Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiến xa hơn

Phiên bản Dịch · 1572 chữ

Vệ Thanh Ca thấy vậy mỉm cười, thiếu nữ kia bắt lấy tay Vệ Thanh Ca nói: “Tỷ tỷ đừng gõ nữa, sẽ rất mệt đó.”

“Vậy muội vui chứ?” Vệ Thanh Ca cười hỏi.

Thiếu nữ kia dường như sợ nàng muốn gõ cây đào, không ngừng vội gật đầu, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Sao trên lưng tỷ tỷ bị thương thế?”

Vệ Thanh Ca ngồi xổm xuống, nhìn thẳng cô bé nói: “Tỷ tỷ làm sai chuyện, tự nhiên phải chịu cha trừng phạt.”

Thiếu nữ bĩu môi lẩm bẩm nói: “Vậy cha tỷ là người xấu.”

Trên đời này nào có người tuyệt đối tốt, nào có người tuyệt đối xấu, Vệ Thanh Ca cũng không phủ nhận lời nói của cô bé, chỉ mở miệng hỏi: “Người nhà muội đâu?”

Thiếu nữ cúi đầu, thanh âm cực nhỏ nói: “Muội biết bọn họ ở nơi nào, muội đi tìm bọn họ.”

“Muốn tỷ đưa muội đi không?” Vệ Thanh Ca ôn nhu hỏi.

“Không cần, muội đi qua rừng hoa đào là có thể nhìn thấy huynh ấy.” Thiếu nữ kia chạy nhanh hướng rừng hoa đào, Vệ Thanh Ca vốn muốn tiến lên đuổi theo đưa đến tận tay người nhà cô bé, lại băn khoăn vết thương trên người chính mình, đành phải xoay người đi về Yên Chi Các.

Thiếu nữ xuyên qua rừng đào, thấy nam tử mặc y phục màu xanh lá hơi nhíu mày, nàng chần chờ một lát đi lên nói: “Hoàng huynh chớ tức giận, Xương Nhạc lần sau không dám tùy ý đi loạn nữa.”

Nhiễm Cơ cúi đầu nhìn bụi đất trên quần áo, cúi mình phủi giúp nàng, lạnh lùng nói: “Ai đẩy muội?”

Xương Nhạc thấy sắc mặt Nhiễm Cơ trầm xuống, biết hắn tức giận, vội vàng bổ nhào vào ngực hắn làm nũng nói: “Là Xương Nhạc không cẩn thận té ngã, không có ai đẩy muội.”

Nhiễm Cơ sắc mặt hơi tốt chút, ôm Xương Nhạc vào ngực đi đến viện hoa sen. Khi đi qua núi giả, Xương Nhạc vùi đầu ở trước ngực Nhiễm Cơ không chịu ngẩng lên, Nhiễm Cơ quan sát cực nhỏ, cố tình đi chậm chút, những thiếu nữ chưa từng gặp qua Nhiễm Cơ, tự nhiên không biết thân phận Nhiễm Cơ, nhưng thấy trong lòng ngực hắn ôm thiếu nữ vừa rồi muốn tới đoạt cầu liền cười nói sau lưng Nhiễm Cơ: “Nhìn xem, quả thật là dìu già dắt trẻ kìa.”

Nhiễm Cơ bước chân ngừng lại, chỉ chốc lát gian liền hiểu Xương Nhạc tất là vừa rồi bị người bắt nạt. Hắn xoay người cười nhìn những thiếu nữ đó, mở miệng hỏi: “Các ngươi là con nhà ai?”

Thiếu nữ mặt y phục màu xanh nhạt nói: “Con gái thừa tướng Tống Thư.”

Nhiễm Cơ gật gật đầu, lại nhìn về vài vị thiếu nữ khác, mấy vị thiếu nữ nhất nhất báo danh hào gia phụ. Nhiễm Cơ cười nói: “Trở về nói cho gia phụ nhà các ngươi tìm tiên sinh dạy lại lễ nghi quy củ, không học được không cho phép ra phủ đệ nửa bước.”

Thiên kim Tống gia sắc mặt giận dữ: “Lớn mật, ngươi có tư cách gì quản giáo chúng ta.”

Vệ Tây Hà nắm chặt tay Tống thiên kim, ý bảo cô ta đừng nói thêm gì nữa, lúc nhìn thấy Nhiễm Cơ nàng liền đoán được người hắn ôm trong ngực tất không phải hạng người hời hợt, nhưng Tống thiên kim ngày thường bị sủng ái vô pháp vô thiên, nào có ai từng nói chuyện như vậy với cô ta, nên ả đẩy Vệ Tây Hà ra, đi đến trước mặt Nhiễm Cơ, ngửa đầu nói: “Ngươi báo tên đi, ta muốn cha ta trị tội ngươi.”

Nhiễm Cơ nghe lời này lại cười vài tiếng nói: “Ta không trị các ngươi tội mạo phạm, ngược lại ngươi lại muốn trị tội ta trước. Ngươi trở về hỏi Tống Thư một chút, muốn trị tội Nhiễm Cơ như thế nào?”

Thiên kim Tống gia nhất thời sững sờ ở tại chỗ, nàng chưa từng gặp Nhiễm Cơ, nhưng tên lại sớm đã quen thuộc. Trước đó vài ngày cha nàng liền nói cho nàng muốn vào cung tuyển tú, nếu được Nhiễm Cơ yêu thương, địa vị Tống gia tất sẽ phát triển không ngừng. Nàng ngày ngày đêm đêm ngóng trông ngày tuyển tú, ngày ấy nàng sớm ăn diện lộng lẫy, cùng những tiểu thư trẻ trung xinh chờ cả ngày ở trong cung nhưng chưa từng nhìn thấy Nhiễm Cơ, chỉ gặp thị vệ của hắn, thị vệ ra lệnh vẽ tướng mạo các nàng, nói muốn mang cho Nhiễm Cơ chọn lựa kỹ càng, sau sẽ lựa những bức họa mà hắn coi trọng tiến hành tuyển tú.

