Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi trước một bước

Phiên bản Dịch · 1541 chữ

Vệ Mang ngủ một giấc ngắn liền đi một vòng khắp phủ, chợt thấy Nhiễm Chiếu cõng Vệ Thanh Ca, hắn đang muốn tiến lên dò hỏi nguyên do, lại nghĩ đến cái gì liền dừng bước, chỉ nhìn cảnh tượng ba người vội vàng rời khỏi Vệ phủ. Hắn lần theo đường mà ba người đi qua, chỉ thấy dưới chân một hàng vết máu, con ngươi lộ hung quang. Hắn lần theo vết máu, lại đi tới phòng chất củi. Hắn đẩy cửa viện của phòng chất củi, thấy thủ vệ giữ cửa đang nằm trên mặt đất đau đến run rẩy, hắn ngồi xổm xuống hỏi: “Là ai đả thương ngươi thành như vậy?”

Vệ Mang làm việc tàn nhẫn độc ác, thủ vệ kia không dám có nửa điểm giấu giếm Vệ Mang, có chút cố hết sức mà trả lời: “Là nhị điện hạ.”

Vệ Mang bỗng nhiên cười cười với thủ vệ, chỉ cần không phải do Vệ Thanh Ca làm, hắn liền yên tâm. Hắn trầm giọng hỏi: “Ngươi biết ngươi phạm vào tối kỵ gì không?”

Vệ Mang dù chưa từng ở Vệ phủ động thủ giết người, nhưng những thủ hạ bên cạnh Vệ Thiên đã sớm nghe nói phong cách hành của Vệ Mang sự, nghe đồn hắn cười càng xán lạn, kết cục của kẻ trong tay hắn càng thảm bại. Thủ vệ kia thấy Vệ Mang ý cười tràn đầy, ánh mắt lại hung tàn như mãnh thú, hắn sợ tới mức không biết như thế nào cho phải. Muốn lui về phía sau lại phát hiện chính mình gân chân đã đứt, hắn không động đậy được, đành phải liên tục nhận sai xin tha.

Vệ Mang cười hai tiếng thấp giọng nói: “Người muốn giết Vệ Thanh Ca ở trong phủ quá nhiều, lại không có lá gan đi làm, biết vì cái gì không? Bởi vì phàm là ta nghe được tiếng gió, trước khi bọn họ động thủ đã đầu mình hai nơi.”

Thủ vệ kia sắc mặt đại biến, há miệng thở dốc đang muốn hô to cứu mạng, bỗng nhiên Vệ Mang từ ống tay áo lấy ra một viên thuốc màu đỏ thắm, bóp miệng thủ vệ nhét vào, chỉ một lát thủ vệ rốt cuộc không la hét được nữa. Từ từ, thủ vệ chỉ cảm thấy cả người đau đớn khó nhịn như bị rắn rết độc cắn, dù gân mạch tay chân bị chặt đứt vẫn lăn lộn trên mặt đất vì đau đớn, Vệ Mang nhìn đầy đất máu tươi, thu hồi tươi cười âm trầm nói: “Thanh Ca ở trên đời khổ như vậy, vì sao các ngươi không buông tha muội ấy. Ngay cả cha cũng buộc ta làm tổn thương muội ấy, ta không thể vi phạm mệnh lệnh của cha, lại không đại biểu muốn trơ mắt nhìn các ngươi muốn nàng chết. Từ nay về sau, trên đời này chỉ có một mình ta có thể làm tổn thương muội ấy thôi……”

Thủ vệ nhìn Vệ Mang tự sự, dần dần rốt cuộc không nghe được bất luận cái gì nữa.

Vệ Mang duỗi tay vào mũi hắn xem xét, thấy hoàn toàn ngừng thở liền lạnh lùng cười vài tiếng, đi về phía cổng tre.

Lúc này Vệ Thanh Liên ở phòng chất củi còn không biết, có một số việc đã đi ngược lại phán đoán của mình.

Nhiễm Cơ cho Vệ Thanh Ca ở Biệt Thiên Phủ chữa thương đều không phải là chỉ là băn khoăn đến danh dự nữ tử Vệ Thanh Ca mà còn suy xét đến vị trí của Biệt Thiên Phủ, Biệt Thiên Phủ cách Vệ phủ không xa, con đường thông hướng phủ đệ trống trải, Thượng Tuyết ra cửa gọi xe ngựa tới, không đến một lát liền tới phủ đệ.

Nhiễm Chiếu cẩn thận đặt Vệ Thanh Ca trên giường, Nhiễm Chiếu nhìn Vệ Thanh Ca hôn mê bất tỉnh, đang muốn cởi bỏ quần áo nàng xem xét thương thế, làm như nghĩ đến cái gì, lệnh Thượng Tuyết tiến đến rút quần áo nàng đi, hắn cùng Nhiễm Cơ ở ngoài cửa chờ đợi.

Trong khoảnh khắc cửa đóng lại, Nhiễm Cơ lặng lẽ thở dài, Nhiễm Chiếu quay đầu lại nhìn về phía hắn nói: “Đại ca vì sao thở dài.”

Nhiễm Cơ nói: “Vừa rồi Vệ Thanh Ca nói đệ gặp qua cô ấy hai lần, toàn nói lạnh nhạt với cô ấy, nhưng thời khắc mấu chốt cô ấy lại chắn kiếm cho đệ.”

Nhớ lại, con ngươi Nhiễm Chiếu hơi hơi có chút sáng rọi khác thường, hắn nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, cô ấy thế mà lại chắn kiếm cho đệ. Thật là ngốc, kiếm kia căn bản không đả thương được đệ. Nói như vậy, cô ấy cùng Thanh Liên có vài phần giống nhau.”

