Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiến xa hơn

Phiên bản Dịch · 1478 chữ

Xương Nhạc rầu rĩ nói: “Muội biết, trong cung những ai đối xử tốt với muội muội đều biết.”

“Đều đứng lên đi.” Nhiễm Cơ cũng không quay đầu lại đi về phía trước.

Chúng thiếu nữ đợi Nhiễm Cơ khuất khỏi tầm mắt mới chậm rãi đứng lên, lại không có ý định chơi đá cầu nữa, thi nhau rời phủ. Vệ Tây Hà nhìn cầu bên chân, trong lòng thập phần tức giận, nếu không phải vì cái cầu này thì nàng đâu có vô ý trêu chọc công chúa. Nàng nâng chân đá cầu xuống ao, không nói một lời trở về chỗ ở chính mình.

Xương Nhạc ghé vào trong lòng ngực Nhiễm Cơ, nhìn Nhiễm Cơ nói: “Hoàng huynh muốn đi đâu thế?”

Nhiễm Cơ thấy hốc mắt cô bé còn ửng đỏ, duỗi tay sờ sờ chỗ ngực chính mình, quả nhiên ướt một chòm, thở dài nói: “Muốn khóc thì cứ khóc to lên, khóc thầm thì huynh sẽ không phát hiện.”

Xương Nhạc nháy mắt to nhìn chằm chằm vào hắn giảo biện nói: “Vừa rồi nếu muội khóc to, huynh biết nhất định sẽ an ủi một phen, như vậy muội sẽ càng khóc thương tâm hơn. Nhưng nếu huynh không thấy muội khóc, tự muội chỉ khóc một lát thôi, rồi sẽ nhanh nín”.

Nhiễm Cơ nghe không lọt tai đạo lý của cô bé, nhưng Xương Nhạc lại có thể tự bào chữa, đành phải nói sang chuyện khác nói: “Mang muội đi gặp một tỷ tỷ.”

Xương Nhạc oa một tiếng kêu lên, toét miệng nở nụ cười, cao giọng nói: “Hoàng huynh có phải mang Xương Nhạc đi xem hoàng tẩu hay không?”

Nhiễm Cơ nhìn mặt Xương Nhạc thay đổi trong nháy mắt, không khỏi nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Hiện tại còn không nhất định, để xem về sau thế nào đã.”

Xương Nhạc gật gật đầu, tỏ vẻ tán thành nói: “Mẫu phi từng nói, muốn cùng một người bên nhau cả đời, không thể chỉ xem có thích người ta hay không, còn phải xem người kia thích hợp hay không.”

Nhiễm Cơ bước chân hơi hơi ngừng một nhịp, lại tiếp tục đi về phía trước: “Còn nhỏ tuổi mà sao như bà cụ non vậy, ngày sau không được cứ mẫu phi mẫu phi nói, nếu để lão nhị biết, xem đệ ấy mắng muội khóc nhè cho coi.”

Xương Nhạc rụt rụt cổ, Nhiễm Chiếu đối xử với nàng không giống Nhiễm Cơ, nếu không làm theo lời Nhiễm Chiếu, Nhiễm Chiếu sẽ phạt nàng chép thơ, nàng sợ nhất cái này. Nàng hừ hừ, ghé vào ngực Nhiễm Cơ xem cảnh sắc hai bên đường.

Hà viện cách núi giả không xa, Nhiễm Cơ chỉ một lát liền đi tới. Trong Hà viện đủ loại hoa, Xương Nhạc tuổi còn nhỏ, thích nhất ngắm hoa muôn sắc, mới vào cửa liền ồn ào muốn Nhiễm Cơ thả nàng xuống, bước nhanh chạy đến vườn hoa ngửi hương hoa. Nhiễm Cơ thấy thế cười cười, thầm nghĩ nếu mang Xương Nhạc tới Hà viện có thể khiến cô bé trở về bộ dáng trẻ con thì hắn nguyện ý thường thường mang cô bé tới chỗ này.

Nhiễm Cơ đi đến trước nhà ở đang định gõ cửa, bỗng nhiên nghe thấy bên trong có người cao giọng nói: “Muội còn làm bao nhiêu chuyện ta không biết, trước kia muội đi đâu?”

Nghe thấy lời này, Nhiễm Cơ dừng động tác gõ cửa, sao Nhiễm Chiếu lại ở Hà viện, sáng sớm hỏi hắn chuẩn bị đi đâu, hắn rõ ràng nói muốn đi Yên Chi Các bồi Vệ Thanh Ca. Hắn nghi hoặc, nghe thấy bên trong có thứ gì bị hất đổ, ngay sau đó giọng nói Nhiễm Chiếu lại truyền ra: “Nếu đồ ta đưa cho muội mà muội không thích, vậy đập vỡ đi, như thế không hại được Vệ Thanh Ca nữa.”

Dứt lời, chỉ nghe thấy một thứ đồ sứ bị hất đổ. Cùng với tiếng đồ sứ vỡ vụn, còn có tiếng khóc nỏ non truyền đến.

“Nhị điện hạ tới đây để hưng sư vấn tội sao, nếu huynh nhận định muội muốn hãm hại Thanh Ca, mặc cho muội có mười cái miệng cũng vô pháp chứng minh chính mình vô tội. Huynh đã tin muội ấy, lại chạy đến chỗ muội làm gì?” Nhiễm Cơ nghe thấy Vệ Thanh Liên thấp giọng khóc nức nở, hơi hơi nhíu nhíu mày.

