Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vệ Thiên đến

Phiên bản Dịch · 2257 chữ

Ký ức của Tiết phu nhân về Vệ Mang vẫn dừng lại ở mười năm trước, khi đó Vệ Mang xác thật thập phần quan tâm Thanh Ca. Tiết phu nhân nhìn nhìn bốn phía, thấy không ai ở đây, nàng lén đưa một tờ giấy cho Vệ Mang, nhỏ giọng nói: “Thấy con quan tâm Thanh Ca, ta viết những thứ ta nghe được cho con xem.”

Vệ Mang cất tờ giấy, trong lòng không biết nên nói thế nào, hắn nhìn thoáng qua Tiết phu nhân, làm như trong lòng khó xử mới nói: “Trong nhà thị nữ tốt với Dì không?”

Tiết phu nhân cười gật gật đầu nói: “Tốt, hết thảy đều tốt. Con đi nhanh đi, cha con cùng Thanh Ca còn đang đợi đấy.”

Tiết phu nhân chưa dứt lời, chỉ nghe ngoài cửa tráng mã hú lên một tiếng, Vệ Mang biết đây là Vệ Thiên thúc giục chính mình rời đi, hắn nhanh nhẹn nhét giấy vào ống tay áo trung, thấp giọng nói: “Con tìm ngày thích hợp điều một ít thị nữ bên người con tới hậu hạ Dì nhé? Dì ở đây đã lâu, thấy hạ nhân trong nhà này tay chân không nhanh nhẹn…”

Ngựa không thể đứng lâu ngoài cửa, Tiết phu nhân cũng biết chút ứng xử, lo lắng giờ phút này nếu không quay về thì bệnh của Vệ Thanh Ca không được cứu trị kịp thời, chứ chưa nghĩ đến lời nói của Vệ Mang có ý tứ gì, liên tục gật đầu để hắn mau rời đi.

Vệ Mang thấy Tiết phu nhân đáp ứng mới xoay người rời đi. Vệ Mang vừa lên xe ngựa, chỉ nghe xa phu hét một tiếng, tráng mã tung vó lộc cộc nhắm hướng đông mà đi.

Tiết phu nhân tựa vào cổng nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, nước mắt rốt cuộc không nhịn được rơi xuống. Thanh Ca, nương chờ con cùng nhau trở về quê cũ.

“Mang nhi khi nào quan hệ tốt với Tiết phu nhân thế, còn luyến tiếc rời đi hơn cả Thanh Ca?” Vệ Thiên nhìn phong cảnh ngoài xe ngựa, giả vờ không chút để ý hỏi.

Vệ Mang cười vài tiếng, thong thả ung dung nói: “Luôn là muốn cho Tiết phu nhân hiểu, ở trong phủ Thanh Ca có một đại ca tốt, bà mới có thể yên ổn sinh sống ở nơi đó.” Ánh mắt Vệ Mang liếc về phía Vệ Thanh Ca, thấy sắc mặt nàng trở nên tái nhợt, muốn dừng một chút, lại thấy Vệ Thiên có ý vị khác nhìn về chính mình, lại nói tiếp: “Chỉ có Tiết phu nhân an ổn thì Thanh Ca mới có thể an ổn, có phải hay không Thanh Ca?”

Vệ Thanh Ca quay đầu nhìn về phía Vệ Mang, thấy hắn nhàn nhạt mỉm cười, làm như không hề cố kỵ những lời khiến nàng thương tâm, nàng nắm chặt góc áo nhẹ giọng nói: “Đúng vậy.”

Vệ Thiên thấp giọng quát lớn một tiếng: “Hồ nháo, sao ngươi nói những lời này làm Thanh Ca thương tâm, Tiết phu nhân là mẹ đẻ của Thanh Ca, chẳng lẽ con không an ủi con bé sao.”

