Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mỹ nhân tâm kế

Phiên bản Dịch · 2085 chữ

Nhiễm Chiếu băng xong vết thương lại ngồi bên cạnh nàng, tự tay lau nước mắt trên gò má nàng, cực kỳ ôn nhu nói: “Không cần để ý suy nghĩ của Tây Hà, tính tình muội ấy từ nhỏ là như thế, gặp được người có nhiều đồ hơn muội ấy cũng không vui, gặp người xinh đẹp hơn muội ấy cũng không vui, gặp người ưu tú hơn nàng ấy cũng không vui. Mấy thứ này ngươi đều có, nên muội ấy bất mãn với ngươi cũng là bình thường. Hiện giờ ngươi trở về Vệ gia, muội ấy bỗng nhiên muốn đối mặt ngươi, Vệ đại nhân lại sủng ái ngươi hơn, Vệ Tây Hà tự nhiên là chịu không nổi. Nàng khóc như vậy, chính là tưởng chọc tức ngươi một phen, nếu ngươi không bỏ qua được thì chẳng hóa ra đúng ý muội ấy rồi còn gì.”

Nhiễm Chiếu rất ít khi an ủi người khác, nhiều nhất là an ủi tứ muội, hiện giờ đối mặt Vệ Thanh Ca làm hắn có chút không biết làm sao cho phải, lại mở miệng nói: “Nếu thật cảm thấy khổ sở, nói ra sẽ tốt hơn, giấu ở trong lòng sẽ chỉ làm ngươi càng khổ sở.”

Vệ Thanh Ca nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Ta không khổ sở, ta chỉ có chút khó tiếp thu, ta muốn coi muội ấy như muội muội ruột mà yêu thương, ta đã từng làm rất nhiều thứ, nhưng căn bản không được. Khi ta còn chưa lên núi, ngẫu nhiên biết muội ấy thích xem cá bơi tung tăng trong ao, ta bồi muội ấy cùng xem, muội ấy lại đẩy ta xuống ao, từ lúc quê cũ lũ lụt trở đi ta liền thập phần sợ nước, suýt nữa chết đuối ở trong ao. Ở trên núi muội ấy từng tới gặp ta, ta vui vô cùng dẫn muội ấy xuống núi, nhưng bỗng nhiên nửa đêm muội ấy rời đi, bỏ rơi ta lưu tại núi sâu rừng già. Nơi đó có sói hoang, nếu không phải đại ca tìm được ta, ta đã sớm……” Vệ Thanh Ca bỗng nhiên không nói chuyện nữa, chỉ hít hít cái mũi, Nhiễm Chiếu cho rằng nàng lại khóc, đang muốn giúp nàng lau nước mắt, lại thấy nàng cười cười nhìn chính mình.

Nhiễm Chiếu sờ sờ mái tóc đen của nàng, ôn nhu nói: “Ta không biết Vệ Tây Hà lại đối đãi ngươi như thế, hôm nay cho muội ấy vào Biệt Thiên Phủ là ta không phải. Ngày sau muội ấy lại làm ngươi chịu ủy khuất, ngươi cứ tìm ta tới, nha đầu kia chỉ thích dỗ ngọt không thích bị mắng, ta sẽ làm chủ cho ngươi.”

Vệ Thanh Ca an an tĩnh tĩnh nhìn Nhiễm Chiếu, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Ngài đối xử với ai cũng tốt thế này sao?”

“Đùa sao, ta không phải như lão đại muốn chiếu cố thiên hạ, ta muốn đối tốt với ai là có lý do của ta.” Nhiễm Chiếu khẽ cười nói, nhìn nụ cười của hắn, Vệ Thanh Ca thầm cảm thấy hắn là người tốt, nàng không nên mang theo mục đích tiếp cận hắn, nhưng nàng lại có nỗi khổ bất đắc dĩ.

Nàng bỗng nhiên mở miệng nói: “Nếu ngươi không phải nhị điện hạ thì thật tốt.”

“Cái gì?” Nhiễm Chiếu nghi hoặc hỏi.

“Không có gì.” Vệ Thanh Ca ý thức được chính mình nói sai rồi, vội vàng giải thích nói: “Ở trong cung dám yêu dám hận tất là không rảnh tay làm việc, nếu ngài không phải hoàng tử, có lẽ có thể sống tiêu sái hơn một chút.”

Lời này của Vệ Thanh Ca khiến Nhiễm Chiếu không nhịn được mà nhìn thêm vài lần nữa, không thể phủ nhận nàng nói đích xác là ý tưởng trong lòng chính mình, nhưng ý tưởng này hắn chỉ có thể vĩnh viễn chôn ở trong lòng, hắn mở miệng cười nói: “Nào có chuyện gì đẹp cả đôi đàng, ta đã hưởng thụ vinh hoa phú quý, sao có thể sống tự do tự tại. Sinh ra ở nhà đế vương cũng không phải ta có thể lựa chọn, nếu ta vô pháp thay đổi hết thảy hiện tại, ta chỉ có thể tận lực tự mình sống tốt một chút. Ta nói như vậy, ngươi hiểu ý tứ của ta sao?”

