Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ấm Lòng

Phiên bản Dịch · 1683 chữ

Biệt Thiên Phủ dù không nhiều người hầu như Vệ gia, lại khiến Vệ Thanh Ca nhận được quan tâm thật sự. Nàng từng ở trên núi luyện võ bị thương, nhưng ngoài Vệ Mang trộm đưa thuốc cho nàng thì chẳng còn ai thật sự nguyện ý quan tâm nàng. Vệ Mang từng nói nàng lạnh như băng sương, bất luận kẻ nào đều không muốn tiếp cận nàng. Kỳ thật không ai biết, nàng chỉ không dám đến gần ai, sợ càng để ý càng dễ dàng mất đi. Nếu nàng chọn làm quân cờ của Vệ gia, nàng liền không thể có bằng hữu, không thể có thân nhân, không thể có người để ý. Nếu không những người nàng quan tâm đều sẽ trở thành đối tượng Vệ Thiên áp chế nàng.

Vệ Thanh Ca trong lòng khổ sở, lại chỉ có thể tự nuốt xuống bụng. Từng cho rằng Vệ Mang có thể hiểu nàng, nhưng từ khi nàng trở về Vệ phủ, nàng mới hiểu được, Vệ Mang từng đối tốt với nàng, chẳng qua là vì khiến nàng có thể bán mạng cho Vệ gia.

Nhiễm Chiếu đã nhiều ngày chiếu cố Vệ Thanh Ca, làm nàng dường như trở lại quãng thời gian còn nhỏ khi cha còn sống. Có một năm nàng sinh bệnh, sống chết không chịu uống thuốc, a cha bưng nước thuốc bón cho nàng từng muỗng từng muỗng. Nhiều năm qua đi, hình ảnh kia vẫn luôn tồn tại trong tâm trí nàng. Nghĩ đến Nhiễm Chiếu cẩn thận bưng chén canh bón cho nàng uống, khóe miệng nàng hơi hơi nhếch lên. Có lẽ Vệ Thiên giao nhiệm vụ cho nàng, nàng có thể dùng một loại phương thức khác hoàn thành. Nếu nhất định phải đoạt được trái tim hắn, không bằng từ đáy lòng thử đi tiếp nhận có thể cùng hắn ở bên nhau.

Vệ Thanh Ca ghé vào giường khẽ mỉm cười khiến Vệ Mang đứng ở ngoài cửa nhìn trộm đã lâu trở nên đau nhói. Hắn nguyên bản chỉ muốn nhìn một chút nàng ở Biệt Thiên Phủ có tốt không, lại không nghĩ rằng nàng ở đây quá tự tại như vậy. Hắn ở cùng Vệ Thanh Ca đã lâu, mỗi một động tác mỗi một tư thái của nàng hắn đều biết ý nghĩa là gì. Nàng đã từng cười với chính mình như vậy, khi đó nàng nói muốn cùng chính mình cả đời không chia lìa. Nhưng bây giờ thì sao, nàng có phải hay không lại quyết định muốn ở bên Nhiễm Chiếu?

Vệ Mang nghĩ như vậy, rốt cuộc vô pháp bình tĩnh lại, hắn không ở nơi tối tăm nhìn nàng bình yên vô sự nữa, thoải mái hào phóng vào nhà ở của nàng, mắt đầy lửa giận nhìn Vệ Thanh Ca trên giường.

Vệ Thanh Ca không nghĩ tới đêm đã khuya mà Vệ Mang còn tiến đến, nàng nắm quần áo bên cạnh che đậy thân mình cả giận nói: “Liền tính cha có nhiệm vụ muốn giao, cũng không cần ngươi nửa đêm tới phòng ta báo, rốt cuộc nam nữ khác biệt.”

Vệ Mang thấy nàng lộ bờ vai ngọc, Nhiễm Chiếu lại vừa rời đi, cảnh tượng mỹ diễm như vậy nếu bị Nhiễm Chiếu nhìn… Hắn quả thực không thể nghĩ tiếp được nữa, bước nhanh lên kéo quần áo phía sau lưng nàng ra, thấy vết sẹo đã dần dần khép lại, lấy ra thuốc của đại phu ở bên người Vệ Thiên bôi lên vết thương của nàng.