Vì Vệ Mang là trưởng tử Vệ gia nên Vệ Thiên rất ít khi răn dạy Vệ Mang ở trước mặt Vệ Thanh Ca, cho nên khi Vệ Thiên răn dạy hắn, sắc mặt Vệ Thanh Ca có chút kinh ngạc, biết rõ hành động này của Vệ Thiên chẳng qua là để nàng biết hắn không thiên vị bất luận bên nào, trong lòng vẫn có chút cảm động. Kỳ thật Vệ Thiên đối xử với nàng cũng được nửa phần một người cha, hắn cho nàng áo cơm vô ưu, cho nàng học chút bản lĩnh, nhưng lúc hắn sai chính mình làm những việc nếu không có âm mưu sau lưng thật là tốt. Vệ Thanh Ca nhẹ nhàng than một tiếng, ánh mắt dời về cảnh sắc ngoài xe ngựa.

Xe ngựa đi suốt một đường, sáng sớm hôm sau đã tới Vệ phủ. Vệ Thanh Ca vào trong phủ muốn hướng đến Thanh Tâm uyển thì Vệ Thiên gọi lại nàng. Vệ Thanh Ca xoay người nhìn về phía Vệ Thiên, Vệ Thiên thấy thần sắc nàng mỏi mệt, dặn dò nói: “Trở về nghỉ ngơi cho tốt, hai ngày tới ngươi không cần làm bất luận chuyện gì.”

Khi Vệ Thiên không sai Vệ Thanh Ca làm nhiệm vụ gì, hắn sẽ quan tâm nàng hơn. Ở trong phủ ngoài Vệ Thanh Liên cùng Vệ Mang, tất cả mọi người đối xử với cô đều lịch sự nhã nhặn, nếu không phải có Vệ Thiên chống lưng, ở Vệ gia nàng rất khó trở nên nổi bật. Vệ Thanh Ca trong lòng hiểu rõ điểm này, chỉ nói một tiếng vâng, liền chậm rãi rời đi.

Vệ Thiên thấy Vệ Mang cũng hướng về phía Cảnh Lâm các, chợt mở miệng nói ở phía sau: “Hiện giờ con trưởng thành, ta cũng không rõ được tâm tư con nữa rồi”.

Vệ Mang ngừng bước chân lại, nhưng chưa xoay người nhìn ông.

Vệ Thiên nói tiếp: “Con từng thích Thanh Ca, ta không cho phép. Bởi vì Thanh Ca chung quy không phải người của Vệ gia, cũng không phải gia đình giàu có, ta vất vả đào tạo mười năm, luôn là phải làm việc vì Vệ gia.”

Vệ Thiên dứt lời lời này, Vệ Mang xoay người cười nói: “Cha không phải sớm nói rõ lúc đầu tiên con đi công chuyện cho Vệ gia rồi sao, như thế nào hôm nay lại nhắc tới.”

Con ngươi Vệ Thiên có một tia tức giận, lại không phát tác với Vệ Mang, chỉ thấp giọng nói: “Bởi vì ta không đáp ứng hôn sự của con cùng Vệ Thanh Ca, cho nên con muốn hủy quân cờ của ta sao?”

Vệ Mang vẻ mặt mờ mịt, ra vẻ khó hiểu nói: “Nếu con không thể ở bên muội ấy, chẳng lẽ để muội ấy hoàn toàn chán ghét con cũng sai sao, Thanh Ca từng phần lớn ỷ lại con khiến ngài không vui, hiện giờ muội ấy hận không thể cách xa con ngàn dặm, sao lại làm ngài không vui chứ?”

Sắc mặt Vệ Thiên rất khó coi, rồi lại không tìm thấy lý do tức giận với Vệ Mang. Đúng là Vệ Mang không tồi, hắn không hy vọng Vệ Mang thân cận cùng Vệ Thanh Ca, đồng thời lại không hy vọng Vệ Mang xa cách với Vệ Thanh Ca, nếu trong lòng Vệ Thanh Ca còn có Vệ Mang, tất sẽ trở thành một nhược điểm của Vệ Thanh Ca. Vệ Thiên nghĩ một lát nói: “Ngươi nên biết Thanh Ca cần vào cung tuyển tú, nó ngày sau tất là phi tử, nếu con khiến nó ghét, một ngày kia nó phản kích trả thù, con làm sao bây giờ?”

