Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở lại Vệ phủ

Phiên bản Dịch · 2337 chữ

Thượng Tuyết cười lạnh vài tiếng, trong mắt có vài phần khinh thường: “Muốn thành người của cô ấy ở trong phủ nhiều không kể xiết, ta theo cô ta chưa chắc có thể làm cô ấy coi trọng ta, mà ngươi mới trở về, cần mấy tâm phúc trong phủ, từ thời điểm bắt đầu ta trợ giúp ngươi, đối đãi ngươi thăng chức rất nhanh, tự nhiên sẽ không thể quên được ta.”

Vệ Thanh Ca cười nói: “Dùng cái gì thấy được?”

Thượng Tuyết có vài phần tin tưởng nói: “Ngươi mười năm tập võ ở trên núi, có quá nhiều cơ hội có thể rời khỏi Vệ gia, nhưng vẫn không đi, chẳng qua là vì mẹ đẻ ngươi. Ngươi không có quyền lợi lựa chọn, nhưng ta có. Thật không dám giấu diếm, trong phủ có hai cái tiểu thư khác ta đều điều tra, các phương diện của ngươi đều là kém cỏi nhất, ta lựa chọn ngươi chẳng qua là nhìn trúng tính cách trọng tin trọng nghĩa của ngươi thôi.”

Vệ Thanh Ca thấy nàng nói thành thật liền thở dài nói: “Cùng lúc ngươi điều tra các nàng, các nàng tất nhiên cũng điều tra ngươi. Ta không có địa vị trong phủ như các nàng, làm sao có thể cho ngươi địa vị.”

Thượng Tuyết nghe lời nói lần này của nàng không hề lạnh như băng sương như vừa rồi, ngữ khí ấm vài phần nói: “Tiểu thư hà tất thở ngắn than dài, vào cung hết thảy đều bắt đầu, ai được nhị điện hạ sủng ái mới là người thắng.”

Vệ Thanh Ca nghe vậy hơi hơi kinh ngạc nói: “Đại tỷ cũng muốn tiến cung tuyển tú sao?”

Thượng Tuyết cũng sửng sốt, lại nói: “Vệ đại nhân không nói với ngươi sao, đại tiểu thư cũng vào tuyển.”

Vệ Thanh Ca lắc lắc đầu, lúc ấy Vệ Thiên chỉ nói muốn nàng đạt được trái tim nhị điện hạ, có từng nói qua Vệ Thanh Liên cũng muốn tiến cung, chẳng lẽ Vệ Thiên muốn các nàng cùng lung lạc trái tim Nhiễm Chiếu?

Vệ Thanh Ca đang nghĩ ngợi nguyên nhân sâu sa, Thượng Tuyết dường như nhớ tới cái gì, lại nói: “Chẳng lẽ đại nhân lo lắng ngươi không hoàn thành được nhiệm vụ, cho nên phái đại tiểu thư đi?”

Vệ Thanh Ca có chút không nắm được ý tứ Vệ Thiên, chỉ mở miệng nói: “Tạm thời cũng không quản được nhiều như vậy, đi bước nào xem bước ấy đi.”

Thượng Tuyết thấy Vệ Thanh Ca vẻ mặt mỏi mệt, liền rời khỏi cửa, Vệ Thanh Ca ngồi ở trước gương trang điểm nhìn bút ký Thượng Tuyết truyền đạt, nghĩ đến cô ấy vừa nói với chính mình, thật thật giả giả còn chờ phân biệt, nhưng cô ấy nói đúng, chính mình ở trong phủ đích xác cần tâm phúc, chỉ là không biết cô ấy thích hợp hay không.

Đêm đã khuya, Vệ Thanh Ca nặng nề ngủ, bỗng nhiên cảm thấy chính mình sắp không thở nổi, bỗng nhiên từ trên tỉnh dậy, lại vì khói mù mịt xung quanh mà liên tục ho khan, nàng giương mắt nhìn lửa lớn lan tràn khắp khuê phòng, nàng kinh hô một tiếng, lại phát hiện chính mình không thốt nên lời. Nàng vội vàng xuống giường muốn tông cửa xông ra, chân còn không chạm đất liền cả người tựa như bùn ngã xuống. Trong không khí trừ bỏ mùi khói, còn có một cổ nhàn nhạt hương thơm, là nhuyễn cốt tán! Nàng đang muốn vận nội lực bức nhuyễn cốt tán ra ngoài cơ thể, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, trên mặt đất giãy giụa liên tục.