Nhiễm Cơ ghé mắt nhìn về phía Nhiễm Chiếu, Vệ Thanh Liên ở trong lòng Nhiễm Chiếu cũng khác với những nữ tử khác, hắn lắc lắc đầu nói: “Nàng cùng Thanh Liên không giống nhau, Thanh Liên cứu ta, tiền đề là ở ta không có bất bình gì với cô ấy, mà Thanh Ca lại biết rõ đệ chán ghét cô ấy, cô ấy lại cố tình muốn đệ tồn tại.”

Nhiễm Cơ rất ít khi ca ngợi nữ tử, hiện giờ nghe hắn nói tốt về Vệ Thanh Ca, thậm chí vượt qua Vệ Thanh Liên , Nhiễm Chiếu có chút ngập ngừng hỏi: “Ở đại ca cảm nhận, Vệ Thanh Ca cùng Vệ Thanh Liên ai tốt hơn?”

Câu hỏi làm Nhiễm Cơ bật cười, hắn không đáp hỏi ngược lại: “Đệ cho rằng ai tốt?”

Bị Nhiễm Cơ hỏi, Nhiễm Chiếu có chút ngây ngẩn, trước khi Vệ Thanh Ca chắn kiếm cho hắn, Vệ Thanh Liên tất nhiên là cái gì cũng tốt. Nhưng sau khi Vệ Thanh Ca chắn kiếm, giống như Vệ Thanh Ca cũng không có làm hắn chán ghét như vậy.

“Nhị điện hạ, tiểu thư quần áo đã cởi xong, ngài nhanh xem xét cho tiểu thư đi, nô tỳ sợ tiểu thư không được……” Thượng Tuyết bỗng nhiên mở cửa ra, vành mắt hơi hơi phiếm hồng.

“Nói bậy gì đó, có ta ở đây, cô ấy sẽ không có bất luận có sơ xuất gì.” Nhiễm Chiếu nổi giận nói.

Thượng Tuyết chỉ chỉ Vệ Thanh Ca nằm trên giường, nức nở nói: “Nô tỳ không dò được hơi thở của tiểu thư.”

Nhiễm Chiếu trong lòng cả kinh, Vệ Thanh Ca vì hắn chịu thương, lại là nghĩa nữ Vệ Thiên yêu thương, nếu vì hắn mà chết thì tất sẽ mang đến một ít phiền toái, hiện giờ long thể Thánh Thượng có bệnh đã lâu, trong triều bề ngoài an ổn thái bình, trên thực tế lại là chia năm xẻ bảy. Vệ Thiên ở trong triều chấp chưởng quyền to, nếu mất ái nữ thương tâm…… Nghĩ đến đây Nhiễm Chiếu nhíu mày vài phần, mang theo chút áy náy nhìn Nhiễm Cơ, hắn sơ xuất có khả năng cấp lão đại phiền toái không nhỏ.

Việc mà Nhiễm Chiếu đoán thì Nhiễm Cơ tự nhiên cũng có thể đoán được, hắn đi lên vỗ vỗ vai Nhiễm Chiếu nói: “Trước tiên nhìn thương thế của Thanh Ca đã.”

Nhiễm Chiếu vâng một tiếng, theo Thượng Tuyết cùng đi vào phòng, Vệ Thanh Ca nhắm mắt ghé vào giường, vì bị thương ở phần lưng, Thượng Tuyết vô pháp che chăn lại toàn thân, Nhiễm Cơ tùy theo tiến vào sau khi nhìn thấy da thịt tuyết trắng của Vệ Thanh Ca, lập tức xoay người lại lui ra ngoài.

Nhiễm Chiếu nghe thấy tiếng đóng cửa, nhìn thoáng qua Thượng Tuyết nói: “Ngươi cũng ra ngoài.”

Thượng Tuyết nghĩ đến bộ dáng Vệ Thanh Ca nghiến răng nghiến lợi ban nãy, làm như không yên tâm để một mình Vệ Thanh Ca lại, mở miệng nói: “Nô tỳ ở bên cạnh phụ giúp một tay cũng được.”

Nhiễm Chiếu nhìn Thượng Tuyết đầy vẻ phòng bị chính mình, tự biết trước đây đối xử với Vệ Thanh Ca xác thật có chút quá đáng, cho nên giải thích nói: “Ta xem bệnh cho người khác không muốn bị quấy rầy, kể cả là phụ hoàng cũng không ngoại lệ.”

Thượng Tuyết nghe lời này của Nhiễm Chiếu, lại thấy hắn lo lắng nhìn thương thế của Vệ Thanh Ca, lúc này mới an tâm lui đi ra ngoài. Nhiễm Cơ đã sớm dự đoán được Thượng Tuyết sẽ bị đuổi ra, nhìn Thượng Tuyết ủ rũ cụp đuôi ngồi xổm ở cửa liền cảm thấy buồn cười, hắn sai người hầu pha trà, nhìn Thượng Tuyết nói: “Tới nếm thử trà đi.”

Hiện giờ Vệ Thanh Ca chưa biết sinh tử, nàng đâu có tâm tình uống trà, huống chi là trà của Thái Tử điện hạ, nàng cũng không dám tùy ý uống, tuy rằng chưa từng học qua lễ nghi quy củ, nàng vẫn hiểu chính mình là người hầu, không có tư cách cùng Thái Tử uống trà.

Bạn đang đọc Phượng Hoàng Vu Phi (Mộc Tử Linh) của Mộc Tử Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienthanh188
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.