Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mỹ nhân tâm kế

Phiên bản Dịch · 1517 chữ

Vệ Thanh Ca hạ giọng nói: “Thái Tử làm việc kín kẽ, nếu thật sự nghi ngờ ta thì sẽ không tăng cường thăm dò ngươi”.

“Vậy ý của tiểu thư là?” Thượng Tuyết nghi hoặc nói.

“Sợ là Thái Tử xác thật nghi hoặc, lại chưa từng hoài nghi đến ta, trong lòng lại không thể khẳng định đến tột cùng là ai mà làm.” Vệ Thanh Ca trầm tư nói.

“Chúng ta hiện tại nên làm như thế nào?” Thượng Tuyết hết đường xoay xở, vẻ mặt đưa đám.

Vệ Thanh Ca cười nói: “Cha tự nhiên có thể sai ta đi ám sát Thái Tử, tất sẽ có cách vẹn toàn. Ngày mai là ngày tuyển tú, ta lại trọng thương, khẳng định là không thể đi. Chờ Thái Tử cùng nhị điện hạ rời phủ, ngươi báo việc này cho cha ta, ông sẽ tự có an bài.”

Thượng Tuyết sáng mắt lên, như thế nào lại quên còn có lão gia hậu thuẫn phía sau bọn họ. Cô tức khắc lại nở nụ cười, Vệ Thanh Ca nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Thượng Tuyết tuy là có chút bản lĩnh, tâm tư quá nông cạn, ngày sau cô ấy phải cố gắng rất nhiều vì việc này.

Cả đêm Vệ Thanh Ca không ngủ yên vì vết thươngở phần lưng, nàng thoáng vừa động liền chạm tới toàn bộ miệng vết thương. Thượng Tuyết thấy Vệ Thanh Ca đau đớn vô cùng, lấy ra thuốc mỡ của chính mình nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương một lần. Kỳ thật đau xót vẫn chưa giảm, nhưng thấy Thượng Tuyết cau mày, con ngươi hiện lên thương xót, nàng cắn răng nhịn. Chỉ trong lúc lơ đãng thấy trên cổ Thượng Tuyết có vết hằn đỏ, con ngươi của nàng xạm lại, ra vẻ lơ đãng hỏi: “Vệ Mang tìm ngươi phiền toái?”

Tay Thượng Tuyết hơi hơi ngừng một chút, thực mau liền trả lời: “Hắn là theo quy củ mà làm việc.”

Vệ Thanh Ca như thế nào lại không biết Vệ Mang làm gì Thượng Tuyết, nàng than khẽ: “Ngươi có trách ta hay không?”

Thượng Tuyết cẩn thu cất thuốc mỡ đi, cúi người nhìn Vệ Thanh Ca nói: “Việc đi theo người là do ta tự chọn, không có lý do gì oán trách người, chỉ hi vọng tiểu thư lần sau làm gì có thể thông báo trước cho ta một tiếng, như vậy ta cũng chuẩn bị tốt.”

Vệ Thanh Ca mấp máy môi khô khốc, tựa hồ muốn nói chút lời, nhưng sau cùng lại không nói gì nữa. Thượng Tuyết đứng dậy rót trà cho Vệ Thanh Ca, cẩn thận bón cho nàng, thở dài nói: “Kỳ thật người hiểu rõ hơn so với ta, lúc chúng ta lựa chọn lẫn nhau, liền có cùng mục tiêu, cùng địch nhân. Nếu giữa hai ta xuất hiện bất đồng, chúng ta sao có thể thắng được người khác.”

Vệ Thanh Ca chật vật nhìn Thượng Tuyết, thấy sự chân thành trong mắt cô ấy, nàng đã lâu lắm không cố gắng tin tưởng một người, nàng đã từng tín nhiệm Vệ Mang, nhưng Vệ Mang hiện giờ lại lần lượt làm thương tổn nàng. Nàng không biết hiện giờ còn có thể tin ai, nếu không phải Vệ Thiên muốn an bài một thị nữ ở bên người nàng, nàng càng nguyện ý đơn độc hành sự, chẳng sợ một chút khó khăn cũng tốt hơn đối mặt với lòng người khó dò.

Vệ Thanh Ca nhìn chăm chú Thượng Tuyết, Thượng Tuyết thấy nàng tuy khẽ mỉm cười lại không có một tia tin tưởng chính mình, cô cúi đầu tự giễu cười nói: “Ta cũng thật quá ngốc, nếu là người nói cho ta nghe lời này, ta cũng sẽ không tin tưởng huống chi là người.”

Thượng Tuyết lấy một bộ quần áo mỏng nhẹ nhàng khoác lên lưng Vệ Thanh Ca, sau đó thổi đuốc đèn rồi mới đi ra ngoài. Trong lúc cửa đóng lại, giọng nói nhàn nhạt của Vệ Thanh Ca từ trong giường vọng ra: “Mùa xuân ở Nhạn Thành thật đẹp, nếu một ngày thương thế lành có thể tự do, ta mang ngươi đi chơi được không?”