Mắt thấy lửa lớn sắp đốt tới trước mặt, ngoài cửa phòng đột nhiên bị người chụp vài tiếng thật mạnh, lớn tiếng kêu tiểu thư. Thanh âm này Vệ Thanh Ca nghe không xa lạ, là Bích Khê. Tán là nàng hạ?

Bích Khê chụp cửa hồi lâu không thấy động tĩnh bên trong, có lẽ là nóng nảy. Dùng sức đụng cửa, lúc quần áo Vệ Thanh Ca bị lửa lớn đốt tới, nàng mới phá mở được cửa. Thấy Vệ Thanh Ca nằm trên mặt đất thở dốc từng cơn, lộ ra biểu tình thập phần kinh hoảng, cầm lấy ấm trà trên bàn tưới lên người Vệ Thanh Ca, ôm nàng khỏi mặt đất, nhanh chóng ra khuê phòng.

Bích Khê cẩn thận đặt Vệ Thanh Ca ở trên ghế đá trong viện, cẩn thận thay nàng kiểm tra một lần, thấy trên mặt nàng bị cọ phá da, có vết máu chảy ra, con ngươi lộ ra vẻ lo lắng. Lại kéo tay Vệ Thanh Ca xem, thấy có rất nhiều bọt nước, mày nhăn càng sâu, lại muốn xem cổ chân Vệ Thanh Ca, Vệ Thanh Ca rụt về phía sau, nhẹ nhàng vừa động không nhịn được liền rên một tiếng, làm như thống khổ cực kỳ.

Bích Khê thấy thế vội vàng quỳ rạp xuống đất, lấy dao nhỏ giấu ở trong tay áo hướng ngực chính mình mà đâm, Vệ Thanh Ca thấy kinh hoảng, vội vàng đứng dậy đoạt lại dao nhỏ từ trên tay cô ta lại, nhưng thân mình trúng nhuyễn cốt phấn, lại ngã nhào xuống, mắt thấy sắp tiếp đất lại được người từ phía sau đỡ lấy.

Thượng Tuyết đỡ Vệ Thanh Ca ngồi xuống cạnh bàn, từ trong tay áo lấy ra một cây đao ném vào trước mặt Bích Khê, lạnh lùng cười nói: “Hiện tại tự sát sẽ không ai có thể ngăn ngươi được.”

Bích Khê nhặt dao nhỏ trên mặt đất lên, cúi đầu không biết nghĩ cái gì. Thượng Tuyết dư quang nhìn thoáng qua thương thế của Vệ Thanh Ca, lạnh mắt nhìn về phía Bích Khê, cả giận nói: “Còn nói ngươi không phải người của đại tiểu thư?”

Bích Khê nhìn Vệ Thanh Ca, cực lực muốn chứng minh mình trong sạch: “Tiểu thư, nàng là nội quỷ. Nếu ta là người của đại tiểu thư, sao lại khổ vọt vào biển lửa cứu ngươi.” Nàng lại nhìn về phía Thượng Tuyết nói: “Trong phủ không ai không biết ngươi thạo dùng độc, nhị tiểu thư hôm nay có kết cục này, tất là một tay ngươi tạo thành. Ta muốn ngươi để mạng lại.”

Bích Khê lời lẽ chính đáng đứng dậy khỏi mặt đất, cầm dao nhỏ trong đâm về phía Thượng Tuyết. Thượng Tuyết xoay người một cái, nắm chặt bàn tay cô ta, hướng sau cổ cô ta bổ một đao, Bích Khê chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm. Thượng Tuyết nghiêng đầu nhìn vẻ mặt trầm tư của Vệ Thanh Ca, như đang đợi đáp án của nàng.

Vệ Thanh Ca nhìn Bích Khê ngã xuống đất một lúc lâu, lúc này mới nói: “Ngươi thạo dùng độc?”