Bởi vì Vệ Thanh Ca bị thương, tuy Vệ Mang ngẫu nhiên ghé qua Biệt Thiên Phủ nhưng chỉ dùng lời nói khiến nàng khó chịu, nàng chưa từng nghĩ đến Vệ Mang sẽ thương tổn nàng. Khi thuốc ngấm vào da thịt, nàng đau đớn mở miệng kêu, nhưng chưa kịp ra tiếng đã bị Vệ Mang điểm trúng á huyệt. Thuốc quá mạnh, vết thương nóng như lửa đốt, nhưng chính sự thờ ơ và tàn nhẫn của Vệ Mang còn đau hơn cả vết thương. Hắn từng nói thiên hạ chỉ cần có hắn ở, liền sẽ không để người khác động đến nàng, nhưng bây giờ hắn là người đầu tiên động tay.

Nàng chỉ cảm thấy những niệm tưởng về hắn từng chút bị hắn phá hủy. Người trước mắt căn bản không phải đại ca nàng nhận thức, hắn chỉ biết làm chính mình khổ sở cùng thương tâm, đã là như thế nàng vì cái gì còn muốn niệm tình cảm ngày xưa. Vệ Thanh Ca giơ tay áo phất về phía gò má hắn, Vệ Mang quá quen thuộc chiêu thức của Vệ Thanh Ca, nhẹ nhàng né tránh ngân châm nàng ném tới. Khi ngân châm bắn về phía cửa sổ, hoàn toàn chìm vào gỗ mộc.

Vệ Mang bình tĩnh nắm Vệ Thanh Ca đang quỳ gối trên giường lên, lạnh giọng cười nhạo nói: “Như thế nào, mới mấy ngày quen Nhiễm Chiếu đã muốn tạo phản mưu sát ta?”

Dược hiệu đã phát tác ở trên người Vệ Thanh Ca, nàng chỉ cảm thấy hô hấp đều trở nên khó khăn, há mồm thở dốc nói: “Ngươi muốn ta chết, ta vì sao còn muốn ngươi sống?”

Vệ Mang một tay đẩy Vệ Thanh Ca ra giường, đè lại vai nàng hung tợn nói: “Ta muốn ngươi chết mà lại đưa thuốc cho ngươi sao? Ngươi dùng đầu óc nghĩ kỹ, ta nếu muốn ngươi chết, ở trên núi cần gì phải phí tâm dạy ngươi võ công, hà tất gì làm ngươi kêu ta một tiếng đại ca.”

Vệ Thanh Ca buồn cười nói: “Không lâu nữa một thân võ nghệ này đều sẽ bị phế đi, nếu không có võ công thì lấy gì tự bảo vệ mình. Ha hả, thế này cùng làm ta chịu chết có gì khác nhau?”

Nhìn Vệ Thanh Ca không hề che giấu hận ý với hắn, Vệ Mang bỗng nhiên lui về phía sau hai bước cười ha ha, nàng cho rằng hắn cho nàng ăn tuyệt võ tán, uổng hắn ở trước mặt cha nói nhiều lời hay cho nàng, sau đó cha đã tha lỗi việc nàng tự đưa ra chủ ý và làm hỏng kế hoạch của cha. Còn đi xin đại phu thuốc cho nàng khỏi đau đớn nhưng nàng lại cho rằng hắn muốn nàng chết.

Vệ Mang lạnh lùng cười nói: “Ngươi tính kế người khác không chút nào kém, vì sao cố tình nhìn nhầm ta. Chẳng lẽ từ trong thâm tâm ngươi cho rằng ta nhìn ngươi lớn lên, chính là vì tự tay giết ngươi?”