Vệ Thanh Ca gật gật đầu, hắn muốn chính mình trải qua vui vẻ. Hắn cũng nhìn ra nàng hiện tại thân bất do kỷ, nàng vạch trần vết thương trên người chính mình cho hắn xem, tuy rằng là dựa vào hắn thương hại mới có thể làm hắn đến gần mình hơn, nhưng nàng không hối hận. Nh iễm Chiếu nói càng nhiều với nàng, nàng liền càng có thể hiểu biết con người Nhiễm Chiếu, điều này đối với nàng chỉ hữu dụng chứ không vô ích.

Nhiễm Chiếu thấy tâm tình Vệ Thanh Ca tốt hơn trước nhiều, liền mang theo chút thử hỏi: “Chuyện ở phòng chất củi ngày ấy, ngươi thấy thế nào?”

“Vệ gia có thể có huy hoàng hôm nay, tất là do cha nghiêm khắc quản giáo. Thủ vệ kia chỉ phụng mệnh hành sự, là Thanh Ca hành sự lỗ mãng mới làm thủ vệ ngộ nhận Thanh Ca muốn xông vào phòng chất củi, lại nói tiếp vẫn là Thanh Ca không phải, còn muốn liên lụy ngài chiếu cố Thanh Ca, thật là áy náy.” Vệ Thanh Ca vẻ mặt thành khẩn, nhìn về phía Nhiễm Chiếu là mang theo tràn đầy xin lỗi.

Nhiễm Chiếu thoáng thở phào nhẹ nhõm, ban đầu nét mặt buồn bã của Vệ Thanh Liên không thoát khỏi ánh mắt hắn, hiện giờ Vệ Thanh Ca đã tin tưởng Vệ Thanh Liên , muội ấy nếu biết sẽ không khổ sở như vậy nữa. Hắn nương theo lời nói của Vệ Thanh Ca mà khẳng định nói: “Thanh Liên tính tình ôn nhu lương thiện, chuyện đấu đá lục đục với nhau tất là muội ấy không làm. Ta nhìn ra được muội ấy thực để ý tình cảm tỷ muội các ngươi, chớ có vì chuyện này mà ảnh hưởng đến cảm tình giữa các ngươi. Ngươi ở Vệ gia tuy có Vệ đại nhân yêu thương, nhưng Vệ đại nhân dù sao cũng là nam nhân, sao có thể hiểu tâm sự của cô nương gia các ngươi, thân thiết với Thanh Liên, chuyện cô nương gia cũng có thể nói với muội ấy, nhiều bạn luôn là tốt.”

Nhiễm Chiếu tuy bề ngoài là hướng về Vệ Thanh Ca, trên thực tế lại thay mặt Vệ Thanh Liên nói chuyện, sao nàng lại không hiểu hàm nghĩa trong đó. Sớm hay muộn có một ngày nàng sẽ cho Nhiễm Chiếu thấy rõ ràng khuôn mặt thật của Vệ Thanh Liên sau lớp mặt nạ lương thiện kia. Nhưng hiện tại trong lòng nàng hiểu rõ, thời gian Nhiễm Chiếu cùng Vệ Thanh Liên ở chung đã lâu, vô luận nàng biện giải thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không tin nửa phần, cho nên mở miệng nói: “Ta đều hiểu.”

Nhiễm Chiếu cho rằng phải tốn một phen công phu mới có thể khuyên Vệ Thanh Ca tin tưởng Vệ Thanh Liên , không ngờ nói mấy câu nàng liền trở nên ngoan ngoãn. Nhìn bộ dáng Vệ Thanh Ca ôn nhu đáng yêu, ánh mắt hắn không tự chủ được dịu dàng hơn, nhẹ giọng nói: “Miệng vết thương này cần thêm thời gian mới có thể khỏi, ngươi đừng lộn xộn nữa, bằng không ta cũng không thể bảo đảm có thể để lại sẹo hay không.”

Trước đây Nhiễm Chiếu trị thương cho nàng xong sẽ lập tức đi, nhưng hiện tại hắn lại lưu lại bồi nàng nói chút râu ria, khóe miệng nàng hơi hơi mỉm cười, hừ hai tiếng nói: “Thương ở trên lưng ai có thể thấy chứ, chỉ sau khi bóc khăn voan mới biết, đến lúc đó ta đã làm vợ người ta rồi.”

Nhiễm Chiếu thấy bộ dáng trẻ con của nàng, không nhịn được mở miệng trêu đùa: “A, chẳng lẽ ngươi không biết trên đời này còn có hai chữ hưu thư sao. Vạn nhất phu quân của ngươi trong đêm động phòng hoa chúc thấy vết sẹo xấu xí của ngươi mà buồn bã, ngày hôm sau liền viết một phong hưu thư, chà chà!”