Thượng Tuyết cả giận nói: “Ngươi hoài nghi ta?”

Vệ Thanh Ca coi như không thấy nàng tức giận, hơi hơi lắc đầu nói: “Sao cô ta biết ta bị người hạ độc, lạy ông tôi ở bụi này.”

Sắc mặt Thượng Tuyết lúc này mới tốt một chút, nhặt dao từ mặt đất lên muốn xử quyết Bích Khê ngay tại chỗ, Vệ Thanh Ca mở miệng ngăn lại. Thượng Tuyết nghi hoặc, đang muốn mở miệng hỏi, liền thấy Vệ Thanh Ca mở miệng nói: “Bích Khê không biết là người của ai, lúc này mạo muội giết chỉ sợ hậu hoạn vô cùng.”

Thượng Tuyết không thể nhịn bộ dáng sợ đầu sợ đuôi của Vệ Thanh Ca, cả giận nói: “Còn có thể là người của ai, tất nhiên là bên người đại tiểu thư, cô ta muốn cùng ngươi tranh sủng, tất là hy vọng ngươi chết, chỉ khi ngươi chết liền có thể không cần tuyển tú.”

Vệ Thanh Ca vẫn chưa phủ định suy đoán của Thượng Tuyết, hỏi lại : “Nếu người mà Vệ Thanh Liên phái tới đã chết, Vệ Thanh Liên sẽ làm như thế nào?”

Thượng Tuyết kinh ngạc với lời nhắc nhở của Vệ Thanh Ca, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Nàng tất nhiên sẽ tìm người khó đối phó hơn Bích Khê tới bên người chúng ta, đến lúc đó chúng ta khó lòng phòng bị.”

Vệ Thanh Ca cười cười: “Nếu thật như vậy chung quy cũng không tính quá xấu, ít nhất rõ việc cô ta muốn ta chết.”

Thượng Tuyết cả kinh nói: “Chẳng lẽ còn có khả năng thứ hai?”

Vệ Thanh Ca nhìn thoáng qua Thượng Tuyết: “Nếu thật là khả năng thứ hai, không phải muốn ta chết, chỉ muốn nhìn xem ta rốt cuộc có bao nhiêu đại bản lĩnh. Phóng hỏa ở khuê phòng ta, lại làm ta trúng nhuyễn cốt tán, nếu ta có bản lĩnh giải độc cho chính mình, đối phương có thể hiểu biết về ta. Nếu ta không giải được độc, lại bị người hạ độc cứu ra, đây là ám chỉ mệnh của ta thời khắc đều ở trong tay đối phương nắm giữ.”

Thượng Tuyết sắc mặt trở nên có chút khó coi, ở trong sân đi tới đi lui, đột nhiên ngừng lại nhìn về phía nàng nói: “Cái thứ hai có thể là…… Vệ đại nhân?” Khẩu khí nàng thập phần xác định, lại đầy mặt không thể tưởng tượng. Nếu thật là hành động của Vệ đại nhân, kia vì sao phải sai Vệ Thanh Ca tiến cung tuyển tú, nếu một ngày kia Vệ Thanh Ca thật sự đượng nhị điện hạ sủng, chẳng phải làm nàng được quyền thế càng khó khống chế hay sao?

Vệ Thanh Ca tất nhiên biết suy nghĩ trong lòng Thượng Tuyết, nhưng chính mình không phải Vệ Thiên, cũng không thể hoàn toàn đoán trúng ý tưởng Vệ Thiên, huống chi bản thân nàng cũng không xác định Bích Khê rốt cuộc là người của ai, đối với việc không xác định từ trước đến nay nàng không nói bừa, chỉ cười cười, thấy Thượng Tuyết nhìn chằm chằm Bích Khê đang hôn mê liền cười nói: “Cô ta còn có chút tác dụng, không cần so đo với cô ta nữa.”

Thượng Tuyết tò mò hỏi: “Một ám tuyến còn có tác dụng gì?”

