Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ấm Lòng

Phiên bản Dịch · 1602 chữ

Vì Thượng Tuyết mở đường nên Nhiễm Cơ không giống nói lời lạnh nhạt với Vệ Thanh Ca như trước. Vệ Thanh Ca nhìn Thượng Tuyết thu thập chén trà, trong lòng âm thầm than thở, Thượng Tuyết thật lanh lợi, nếu không có cô ấy quấy rầy Nhiễm Cơ hỏi chuyện, chỉ sợ nàng nhất thời khó có thể chống đỡ.

Sau khi Thượng Tuyết thu thập xong mảnh chén vỡ liền theo Vệ Thanh Ca cùng hai người Nhiễm Cơ cùng Nhiễm Chiếu rời đi Biệt Thiên Phủ. Biệt Thiên Phủ cùng Vệ phủ cách nhau không xa, Vệ Thanh Ca chỉ cảm thấy ở trên xe ngựa chỉ một thời gian ngắn đã tớiVệ phủ.

Thủ vệ ở Vệ phủ thấy xe ngựa dừng lại ở trước cửa Vệ phủ, muốn tiến lên ngăn cản, Nhiễm Chiếu vén mành liếc thủ vệ, thủ vệ biết Nhiễm Chiếu, thập phần cung kính hô nhị điện hạ, Thượng Tuyết đỡ Vệ Thanh Ca xuống xe ngựa, thủ vệ lúc này mới thấy rõ nhị tiểu thư cũng ở trên xe, lại mở miệng hô nhị tiểu thư.

Vệ Thanh Ca cười nhạt một tiếng, liền theo Thượng Tuyết vào Vệ phủ. Hai người Nhiễm Chiếu cùng Nhiễm Cơ đi theo phía sau Vệ Thanh Ca, Nhiễm Chiếu thấy Nhiễm Cơ sắc mặt trầm tĩnh liền thấp giọng hỏi nói: “Lão đại, ngươi có phải che giấu đệ cái gì hay không?”

Nhiễm Cơ hơi hơi lắc lắc đầu, dường như có ngàn vạn từ muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, lại thấy ánh mắt Nhiễm Chiếu nhìn thẳng chính mình, đành phải mở miệng nói: “Vệ Thanh Ca có lẽ cũng không đơn giản như chúng ta nghĩ.”

Nhiễm Chiếu nhíu chặt mày, hồi lâu mới phản ứng lại Nhiễm Cơ, đang muốn mở miệng nói gì đó, lại thấy Nhiễm Cơ đã bước tới chỗ Vệ Thanh Ca, Nhiễm Chiếu thấy vậy cũng bước nhanh hơn.

Vệ Thanh Ca trở về phủ không tới Thanh Tâm uyển ngay, mà là đi Đông Thăng lâu nơi ở của Vệ Thiên. Đông Thăng lâu ở phía đông Vệ phủ, muốn đến phải đi qua một hồ sen, khi Vệ Thanh Ca đi qua ao vừa vặn thấy hai người Vệ Tây Hà cùng Vệ Thanh Liên đứng ở bên cạnh ao ngắm hoa, Vệ Mang đứng ở một bên khóe miệng hơi hơi mang theo ý cười. Từ nơi không xa nhìn mọi người trong nhà thật sự hòa thuận. Còn nàng thì sao, từ đầu đến cuối nàng không có hòa nhập vào nhà họ Vệ.

Có lẽ Vệ Mang cảm thấy phía sau có người đến, xoay người thấy Vệ Thanh Ca đang mím chặt môi nhìn chằm chằm hắn. Vệ Mang gật gật đầu với nàng, mở miệng nói: “Ngươi đã trở lại.”

Vệ Thanh Ca nhẹ giọng trả lời hắn, lại nhàn nhạt cười chào hai người Vệ Thanh Liên cùng Vệ Tây Hà, liền tiếp tục nhắm hướng Đông Thăng lâu. Vệ Thanh Liên bỗng nhiên gọi lại nàng: “Nhị muội, mấy ngày này ngươi thiệt thòi rồi.”