Hiện giờ Nhiễm Cơ đứng ở trước mặt thiên kim Tống gia, nàng không khỏi nhìn ngây ngốc, nàng cho rằng Nhiễm Cơ tay cầm quyền cao, tất là diện mạo hung ác, nhưng đứng ở trước mặt nàng rõ ràng là công tử nhẹ nhàng ôn nhuận như ngọc.

Tống thiên kim cúi đầu nói: “Không biết người là Thái Tử điện hạ, Tống Như Ngọc thất lễ……”

Tống Như Ngọc dứt lời liền quỳ xuống đất, mấy thiếu nữ đều là người có thể xem mặt đoán ý, cao ngạo như Tống Như Ngọc đều quỳ xuống, các nàng đâu dám càn rỡ nữa, thi nhau quỳ xuống theo. Xương Nhạc thấy những người này vừa rồi châm biếm mình, hiện giờ kính sợ hoàng huynh, trong lòng không cao hứng, nhỏ giọng nói thầm: “Đều là những kẻ nhìn sắc mặt người mà nói chuyện, không thú vị.”

Nhiễm Cơ đặt Xương Nhạc xuống đất, cúi người nhìn cô bé nói: “Hoàng huynh đã dạy muội, gậy ông đập lưng ông, vừa rồi bọn họ bắt nạt muội thế nào, muội liền bắt nạt lại như thế!”

Nếu là ngày thường, Xương Nhạc tất là ỷ vào Nhiễm Cơ để xả giận, nhưng giờ cô bé lại lắc lắc đầu nói: “Bọn họ đều còn nhỏ, cũng không biết nói những lời xúc phạm tới muội, huống chi muội hiện tại vẫn không sao đấy thôi.”

Xương Nhạc từ nhỏ tới lớn liền được Nhiễm Cơ cùng Nhiễm Chiếu bảo hộ tốt, đâu chịu nổi ủy khuất, Nhiễm Cơ vốn muốn thừa dịp này cho đám tiểu thư nhà quan biết Xương Nhạc không phải không ai yêu thương, ngày sau gặp Xương Nhạc sẽ không làm Xương Nhạc thiệt thòi, nhưng hôm nay cô bé lại hiểu chuyện như vậy, nếu không phải có người dạy, cô bé sẽ không hiểu biết mà nói như vậy.

Nhiễm Cơ lại ôm Xương Nhạc lên, không thèm quay đầu nói với những thiếu nữ phía sau: “Trở về nói cho phụ thân các ngươi, tội mạo phạm công chúa, công chúa khoan hồng độ lượng sẽ bỏ qua, nếu có lần sau, chắc chắn nghiêm trị không tha.”

Chúng thiếu nữ đồng thanh đáp “vâng”, Vệ Tây Hà bỗng nhiên đứng lên, nhìn Nhiễm Cơ nói: “Thái Tử ca ca, vừa rồi ta không đẩy công chúa Xương Nhạc, chẳng qua có chút hiểu lầm, mọi người cho rằng công chúa Xương Nhạc tới đoạt đá cầu…… nhưng hiện tại đều đã rõ, về sau công chúa Xương Nhạc muốn chơi cùng chúng ta, chúng ta nhất định sẽ bảo hộ công chúa.”

Vệ Tây Hà nói xong, toàn bộ thiếu nữ đều đồng tình. Nhiễm Cơ nhìn Xương Nhạc trong lòng ngực, dò hỏi ý tứ cô bé. Xương Nhạc hơi hơi lắc lắc đầu nói: “Mẫu phi sinh thời nói qua, bắt nạt kẻ yếu, chó cậy thế chủ, ỷ mạnh hiếp yếu, ba loại người này vô luận miệng nói hoa mỹ thế nào cũng không thể tin. Vừa rồi muội muốn chơi cùng bọn họ, nhưng họ lại khinh thường muội, giờ này họ tỏ vẻ hữu hảo với muội là nể mặt huynh, nếu một ngày nào đó hoàng huynh không quan tâm muội nữa, họ tất sẽ lại ghét bỏ muội.”

Xương Nhạc vừa dứt lời, chúng thiếu nữ càng cúi thấp đầu, Vệ Tây Hà tái mặt một chút, há mồm muốn giải thích cho chính mình, lại phát hiện không biết mở miệng như thế nào, ngây ra như phỗng đứng tại chỗ.

Nhiễm Cơ cúi đầu nhìn Xương Nhạc trong lòng ngực, thấy sắc mặt cô bé vô hỉ vô bi, biết vừa rồi những thiếu nữ kia nói nhất định là chạm vào nỗi đau của cô bé. Mẫu phi Xương Nhạc là Hiếu phi đúng là người xuất thân bần hàn, thời trẻ do tướng mạo xuất chúng được phụ hoàng coi trọng nạp vào cung, sau đó không lâu sinh hạ cô bé, nhưng Hiếu phi tại hậu cung không có gia tộc thế lực chống đỡ nên lúc nào cũng bị người khinh nhục, mà Hiếu phi lại không hé răng, cứ thế mãi liền buồn bực không vui, có lẽ cảm thấy vô vọng ở nhân thế, nên khi Xương Nhạc 4 tuổi thì bà nhảy giếng tự sát…… Nhiễm Cơ ghé đầu vào trán cô bé, ôn nhu nói: “Hoàng huynh vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ muội.”

Bạn đang đọc Phượng Hoàng Vu Phi (Mộc Tử Linh) của Mộc Tử Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienthanh188
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.