Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi trước một bước

Phiên bản Dịch · 1656 chữ

Vệ Thanh Ca vừa trở về Thanh Tâm uyển, thấy cửa viện mở rộng, trong viện có khoảng mười mấy thị nữ đứng cúi đầu một loạt. Từ lúc nàng sống tại Thanh Tâm uyển đến nay, còn chưa từng thấy náo nhiệt như vậy. Nàng nhẹ nhàng cười cười, nhấc chân vào viện.

Vệ Thanh Ca vừa bước vào, liền nghe Bích Khê cao giọng hô: “Ai nha tiểu thư, ngài đã trở lại rồi.”

Bích Khê bước nhanh đi lên nắm chặt lấy tay Vệ Thanh Ca nói: “Mỗi ngày đều ngóng trông ngài trở về, tiểu thư làm ta nhớ quá đi mất.”

Là muốn nàng trở về cầu tình cho Vệ Thanh Liên thì đúng hơn, Vệ Thanh Ca trong lòng lạnh lùng cười, nắm lấy tay Bích Khê nhẹ giọng nói: “Ta cũng rất nhớ ngươi, thương thế tốt hơn chưa?”

Nhắc tới thương thế, Bích Khê nghĩ đến mấy ngày trước Vệ Thiên cầm roi da đánh nàng, liền cứng ngắc cười, Vệ Thanh Ca ra vẻ chưa nhìn thấy biểu tình biến hóa của ả, vòng qua đám thị nữ đi vào phòng.

Thị nữ thấy Vệ Thanh Ca đến, tất cả đều cúi thân mình, chắp tay thi lễ nói: “Nhị tiểu thư.”

Vệ Thanh Ca ừ một tiếng, nhấc chân vào cửa. Vào đến nơi nàng mới hiểu vì sao những thị nữ đó đứng ở trong viện của minh. Chỉ thấy mẹ đẻ của Vệ Thanh Liên là Nhạc Phượng Nghi đang ngồi ở trên ghế uống trà, Thượng Tuyết đứng ở một bên cẩn thận hầu hạ, ngay cả Vệ Tây Hà khi nàng vừa trở về Vệ phủ mới gặp một lần giờ phút này cũng bồi ở bên người Nhạc Phượng Nghi. Nhìn tình cảnh này, Vệ Thiên hạ quyết tâm muốn trừng phạt Vệ Thanh Liên một phen, nhưng mức độ phạt nặng hay nhẹ lại nằm trong tay chính mình.

Nhạc Phượng Nghi thấy Vệ Thanh Ca trở về, lập tức đứng lên, mang theo vài phần lấy lòng cười, nhẹ giọng nói: “Thanh Ca, con đã trở lại.” Lời nói vừa dứt, bà chuyển sang buồn bã: “nữ nhi của ta vẫn còn ở phòng chứa củi, căn phòng đã bị lão gia khóa chặt”.

Nhạc Phượng Nghi là chủ mẫu của Vệ gia, đối xử với bất luận kẻ nào trong phủ đều mang theo vài phần xa cách, bỗng giờ phút này lại tươi cười thân thiết với Vệ Thanh Ca, Vệ Thanh Ca tất nhiên là hiểu nguyên do, khẳng định là vì Vệ Thanh Liên . Vệ Thanh Ca ôn nhu cười cười với bà, đỡ Nhạc Phượng Nghi lại ngồi xuống, lúc này mới nói: “Làm ngài sợ hãi, là Thanh Ca không đúng. Ngài trước tiên chờ ở đây một lát, Thanh Ca liền đi phòng củi tự mình mang đại tỷ trở về.”

