Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đây Là Lỗi Của Truck-Kun

Tiểu thuyết gốc · 1659 chữ

Một tia sáng màu vàng đột nhiên được bắn ra từ tấm vé, chiếu thẳng về phía trước nối liền với bóng đen tạo thành một con đường.

Takumi và Yukiko bị cảnh tưởng trước mắt này làm kinh ngạc, trong lúc Takumi tò mò muốn bước lên con đường vàng, thì Yukiko đã bắt lại tay của cậu.

“Khoan đã!”

“Chuyện gì sao? Yukiko!”

“Chúng ta đang không mặc đồ!!”

“Thì...?”

“Không lẽ anh muốn người khác trông thấy em không mặc đồ” Yukiko ngại ngùng hét lên.

“Hehe, xin lỗi xin lỗi, chỉ là anh tò mò mà thôi, với lại em là của anh, sao có thể để người khác thấy em thế được!” Takumi lấy tay sờ đầu người cười trừ, sau đó bắt đầu tìm kiếm xung quanh giúp Yukiko có thể che chắn lại che thể mình.

Nhưng ở không gian này này ngoại trừ con đường vàng cùng với tấm vé vừa xuất hiện thì chả còn gì khác cả.

“Sao có thể, ở đây ngoài trừ tấm vé này thì không còn gì cả, mấy người muốn quay Show thực tế cũng phải chiếu cố bọn này chút chứ, cho ít vải che chắn lại cũng được” Takumi buồn bực nói.

Một lần nữa, một tấm vải trắng đối lập hoàn toàn với màu đen của không gian này, xuất hiện trước mặt hai người.

Lần này thì không tài nào hai người bình tĩnh được nữa vì nó quá quỷ dị!

Yukiko thì bị cảnh tượng này cho dạo, không chịu được, cau mày và quát to ”Này! cho chúng tôi ra, chúng tôi không chơi nữa!”

Giọng nói cô vang vọng nhưng vẫn không ai trả lời.

Takumi thấy vợ chưa cưới mình cảm xúc đã có chút không ổn liền vội vàng an ủi: "Thôi~ em cố gắng bình tĩnh đi, chúng ta buộc phải tham gia trò chơi của họ thôi.... Với lại ít nhất ít nhất bây giờ cũng có thứ che chắn lại”

Takami bắt lại tấm vãi xé nó làm hai, và cho Yukiko tấm lớn hơn còn cậu thì lấy tấm nhỏ hơn quấn nó ở dưới hông mình.

Đưa tấm vải còn lại cho Yukiko an ủi vài lời: "Chúng ta vẫn chưa biết mục đích của họ là gì, nhưng anh nghĩ ta buộc phải đi tiếp, cùng nhau xem xem rốt cục ở đây có gì”.

Yukiko nhận được tấm vải sau đó quấn quanh người mình, cũng vừa đủ để che lại những chỗ nhạy cảm, buồn bực nói: "Đừng để em biết chính anh bày ra trò này nếu không thì tháng này ra sofa ngủ!!”

Yukiko hay coi những video troll bạn gái trên YouTube nên ngay lập tức cô liền nghĩ Takumi bày ra trò này.

Takumi cũng chỉ biết cười khổ, bọn hắn sắp đám cưới nào có dư tiền đầu tư để làm những trò troll nhau thế này.

Với lại quan trọng hơn hết là Takumi biết mình không bày ra trò này cho nên cậu đang nóng lòng và tò mò để tìm hiểu xem phía trước là cái gì đang chờ đợi họ.

Cậu hối thúc Yukiko và nhanh chóng đạp lên con đường màu vàng đằng trước, cô lúc này chỉ biết thở dài và đi theo sau.

Cả hai đi rất lâu, lâu tới mới họ có cảm giác thần trí mình bắt đầu cảm giác mơ hồ thì bỗng ở cuối con đường xuất hiện một cái như Booth điện thoại ở nhà ga, và quan trọng là họ thấy có bóng người đứng ở đó!

Cả hai mừng rỡ chạy thật nhanh về phía trước, Yukiko nhanh chân tới trước chiếc Booth cửa sổ cười thở dóc nói: "Chào.. chào, phù phù... có thể cho chúng tôi biết mình đang ở đâu… A~!"

Nói chuyện giữa chừng thì Yukiko hét toán lên vội vàng cách xa Booth điện thoại, khuôn mặt cô lúc này tái đi hiện rõ sự sợ hãi, Takumi lấy Yukiko biểu hiện thế cũng liền theo sát quan sát, ngay lập tức cậu cũng bị chấn kinh.

Vì người, không, phải nói là thứ trước mặt họ lúc này không biết có gọi nó là người không nữa! Vì cả người nó giống như bị tẩy đi vậy, chỉ có mỗi màu trắng, thứ duy nhất gây chú ý là miệng dài tới mang tai đang mỉm cười đối với bọn họ.

0602EE8F-F6B4-4316-97F9-31E1B997BB0B.th.jpg

(Hình minh họa).

Cái thứ chỉ mỗi cái miệng phía trước có vẻ khá thích thú với phản ứng của họ, cái miệng của có cười hơi nhích lên, sau đó nó chú ý tới con đường màu vàng đã dẫn họ tới đây, khoé miệng lại co trở lại, nhưng vẫn giữ nụ cười nói: "Vậy ngươi là người thứ 10.000!”

"Còn trúng thưởng nữa ah? May mắn đấy” Cái thứ với cái miệng cười và hàm răng trắng đang nói chuyện với họ, giọng nói không phân biệt được nam nữ vang vọng.