Vệ Mang không chút để ý nói: “Nếu muội ấy có năng lực như thế, không phải còn có cha sao?” Vệ Mang nhìn về phía Vệ Thiên nói: “Trên đời này chẳng có việc gì đẹp cả đôi đàng, ngài không thể làm muội ấy vừa ỷ lại con vừa hy vọng con không có cảm tình với muội ấy. Con đã coi Thanh Ca như quân cờ của Vệ gia, đối đãi quân cờ, con đâu thể đối xử tốt với muội ấy như trước chứ?”

Đa mưu túc trí như Vệ Thiên sau khi nghe Vệ Mang nói xong lại hồi lâu không nói nữa, sau khi cân nhắc, đáy lòng tán thành quyết định của Vệ Mang.

Vệ Mang lại không nhìn biểu tình thay đổi liên tục trên mặt Vệ Thiên, cứ đi đến hướng Cảnh Lâm các. Sau khi trở về Cảnh Lâm các hắn đem tờ giấy Tiết phu nhân lúc sắp chia tay đưa cho, giơ lên trước ánh nến nhìn kỹ.

Trên giấy chỉ viết dăm ba câu, lại làm hắn ước chừng đọc mất nửa canh giờ. Vệ Mang đột nhiên chụp mạnh cái bàn, chỉ nghe một tiếng vang lớn, cái bàn nứt thành hai nửa. Vệ Mang bước từng bước trong phòng, ngoài cửa có người gõ gõ, Vệ Mang trần sắc mặt nói: “Tiến vào.”

Người nọ thân mặc màu y phục tơ lụa màu xanh lá, bước vào cửa thấy cái bàn bị bổ ra, sắc mặt rất căng thẳng nói: “Chủ nhân, xảy ra chuyện gì thế?”

Vệ Mang thấy người đến là tâm phúc Triệu Mãnh, đem giấy cho Triệu Mãnh xem, Triệu Mãnh sắc mặt cũng trầm xuống, hắn đưa giấy vào ngọn nến đốt, cẩn thận hỏi: “Chủ nhân, liệu có phải Tiết phu nhân âm thầm châm ngòi ly gián hay không, kể cả tiểu thư Thanh Liên cùng tiểu thư Tây Hà dù có gan tày trời, cũng không dám làm gì bất lợi cho ngài. Rốt cuộc ngài mới là người chèo chống tương lai củaVệ gia.”

Triệu Mãnh trong đầu nhớ lại chữ viết nhỏ nhắn, bên trong ghi hai người Vệ Thanh Liên cùng Vệ Tây Hà lén cấu kết, muốn xuống tay với Vệ Mang. Lúc này sự tình quan trọng, hắn không dám tin Tiết phu nhân.

Vệ Mang lắc lắc đầu nói: “Biết Vệ Thanh Liên vì sao lúc nào cũng đối nghịch với Vệ Thanh Ca, lại rất tốt với Vệ Tây Hà không?”

“Chẳng lẽ không phải vì họ đều là nữ nhi của Vệ đại nhân sao?” Triệu Mãnh hỏi.

Vệ Mang cười lạnh hai tiếng nói: “Nếu thật là như vậy, vì sao cũng vạn phần đề phòng ta chứ?” Vệ Mang thấy Triệu Mãnh hồi lâu không trả lời được, tiếp tục nói: “Bởi vì Vệ Tây Hà tuy là kẻ không đầu óc, nhưng cũng là Vệ gia tam tiểu thư, chuyện mà Vệ Thanh Liên không làm, ở sau lưng xúi giục Vệ Tây Hà thì cũng có thể đạt được mục đích. Dì Tiết tuy ở xa phủ, nhưng người hầu trong nhà bà phức tạp, thật ra có người của Vệ Thanh Liên ở đó.”

Triệu Mãnh sắc mặt khẽ biến, thấp giọng hỏi: “Đại tiểu thư ý muốn như thế nào?”