Tay Thượng Tuyết nắm lấy cạnh cửa có chút run rẩy, khi cô còn chưa cùng Vệ Thanh Ca gặp mặt liền biết Vệ Thanh Ca tính tình lãnh đạm, nếu không phải người mà cô ấy cố ý muốn tiếp cận, vô luận ngươi vì nàng làm nhiều hay ít chuyện thì Vệ Thanh Ca đều sẽ không xem ở trong mắt, nhưng hôm nay tiểu thư đã hai lần nói muốn mang chính mình đi ra ngoài. Thượng Tuyết gật gật đầu, ở cửa trả lời: “Tiểu thư, Thượng Tuyết nguyện khuynh tẫn toàn lực giúp ngài có được trái tim nhị điện hạ.”

Trong nháy mắt Thượng Tuyết đóng cửa lại kia, Vệ Thanh Ca nhìn căn phòng tối mịt, bên ngoài có tiếng chim hót ve kêu, cách đó không xa có suối nước róc rách lưu động, cái chăn tơ lụa mềm mại trơn trượt ở trên người nàng, toàn bộ chuyện này đều là nàng từ nhỏ cũng không dám nghĩ, nhưng hiện tại nàng đều có được, lại không tìm lại được khoảng thời gian hạnh phúc của tuổi thơ, nàng nhắm chặt lại con ngươi, hít một hơi thật sâu, quá khứ dù tốt đến mấy, nhưng nàng đã không trở về được.

Khi mở mắt ra, thấy bên giường có một bóng đen đứng, dáng người cao thẳng, vấn tóc cao quan, chỉ nhìn thân hình một cái liền biết người đến là ai, nàng bình phục cảm xúc, lạnh lùng xa cách nói: “Ngươi tới làm cái gì, xem ta thương có nặng hay không sao?”

Vệ Mang cũng không để ý miệng lưỡi nàng lạnh như băng sương, xốc quần áo trên người nàng ra để nhìn miệng vết thương, tuy đã bôi thuốc, nhưng vẫn có máu tươi tràn ra bên ngoài, hắn nhíu nhíu mày, chẳng phải Nhiễm Chiếu đã bôi thuốc rồi, sao còn nghiêm trọng như vậy?

Hắn đang muốn mở miệng hỏi, thấy thái độ nàng chán ghét đến cực điểm mình đụng chạm liền hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: “Ngươi cho rằng ta muốn đến nhìn ngươi sao, là cha sai ta đến xem ngươi thương thế như thế nào.”

Vệ Thanh Ca nghe lời này, cười khẽ hai tiếng: “Làm phiền ngươi nói cho cha, ta sẽ tự xử lý tốt.”

Vệ Mang khoác loại quần áo trên lưng nàng, trào phúng nói: “Thương thành như vậy lại sao có thể tiến cung tuyển tú, không hoàn thành được nhiệm vụ cha giao, ngươi chỉ có một con đường chết.”

“Ngươi từng yêu một người sao?” Vệ Thanh Ca đột nhiên hỏi.

Vệ Mang đứng lên đi đến cửa sổ gỗ ô vuông, nhìn về bóng đêm phía ngoài cửa sổ từ từ nói: “Chưa bao giờ từng yêu.”

“Cho nên ngươi không hiểu, ngươi muốn đối phương thích ngươi, không chỉ dựa vào sắc đẹp, còn muốn dựa tâm kế. Ta vì Nhiễm Chiếu bị thương, Nhiễm Chiếu cùng Nhiễm Cơ lại cùng nhìn thấy thủ vệ hạ độc thủ với ta, bằng tâm tư của bọn họ không khó đoán ra đây là bị Vệ Thanh Liên sai khiến. Cho dù ta nằm ở chỗ này ra không ra khỏi cửa được, Vệ Thanh Liên tất nhiên cũng không được nhập cung tuyển tú. Thắng thua chưa phân, còn lâu ta mới tử lộ.” Vệ Thanh Ca chậm rãi nói ra chuyện hôm nay, khi nàng chặn lại một kiếm thay Nhiễm Chiếu, đã nhìn thấu kết cục. Ván cờ này nàng cùng Vệ Thanh Liên đều thua, một khi đã như vậy, Vệ Thiên không có cớ trừng phạt nàng. Nàng thắng được Nhiễm Chiếu cùng Nhiễm Cơ hảo cảm, mà Vệ Thanh Liên lại mất đi khen ngợi của hai người bọn họ. Nói như thế tới, nàng cũng coi như thắng hồi ván.

“Ngươi thắng Thanh Liên một quân, nó sẽ không dễ dàng buông tha ngươi.” Vệ Mang dõng dạc nói.

“Tỷ ấy không bao giờ có cơ hội này.” Vệ Thanh Ca cười nhạt, nếu không phải nàng vì tiếp cận Nhiễm Chiếu cố ý bị thương, Vệ Thanh Liên còn lâu mới đả thương đến nàng, nàng bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại mở miệng nói: “Cha làm việc từ trước đến nay chú ý công chính, hy vọng ngươi đừng âm thầm nhúng tay mới tốt.”

Sắc mặt Vệ Mang lại trở nên âm trầm, tay giấu ở trong tay áo nắm chặt lại, hắn ở trong lòng Vệ Thanh Ca đã thành cái dạng này, nếu muốn giúp Vệ Thanh Liên , hắn đã sớm hiện tại bổ một đao vào ngực nàng, sao có thể còn đứng đây nghe nàng nói những lời khó nghe chứ.

Bạn đang đọc Phượng Hoàng Vu Phi (Mộc Tử Linh) của Mộc Tử Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienthanh188
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.