Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ấm Lòng

Phiên bản Dịch · 1532 chữ

Vệ Mang không ở lại được nữa, rời khỏi nhà ở như chạy trốn. Vệ Thanh Ca thấy hắn vội vàng rời đi, ngồi quỳ trên mặt đất nhìn ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ, xuất thần thật lâu.

Sáng sớm hôm sau, Vệ Thanh Ca sớm mặc xong quần áo, ngồi ở trên ghế nhìn mấy cành hoa đào cắm trong bình, gió nhẹ nhàng thổi qua, cánh hoa rơi xuống mặt đất, trong mắt Vệ Thanh Ca xẹt qua một tia thương cảm, đồ vật đẹp luôn chóng tàn.

Khi hai người Thượng Tuyết cùng Nhiễm Chiếu tiến vào liền thấy bộ dáng Vệ Thanh Ca buồn bã thương tâm. Vệ Thanh Ca nhất thời xuất thần vẫn chưa cảm thấy có người tiến vào, Thượng Tuyết đang muốn mở miệng báo nhị điện hạ tới rồi, Nhiễm Chiếu lại hơi hơi lắc lắc đầu, lấy đồ ăn từ trong tay Thượng Tuyết, sai Thượng Tuyết lui ra ngoài. Thượng Tuyết trong lòng tò mò với Nhiễm Chiếu, lại biết Nhiễm Chiếu tất là có dụng ý của hắn nên đành phải lui xuống.

Nhiễm Chiếu đặt đồ ăn lên bàn, Vệ Thanh Ca nghe được tiếng vang rất nhỏ, mới chuyển qua thân mình đi xem, lúc này mới phát hiện hóa ra là Nhiễm Chiếu tới. Nàng đứng lên đi đến cạnh bàn ngồi xuống cùng hắn, cầm lấy chén đũa lấy một chén cơm cho mình, tự mình ăn cơm.

Nhiễm Chiếu thấy nàng ăn cơm uể oải, cầm đũa lấy thêm ít đồ ăn cho nàng. Vệ Thanh Ca ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Sao ngài không ăn?”

Nhiễm Chiếu cảm thấy giờ phút này bộ dáng nàng ngốc ngếch có chút buồn cười: “Ta không phải hài tử, nếu đói bụng tự nhiên sẽ ăn. Đêm qua bỗng nhiên lão đại từ trong cung trở về, ta uống một ly với huynh ấy, ăn chút đồ rồi nên tất nhiên là không đói bụng.” Nhiễm Chiếu vừa nói chuyện vừa đưa cho nàng một chén canh.

Vệ Thanh Ca cúi đầu vần chén cơm, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Sao ngài không hỏi ta vì sao nhanh khỏi thương như vậy.”

Nhiễm Chiếu cười nói: “Nếu ngươi muốn nói, ta không hỏi ngươi cũng sẽ nói. Nếu ngươi không muốn nói, ta hỏi ngươi cũng sẽ không nói, cần gì ta tự làm khó mình?”

Vệ Thanh Ca “ồ” một tiếng, lại tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Nhiễm Chiếu lẳng lặng ngồi ở bên cạnh, khi Vệ Thanh Ca buông chiếc đũa, hắn mới kêu Thượng Tuyết thu chén đũa ra ngoài.

Vệ Thanh Ca đang muốn mở miệng nói cho hắn phải rời khỏi Biệt Thiên Phủ, bỗng nhiên hắn lại kéo tay nàng qua xem xét mạch, sau đó gật gật đầu cười nói: “Thuốc tốt, ngươi yên tâm.”

Vệ Thanh Ca cúi đầu, thật lâu sau không mở miệng, vừa ngẩng đầu lên chạm phải con ngươi ý cười của Nhiễm Chiếu, nàng mang theo ngữ khí mất mát ngay cả chính mình đều không nhận ra mà nói: “Ở chỗ này ta thực vui vẻ, chính là……”

“Chính là ngươi phải rời khỏi đúng không?” Nhiễm Chiếu đứng lên khẽ cười nói: “Ta cho ngươi phương thuốc, thân mình tuy đã khá hơn, nhưng dùng dược liệu ta viết mới có thể khỏi hẳn.”

Dứt lời, Nhiễm Chiếu đi đến trước bàn có đặt giấy bút, cầm bút lông chấm mực viết phương thuốc, chờ nét mực hơi khô mới đưa cho nàng. Vệ Thanh Ca tiếp nhận phương thuốc, dường như vẫn còn buồn bã vì chuyện ly biệt nên thấp giọng xoay người nói với Nhiễm Chiếu: “Nếu ta đi rồi, về sau ngài sẽ tới Vệ phủ gặp ta sao?”

Nhiễm Chiếu hơi hơi sửng sốt, không nghĩ tới Vệ Thanh Ca sẽ luyến tiếc hắn như vậy, hắn gật gật đầu nói: “Khi ngươi không ở Vệ gia ta thường đi Vệ phủ làm khách, đi gặp ngươi thì có khó gì?”

Nhiễm Chiếu đã từng thường đi Vệ phủ, tất là đi gặp Vệ Thanh Liên , Vệ Thanh Ca nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy lấy được trái tim Nhiễm Chiếu thật không dễ dàng, nhưng vẻ mặt khi nhìn về phía hắn tràn đầy vui sướng khó có thể ức chế, con ngươi lấp lánh nói: “Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, ta ở Vệ phủ sẽ chờ ngài đến.”

Nhiễm Chiếu thấy nàng dễ dàng thỏa mãn như vậy, không nhịn được xoa đầu nàng nói: “Lần đầu tiên gặp ngươi, cảm thấy ngươi không dễ tiếp xúc, nhưng hiện tại như con nít dễ dàng thỏa mãn kìa.”

