Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiến xa hơn

Phiên bản Dịch · 1523 chữ

“Phá quy tắc.” Vệ Thanh Ca cúi đầu đáp.

“Ta vất vả đào tạo ngươi mấy chục năm, ngươi lại học thói đấu tranh nội bộ, dám lấy Thanh Liên làm đệm châm, ai cho ngươi lá gan lớn như vậy?” Vệ Thiên đi đến bên người nàng, nhéo cằm nàng khiến nàng ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi không muốn mẫu thân ngươi sống có phải không?”

Con ngươi Vệ Thanh Ca không chút gợn sóng, vững vàng nói: “Cha, không phải Thanh Ca trốn tránh trách nhiệm, ngày ấy thủ vệ ở phòng chất củi thật sự có sát tâm với con, nhị điện hạ ra tay cứu con là ngoài dự đoán của con…”

“Lấy thân thủ của ngươi, chẳng lẽ không tránh khỏi kiếm của thủ vệ kia?” Vệ Thiên lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng ta không biết ngươi tính toán gì sao?”

Vệ Thanh Ca thành khẩn nói: “Con làm chuyện gì đều không thể gạt được ngài, cho nên con chưa bao giờ tính toán giấu giếm. Chỉ là sau khi bị thương con liền bị Nhiễm Chiếu mang đi Biệt Thiên Phủ dưỡng thương, không có cơ hội nói cùng ngài.”

Vệ Thiên nhìn Vệ Thanh Ca một lúc lâu, lúc này mới hỏi: “Nhị điện hạ hiện tại đối đãi ngươi như thế nào?”

“Tin một nửa.” Vệ Thanh Ca nói.

“Ngươi bỏ lỡ đại sự tuyển tú, chung quy nên lấy một ít thứ từ chỗ mẫu thân ngươi mới được.” Vệ Thiên đỡ Vệ Thanh Ca khỏi mặt đất, cười nói.

Vệ Thiên vừa nói xong, Vệ Thanh Ca lại quỳ mạnh gối xuống đất, nàng biết thủ đoạn của Vệ Thiên, hiểu Vệ Thiên muốn lấy thứ gì từ mẫu thân, không phải tay chính là chân…… Nàng không dám nghĩ tiếp, vội vàng cúi đầu nói: “Mong cha cho Thanh Ca ba tháng, Thanh Ca tất có thể làm Nhiễm Chiếu cam tâm tình nguyện cưới con làm phi.”

Vệ Thanh Ca trước nay giữ lời hứa, Vệ Thiên thấy nàng thề son sắt như định liệu trước liền gật gật đầu, tiện đà lại nói: “Chuyện ngươi hãm hại Thanh Liên, tóm lại là phải có giải thích.”

Vệ Thanh Ca ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Thiên, gằn từng chữ: “Thanh Ca không phải hãm hại Thanh Liên, ngược lại là giúp Thanh Liên cùng Nhiễm Cơ có cơ hội. Chuyện bình mận khiến Nhiễm Chiếu sinh khoảng cách với Thanh Liên, nhưng đối với Nhiễm Cơ mà nói lại là chuyện tốt. Hiện giờ Nhiễm Cơ quyến luyến Thanh Liên, nếu Nhiễm Chiếu làm Thanh Liên nan kham, Nhiễm Cơ tất muốn đứng ở bên người Thanh Liên che chở tỷ ấy, thường xuyên qua lại như thế, hai người tất tốt hơn vài phần so với hiện tại.”

Hiện giờ việc tuyển tú đã bị trì hoãn, Nhiễm Cơ lại rất ít tới Vệ phủ, Vệ Thanh Ca nói không sai, kế này thật ra diệu thay. Vệ Thiên sầm mặt nói: “Ngươi thật sự suy xét vì Thanh Liên?”

Vệ Thanh Ca gật đầu nói: “Thanh Ca thời khắc ghi nhớ cha dạy bảo, cũng không dám hai lòng với cha”.

“Ngươi lui đi trước đi.” Vệ Thiên dặn dò nói.

Vệ Thanh Ca lãnh mệnh, lui ra ngoài. Chờ Vệ Thanh Ca ra khỏi cửa, có người từ trong buồng xốc mành lên đi ra. Vệ Thiên không nhìn về người phía sau, chỉ mở miệng nói: “Xả giận chưa?”

“Vâng.” Vệ Thanh Liên cười nói.

“Biết nên làm như thế nào chứ?” Vệ Thiên lại hỏi.

“Con biết.” Vệ Thanh Liên tâm tình sung sướng, nhìn về phía Vệ Thiên ôn nhu nói: “Cha đối với con tốt nhất.”

“Thanh Ca tính tình quật cường, con không cần đối cứng với nó. Nhiễm Cơ hiện tại tốt với con, con phải nắm chắc. Còn Nhiễm Chiếu…… Từ trước hắn đối đãi con thế nào, sau này cũng như thế.” Vệ Thiên sờ sờ đầu Vệ Thanh Liên làm như vừa ra lệnh vừa dặn dò: “Ngày sau vào cung, nhiều người thương ngươi luôn là tốt.”

Vệ Thanh Liên sao có thể không rõ đạo lý này, ngoan ngoãn gật đầu đáp: “Con sẽ không cô phụ kỳ vọng của cha với con.”

