Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở lại Vệ phủ

Phiên bản Dịch · 2313 chữ

Vệ Thanh Ca vuốt vết thương trên mặt, cũng không nghiêm trọng, mấy ngày sau liền có thể khôi phục, trong lòng Vệ Thiên tất nhiên cũng biết, nhưng hắn lại muốn chính mình dùng dược, chẳng qua là vì muốn nhanh khỏi thôi. Nàng gật gật đầu, nhận lấy thuốc từ hòm thuốc mà đại phu tùy thân mang theo. Vệ Thiên đứng tại chỗ không hề tính toán rời đi, Vệ Thanh Ca biết ý đồ hắn đến, nghênh hắn vào chính đường, lệnh cho Thượng Tuyết pha ấm trà, Vệ Thiên mang trà lên tinh tế thưởng thức, nhìn đại phu cẩn thận bôi thuốc ở trên mặt Vệ Thanh Ca. Thượng Tuyết cực kỳ cung kính đối với Vệ Thiên, thấy chén trà mà Vệ Thiên uống vơi đi, vội vàng lại rót đầy.

Vệ Thiên nghiêng nhìn thoáng qua Thượng Tuyết, hỏi: “Đêm qua các ngươi đều ở trong sân, sao lại để tiểu thư xảy ra chuyện?”

Thượng Tuyết không dám lừa gạt Vệ Thiên, kể lại chuyện phát sinh đêm qua từ đầu chí cuối nói một lần. Vệ Thiên lại mở miệng hỏi: “Bích Khê hiện tại nơi nào?”

Vệ Thiên chưa dứt lời, ngoài cửa có người quỳ gối mạnh trên mặt đất, Vệ Thiên nhìn hướng ra ngoài cửa, thấy người nọ đúng là Bích Khê. Vệ Thiên đứng dậy, đi qua người Bích Khê. Bích Khê bị khí thế Vệ Thiên dọa sợ tới mức run bần bật. Vệ Thiên cúi người ấn đầu Bích Khê trên mặt đất, nói từng câu từng chữ: “Lúc ngươi đi theo nhị tiểu thư, ta nói gì?”

Trong mắt Bích Khê đều là nước mắt, song không dám mở miệng xin tha: “Toàn tâm toàn ý vì tiểu thư làm việc, không thể có hai lòng.”

Vệ Thiên nắm cằm Bích Khê, để nàng ngẩng đầu nhìn chính mình, con ngươi hung ác làm Bích Khê mồ hôi lạnh ròng ròng. Vệ Thiên gỡ roi khỏi eo, hung hăng quật trên người Bích Khê, Bích Khê cắn môi không dám nói một chữ nào. Không biết quật nhiều hay ít, trên người Bích Khê sớm đã da tróc thịt bong, Vệ Thiên mới vứt roi trên mặt đất, nhìn về phía Bích Khê nói: “Vì sao đánh ngươi?”

Bích Khê quỳ rạp trên mặt đất suy yếu nói: “Không bảo vệ tốt tiểu thư.”

Vệ Thiên lại hỏi: “Về sau làm như thế nào?”

Bích Khê nói: “Thề sống chết bảo hộ tiểu thư.”

Vệ Thiên rất vừa lòng đối đáp này, lại nói: “Sai ngươi đi theo bên người tiểu thư, chính là nhìn trúng ngươi có vài phần tâm tư, cần bày mưu tính kế giúp tiểu thư, hỗ trợ tiểu thư thành đại sự, há là để các ngươi gây mâu thuẫn nội bộ.”

Bích Khê thập phần cung kính nói: “Đại nhân giáo huấn phải.”

Vệ Thiên đi đến bên người Vệ Thanh Ca, thấy gò má nàng bôi thuốc trở nên đỏ bừng, mở miệng nói: “Đau liền hô lên, lúc trước Mang nhi bị bôi thuốc này, không phải không có kêu trời khóc đất.”

Vệ Thanh Ca cắn chặt khớp hàm, hơi hơi mỉm cười với Vệ Thiên: “Không đau, nếu chút khổ này không nhịn được, sao có thể giúp cha thành tựu đại sự.”

