Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mỹ nhân tâm kế

Phiên bản Dịch · 1715 chữ

“Nếu ngươi đã đến rồi, còn có một chuyện muốn nói cho ngươi, Thái Tử đã hoài nghi ta, hắn nhớ kỹ con ngươi của ta đêm đó.” Vệ Thanh Ca cười lạnh hai tiếng, lại nói: “Nếu không phải Vệ Thanh Liên chặn kiếm của ta, chỉ sợ giờ phút này ta đã giết Thái Tử, ngươi nói đúng không?” Vệ Thanh Ca nhớ tới đêm đó hắn dùng đá bức nàng xuất kiếm, con ngươi trở nên ảm đạm nói tiếp: “Thật sự không nghĩ tới, người đầu tiên bức ta giết người lại là đại ca tự tay dạy ta luyện kiếm”.

Nếu không phải hắn ra tay bức bách, nàng nhất định sẽ không xuống tay xuất kiếm, ngộ nhỡ Vệ Thanh Liên ở trong bóng tối nhìn ra nàng nửa phần do dự, trở về nói cho cha tất sẽ không tránh được bị xử phạt, khi đó nàng mới dùng thuốc, sao có thể chịu thêm vết thương róc da rách thịt. Hắn bỗng quay đầu nhìn Vệ Thanh Ca, thấy con ngươi nàng tràn đầy lạnh nhạt, đành phải đi ra cửa.

Vệ Thanh Ca nghe thấy lá cây ào ào rung động ngoài cửa sổ, biết hắn dùng khinh công rời đi. Nàng chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, nằm như thế nào cũng không ngủ được, khi sắc trời dần sáng, nàng mới dần dần ngủ.

Khi Thượng Tuyết bưng nước tiến vào giúp Vệ Thanh Ca rửa mặt chải đầu mới phát hiện nàng ngủ thật sâu, suy nghĩ một lát lại nhẹ nhàng đóng cửa. Nhớ rõ trước đây có hỏi thăm sở thích của Vệ Thanh Ca là ăn mứt mận. Đồ ngọt này cô biết làm, chỉ là thời gian không kịp, hiện giờ nàng lại bị thương, hẳn là muốn ăn mứt mận này. Cô nhấp miệng cười cười, ra phủ đi về hướng chợ.

Biệt Thiên Phủ cách chợ không xa, chỉ cần đi bộ về phía đông dọc theo con đường rộng rãi đến cuối đường rồi rẽ phải. Con đường dẫn vào chợ có những cây đào cổ thụ trồng lâu năm, lúc này những cây đào cổ thụ đang nở những bông đào dịu dàng, vì Thượng Tuyết lâu chưa ra cửa một mình, bất giác gian nhìn say mê, khi đến ngã rẽ bên phải bỗng nhiên phát giác phía sau có người theo dõi. Nàng lặng lẽ đem túi tiền trong tay rơi xuống đất, ra vẻ xoay người lại nhặt, trong nháy mắt kia thấy rõ người theo dõi nàng là người hầu Biệt Thiên Phủ.

Thượng Tuyết ngẫm nghĩ một chút liền hiểu, chắc chắn hôm qua Thái Tử Nhiễm Cơ đem việc thích khách đêm đó nói cho nhị điện hạ Nhiễm Chiếu, Nhiễm Chiếu phái người theo dõi chính mình là muốn thử một chút. Cứ thế, nàng nhặt túi tiền lên, giả vờ như không nhìn thấy người theo dõi mà tiếp tục đi tới hướng chợ. Thực mau nàng mua mứt mận, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ. Bỗng nhiên có người ngăn cản đường đi của nàng, người nọ cường tráng, khi nhìn về phía nàng thì ánh mắt sáng rực, hắn đứng ở trước Thượng Tuyết nhìn mứt hoa quả trong tay nàng, cười vài tiếng đê tiện, ghé sát vào tai nàng nói: “Cô nương, đi theo đại gia ta, muốn bao nhiêu mứt hoa quả đều được nhé?”