Vệ Thanh Ca ra khỏi Đông Thăng lâu, lúc qua chỗ núi giả bỗng nhiên nghe thấy có tiếng hoan thanh tiếu ngữ cách đó không xa, Vệ Thanh Ca hướng tới chỗ âm thanh, thấy Vệ Tây Hà đang đá cầu cùng các tiểu thư nhà quan nào đó. Vài vị thiếu nữ như hoa vây ở một chỗ vui cười, Vệ Thanh Ca ngồi ở dưới cây mai cách đó không xa nhìn.

Cầu ngừng ở bên chân một thiếu nữ ước chừng sáu bảy tuổi, thiếu nữ kia thân xuyên váy dài màu phấn, đeo gạc màu tím nhạt, nhìn dáng vẻ như không phải tới đá cầu. Thiếu nữ kia có vẻ thấy cầu thú vị, muốn nhặt cầu lên nhìn kỹ một chút, nhưng mới cong lưng liền bị tiểu thư nhà quan bên cạnh đẩy ngã ra đất, đoạt cầu từ trong tay nàng đi.

Vệ Tây Hà nhìn thiếu nữ kia vài lần, nghi hoặc hỏi: “Ngươi là ai nha, sao ta không có gặp qua ngươi.”

Thiếu nữ kia hơi hơi hé miệng, còn chưa nói chuyện, bên cạnh có nữ tử mở miệng trào phúng nói: “Chắc là kẻ nào muốn nịnh bợ Vệ đại nhân, dìu già dắt trẻ tìm tới cửa.”

Dứt lời, mấy thiếu nữ chung quanh đều cười ha ha lên. Thiếu nữ kia ngồi dưới đất cúi đầu, bả vai run nhè nhẹ.

Tình cảnh này làm Vệ Thanh Ca bỗng nhớ tới năm đó khi tới Vệ phủ, cũng từng chịu đủ châm biếm trào phúng, nhìn thiếu nữ nghèo túng kia liền phảng phất nhìn đến chính mình năm đó, chỉ tiếc năm đó nàng chưa có đôi cánh, chỉ có thể mặc người bắt nạt. Nhưng hôm nay nàng không thể lại nhìn thiếu nữ kia bị người ức hiếp, nàng đi qua, cười ôm thiếu nữ kia vào trong ngực.

Một thiếu nữ thấy có người đi tới, càng châm chọc nói: “Nhìn này, không biết là tiểu thiếp nhà ai, hiện tại đúng là sống nương tựa lẫn nhau này.”

Một thiếu nữ khác nói theo: “Có lẽ quen biết thiếu nữ kia, ngươi nói gọi nàng ta là gì nhỉ, tiểu nương chăng?”

Vài người đứng ở bên cạnh không nhịn được lại cười lên, chỉ có Vệ Tây Hà nhìn Vệ Thanh Ca, thật lâu sau nói: “Tỷ ấy không phải tiểu thiếp, là nhị tỷ của ta.”

Mấy thiếu nữ kia giao hảo cùng Vệ Tây Hà, cùng chơi đùa với Vệ Tây Hà từ nhỏ, đã sớm nghe nói thân thế của Vệ Thanh Ca, biết nàng không phải là con đẻ của Vệ Thiên, lại ở trong phủ muốn gió được gió muốn mưa được mưa, trong lòng khó chịu, có người nói xỏ xiên: “Hóa ra là nhị tỷ a, ta còn tưởng rằng là đại tỷ đâu, khí thế thật là khó lường, nhưng còn lâu mới bằng Thanh Liên tỷ tỷ.”

“Có cái gì thần kỳ đâu, chẳng qua là cáo mượn oai hùm chó cậy thế chủ thôi.” Có người khinh thường nói.

Vệ Thanh Ca từ đầu đến cuối không thèm liếc mắt bọn họ một cái, chỉ đỡ thiếu nữ khỏi mặt đất, duỗi tay lau bụi đất trên mặt cô bé, ôm cô bé khỏi đám người. Phía sau có người nhỏ giọng nói: “Tây Hà, chúng ta đều nói cô ta như vậy, vì sao cô ta không cãi lại a?”

Vệ Tây Hà không đáp, chỉ không hiểu ra sao nói: “Bọn họ quen nhau sao?”

Cách xa khỏi đám người, Vệ Thanh Ca mới đặt thiếu nữ trên mặt đất, cong lưng nhìn cô bé nói: “Vừa rồi bọn họ nói không cần để bụng, bọn họ đều còn nhỏ, không biết nói những lời này sẽ xúc phạm tới muội.”

Thiếu nữ kia gật gật đầu, trong mắt có nước mắt ứa ra, Vệ Thanh Ca xoa xoa đầu nàng, cười mở miệng nói: “Nếu muội không khóc, tỷ tỷ làm ảo thuật cho muội xem nhé?”

Thiếu nữ kia chưa từng nhìn thấy ảo thuật, một lòng muốn xem Vệ Thanh Ca biến hóa như thế nào, đành nhịn nước mắt lại.

Vệ Thanh Ca bảo thiếu nữ nhắm hai mắt lại, đi đến cạnh cây đào nhặt lên một nhánh cây khô, dùng sức gõ cây đào, không bao lâu Vệ Thanh Ca mở miệng nói: “Mau xem hoa đào rơi!”

Thiếu nữ kia mở to hai mắt, ngẩng đầu nhìn hoa đào từ không trung cuồn cuộn không ngừng rơi xuống, lúc đó có gió nhẹ thổi tới, hoa đào tỏa ra hương thơm. Thiếu nữ kia chưa từng gặp qua nhiều hoa đào rơi xuống như vậy, cười thập phần vui vẻ.

Bạn đang đọc Phượng Hoàng Vu Phi (Mộc Tử Linh) của Mộc Tử Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienthanh188
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.