Vệ Thanh Ca hừ hừ: “Ta hiện tại cũng không dễ dàng tiếp xúc.”

Vệ Thanh Ca càng trẻ con, Nhiễm Chiếu càng cảm thấy nàng vô cùng đáng yêu, chỉ cười không phản bác nàng.

Nhiễm Cơ trở về Biệt Thiên Phủ vốn là muốn xem thương thế của Vệ Thanh Ca, khi đi vào sân viện nàng ở tạm thấy vẻ mặt Nhiễm Chiếu đầy ý cười nhìn về phía Vệ Thanh Ca, con ngươi hiện lên vài phần phức tạp, không ai nhìn ra hắn suy nghĩ cái gì.

Nhiễm Chiếu thấy Nhiễm Cơ tới gặp Vệ Thanh Ca, chớp mi nói: “Đại ca tới chậm rồi, thương thế Thanh Ca đã ổn, hiện giờ phải đi về.”

Nhiễm Cơ hơi hơi gật đầu, tiện đà hỏi: “Mấy ngày trước thương nặng như vậy, sao khỏi nhanh thế, chẳng lẽ ngươi biết võ?”

Chuyện Vệ Thanh Ca biết võ ngoài những người thân phận giống nàng ở Vệ gia biết thì những người khác cũng không biết được. Vệ Thanh Ca nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Chỉ nghe thanh âm Nhiễm Cơ đã hoàn toàn lạnh xuống dưới, hắn mày kiếm nhíu chặt nói: “Theo ta được biết, thầy thuốc trong thiên hạ có trình độ như vậy không vượt qua hai người……”

“Lão đại, nàng ấy vì đệ bị thương, huynh nhất định phải hùng hổ doạ người như vậy sao?” Nhiễm Chiếu vì chuyện Vệ Thanh Ca bị thương đã nhiều ngày cảm thấy áy náy, hiện tại nàng thân mình tốt hơn, hắn cao hứng đều không kịp, ngữ khí Nhiễm Cơ như chất vấn tội làm hắn hơi có chút không vui: “Mấy ngày trước thái độ của đệ với nàng ấy không tốt, không phải huynh còn nói đệ sao. Hiện giờ đệ đối đãi nàng ấy tốt một chút, sao huynh lại lấy lời nói làm tổn thương nàng.”

Nhiễm Chiếu chỉ ở cùng Vệ Thanh Ca mấy ngày, hiện giờ đối xử với Vệ Thanh Ca quá thay đổi khiến Nhiễm Cơ không tưởng được, hắn ngưng mi nhìn về phía Vệ Thanh Ca vẫn luôn cúi đầu không nói, khẽ cười nói: “Ngươi nói cho ta, vì sao ngươi khỏi nhanh như vậy?”

“Huynh đừng hỏi nữa, là đệ cho nàng thuốc tốt.” Nhiễm Chiếu bảo hộ Vệ Thanh Ca sau người, cau mày nhìn về phía Nhiễm Cơ nói.

“Quả thực như thế?” Nhiễm Cơ đi vào bên người Vệ Thanh Ca, bình tĩnh hỏi.

Vệ Thanh Ca gật gật đầu, đáp vâng.

Nhiễm Cơ cười cười, nhìn về phía Vệ Thanh Ca lại ý vị có khác, mở miệng nói: “Ngươi đã phải về phủ, ta cùng nhị đệ đều muốn tiễn ngươi. Rốt cuộc ngươi là vì nhị đệ mà bị thương.”

Nhiễm Cơ tuy là người hiền lành ôn nhuận, lại rất ít khi dùng ngữ khí lãnh túc như vậy nói với người khác, trong lòng Vệ Thanh Ca chợt cảm thấy bất an, sợ là Nhiễm Cơ đã phái người âm thầm điều tra thích khách ám sát hắn đêm đó, đủ loại kết quả đều chỉ về phía nàng. Cùng nàng hồi phủ, càng có nhiều cơ hội thử nàng đi.

Vệ Thanh Ca ngẩng đầu đón nhận con ngươi Nhiễm Cơ, thập phần bình tĩnh nói: “Thanh Ca đa tạ Thái Tử điện hạ nâng đỡ.”

Thượng Tuyết ở cách đó không xa nhìn Nhiễm Cơ không chút nào che giấu hoài nghi đối với Vệ Thanh Ca, thầm đổ mồ hôi vì Vệ Thanh Ca, Nhiễm Cơ là một con hổ hay cười, hắn càng cười với ngươi, liền càng khiến ngươi cảm thấy lo lắng.

Dường như Nhiễm Cơ cảm thấy phía sau có người nhìn hắn, xoay người nhìn nhìn phía sau, nhìn bộ dạng này, Thượng Tuyết sợ tới mức rơi cả bộ chén trà mà mang cho bọn họ uống rơi xuống đất, Thượng Tuyết kinh hoảng không thôi, lập tức quỳ gối trên mặt đất.

Nhiễm Cơ thấy bộ dáng Thượng Tuyết như chim sợ cành cong, liền cười cười, mở miệng nói: “Trên mặt ta chẳng lẽ viết hai chữ người xấu hay sao mà khiến ngươi sợ hãi như vậy?”

Thượng Tuyết thưa dạ nói: “Thượng Tuyết thất thố.”

“Đứng lên đi.” Nhiễm Cơ ôn nhu trả lời.

Thượng Tuyết đứng lên, nhặt những mảnh vỡ của ẫm trà trên mặt đất lên.

Bạn đang đọc Phượng Hoàng Vu Phi (Mộc Tử Linh) của Mộc Tử Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienthanh188
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.