Vệ Thanh Ca quay đầu nhìn Vệ Thanh Liên , khẽ cười nói: “Muội nào có thể trơ mắt nhìn nhị điện hạ bị thương, nếu tình huống ấy vẫn xảy ra một lần nữa, kể cả chịu chết, muội vẫn sẽ làm như vậy.”

Vệ Thanh Ca nói làm Nhiễm Chiếu hơi có chút động dung, đang muốn mở miệng nói gì đó, lại bỗng nhiên lại nghĩ tới Nhiễm Cơ nói, đành phải trầm mặc một lát. Vệ Thanh Liên không nghĩ Vệ Thanh Ca sẽ trả lời nàng như vậy, nhất thời sững sờ tại chỗ.

Nhiễm Cơ híp mắt nhìn về phía Vệ Thanh Liên , cười mở miệng nói: “Tỷ muội hai người thật giống nhau, một người cứu ta, một người cứu lão nhị. Thấy thế nào đều như là thương lượng tốt.”

Vệ Mang vẫn luôn trầm mặc đứng bên cạnh sao có thể không nghe ra ám chỉ của Nhiễm Cơ, cau mày nói: “Ý Thái Tử chẳng lẽ nữ tử Vệ gia nữ tử cứu người như có âm mưu từ trước chăng?”

Vệ gia quyền thế ngập trời, căn cơ hùng hậu, ở trong triều lại có khá nhiều nguyên lão trong triều muốn giao hảo. Ở Nam Lương đã không ai có thể lay động, làm Nhiễm Cơ không thể không cấp ba phần mặt mũi. Vệ Mang nói lời này, Nhiễm Cơ không những không tức giận, ngược lại cười trả lời: “Vệ công tử nói vậy là sao, Nam Lương có thể có hôm nay phần lớn là do Vệ gia tương trợ. Ta đâu có nghĩ như thế mà làm ảnh hưởng đến cảm tình giữa hoàng gia cùng Vệ gia.”

Vệ Mang tự biết ý tưởng trong lòng Nhiễm Cơ, hiểu rõ mối quan hệ giữa triều đình cùng Vệ gia, Thái Tử đã nể mặt, hắn lại cưỡng từ đoạt lí ngược lại thành Vệ gia không phải, hắn cong môi nhẹ giọng cười nói: “Là Vệ Mang đường đột, Thanh Ca cùng Thanh Liên đều là muội muội của ta, ta chỉ bênh vực người mình thôi.”

Nhiễm Cơ cười gật đầu, lại nói: “Thanh Liên cùng Thanh Ca có thể có đại ca như vậy thật là phúc khí của bọn họ.”

Khi hai người nói chuyện, Vệ Thanh Ca vẫn luôn chỉ cười không nói, Vệ Tây Hà tuy không hiểu lắm hai người nói chuyện, cũng biết lúc này không xen mồm mới là cử chỉ sáng suốt. Ngay cả Vệ Thanh Liên cũng cúi đầu, có vẻ thập phần ngoan ngoãn.

Nhiễm Chiếu nhìn sâu Vệ Thanh Liên , chỉ cảm thấy gần đây Vệ Thanh Liên có chút thay đổi, nhưng hắn cũng không biết thay đổi ở chỗ nào. Vệ Thanh Liên cảm thấy Nhiễm Chiếu đang nhìn nàng, lặng lẽ nhìn lại hắn một chút, sau đó mau chóng liếc mắt theo hướng khác.

Vệ Mang thấy Vệ Thanh Ca tựa hồ có chút xuất thần, mở miệng hỏi: “Muốn đi gặp cha sao?”

Vệ Thanh Ca gật gật đầu.

“Cha không ở nhà, đi Chúc gia uống rượu.” Vệ Mang lại nói.