Nhạc Phượng Nghi trừng lớn con ngươi nhìn Vệ Thanh Ca, làm như không tin chuyện này giải quyết dễ dàng như vậy, nàng ngày ngày tới Thanh Tâm uyển, chính là muốn cho tất cả mọi người ở Vệ phủ biết Vệ Thiên sở dĩ nhốt Thanh Liên ở phòng chất củi đều là vì nhị tiểu thư không thân chẳng quen này. Nhưng hôm nay bà còn chưa nói gì, Vệ Thanh Ca liền chủ động nói muốn đi mang Vệ Thanh Liên trở về……

Vệ Thanh Ca lễ phép ôn nhu, làm Vệ Tây Hà cũng kinh ngạc không thôi, nàng chớp chớp mắt, hồi lâu không nói nên lời. Vệ Thanh Ca quét mắt trên bàn trà, lại dặn dò nói: “Mang chút điểm tâm ngọt cho phu nhân cùng tiểu thư, cho dù ta không ở trong viện, cũng không thể lơ là.”

Thượng Tuyết trong lòng bất bình, Từ lúc Vệ Thanh Ca rời phủ, đêm đó Vệ Thanh Liên bị nhốt vào phòng chất củi, đại phu nhân cùng tam tiểu thư thường thường muốn tới Thanh Tâm uyển ngồi, mà đã ngồi là ngồi cả ngày,do Vệ Thanh Ca tính tình quạnh quẽ, Vệ Thiên vẫn chưa an bài thị nữ vào Thanh Tâm uyển, cho nên chỉ có hai người nàng cùng Bích Khê, nhưng Bích Khê nhiều ngày luôn bị đại phu nhân phái đi phòng chất củi đưa cơm cho Vệ Thanh Liên , đi đưa đã vài canh giờ không trở lại. Việc hầu hạ đại phu nhân cùng tam tiểu thư tự nhiên tất cả đều là một mình Thượng Tuyết làm. Đại phu nhân uống trà muốn đặc nóng, tam tiểu thư yêu thích thanh đạm, lúc ban đầu nàng cứ pha theo khẩu vị hai người, lại bị hai người quở trách một phen, nói trà pha không ngon…… Sau nàng mới hiểu được, hai người này chính là gây khó dễ.

Hiện giờ lại bị Vệ Thanh Ca quở trách vài câu, nàng trầm khuôn mặt đứng bất động tại chỗ, nàng là do lão gia an bài hỗ trợ Vệ Thanh Ca hoàn thành nhiệm vụ, hoàn toàn không phải đấu đá cùng đám nữ tử.

Vệ Thanh Ca thấy sắc mặt Thượng Tuyết không tốt, than một tiếng, hướng đến Nhạc Phượng Nghi cùng Vệ Tâu Hà xin lỗi nói: “Thượng Tuyết mới đi theo con mấy ngày, con còn chưa kịp dạy cô ấy quy củ đã vội đi gặp mẫu thân, bởi vì thời gian cấp bách, con mới chưa kịp chào hỏi cùng nhị vị. Còn mong phu nhân cùng Tam muội thông cảm…… Còn về Thượng Tuyết, chờ con mời Thanh, sẽ dạy dỗ cô ấy thật tốt, hai người xem như vậy thế nào?”

Nhạc Phượng Nghi vừa nghe Vệ Thanh Ca rời Vệ phủ là được Vệ Thiên phê chuẩn, nào dám nói gì, lại nghe nàng muốn đi mang Vệ Thanh Liên trở về, trong lòng vui sướng không thôi, gật gật đầu cho phép nàng đi.

Nhạc Phượng Nghi đều đáp ứng, Vệ Tây Hà tất nhiên là không thể làm khó Vệ Thanh Ca nữa, trong lòng khó tránh khỏi tức giận, lại chỉ có thể nhẫn nhịn trong lòng.

Vệ Thanh Ca lại cười cười với hai người rồi hướng về phía Thượng Tuyết nói: “Ngươi cùng ta đi mời đại tỷ trở về.” Vệ Thanh Ca thấy Thượng Tuyết vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, thầm than nha đầu này nhìn là người thông tuệ, thời điểm mấu chốt cũng rối rắm, đành phải đem Vệ Thiên ra dọa: “Sao, hiện giờ mệnh lệnh của ta ngươi cũng không nghe sao, nếu thật là như thế, ta đành phải báo cho cha……”

Thượng Tuyết hung hăng nhìn thoáng qua Vệ Thanh Ca, nếu nói cho lão gia nàng không nghe lời, khẳng định lão gia sẽ phế võ công của nàng đi, lại làm nàng sống không bằng chết. Nàng không tình nguyện đi theo Vệ Thanh Ca ra cửa.