Vệ Thiên sờ sờ đầu Vệ Thanh Ca, con ngươi lạnh lùng mang theo chút tán thưởng: “Năm đó nhiều người lưu lạc ăn xin như vậy, ta chính là nhìn trúng tính tình nhẫn nhịn của ngươi mới lưu các ngươi ở trong phủ.”

Thấy Vệ Thanh Ca đau đớn khó nhịn, mồ hôi từ trên trán lăn xuống gương mặt, Vệ Thiên lấy ống tay áo xoa xoa thay nàng nói: “Đau này cũng không dễ chịu, biết ngươi mong muốn gặp mẹ đẻ, chờ đến ngày mai ta sai đại ca ngươi mang ngươi đi gặp bà.”

Vệ Thanh Ca ngẩng đầu nhìn Vệ Thiên, con ngươi toát ra vẻ như chịu đại ân, Vệ Thiên thích nhìn thần sắc Vệ Thanh Ca như vậy, hắn quen nhìn tất cả mọi người thần phục ở dưới chân hắn, nhìn Vệ Thanh Ca nói: “Thanh Tâm uyển vốn dĩ cũng không thích hợp cho ngươi, đi tới Yên Chi Các đi, ở dưới mí mắt ta, ngươi cũng có thể thanh tĩnh hơn.”

Yên Chi Các ở hướng đông, bên phải viện của Vệ Thiên, Vệ Thiên làm như vậy coi như là để ý chuyện cháy tối hôm qua, rồi lại không nói toạc ra, xem ra người hạ dược tất là nghe lệnh Vệ Thanh Liên. Vệ Thanh Ca khẽ cười cười nói: “Cảm ơn cha.”

Đại phu đem toàn bộ dược bôi lên mặt Vệ Thanh Ca, lại dặn dò những thứ ăn kiêng trong dùng bữa, sau đó lạy Vệ Thiên vài cái, Vệ Thiên vỗ vỗ quần áo hỗn độn, nhìn thoáng qua Vệ Thanh Ca, xoay người đi ra cửa. Nhà ở vốn chen chúc người giờ trống vắng rất nhiều.

Thượng Tuyết đi đến bên người Bích Khê xem xét, thấy ả đã hôn mê, trào phúng cười cười, đưa lưng về phía Vệ Thanh Ca nói: “Tiểu thư, ta cảm thấy đại nhân vẫn rất thương ngươi.” Chưa dứt lời đã thấy Vệ Thanh Ca không đáp lại chính mình, quay đầu nhìn Vệ Thanh Ca, lại thấy nàng gắt gao cắn cánh tay chính mình, trên cánh tay có vết máu chậm rãi chảy xuống làn váy cẩm la, Thượng Tuyết bước nhanh lên phía trước nắm cằm dưới của Thanh Ca, lấy cánh tay từ trong miệng ra. Chỉ nghe Vệ Thanh Ca đứt quãng nói: “Đau quá……”

Thượng Tuyết chưa bao giờ dùng thuốc quá mạnh như thế, không biết nên giúp nàng như thế nào mới tốt, trong lúc do dự thấy Vệ Mang từ ngoài viện đi đến, nàng trong lòng vui vẻ, trước công tử từng dùng thuốc này, tất nhiên là biết phương pháp giảm bớt đau đớn như thế nào.

Khi Vệ Mang tiến vào trong tay còn cầm bột cầm máu, thấy Vệ Thanh Ca đỏ bừng mặt, trên cánh tay còn có vết máu loang lổ, lập tức minh bạch là chuyện như thế nào. Hắn bước nhanh đến bên người Vệ Thanh Ca, chờ đến gần mới nhìn thấy trên mặt Vệ Thanh Ca bị bôi đầy dược, hắn lấy ra dao nhỏ hung hăng rạch một đường trên đùi Vệ Thanh Ca, thần trí Vệ Thanh Ca tức khắc tỉnh táo một chút, lúc này mới thấy rõ người đến là Vệ Mang, nàng cười cười, có vài phần tự giễu nói: “Đại ca cũng tới chế giễu sao?”