Chúc gia lão gia Chúc Thần chính là đương triều nguyên lão, thỉnh thoảng mời Vệ Thiên uống rượu. Vệ Thanh Ca tuy trở về Vệ phủ không lâu cũng biết một ít việc, nàng thập phần khách khí nói với Vệ Mang: “Đa tạ đại ca nhắc nhở, ngày khác Thanh Ca lại đến.”

Vệ Thanh Ca xa cách với Vệ Mang như vậy làm Vệ Mang lơ đãng nhớ lại tối qua nàng quỳ gối trước mặt chính mình, chỉ cảm thấy trong lòng lửa giận khó bình, cả đời hắn ngoài nàng ra chưa bao giờ để ý một người như thế, nhưng nàng lại là nữ tử mà chính mình không thể chạm vào. Hắn cố gắng áp lửa giận trong lòng xuống, ra vẻ bình tĩnh cười nói: “Nhị muội thật sự là quá khách khí, nếu người ngoài bắt gặp còn nghĩ huynh muội chúng ta không hợp đấy.”

Vệ Mang là trưởng tử Vệ gia, ai cũng muốn bám vào hắn để giao hảo cùng Vệ gia, nhưng trong lòng Vệ Thanh Ca chỉ cảm thấy chán ghét, Vệ Mang biết nhiệm vụ của nàng, tự nhiên hiểu nàng cần quan hệ tốt với Vệ Mang mới có thể thuận tiện làm việc ở trong cung. Nàng hận Vệ Mang huỷ hoại khát vọng có người thân, rồi lại không thể không giao hảo với hắn bề ngoài. Nàng nhẹ nhàng cười, ôn nhu nói: “Thương thế Thanh Ca vừa khỏi, có chút mệt mỏi, cho nên vội vã trở về Thanh Tâm uyển, nếu có thất lễ thì đại ca đừng phiền lòng mới được.”

Sắc mặt Vệ Thanh Ca trắng bệch vốn không phải giả bộ, Vệ Mang thấy vậy gật gật đầu, lại nói: “Mấy ngày nay muội không ở nhà, Bích Khê đã dọn đồ vật đến Yên Chi Các.”

Vệ Mang dứt lời, chủ động tránh ra, Vệ Thanh Ca lại luôn mãi cảm tạ, lúc này mới đi đến Yên Chi Các.

Vệ Tây Hà cùng Vệ Thanh Liên vẫn luôn bảo trì trầm mặc, thấy Nhiễm Cơ cùng Nhiễm Chiếu còn đi theo phía sau Vệ Thanh Ca, trong mắt hiện lên một chút ghen tỵ. Vệ Tây Hà là người thiếu kiên nhẫn, đặc biệt là nhìn thấy Nhiễm Chiếu ngày càng đối xử tốt với Vệ Thanh Ca thì không giấu được tâm tư, cô bé bước nhanh đến cạnh Nhiễm Chiếu kéo áo hắn, ngữ khí có chút vội vàng nói: “A Chiếu ca ca, Vệ Thanh Ca có chuyện gì mà chỉ cần có Vệ Thanh Ca, huynh đều không để ý tới muội cùng đại tỷ.”

Nhiễm Chiếu thấy sắc mặt Vệ Thanh Ca trắng hơn so với vừa nãy, biết thương thế của nàng mới tốt, không nên hoạt động quá nhiều, liền mở miệng nói: “Thanh Ca chịu thương vì ta, hiện giờ thân mình nàng không tốt, ta quan tâm hơn chẳng lẽ không thể sao?”

Vệ Tây Hà mở to con ngươi, dường như không thể tin tưởng nhìn về phía hắn nói: “Vệ Thanh Ca bị thương vì huynh không phải là giả, nhưng tỷ ấy rõ ràng có thể tránh thoát kiếm, tỷ ấy lợi hại hơn so với các huynh nghĩ…… A”

Bạn đang đọc Phượng Hoàng Vu Phi (Mộc Tử Linh) của Mộc Tử Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienthanh188
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.