Vệ Thanh Ca thấy tâm tư nàng kể ra cũng còn tính đơn thuần, liền mở miệng giải thích cho nàng nghe: “Nếu cô ta không phải là người của ta, tự nhiên là làm việc cho người khác, ta khiến nàng truyền tin tức sai lầm cho đối phương, cứ chờ xem.”

Thượng Tuyết bỗng nhiên nở nụ cười, dưới ánh trăng làm Vệ Thanh Ca nhìn cảm thấy nàng cực kỳ xinh đẹp, Vệ Thanh Ca cười nói: “Ngươi nên cười nhiều một chút, nhìn mới xinh đẹp.”

Con ngươi Thượng Tuyết sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Vệ Thanh Ca, ánh mắt này làm Vệ Thanh Ca buồn bực, chỉ thấy Thượng Tuyết cười nói: “Lúc trước cho rằng ngươi là cái gối thêu hoa, nguyên lai là thâm tàng bất lậu.”

Vệ Thanh Ca nghe lời này cũng nở nụ cười, lúc này khuê phòng đã bị lửa lớn thiêu không bỏ sót, chỉ nghe phịch một tiếng, cây xà gỗ rơi xuống dưới, phát ra tiếng bùm bùm. Con ngươi Thượng Tuyết lộ ra một tia đen tối không rõ cảm xúc, nhìn về phía Vệ Thanh Ca nói: “Tiểu thư đến tột cùng có thể giải độc hay không?”

Ánh mắt Vệ Thanh Ca thẳng tắp nhìn về phía Thượng Tuyết, chậm rãi lắc lắc đầu: “Ở trong núi tập võ thiên về luyện kiếm, đối với chuyện giải độc sư phụ không dạy.”

Thượng Tuyết than một tiếng nói: “Ngày sau ta theo sát ngươi là được, còn chưa có loại độc nào ta không biết.”

Vệ Thanh Ca rũ con ngươi xuống, che dấu một phần áy náy trong lòng, tuy nàng vốn không muốn giấu giếm Thượng Tuyết, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút không thoải mái. Mà Thượng Tuyết rốt cuộc cũng không rõ lai lịch, nàng vẫn phải lưu lại đường lui cho mình.

Sáng sớm hôm sau, Vệ Thiên liền theo quản gia đi vào Thanh Tâm uyển, thấy khuê phòng của Vệ Thanh Ca bị hủy hoàn toàn, sắc mặt phức tạp khó phân biệt. Vệ Thanh Ca đứng ở bên người Vệ Thiên cúi đầu, Vệ Thiên thấy rõ vết thương trên mặt nàng, còn mấy ngày nữa là tuyển tú, dáng vẻ này sao có thể lưu lại trái tim Nhiễm Chiếu?

Đại phu đi theo bên người Vệ Thiên thấy vệ nhìn chằm chằm khuôn mặt Vệ Thanh Ca, xem mặt đoán ý nói: “Thỉnh đại nhân giải sầu, vết thương trên mặt tiểu thư không nghiêm trọng, dùng mấy vị dược liền có thể tiêu trừ, chỉ là sẽ đau một chút.”

Vệ Thiên không nói gì, dường như đang đợi Vệ Thanh Ca mở miệng, Vệ Thanh Ca trong lòng cảm thấy có chút lạnh, đâu chỉ đau một chút, nàng đã sớm nghe Vệ Mang nói qua, đại phu bên người Vệ Thiên là thiên hạ kỳ tài, thiện chế kỳ dược trong thiên hạ. Nàng nhớ rõ có một năm Vệ Mang bị Vệ Thiên phái đi không biết làm chuyện gì, sau khi trở về máu tươi đầy mặt, khuôn mặt đều hủy, tuy nàng có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy hắn vẫn kinh hách không thôi. Sau Vệ Thiên tự mình lên núi đón hắn trở về, khi trở lại đã khôi phục như lúc ban đầu, song tới ban đêm sau sẽ đau đớn khó nhịn, phải ngâm mình trong nước lạnh băng đến xương trong ba mươi ngày mới có thể khỏi hẳn.

Bạn đang đọc Phượng Hoàng Vu Phi (Mộc Tử Linh) của Mộc Tử Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienthanh188
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.