Vệ Mang vẫn chưa phản hồi, chỉ quét một ít thuốc trên mặt nàng xuống dưới lấp vào vết cắt trên đùi, thấy ngón tay cùng cẳng chân nàng phồng rộp bỏng, liền Thượng Tuyết tìm ngân châm tới, hắn cầm ngân châm chọc vỡ phồng rộp, Vệ Thanh Ca từ đầu đến cuối cũng không hô một tiếng, chỉ nằm ở trên giường lẳng lặng nhìn hắn.

Vệ Mang lại lấy một ít thuốc của đại phu bôi bôi trên vết bỏng, mở miệng nói: “Không quá một canh giờ, ngươi sẽ hồi phục như lúc ban đầu.”

Có lẽ là tứ chi đau đớn khiến Vệ Thanh Ca cảm thấy trên mặt không đau đớn khó nhịn như trước, ngồi dậy trên giường, xa cách cười nói: “Đa tạ đại ca quan tâm, Thanh Ca hiện tại cảm thấy khá hơn nhiều.”

Vệ Mang cùng Vệ Thanh Ca ở trên núi tập võ chung nhiều năm, biết Vệ Thanh Ca nói như vậy là hạ lệnh đuổi khách, hắn đứng lên muốn đi ra ngoài, Vệ Thanh Ca lại gọi lại hắn, hỏi hắn cái gọi là tới Thanh Tâm uyển là chuyện gì. Vệ Mang quay đầu nhìn nàng, biết có một số việc sớm hay muộn phải nói, hắn hơi chần chờ trong chốc lát, mở miệng nói: “Trước khi gặp mẫu thân ngươi, ngươi cần làm một chuyện.”

Vệ Thanh Ca cười cười, nàng biết Vệ Mang sẽ không chỉ tới đưa thuốc cho nàng, nhìn hắn ý bảo hắn tiếp tục nói tiếp.

Vệ Mang tiếp tục nói: “Hôm nay giờ Mẹo, dưới chân Hương Sơn sẽ có một gia đình giàu có ở Nhạn Thành qua đường, nhiệm vụ của ngươi là giết bọn họ.”

“Đã là gia đình giàu có, sao ta xuống tay được?” Vệ Thanh Ca hỏi.

“Người này du sơn ngoạn thủy, không có thị vệ đi cùng.” Vệ Mang đáp.

Vệ Thanh Ca biết mình bị đưa đi tập võ nguyên nhân tất nhiên phần lớn là diệt trừ chướng ngại cho Vệ gia, lại không nghĩ đến điều kiện để chính mình nhận được nhiệm vụ thứ nhất này là mẹ đẻ. Nàng muốn lúc gặp mẫu thân, đôi tay vẫn sạch sẽ, nàng mang theo một tia cầu xin nói: “Nể mặt huynh muội chúng ta nhiều năm, có thể thư thả một ngày hay không, ngày mai sau khi ta gặp mẹ đẻ, tự mình đi lấy tánh mạng người nọ.”

Vệ Mang nhìn thần sắc cầu xin của Vệ Thanh Ca, không hề có nửa điểm động dung nói: “Ta chỉ truyền đạt ý tứ của cha, làm hay không do chính ngươi chọn. Chỉ là hôm nay nếu ngươi hoàn thành không được chuyện cha giao, ngày mai mẹ đẻ ngươi sẽ bị đưa đến nơi khác. Ngươi muốn gặp lại bà không biết có cơ hội hay không.”

Vệ Thanh Ca bước từ trên giường xuống đất, mỗi một bước đi đều có máu tươi trần ra khỏi đùi, lúc đi đến bên người Vệ Mang, làn váy đã bị huyết nhuộm đỏ tươi. Hai mắt nàng thấm đầy nước: “Ngày hôm qua ta trúng nhuyễn cốt tán, thiếu chút nữa bị người thiêu chết ở trong phòng, hôm nay lại bị cha dùng dược, xem ở ta vừa trở về Vệ phủ mấy ngày liền chịu đãi ngộ này, cầu xin ngươi cầu tình với cha, thư thả ta một ngày……” Nàng rốt cuộc không nói được, hướng hắn quỳ xuống. Vệ Mang là trưởng tử của Vệ Thiên, hắn nếu chịu cầu tình cho mình có lẽ chính mình có thể tranh thủ một ít thời gian.