Thượng Tuyết ở Vệ phủ đã lâu, chưa từng gặp du côn vô lại như vậy, nàng đang muốn ra tay chế phục hắn trên mặt đất, chợt nhớ tới cách đó không xa còn có người đi theo nàng, nếu giờ phút này tùy tiện ra tay tất nhiên không phải cử chỉ sáng suốt. Nàng chỉ hơi hơi tránh đi tay tráng hán kia, vẻ mặt không vui.

Tráng hán kia tà tà cười ha hả, một tay ôm Thượng Tuyết vào trong ngực nói: “Ngươi là nữ nhi nhà ai, ta đi cầu thân thu ngươi làm tiểu thiếp nhé.”

Trong chợ có người thấy tráng hán, toàn đi đường vòng tránh rất xa, Thượng Tuyết giãy giụa mấy cái ở trong lòng ngực tráng hán vẫn không thoát, nàng căm tức nhìn tráng hán nói: “Ngươi buông ta ra.”

Phía sau tráng hán còn mấy tùy tùng đi theo, nghe Thượng Tuyết nói muốn tráng hán buông ra đều trầm thấp cười. Có mấy khách qua đường thương xót Thượng Tuyết, muốn tiến lên hỗ trợ, lại nghe bên cạnh có người nói: “Đây là đại công tử Chúc gia, mọi người vẫn là bớt lo chuyện bao đồng đi.”

Thượng Tuyết cũng không lạ gì Chúc gia, thường qua lại với lão gia, nàng có chút lo lắng, nếu lúc này thật bị người khinh bạc, chỉ bằng Chúc gia quyền cao vị trọng, nàng cũng chẳng làm gì được Chúc gia. Nàng mang theo vài phần khẩn cầu nhìn về phía tráng hán nói: “Chúc gia ngài thân phận cao quý, ta chỉ là một thị nữ nhà quan, mong……”

Tráng hán kia chưa để Thượng Tuyết nói xong liền muốn hôn môi nàng. Tuy võ công nàng không bằng Vệ Thanh Ca, nhưng cũng không phải hạng người hời hợt, nàng chỉ cần một chiêu là có thể lấy mệnh của tráng hán, nhưng giờ chỉ dám dùng hết sức lực đẩy tráng hán ra. Thượng Tuyết chưa bao giờ nghĩ tới ra cửa mua mứt mận sẽ gặp phải chuyện này, nước mắt từng giọt rơi xuống, tráng hán kia thấy Thượng Tuyết khóc thút thít cực kỳ không kiên nhẫn, tay liền phiến hai cái tát vào mặt nàng, mặt Thượng Tuyết trong khoảnh khắc sưng lên.

Trên mặt cô đau như lửa đốt, muốn giết người này nhưng không được, chỉ có thể bị ức hiếp và xử lý.

Vào lúc này, Thượng Tuyết đột nhiên hiểu ra tình huống của Vệ Thanh Ca

Bước vào nhà họ Vệ, giống như Vệ Thanh Ca, cô ấy không lo cơm ăn áo mặc, lại có tài trí cao siêu, nhưng thực tế là chim trong lồng, không có lệnh của chủ nhân, họ buộc phải tiến về phía trước ngay cả trước mặt họ là cầm thú.

Chưa kể bị bắt nạt.

Chỉ là bắt nạt thôi.

Nhưng sao ... nước mắt cứ rơi?

Cô muốn không khóc nhưng nước mắt càng chảy nhiều hơn.

“Hahahaha ..." Tráng hán cười điên cuồng, hắn luôn thích nhìn hy vọng của mọi người tan vỡ một chút, và nhìn Thượng Tuyết kháng cự và trở nên thỏa hiệp. Hắn lại muốn cưỡng hôn nàng tiếp, phía sau bỗng nhiên có một bóng người nhanh như tia chớp túm hắn lại, hắn còn không thấy rõ người tới, liền bị đối phương một chân gạt ngã trên mặt đất. Tráng hán kia đang muốn mở miệng tức giận mắng, nhưng thấy nam tử phía sau đối phương liền ngậm miệng lại, thầm nghĩ sao Thái Tử lại ở chỗ này.