Vệ Thanh Ca mở to hai mắt trừng hắn nói: “Hắn đã là phu quân của ta, ta chính là phu nhân của hắn, vô luận hắn chán ghét ta đến đâu, ta cũng sẽ không cho phép hắn viết hưu thư, ta muốn cả đời ở bên hắn, bạch đầu giai lão, đời này không thay đổi.”

Ban đầu Nhiễm Chiếu chỉ thuận miệng nói, lại thấy nàng bỗng nhiên nghiêm túc lên, lắc lắc đầu nói: “Ngươi có thể cùng hắn đầu bạc, lại không thấy được bên người hắn có phải chỉ có mình ngươi hay không. Có lẽ ngươi chỉ là thiếp thì sao.”

Vệ Thanh Ca ngẩng mặt nhìn Nhiễm Chiếu nói: “Cha ta thương ta như vậy, tất sẽ không gả ta làm thiếp cho người ta, nếu người kia có tam thê tứ thiếp, ta thà chết không gả.”

Con ngươi Nhiễm Chiếu lóe một tia sáng, bạch đầu giai lão, cuộc đời này không thay đổi, cả đời chỉ cùng một người. Từ ngữ tốt đẹp như vậy vì sao lại từ trong miệng nàng nói ra, từ lúc dần quen biết nàng, nàng luôn lơ đãng khiến hắn cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ nàng không biết, nàng có thể đến gần mình như vậy là do Vệ Thiên ngầm đồng ý sao? Thân là nghĩa nữ Vệ Thiên cực kỳ yêu thương, nếu không có nửa điểm giá trị lợi dụng, làm sao lấy có thể ở Vệ gia hưởng thụ cẩm y ngọc thực. Nhưng nhìn vẻ mặt nàng cười hồn nhiên, đáy lòng hắn khẽ thở dài, đang muốn mở miệng nói gì đó, đã thấy Thượng Tuyết bưng hộp đồ ăn vào phòng, Thượng Tuyết thấy hắn vẫn ở trong phòng chưa rời đi, lộ ra vài phần kinh ngạc, dấu vết bàn tay trên gò má còn chưa tiêu sưng khiến ánh mắt hắn trầm vài phần.

“Mang đến cho ta đi.” Nhiễm Chiếu tiếp nhận hộp đồ ăn trong tay Thượng Tuyết, lại dặn dò nàng nói: “Đem thuốc mỡ hôm qua ta cho ngươi bôi một chút, mặt sẽ lành nhanh hơn.”

Vẻ mặt Thượng Tuyết thụ sủng nhược kinh, liên tục nói cảm tạ Nhiễm Chiếu. Khi rời khỏi nhà ở, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, thầm nghĩ Vệ Thanh Ca thật là có bản lĩnh, mới chỉ mấy ngày liền làm Nhiễm Chiếu càng quan tâm hơn.

Nhiễm Chiếu để chén canh trước mặt Vệ Thanh Ca, dùng thìa nhẹ nhàng quấy cho nguội bớt mới đưa đến bên miệng Vệ Thanh Ca. Vệ Thanh Ca nâng con ngươi nhìn hắn, thấy bộ dáng hắn có chút không tự nhiên, nghĩ đến thân phận cao quý như thế chắc chắn là chưa từng bón cơm cho người khác. Nàng hơi hơi mỉm cười với hắn: “Hôm nay ngài giúp Thanh Ca bón cơm, nếu một ngày kia ngài cũng cần một người bón cơm cho ngài, Thanh Ca nguyện ý giúp ngài.”

Khi Vệ Thanh Ca cười rộ lên, con ngươi như trăng rằm làm người yêu thích, bên khóe miệng hai cái lúm đồng tiền khiến Nhiễm Chiếu không tự chủ được liền nhìn nàng nhiều hơn. Vệ Thanh Ca vờ như không nhìn thấy hắn thất thần, cười tủm tỉm uống canh hắn đưa qua.

Một ngày này Nhiễm Chiếu tự trách mình là nguyên do làm vết thương Vệ Thanh Ca vỡ ra nên cả ngày bồi ở bên người Vệ Thanh Ca tự mình bưng trà đổ nước cho nàng, sợ Vệ Thanh Ca cảm thấy phiền muộn, thậm chí kể cả chuyện hắn lúc còn nhỏ cho nàng nghe. Vệ Thanh Ca hứng thú bừng bừng nghe chuyện xưa, lại thầm ghi nhớ những chuyện hắn từng trải qua, có lẽ tương có thể dùng đến.

Bạn đang đọc Phượng Hoàng Vu Phi (Mộc Tử Linh) của Mộc Tử Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienthanh188
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.