Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi trước một bước

Phiên bản Dịch · 1728 chữ

Sắc mặt Thượng Tuyết thiên biến vạn hóa đều bị Nhiễm Cơ nhìn thấu, hắn ngồi ở bàn đá dùng quạt nhẹ nhàng gõ mặt bàn, không nhanh không chậm nói: “Dù ngươi có lo lắng cho tiểu thư nhà ngươi thì hiện tại cô ấy cũng không biết gì, vừa lúc ta nhàn rỗi, chi bằng ngươi bồi ta tâm sự đi?”

Vệ Thanh Ca từng nói với Thượng Tuyết, tuy Nhiễm Cơ sắc mặt ôn hòa vô hại, trên thực tế là người lợi hại, nếu không sao có thể thay Thánh Thượng xử lý triều chính. Nàng không chút suy nghĩ lắc lắc đầu, nàng thật sự không phải đối thủ của Nhiễm Cơ, sợ không cẩn thận nói sai sẽ mang đến phiền toái cho chính mình cùng tiểu thư.

Chỉ thấy Nhiễm Cơ buông chung trà chậm rãi đi tới chỗ nàng, cúi người nhìn nàng đang ngồi xổm trên mặt đất, cười nói: “Ta chỉ giết đại thần phạm sai lầm trong triều, sẽ không vô cớ phạt nữ tử đàng hoàng, vì sao nói một câu cùng ta đã khiến ngươi sợ hãi như vậy.”

Thượng Tuyết không dám ngước nhìn Nhiễm Cơ, nhanh chóng đứng lên khỏi mặt đất: “Ngài là Thái Tử điện hạ, nô tỳ chỉ là thị nữ, tự nhiên là sợ.”

Thị nữ trong cung phần lớn sợ chết, thấy hắn dù sợ hãi cũng vẫn cố trấn định, Nhiễm Cơ thấy vẻ mặt cẩn thận của Thượng Tuyết cảm thấy thú vị, hắn cười nói: “Ngươi tên là gì?”

“Thượng Tuyết.” Thượng Tuyết nhẹ giọng nói.

“Thượng Tuyết, ngươi đi theo tiểu thư nhà ngươi đã bao lâu?” Nhiễm Cơ vẻ mặt ý cười, giống như xuân phong phả vào mặt.

Thượng Tuyết thật cẩn thận nhìn Nhiễm Cơ, thấy hắn rõ ràng không có nghiêm khắc lạnh băng như Nhiễm Chiếu, vì sao chính mình chính lại không dám nói với hắn chứ, nàng một bên mắng chính mình không có cốt khí, một bên lại thưa dạ đáp: “Mười ngày.”

Nhiễm Cơ gật gật đầu, lại cười nói: “Tiểu thư nhà ngươi có chị em ruột nào ở nhân thế hay không?”

Nhiễm Cơ dứt lời, lòng bàn tay Thượng Tuyết trong khoảnh khắc thấm đầy mồ hôi. Hay là Nhiễm Cơ đã bắt đầu hoài nghi tiểu thư đêm đó ám sát hắn, lúc này tiểu thư không ở bên cạnh, nàng lại không biết nên trả lời như thế nào, đành phải trầm mặc.

Nhiễm Cơ thấy Thượng Tuyết vẫn luôn cúi đầu, chỉ nghĩ do nàng sợ hãi chính mình, hắn thở dài nói: “Ta xử lý triều chính nên rất ít đi ra bên ngoài, bọn họ nói ta thực đáng sợ sao?”

Thượng Tuyết thấy hắn không hỏi về chuyện của Vệ Thanh Ca, trong lòng thở phào, lại không dám nói chuyện cùng hắn, ánh mắt dời về nơi khác chỉ mạnh mẽ gật gật đầu.

Nhiễm Cơ cười lắc lắc đầu, lại trở về bàn đá chậm rãi uống trà, trong đầu lại hiện lên biểu tình khi Vệ Thanh Ca nhìn về phía mình, còn có cặp mắt kia cực kỳ giống. Đêm đó khi hắn xốc lên kiệu mành, nhìn đến cũng là cặp mắt tỏa sáng lấp lánh. Nếu thích khách thật sự là Vệ Thanh Ca, cứu hắn lại là Vệ Thanh Liên , vậy không chỉ là đơn thuần muốn giết hắn. Hắn cầm lấy chén trà nhấp một ngụm, khép hờ con ngươi che giấu tâm tư phức tạp của hắn.