Thượng Tuyết ngẩng đầu nhìn Thái Tử, thực mau lại dời ánh mắt đi. Mứt mận đã rơi đầy đất, nàng còn muốn đi mua một ít cho tiểu thư ăn. Nàng nắm chặt túi tiền, đi đến cửa hang mứt hoa quả.

Mới đi được vài bước, nàng liền bị người đè lại bả vai. Nàng quay đầu lại nhìn Thái Tử, nức nở nói: “Ngài còn muốn nô tỳ đứng ở chỗ này bị người chỉ trỏ chê cười thêm sao.” Người của Thái Tử vẫn luôn đi theo phía sau nàng, chậm chạp không ra tay chính là vì thử rốt cuộc nàng có năng lực thế nào, nàng rưng rưng hai tròng mắt nhìn về phía Nhiễm Cơ nói: “Nếu ngài nhìn đủ rồi, xin cho nô tỳ trở về chiếu cố tiểu thư.”

Ban đầu Nhiễm Cơ chỉ thử Thượng Tuyết một phen, vẫn không nghĩ đến sẽ phát sinh việc này. Mà khi hắn phát hiện nàng bị người khinh bạc đã là cách quá xa, tới khi nàng đã bị người ức hiếp. Hắn khẽ xin lỗi nói: “Ta không cố ý.”

Hốc mắt Thượng Tuyết đã đỏ thấu, chỉ lặng lẽ đi hướng phía trước, gói mứt hoa quả vào long rồi chậm rãi trở về hướng Biệt Thiên Phủ.

Nhiễm Cơ nhìn bóng dáng Thượng Tuyết một mình rời đi, dặn dò người phía sau: “Đi theo đi, đừng để lại xảy ra chuyện.”

Người phía sau lãnh mệnh liền đi theo, ánh mắt Nhiễm Cơ hơi phức tạp nhìn phương hướng Thượng Tuyết rời đi, khi Thượng Tuyết biến mất ở trong tầm mắt hắn, mới nhìn Chúc thiếu gia ngồi dưới đất.

“Chúc Thường Sinh , Chúc đại nhân có nói với ngươi hay không, người nào mà Thái Tử đương triều không thích nhất?” Nhiễm Cơ vẻ mặt ôn hòa nhìn Chúc Thường Sinh , thanh âm lại lạnh như hàn băng.

Chúc Thường Sinh lắc lắc đầu tỏ vẻ không biết, Nhiễm Cơ tựa hồ cũng không ngoài ý muốn, hắn đỡ Chúc Thường Sinh lên khỏi mặt đất, cười nói: “Biết luật mà phạm pháp, cường đoạt dân nữ, ỷ mạnh hiếp yếu, bắt nạt kẻ yếu…… Tất cả ta đều ghét thì ngươi có đủ.”

Chúc Thường Sinh nhìn Nhiễm Cơ tràn đầy ý cười, bỗng nhiên không thốt nên lời, người hầu phía sau đi theo hắn chưa từng gặp qua Thái Tử điện hạ, thấy thiếu gia nhà mình bị người ngoài khi dễ, cả đám rục rịch xoa tay hầm hè muốn tiến lên giáo huấn người tới. Chúc Thường Sinh hét lớn một tiếng lui ra, đầy mặt tươi cười nói: “Ta nhất định sửa đổi tử tế, mong ngài tin tưởng ta.”

Nhiễm Cơ than nhẹ một tiếng, có chút bất đắc dĩ nói: “Ngươi có biết chủ tử của người ngươi vừa khi dễ là ai không?”

Vẻ mặt Chúc Thường Sinh mờ mịt mê hoặc, chỉ biết vừa rồi nàng kia diện mạo xinh đẹp, cũng không biết là thị nữ nhà ai.

Nhiễm Cơ cười cười, vân đạm phong khinh nói: “Nghe nói qua Vệ Thanh Ca chưa?”

Bạn đang đọc Phượng Hoàng Vu Phi (Mộc Tử Linh) của Mộc Tử Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienthanh188
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.