Vệ Tây Hà nhìn hai người rời đi, có chút khó hiểu hỏi: “Đại nương, Vệ Thanh Ca vừa làm trò gì thế?”

Nhạc Phượng Nghi thu hồi vẻ mặt tươi cười vừa rồi, nghiến răng ken két nói: “Đi trước một bước.”

Vệ Tây Hà càng khó hiểu: “Đây là có ý tứ gì?”

Có ý tứ gì? Nhạc Phượng Nghi trong lòng cười lạnh, nguyên bản bà muốn thông qua Vệ Thanh Liên bị giam ở phòng chứa củi khiến Thanh Ca bị bêu xấu thanh danh ở Vệ phủ, làm mỗi người ở Vệ phủ nhìn thấy nàng đều mắng nàng đoạt địa vị tiểu thư ở Vệ gia, nhưng Vệ Thanh Ca lại đánh đòn phủ đầu, vừa tới liền hạ thấp tư thái tự mình đón Vệ Thanh Liên ra, hành động này tất làm cho mọi người ở Vệ phủ ca tụng, tán dương nàng lòng dạ rộng lớn. Bà cho rằng Vệ Thanh Ca chẳng qua là thiếu nữ mới lớn, nhưng chuyện hôm nay làm bà bừng tỉnh, nếu hôm nay không trừ nữ tử này, ngày sau tất thành họa lớn.

Nghĩ đến việc này mắt Nhạc Phượng Nghi lộ ra hung quang, Vệ Tây Hà thấy bà như vậy, khóe miệng không ức chế được nhếch lên. Vệ Thanh Ca, ngươi cho rằng có cha yêu thương liền có thể ở trong phủ muốn gì được nấy sao, nhiều người muốn ngươi chết như vậy, hiện tại chớ có đắc ý quá sớm.

Vệ Thanh Ca ra Thanh Tâm uyển, thấy Thượng Tuyết chậm rì rì đi tới, trong tay ngắt một cành dương liễu, như là không tìm được chỗ trút giận, cứ hung hăng dứt đứt từng lá dương liễu, bộ dáng như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó. Nàng không nhịn được bật cười.

Tâm tình Thượng Tuyết cực kém, thấy Vệ Thanh Ca cố tình vui vẻ không thôi, trong lòng càng là bực bội, vứt cành dương liễu xuống mặt đất dùng sức dậm dậm. Vệ Thanh Ca lộn trở lại vỗ vỗ vai Thượng Tuyết nói: “Không cần tức giận, không phải nói muốn trợ ta thành đại sự sao, ngươi nếu để ý việc nhỏ như vậy, ta sao dám trông cậy vào ngươi trợ ta thành nghiệp lớn.”

Thượng Tuyết mày liễu dựng ngược, cả giận nói: “Ta là trợ ngài trở thành chính phi của nhị điện hạ, chứ không phải muốn trợ ngài ở Vệ phủ ngày đêm tranh đấu với đám nữ nhân. Ta có thể giúp ngài giết người phóng hỏa, thế mà ngài lại sai ta chu toàn đám nữ tử ấy, hầu hạ bọn họ uống trà ăn cơm, ta không làm được.”

Nghe Thượng Tuyết nói xong, Vệ Thanh Ca ý cười càng thêm rõ ràng: “Ngươi ngay cả nữ tử Vệ gia cũng không thoát khỏi được, nói gì đến nữ tử trong cung.”

Bạn đang đọc Phượng Hoàng Vu Phi (Mộc Tử Linh) của Mộc Tử Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienthanh188
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.