Vệ Mang híp con ngươi, thật lâu sau thở dài: “Một ngày nào đó có thể khống chế Thanh Ca.”

Triệu Mãnh nghi hoặc nói: “Mấy ngày trước tiểu thư Thanh Ca đả thương tiểu thư Thanh Liên, sao không thấy đại tiểu thư có hành động?”

“Thanh Ca lúc này đúng là cha trọng dụng hết sức, Thanh Liên không tiện động thủ. Nếu ngày nào đó Thanh Ca thất thế ở trong phủ, Thanh Liên chắc chắn đòi lại gấp bội lần.” Vệ Mang sắc mặt trầm trọng nói.

“Vậy ý của chủ nhân là……” Triệu Mãnh hỏi.

“Phái Nguyệt Tịnh đến bên Dì Tiết, lúc thích hợp bảo hộ Tiết dì.” Nguyệt Tịnh bề ngoài là thị nữ của Vệ Thanh Liên , trên thực tế lại âm thầm làm việc cho Vệ Mang. Vệ Mang đi tòa nhà kia, thấy trong nhà nguy cơ tứ phía, nhìn qua thì chỉ là thị nữ bình thường, lại là người của Vệ Thiên cùng Vệ Thanh Liên , Tiết phu nhân cả ngày bị người của bọn họ giám thị sinh hoạt, tuy trong lòng không biết có người âm thầm nhìn trộm nhưng sẽ không quá nhiều tự tại. Hiện giờ bà ấy mạo hiểm đem giấy cho chính mình, ngày sau ngộ nhỡ bị Vệ Thanh Liên cùng Vệ Tây Hà biết, hắn lo lắng hai người chó cùng rứt giậu gây bất lợi cho Tiết phu nhân, Tiết phu nhân là vướng bận duy nhất trong lòng Vệ Thanh Ca, nếu có bất trắc gì, Vệ Thanh Ca sống không nổi mất, hắn nhắm lại con ngươi, nặng nề than một tiếng.

Triệu Mãnh đi theo Vệ Mang đã 5 năm, chưa bao giờ gặp Vệ Mang mỏi mệt như vậy, nghĩ đến tâm tư của Vệ Mang đối với Vệ Thanh Ca, lập tức hiểu vì sao phải phái Nguyệt Tịnh đến. Nguyệt Tịnh võ nghệ cao hơn Triệu Mãnh, lại thông minh lanh lợi. Phái cô ấy đi sẽ không bị Vệ Thanh Liên nghi ngờ, lại có thể có người của mình bên cạnh Tiết phu nhân.

Triệu Mãnh nghĩ đến Vệ Thanh Ca ngày gần đây ghét bỏ Vệ Mang, hắn nhịn không được thở dài: “Kể cả chủ nhân làm nhiều việc như thế, tiểu thư Thanh Ca lại không nhìn tới……”

“Câm mồm!” Không đợi Triệu Mãnh nói hết lời, Vệ Mang nhanh chóng ngắt lời hắn nói.

Triệu Mãnh thấy Vệ Mang đầy mặt tức giận, biết chính mình nói sai, hắn cúi đầu, đứng ở một bên không dám mở miệng.

“Đi ra ngoài đi, ta mệt mỏi.” Triệu Mãnh đi theo Vệ Mang đồng sinh cộng tử, Vệ Mang sớm đối đãi hắn như huynh đệ, hiện giờ nặng lời trong lòng cũng áy náy, liền hạ giọng nói.

Triệu Mãnh đáp vâng, thấy Vệ Mang mỏi mệt dựa vào giường liền đi ra cửa.

Chờ trong phòng chỉ còn một mình hắn, hắn nằm lên giường, lại lấy lắc tay lục lạc ra nhìn kỹ, sau nửa canh giờ mới cất lắc tay đi, nặng nề đi ngủ.

Bạn đang đọc Phượng Hoàng Vu Phi (Mộc Tử Linh) của Mộc Tử Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienthanh188
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.