Vệ Mang trên cao nhìn xuống Vệ Thanh Ca, ngữ khí mang theo lãnh đạm: “Từ khi ngươi lựa chọn làm người Vệ gia, đã không có sự lựa chọn nào khác.”

Vệ Thanh Ca ngẩng đầu nhìn hắn, vô cùng thê lương nói: “Năm đó ta luyện kiếm không cẩn thận cắt vào tay, ngươi đều đau lòng nửa ngày, vì sao hiện tại ta liên tục cầu xin mà ngươi như có mắt không tròng, vì sao hiện tại ngươi hoàn toàn thay đổi bộ dáng?

Vệ Mang không muốn dây dưa cùng nàng, nhấc chân đi ra ngoài cửa, thanh âm Vệ Thanh Ca vang lên sau lưng hắn: “Ta hận ngươi! Trên đời này hận nhất là ngươi……”

Vệ Mang bước đi cực nhanh, không có một chút quyến luyến. Lúc ra Thanh Tâm uyển nhìn thấy Vệ Thanh Liên cười nhạt nhìn chằm chằm chính mình, hắn vòng qua nàng đi về phía trước, Vệ Thanh Liên không muốn cho hắn rời đi dễ dàng như vậy, ở phía sau hắn nói: “Đại ca thật đúng là vô tình, mấy khi Thanh Ca hạ mình đi cầu một người, một mỹ nhân tựa hoa lê dính mưa ta thấy đều đau lòng nửa ngày, sao không thấy ngươi mềm lòng chứ. Ngươi cùng Thanh Ca ở chung mười năm có thừa, đối đãi nàng so với thân huynh muội chúng ta đều tốt hơn gấp trăm lần, không biết còn tưởng rằng nàng là người trong lòng ngươi đâu……”

Vệ Thanh Liên chưa nói xong, Vệ Mang một tay bóp chặt cổ ả, con ngươi sát khí thật mạnh, Vệ Thanh Liên tự nhận là thiên hạ này ngoài cha ra không ai khiến cô sợ hãi, nhưng giờ phút này ả vô cớ sinh ra sợ hãi tới. Vệ Mang bức ả đến góc tường, đè thấp thanh âm nói: “Nếu ta có thể làm Nhược Nhược chết như thế nào, tất có thể làm ngươi chết như thế. Đừng dùng những tâm cơ đó với ta nếu như muốn sống lâu thêm một chút.”

Nhược Nhược là thị nữ bên người Vệ Thanh Liên, võ nghệ không kém nàng, nhưng vài ngày trước bỗng nhiên biến mất, nàng biết Nhược Nhược tất bị người giết, lại không nghĩ rằng là Vệ Mang giết. Nàng mở to hai mắt nhìn nói: “Ngươi không sợ cha biết, ông ghét nhất đấu tranh nội bộ.”

Vệ Mang nhếch môi cười vài tiếng: “Vì sao ta giết Nhược Nhược chẳng lẽ ngươi không biết?”

“Sao ta biết được!” Vệ Thanh Liên mở miệng biện giải.

Vệ Mang nói: “Ngày Vệ Thanh Ca hồi phủ, Nhược Nhược ở Thanh Tâm uyển làm cái gì, còn cần ta nhiều lời sao”

Ngày Vệ Thanh Ca hồi phủ, Vệ Thanh Liên sai Nhược Nhược giấy câu hồn dẫn ở Thanh Tâm uyển, câu hồn dẫn vô sắc vô vị, một khi hút vào mũi sẽ làm loạn tâm chí, chỉ muốn làm chuyện tốt cùng nam tử, nàng vốn định làm Vệ Thanh Ca trở về phủ liền bị nam tử phá thân, như thế sẽ không thể tiến cung tuyển phi, nàng quyết không cho phép Vệ Thanh Ca một ngày kia có thể trở nên nổi bật…… Nàng cho rằng việc này kín không kẽ hở, thế mà Vệ Mang lại biết!

Bạn đang đọc Phượng Hoàng Vu Phi (Mộc Tử Linh) của Mộc Tử Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienthanh188
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.