Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mỹ nhân tâm kế

Phiên bản Dịch · 1538 chữ

Sắc mặt Chúc Thường Sinh có chút tái nhợt, hắn đã sớm nghe danh Vệ Thanh Ca, nghe nói nữ tử này tuy không phải con đẻ của Vệ Thiên, nhưng Vệ Thiên lại sủng ái nàng như con gái. Nếu động vào người của nàng…… Hắn lấy lòng cười nói: “Ta không biết cô ấy là người của Vệ Thanh Ca, nếu biết tất sẽ không lỗ mãng như vậy.”

Nhiễm Cơ nhăn nhó mặt, than một tiếng: “Hiện giờ ngươi nói với ta cũng vô dụng, nếu ngươi muốn gỡ bỏ phiền toái thì tự mình tới cửa bái phỏng thì hơn.”

Chúc Thường Sinh tuy rằng háo sắc, hành sự đê tiện nhưng vẫn phân biệt được nặng nhẹ, nếu làm Vệ Thanh Ca không thoải mái, Vệ Thiên tất sẽ khiến gia phụ không thoải mái, hắn làm gì còn ngày lành tiêu dao tự tại.

Nhiễm Cơ thấy Chúc Thường Sinh đã lắng nghe ý kiến của mình liền cười xoay người rời đi. Người phía sau nhìn Nhiễm Cơ rời đi cũng đi theo. Người nọ ở bên cạnh Nhiễm Cơ nói: “Chủ tử, tiểu thư Thanh Ca chắn kiếm thay nhị điện hạ, Chúc Thường Sinh kia cả ngày làm xằng làm bậy, lại không dễ tra xét, sao không thừa dịp việc lần này trị tội hắn, thứ nhất giúp Thanh Ca tiểu thư hết giận, thứ hai có thể áp dã tâm của nhóm thần tử kia, nếu không thật sự coi chúng ta đều dễ bị bắt nạt.”

Nhiễm Cơ cười trả lời: “Nếu ngươi đã biết nhóm người kia khó đối phó thì ta làm sao dễ dàng ra tay chứ.”

Người nọ lại nói: “Ý chủ nhân là sao?”

Nhiễm Cơ nhẹ giọng nói: “Ta không ra tay tự nhiên sẽ có người ra tay, còn tàn nhẫn hơn cả ta.”

Người nọ buồn bực không thôi: “Có thể lợi hại hơn chủ nhân sao?”

Nhiễm Cơ không phản hồi hắn, chỉ cười đi đến lầu Thiên Thủy.

Lầu hai của Thiên thủy lầu đã có người chờ đợi, chờ sau khi Nhiễm Cơ lên lầu, Nhiễm Chiếu buông trà trong tay hỏi: “Có khác thường gì không?”

Nhiễm Cơ hơi hơi lắc đầu, thở dài: “trong lòng Thượng Tuyết cô nương hận ta, cho rằng ta đi chế giễu.”

“Nói như thế, cô ta thật sự không có vấn đề gì sao?” Nhiễm Chiếu nghi vấn nói: “Nhưng Vệ Thanh Ca nhìn không đơn giản như vậy, hai chúng ta đều biết việc nàng lấy thân chắn kiếm cho đệ đối với Vệ Thiên mà nói trăm hại chứ không có lợi, hôm nay lại là ngày tuyển tú ……”

Nhắc tới tuyển tú, Nhiễm Cơ nở nụ cười. Hắn bưng chén trà chậm rãi nhấp một ngụm, chợt nhìn về phía Nhiễm Chiếu hỏi: “Đệ có ý trung nhân chưa?”

Nhiễm Chiếu nhướng mày, hỏi ngược lại: “Huynh thì sao?”

Nhiễm Cơ cười cười, lại không trả lời hắn, chỉ mở miệng nói: “Đi thôi, chúng ta còn phải về cung, nhìn xem những đại thần tuyển cho chúng ta những nữ tử mỹ lệ thế nào.”

Nhiễm Chiếu nhìn mắt Nhiễm Cơ, muốn nói lại thôi.

Nhiễm Cơ cười nói: “Nếu muốn ở lại cũng được, thương tích của Vệ Thanh Ca là vì đệ, đệ lại là đại phu, chiếu cố nàng cũng thích hợp.”

Nhiễm Chiếu hạ thấp giọng vài phần nói: “Ta chỉ không muốn cho người mượn cớ, nói ta là người vô tình vô nghĩa.”

Nhiễm Cơ lại nói: “Nếu Vệ Thanh Ca không phải thích khách thì nàng chính là người trọng tình trọng nghĩa, nàng có gì không tốt?”

Nhiễm Chiếu cười vài tiếng, lại hỏi Nhiễm Cơ: “Nếu Vệ Thanh Ca tốt đúng như huynh nói, vì sao huynh không thích nàng?”

Nhiễm Cơ sắc mặt hơi hơi cứng ngắc, cầm lấy chén trà uống một ngụm, lúc này mới nói: “Đại ca khác đệ, đại ca thay phụ hoàng xử lý giang sơn này không phải dễ dàng mà rút lui toàn thân, vị trí này của đại ca tới hôm nay mà nói không có chuyện thích hay không thích, chỉ có thích hợp hay không thích hợp thôi.”