Hai canh giờ qua đi, trong phòng vẫn không có nửa điểm động tĩnh, Thượng Tuyết ở trong sân vội vã đi tới đi lui, như kiến bò trên chảo nóng, còn Nhiễm Cơ vẫn luôn trầm ổn, Thượng Tuyết đánh bạo đi đến trước mặt Nhiễm Cơ: “Thái Tử điện hạ, nếu không ngài vào xem tiểu thư thế nào, nô tỳ……”

“Lão nhị hiện tại còn không đi ra, đã chứng minh Thanh Ca còn có thể cứu chữa.” Nhiễm Cơ ngữ khí hết sức ôn nhu.

Theo Nhiễm Cơ dứt lời, cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra, Nhiễm Chiếu thần sắc mỏi mệt nhìn Nhiễm Cơ, hơi hơi gật gật đầu, Nhiễm Cơ nhếch khóe miệng, từ trước đến nay hắn luôn có tin tưởng đối với y thuật của lão nhị, huống chi một kiếm kia không đâm trúng trái tim.

Thượng Tuyết chỉ cảm thấy tháo được khối đá tảng trong lòng, nàng đang muốn vào nhà nhìn Vệ Thanh Ca liền bị Nhiễm Chiếu ngăn cản, Nhiễm Chiếu trầm giọng nói: “Cô ấy mới ngủ, để cô ấy nghỉ ngơi cho tốt đã”.

Tuy rằng Thượng Tuyết ở chung với Vệ Thanh Ca trong thời gian cực ngắn, nhưng Vệ Thanh Ca đối tốt với nàng hơn Vệ Thiên. Ngôn hành cử chỉ luôn coi nàng như người một nhà, lại dạy nàng cách xử sự, cho nên lần này Vệ Thanh Ca xảy ra chuyện, trong lòng Thượng Tuyết cũng cảm thấy khổ sở. Nàng cúi đầu nghĩ nghĩ, Vệ Thanh Ca đi ra đây không mang quần áo tắm rửa, nàng có thể thừa dịp Vệ Thanh Ca ngủ say về Vệ phủ lấy chút quần áo tới Biệt Thiên Phủ.

Thượng Tuyết nói ý tưởng ra, chỉ thấy hai người gật gật đầu cho phép nàng. Vệ Thanh Ca lúc này trong người trọng thương, sau khi tỉnh lại tất yếu cần người chăm sóc một tấc cũng không rời, nàng không dám trì hoãn canh giờ, liền lập tức trở về Vệ phủ. Vì nàng cùng đám người tiểu thư cùng rời đi, thủ vệ vẫn còn nhớ nàng, chỉ hỏi vài câu liền cho nàng vào đại môn. Thượng Tuyết vội vã đi đến Thanh Tâm uyển, chỉ thấy Thanh Tâm uyển giờ phút này tối đen. Ngày thường Thanh Tâm uyển vốn quạnh quẽ, hiện tại Vệ Thanh Ca bị trọng thương, chắc chắn Bích Khê không trở về viện. Nàng nhẹ nhàng than một tiếng, vào phòng thắp đèn đuốc. Chờ phòng sáng lên, nàng lúc này mới thấy rõ trong phòng có một người đứng, nàng cả kinh la lên một tiếng, đang muốn ra tay thì người kia chợt xoay người lại, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía nàng.

Thượng Tuyết chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra, không tự chủ được quỳ xuống: “Thiếu gia……”

Vệ Mang nhấc nàng khỏi mặt đất, đè ở cạnh cửa thấp giọng hỏi: “Tiểu thư ở mí mắt ngươi xảy ra chuyện, giữ lại phế vật như ngươi thì có tác dụng gì?”

