vệ Thanh Ca, rồi lại muốn nói lại thôi. Tiết phu nhân thấy Vệ Thiên có chút khó nói, vội la lên: “Lão gia có chuyện nói thẳng, có liên quan đến Thanh Ca phải không.”

Lời này nằm trong dự liệu của Vệ Thiên, Vệ Thiên than một tiếng nói: “Ngày ấy ta đi vội, thuốc của Thanh Ca dùng chính là do đại phu trong phủ chuyên môn điều chế, đại phu chỉ đưa thuốc trong năm ngày, nếu hôm nay không đi, sợ Thanh Ca……” Vệ Thiên làm như không đành lòng nói thêm gì nữa, ánh mắt nhìn về phía Tiết phu nhân tràn đầy áy náy."

Chỉ thấy chiếc đũa trong tay Tiết phu nhân rơi trên mặt đất phát ra tiếng “keng” giòn dã. Vệ Thanh Ca khom lưng muốn nhặt nó lên, Tiết phu nhân đè lại vai nàng, cực kỳ luyến tiếc nhìn nàng vài lần. Sau đó để bọn họ ăn cơm trước, bà phải về phòng chuẩn bị một phen.

Tiết phu nhân vừa rời khỏi, Vệ Thiên liền mở miệng nói: “Thanh Ca, con chớ trách cha……”

“Con biết.” Vệ Thanh Ca không đợi Vệ Thiên nói hết lời liền đáp lại: “Hai ngày sau là ngày tuyển tú, Thanh Ca không quên.”

Vệ Thiên thấy thế liền không cần nhiều lời nữa, chỉ gắp thức ăn trên bàn cho Vệ Thanh Ca, nàng cúi đầu nhìn đồ ăn trong chén, đó là khẩu vị nàng thích, nàng khẽ cười nói: “Cảm ơn cha.”

Vệ Mang cũng gắp rau xanh cho Vệ Thanh Ca, Vệ Thanh Ca lại gắp ra đặt lên bàn, sắc mặt Vệ Mang tím lại, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ ta gắp đồ ăn có độc, muội ăn sẽ chết chắc?”

Vệ Thanh Ca nhàn nhạt cười nói: “Ta không thích ăn cái này.”

Không thích? Vệ Mang nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của nàng, trong lòng thập phần không vui, hắn cùng nàng sinh sống ở trên núi mười năm, như thế nào sẽ không biết nàng thích ăn cái gì. Hắn ném chiếc đũa ở trên bàn kêu “bang” một tiếng, đứng dậy rời đi. Vệ Thiên hơi hơi nhíu nhíu mày, lại không nói bất luận cái gì.

Bữa cơm này Vệ Thanh Ca ăn rất chậm, nhưng mặc dù chậm, lại luôn có lúc phải ăn xong. Sau khi ăn xong, Vệ Thanh Ca đứng ở trong viện nhìn vườn hoa, hai ngày trước nàng cùng Tiết phu nhân cùng nhau tưới, từng đóa từng đóa nở thập phần tươi đẹp. Vệ Thanh Ca đi lên trước nhẹ nhàng hái một đóa đặt ở mũi ngửi ngửi, lần này đi, sợ rằng thật lâu nữ mới có thể lại đến nơi này.

Tiết phu nhân mắt ửng đỏ đã sớm chuẩn bị đồ bao bọc cẩn thận, liền thấy Vệ Thanh Ca cúi đầu trầm tư, bà vỗ lưng Vệ Thanh Ca, duỗi tay xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, khi quay đầu mặt đầy tươi cười, bà đưa các bọc đồ cho Vệ Thanh Ca nói: “Cho con vài bộ xiêm y, cũng không biết con thích hay không……”

Vệ Thanh Ca tiếp nhận bao đồ, không biết nên nói như thế nào, chỉ mạnh mẽ gật gật đầu. Vệ Thiên đứng ở cửa nhìn đôi mẹ con này nói lời tạm biệt, cười mở miệng nói: “Chờ Thanh Ca thân mình tốt hơn thì lại trở về gặp Tiết phu nhân, sao lại giống như không gặp nhau nữa thế.”

Tiết phu nhân tự biết Vệ Thiên quyền cao chức trọng, có thể chờ Vệ Thanh Ca đã là thiên đại tạo hóa của Vệ Thanh Ca, Vệ Thanh Ca có thể tùy hứng lưu tại trong viện chậm rãi nói tạm biệt với bà, nhưng Vệ Thiên khẳng định là có rất nhiều việc phải làm ở trong triều: “Cũng không phải thế, ta càng sống càng hồ đồ, đi nhanh đi, ta tại đây chờ con về nhà.”

Khi Vệ Thiên dứt lời, Vệ Thanh Ca liền biết nàng cần phải đi, sắp chia tay lại nhìn thêm Tiết phu nhân, sau đó đi ra ngoài cửa không quay đầu lại.

Vệ Thanh Ca vừa rời khỏi tòa nhà, Vệ Thiên cũng đi theo ra cửa, Vệ Mang nhìn ánh mắt lưu luyến của Tiết phu nhân, chung quy lại nói: “Dì Tiết yên tâm, con cùng Thanh Ca sống chung trong phủ, sẽ không làm nàng gặp khổ sở gì.”

Bạn đang đọc Phượng Hoàng Vu Phi (Mộc Tử Linh) của Mộc Tử Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienthanh188
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.