Nhiễm Cơ bất đắc dĩ Nhiễm Chiếu như thế nào không hiểu, nếu Nhiễm Cơ thật sự muốn tuyển phi, cũng nhất định là con gái đại thần trong triều, thế lực gia tộc sau lưng có thể giúp hắn ổn định giang sơn. Đều nói là vương hầu tương tướng khiến người hâm mộ, lại không biết ngồi vị trí càng cao, càng không thể tự mình lựa chọn. Nghĩ đến đây, Nhiễm Chiếu bỗng nhiên đứng lên, nhìn về phía Nhiễm Cơ nói: “Tóm lại không thể cứ mãi như thế này, sự kiên nhẫn của những đại thần kia cũng sẽ mất hết.”

Đúng vậy, mấy năm nay những đại thần đó luôn hao hết tâm tư chọn lựa mỹ nữ các nơi trên cả nước vào cung tuyển tú, bề ngoài là vì cho hoàng tử bọn hắn chọn lựa phi tử, trên thực tế lại muốn xếp người của mình ở bên bọn họ, nữ sắc là một cây đao trên đầu, càng là phi tử đại thần chọn lựa, bọn họ càng không thể tiếp thu. Đã từng có thể nói là tuổi còn nhỏ để thoái nhượng, nhưng cớ này dùng mấy năm rồi, hiện giờ không thích hợp dùng nữa.

Nhiễm Cơ bị nhắc đến việc phiền lòng, đem chén trà bưng lên uống một hơi cạn sạch, sau đó đi ra cửa. Nhiễm Chiếu biết hắn phải về cung ứng phó những mỹ nhân mà các đại thần đưa tới liền nói: “Đại ca, đừng ép chính mình chấp nhận, nếu huynh không đưa ra lựa chọn, ngày sau nhất định sẽ có nhiều nữ tử hơn bị đưa đến bên cạnh huynh, có bắt đầu thì sẽ không có kết thúc.”

Nhiễm Cơ thân hình ngừng một chút, rồi lại thực mau rời khỏi cửa.

Nhiễm Chiếu hơi hơi thở dài, thấy lão đại lo lắng việc nước, phải vì Nam Lương mà chôn vùi cuộc đời của chính mình, hắn bỗng nhiên cảm thấy vô cùng may mắn chính mình không phải sinh ra đầu tiên. Vì vậy nên hắn mới có nhiều thời gian đi chu du ngắm cảnh đẹp trong thiên hạ, làm đại phu theo sở thích chính mình.

Không biết qua bao lâu, Nhiễm Chiếu nhìn ngoài cửa sổ thấy tà dương buông xuống, sau khi Nhiễm Cơ trở về cung thì tất sẽ không mau chóng quay lại, Biệt Thiên Phủ còn có Vệ Thanh Ca nằm trọng thương trên giường, hắn nên trở về nhìn xem.

Vì Nhiễm Cơ không ở trong Biệt Thiên Phủ nên người hầu rất ít ỏi, có vẻ khá quạnh quẽ, khi đi đến viện Vệ Thanh Ca ở tạm hắn lại nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng khóc nhẹ, còn có từng đợt ho khan. Hắn đang muốn đẩy cửa vào, bỗng nhiên ngừng bước chân, cẩn thận nghe.

“Ngươi khóc cái gì, ta chưa nói không làm chủ cho ngươi …… Khụ khụ, chờ ta tốt lên chút sẽ tự mình lấy lại công đạo cho ngươi.” thanh âm Vệ Thanh Ca truyền ra.

“Chúc gia quyền cao chức trọng, nô tỳ không cần tiểu thư làm chủ cho nô tỳ, nô tỳ chỉ cảm thấy ủy khuất, lại không tìm được ai tâm sự. Nô tỳ không có bằng hữu nào, chỉ có tiểu thư……” Thượng Tuyết nghẹn ngào không thôi khiến Nhiễm Chiếu hơi hơi nhíu nhíu mày.

“Quyền cao chức trọng thì sao, đây là thiên hạ của Nam Lương, ở đâu có vua thì có luật pháp và công lý ở đó.” Vệ Thanh Ca nói rõ ràng chắc nịch.

“Làm gì có vương pháp, ở Nam Lương quyền thế chính là vương pháp, nô tỳ không cần công đạo, nô tỳ muốn về nhà, cầu tiểu thư thả tự do cho nô tỳ……”

Không đợi Thượng Tuyết nói xong câu kế tiếp, Nhiễm Chiếu chợt đẩy cửa mà vào, thấy Thượng Tuyết quỳ gối bên giường Vệ Thanh Ca cúi đầu, hắn mở miệng nói: “Tiểu thư nhà ngươi đã nói lấy lại công đạo cho ngươi, sao ngươi còn luôn miệng phải về nhà. Nếu ngươi trở về nhà, tiểu thư nhà ngươi làm sao bây giờ, nàng vừa trở về Vệ phủ, đâu dễ tìm người nói chuyện như ngươi chứ?”

Tay Vệ Thanh Ca giấu ở dưới gối thêu hoa hơi hơi giật giật, Nhiễm Chiếu nói ngắn ngủn mấy câu lại làm trong lòng nàng giống như có cái gì xẹt qua, nếu thị nữ bên người mình không phải Thượng Tuyết, có lẽ nàng sẽ không nói nhiều với đối phương như vậy, nàng là một khối băng lạnh khó có thể ấm lên, chỉ có đối phương tới gần nàng, nàng mới có thể thoáng phản hổi một ít ấm áp với đối phương.

Vệ Thanh Ca nhẹ giọng nói: “Nếu ngươi về nhà, ta lại cô đơn.

Bạn đang đọc Phượng Hoàng Vu Phi (Mộc Tử Linh) của Mộc Tử Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienthanh188
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.