“Từ sau khi ngươi xuống núi, ta chưa bao giờ nhìn thấu ngươi, ngươi kêu ta tin ngươi như thế nào?” Vệ Thanh Ca hỏi ngược lại.

“Ngươi cảm nhận xem thân mình còn đau hay không?” Vệ Mang cười lạnh nhìn về phía nàng nói.

Vệ Thanh Ca vì bị thương ở phần lưng nên nhiều ngày chưa nằm trên giường, giờ phút này lưng đè nặng xuống giường mà chẳng thấy chút đau đớn nào. Nàng không tin nhìn Vệ Mang, làm gì có chuyện Vệ Thiên cho nàng dùng thượng đẳng dược này, nàng mở miệng hỏi: “Lần này cha lại giao nhiệm vụ gì cho ta?”

Được, được lắm, hiện giờ Vệ Mang ở trong lòng nàng không còn nửa phần địa vị như ngày xưa, ở trong mắt nàng chính mình chỉ là vì công đạo nhiệm vụ của cha mà đến. Hắn âm trầm nhìn nàng nói: “Ngày mai về nhà.” Hắn không thể nhìn Vệ Thanh Ca dưới sự chăm sóc của Nhiễm Chiếu mà dần dần tới gần Nhiễm Chiếu, hắn biết tính tình của Vệ Thanh Ca, chưa bao giờ dễ dàng tiếp thu lòng tốt của người khác, nếu tiếp nhận chứng tỏ nàng bắt đầu để ý người kia. Nàng nhìn lạnh lùng băng giá, kỳ thật không phải, nàng nhiều năm chỉ tiếp xúc với hắn, chỉ cần người ngoài đối nàng hơi tốt một chút, nàng đều cảm thấy ấm áp.

Vệ Mang một tay nuôi dưỡng Vệ Thanh Ca, chỉ cần tưởng tượng ngày sau Vệ Thanh Ca sẽ cùng ở bên Nhiễm Chiếu, trong lòng hắn liền cảm thấy thực áp lực. Nếu Vệ Thanh Ca lựa chọn vì Nhiễm Chiếu bị thương mà tránh được tuyển tú, hắn còn có thể lại cùng nàng sinh hoạt một thời gian ngắn nữa, hắn chưa bao giờ hy vọng xa vời có thể có tương lai gì với nàng, chỉ cần có thể ở cùng một mái hiên với nàng, chẳng sợ chỉ có ngắn ngủi mấy ngày hắn cũng cảm thấy đủ rồi.

Vệ Thanh Ca chẳng nghi ngờ gì lời nói của Vệ Mang, nếu không cảm thấy đau nữa thì Vệ Thiên cũng an bài nhiệm vụ khác, chung quy cũng không thể để nàng nhàn rỗi chiếm thanh danh Vệ gia tiểu thư mà không làm việc. Nàng gật gật đầu, từ trên giường đi xuống, quỳ xuống đối với Vệ Mang, đầy mặt thành khẩn nói: “Thanh Ca đa tạ cha ban tặng dược vật.”

Vệ Mang hít sâu hai hơi tự nhủ tận đáy lòng rằng đây là việc mà mỗi một quân cờ ở Vệ gia khi Vệ Thiên ra lệnh đều làm, chẳng qua nàng chỉ làm theo nghi thức thôi. Nhưng khi Vệ Thanh Ca ngẩng đầu, dùng cặp con ngươi mà vô số đêm hắn nhung nhớ để lạnh lùng nhìn hắn, hắn chỉ cảm thấy ngực như bị một cục đá lớn ngăn chặn, từ khi hắn nhận giải quyết các việc đen tối ở Vệ gia do Vệ Thiên sai khiến, thế giới của hắn bắt đầu trở nên hắc ám. Nhưng hôm nay Vệ Thanh Ca nhìn hắn như người xa lạ khiến hắn cảm thấy cuộc đời hắn rốt cuộc không tìm được ánh sáng nữa.

Bạn đang đọc Phượng Hoàng Vu Phi (Mộc Tử Linh) của Mộc Tử Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienthanh188
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.