Sau đó nó đặt tay lên ngực cúi chào và nói:"Hân hạnh gặp mặt và phục vụ, ta là #1 hay còn gọi Once"

“Aye yai yai~ chúng ta không ở đây để nói chuyện nhỉ? Vậy bây giờ không mất thời gian của quý vị đây thì mời đưa tấm vé đây vì GATE chuẩn bị đóng rồi, nếu chậm trễ thì các người phải chờ 10 năm nữa đấy" Nói tới đây thì #1

với cái mặt chỉ có mỗi cái miệng lại nở một cười thích thú.

Takumi khá là không thích giọng nói này của nó, nhưng vẫn phối hợp móc tấm vé ra, cau mày nói: “Tấm vé mà ngươi nói là thứ này sao?”

Takumi đưa ra tấm vé vàng có chữ “POKEMON World” là điểm đến đưa trước mặt #1.

“Oh oh thì ra quý ngài đây mới là người sở hữu tấm vé sao? Vậy quý cô đây có vẻ là lỗi của truck-kun rồi!” #1 sững sờ một chút, sau đó đưa tay ra tay nhún vai lắc đầu nó oán tránh cái tên nó gọi là “truck-kun” một chút sau lại trở lại với nụ cười thương hiệu.

“Vậy thì mời quý ngài đây cầm tấm vé bước về phía trước, người có tấm vé trong tay là người có thể căn cứ vào nơi mình muốn tới nhất, có thể là ngược dòng lịch sử, các thế giới nhị thứ nguyên hay.... là thế giới mà ngài muốn(kiểu tận thế, võng du, disney world chẳng hạn) vậy nên chúc ngài một chuyến trọng sinh vui vẻ, kkkkk” #1 hơi hạ thấp đầu xuống đưa tay chỉ về phía trước, nơi đó bỗng hiện ra một cánh cổng lớn màu vàng.

Takumi sững sờ vô thức nắm chặt tấm vé trong tay rồi nhìn về phía phía cánh cổng lớn đó, sau đó cầm tay Yukiko lại rồi hỏi #1: “lời ngươi nói là thật sao? Chúng tôi có thể xuyên qua nơi chúng tôi muốn?”

Once nhìn thấy hành động của Takumi, nó chỉ đưa lên 1 ngón tay và “Chỉ có MỘT người có thể đi qua”

Yukiko nghe vậy liền gấp: “Sao có thể chúng tôi cùng tới đây, sao có thể bỏ một người chơi được” Yukiko vẫn vô thức cho ràng đây là một trò chơi, cô nghĩ bước qua cánh cổng đó phải chơi một trò chơi gì đó sau đó, cô chỉ nghĩ đơn giản là bọn họ hẳn phải cùng vựa qua trò chơi.

“Nhưng mà tôi có một thắt mắt, các người làm show thật đầu tư ah~ kịch bản rất nhiều ấy, gì mà Gate sẽ đóng rồi chờ 10 năm này nọ, rồi chỉ có 1 người có thể qua, tính thử thách tình yêu của chúng tôi sao? Tôi nói cho các người biết chúng tôi sẽ ở cùng nhau”.

“Haizz~ để ta giải thích.. lần nào cũng thế, nói ngắn cũng không ngắn mà dài thì cũng không dài, nhưng nói chung thì các người đã “Chết“.

“Trước mặt hai vị đây là GATE dùng để xuyên không và trùng sinh thành một thân phận mới nhưng vẫn giữ được ký ức của kiếp này và nó

đang chuẩn bị đóng, tại sao ta chúc mừng các ngươi vì 1 trong hai người là người chết thứ 10,000 và cách cổng này chỉ mở 10 năm 1 lần, nó sẽ chỉ tiếp nhận vị khách của mình là người thứ 10,000”.

“Việc cả hai cùng ở đây có lẽ là do người còn lại chết khoảng cách gần với người thứ 10,000 một chút nên “con đường trầm tư” không tự quyết định được nên dẫn tới nên này”.

“Ngươi cũng may mắn đấy vì có lúc người thứ 10,000 lại rơi vào khoảng cách mà nó(GATE) vẫn chưa mở ra”

Ùng.. ùng

Once Đang nói giữa chừng thì đột nhiên hai cánh cửa đang mở của GATE đột nhiên bắt đầu di chuyển.

“Aye yai yai~ người giữ tấm vé mau đi đi, GATE sắp đóng lại rồi, nếu chần chờ nữa thì các người sẽ phải chờ thêm 10 năm ở đây và trở thành giống như ta vậy 1 cơ thể trắng không có gì ngoài cái miệng! kkkkkk”

“Ah mà đừng nghĩ vậy là an toàn nhé chỉ có ở trong cái Booth này mới an toàn còn không các ngươi sẽ đối mặt với cơn bão không thời gian gột rửa! nếu chống cự không được ký ức tất cả sẽ bị cuốn mất và trở thành 1 thứ gì đó lang thang ở khoảng không thời gian không hồi kết, HAHAHA" Nói xong No.1 lại cười lớn lên giống như đây là kết cục mà nó mong muốn nhất.

“Mà theo ta thấy hai người là couple của nhau nhỉ, vậy.....

Who's Stay and Who’s Leave!”

Bạn đang đọc Pokemon Chi Độc Hệ Quán Quân sáng tác bởi Kira_killer
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kira_killer
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 112

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.