Mỗi tiếng nói cử động của Vệ Mang ở trong phủ đều là theo ý nguyện của Vệ Thiên, Vệ gia chưa bao giờ dưỡng người không dùng được, nàng bị phái đi bên cạnh Vệ Thanh Ca bên, Vệ Thiên đã sớm dặn phải bảo vệ tính mạng của Vệ Thanh Ca, cho dù nàng chết cũng không thể để Vệ Thanh Ca chết, nếu nàng không để ý thì cũng không thể tồn tại trên đời. Nàng nghẹn ngào biện giải cho chính mình: “Tiểu thư không nói với nô tỳ ngài ấy muốn làm như vậy, nếu không nô tỳ có đại lá gan cũng không dám…… Khụ khụ!” Vệ Mang bóp chặt cổ nàng, lời nàng muốn nói rốt cuộc không thốt ra được, chỉ mãnh liệt ho khan.

Vệ Mang sắc mặt lạnh băng nhìn nàng giãy giụa hấp hối, châm chọc nói: “Tiểu thư vẫn xảy ra chuyện, giải thích nhiều cũng vô dụng.” Hắn bỗng nhiên cười nhìn Thượng Tuyết nói: “Cho rằng ngươi nghe lời, không ngờ ta lại nhìn nhầm.”

Hắn từ cổ tay áo lấy ra một cái đoản đao, Thượng Tuyết bỗng nhiên thấp giọng khóc lên, nếu không hoàn thành nhiệm vụ mà Vệ Thiên giao, Vệ Mang sẽ tiến đến lấy mạng người kia, không lâu trước kia vào ban đêm, chính mắt nàng nhìn thấy Vệ Mang ném cây đao này xuống trước mặt thị nữ, thị nữ run run nhặt lên cắt cổ tay tự sát. Nàng cho rằng ngày này sẽ không phát sinh với mình, không ngờ nó lại tới nhanh như vậy.

Thượng Tuyết tiếp nhận dao nhỏ, Vệ Mang buông nàng ra, nàng cầm dao chuẩn bị cắt cổ tay, đột nhiên quỳ trên mặt đất khẩn cầu nói: “Thiếu gia, tiểu thư tuy bị thương lại không chết, nhị điện hạ tự mình trị thương cho tiểu thư.”

Thanh Ca không chết…… con ngươi Vệ Mang ban đầu ảm đạm hơi hơi có chút sáng lên, hắn nhìn Thượng Tuyết, con ngươi vẫn lạnh băng vô tình. Vệ Mang vốn máu lạnh, lại là trưởng tử của Vệ Thiên, thay Vệ Thiên làm việc nên mọi người trong phủ hiếm khi có người không sợ hắn. Thượng Tuyết không chịu nổi biểu tình của Vệ Mang như vậy, liên tục dập đầu trên mặt đất nói: “Từ nay về sau Thượng Tuyết lấy mệnh bảo hộ tiểu thư, nếu có sai lầm Thượng Tuyết đề đầu tới gặp. Tiểu thư đối xử với Thượng Tuyết giống như tỷ muội, mong thiếu gia tin tưởng Thượng Tuyết tuyệt không hai lòng với tiểu thư.”

Vệ Mang híp mắt nhìn Thượng Tuyết thật lâu, làm như thăm dò lời nói của nàng thật hay giả, sau một lúc lâu đi ra Thanh Tâm uyển. Lúc đó ánh trăng trong trẻo, Vệ Mang ngẩng đầu nhìn trăng tròn, chợt nhớ tới năm Thanh Ca bảy tuổi muốn hắn cõng đi đỉnh núi xem ánh trăng, đêm đó ở trên đỉnh núi, Thanh Ca dựa vào vai hắn nói muốn cùng đại ca cả đời ở bên nhau. Nàng nói trên đời ngoài mẫu thân thì chỉ có hắn thật lòng đối xử tốt với nàng.

Hóa ra cả cuộc đời thuộc về hắn cùng nàng lại ngắn ngủi đến mức ngay cả hồi ức cũng ngắn ngủi như vậy, vụt qua trong nháy mắt, không bao giờ trở lại. Nhưng vậy thì sao, chỉ cần Thanh Ca có thể tồn tại, chẳng sợ sống không khoái hoạt, chuyện tới hiện giờ hắn sớm đã không còn sở cầu, chỉ cần nàng tồn tại là được.

Bạn đang đọc Phượng Hoàng Vu Phi (Mộc Tử Linh) của Mộc Tử Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienthanh188
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.