“Muội hỏi ta tới nơi này làm gì, ta tới để cảnh tỉnh muội, trước đây mặc kệ muội làm gì đều không liên quan gì đến ta, nhưng nếu muội ngấm ngầm hại Vệ Thanh Ca, ta không bỏ qua đâu.” thanh âm Nhiễm Chiếu lại lần nữa truyền vào tai Nhiễm Cơ, Nhiễm Chiếu tuy nóng tính chút, làm việc sẽ không lỗ mãng xúc động, nếu không phải hắn tận mắt nhìn thấy, Nhiễm Chiếu tất sẽ không nói những lời làm tổn thương Thanh Liên.

Nhiễm Cơ hơi trầm tư một lát, xoay người đi qua vườn hoa, ôm Xương Nhạc khỏi vườn hoa, vẻ mặt ôn hòa cười nói: “Hoàng huynh mang muôi đi chỗ khác.”

Xương Nhạc ở chỗ này chỉ cảm thấy chơi chán, Nhiễm Cơ đề nghị cực hợp ý nàng liền ngoan ngoãn gật đầu, tùy ý Nhiễm Cơ ôm đi đến chỗ khác.

Yên Chi Các ở phía đông Vệ phủ, cách Hà viện một chặng đường, Xương Nhạc ở trong ngực Nhiễm Cơ muốn xuống dưới đi, Nhiễm Cơ lo lắng Xương Nhạc lại nhân lúc mình thất thần lẻn mất nên khuyên dỗ nàng ngoan một chút, Xương Nhạc chết sống không thuận theo, Nhiễm Cơ trầm mặt nhìn nàng, nàng bĩu môi ghé vào ngực hắn không hé răng. Nhiễm Cơ khe khẽ thở dài, nha đầu này sợ lại vài ngày nữa không cho chính mình sắc mặt tốt đâu!

Tới Yên Chi Các, Nhiễm Cơ đặt Xương Nhạc xuống đất, Xương Nhạc còn giận dỗi hắn, xoay đầu không nhìn hắn, bước đôi chân nhỏ nhắn đi vào Yên Chi Các. Nhiễm Cơ sợ nàng không gõ cửa mà xông vào, bước nhanh lên trước đang tính gõ cửa, cửa đột nhiên bị người mở ra.

Vệ Thanh Ca nhìn Nhiễm Cơ đột ngột xuất hiện, nghi hoặc hỏi: “Thái Tử tiến đến có việc sao?”

Không đợi Nhiễm Cơ mở miệng nói chuyện, Xương Nhạc bỗng nhiên ló đầu ra khỏi người Nhiễm Cơ, đầy kinh ngạc nói: “Tỷ tỷ ở nơi này sao?”

Vệ Thanh Ca cúi đầu nhìn Xương Nhạc, liếc mắt một cái nhận ra nàng là thiếu nữ vừa rồi chính mình gặp phải, vội vàng quỳ xuống nói: “Dân nữ không biết công chúa thân phận tôn quý, lúc trước thất lễ mong công chúa thứ lỗi.”

Xương Nhạc vội vàng nâng nàng dậy, con ngươi sáng lấp lánh nhìn nàng, vui mừng nói: “Tỷ tỷ không cần bắt chước bọn họ quỳ quỳ lạy lạy, ta thích tỷ, tỷ chính là tỷ tỷ của ta.”

Xương Nhạc quay đầu nhìn Nhiễm Cơ đang kinh ngạc, liền kể lại toàn bộ chuyện gặp Vệ Thanh Ca như thế nào, khi nói đến hoa đào rơi, hưng phấn lay mạnh tay Nhiễm Cơ, nhìn qua cao hứng cực kỳ. Nhiễm Cơ thấy nàng khó có cơ hội thoải mái như vậy, sờ sờ đầu nàng nói: “Ngày sau muội có thể thường xuyên chơi cùng Thanh Ca tỷ tỷ nhé?”

Xương Nhạc gật gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì hướng Vệ Thanh Ca hỏi: “Thương thế tỷ tỷ nghiêm trọng không, hoàng huynh ta y thuật cao minh, có huynh ấy nhìn tất sẽ khỏi nhanh hơn chút”.

Vệ Thanh Ca cong eo tươi cười đầy mặt nhìn nàng nói: “Ta khỏe như trâu, một chút tiểu thương không quan trọng.”

Xương Nhạc làm như không yên tâm nói: “Ở trên lưng, ta thấy thật nhiều máu.”

Nhiễm Cơ ôm Xương Nhạc lên, ngắt lời nói: “Nếu tỷ tỷ bị thương, sao muội còn nói nhiều quấy rầy tỷ ấy chứ?”

Xương Nhạc nghe lời lập tức che miệng lại không hé răng, Vệ Thanh Ca buồn cười lên tiếng nói: “Vẫn là trẻ con, đâu cần hù dọa muội ấy thế. Nếu đến Yên Chi Các tìm ta, là muốn ta mang theo muội ấy chơi sao? Thái Tử điện hạ yên tâm, ta cùng muội ấy có duyên, tất sẽ chiếu cố cẩn thận, nếu ngài muốn thương nghị chuyện gì thì cứ tới chỗ cha ta.”

Nhiễm Cơ lại khẽ mỉm cười lắc lắc đầu nói: “Ngươi thông minh như vậy, tất là biết ta tới chỗ này vì cái gì.”

Bạn đang đọc Phượng Hoàng Vu Phi (Mộc Tử Linh) của Mộc Tử Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienthanh188
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.