Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quán cafe Hồn Gỗ

Tiểu thuyết gốc · 1648 chữ

Sau khi nghe Nam kể xong. Tôi mới biết Nam tài giỏi như thế nào, thật tình đôi khi nghe mọi người kể lại chỉ có thể cảm nhận được phần nào mà thôi. Tôi thấy vậy cũng sẵn tiện hỏi tiếp là Nam tu hành làm sao được như vậy mà hay vậy, có lẽ nếu biết thêm cũng có giúp ích được cho mình phần nào. Nam kể cũng không biết vì sao mà mình đạt được như vậy, cũng có thể do bà của Nam dạy, cũng có thể tu tập mà được. Nam lúc ấy thường xuyên đọc kinh trì chú, nhất là chú Chuẩn Đề, nên được anh Quang hay gọi đùa là Nam Chuẩn Đề, phải công nhận cậu ấy cực kỳ giỏi luôn. Nghe nhắc đến Bà của Nam thì cả đám anh em cũng phải lắc đầu, anh Hà có lần nói với tôi là Bà của Nam dữ lắm, lại nóng tính vô cùng. Có lần cả đám anh em ngồi chơi với nhau, bà của nam nhập vào Nam chửi ông thổ địa vì lý do gì đó mà tôi quên mất rồi, anh Hà thấy vậy nên nói giúp ông thổ địa, thế là bà của Nam chuyển sang mục tiêu chửi cả đám anh em luôn. Anh Hà nghe mệt quá nên lão mới dùng mật thuật của môn phái mà âm thầm đẩy bà của Nam ra khỏi xác mới hết nghe chửi. Nghe đến đây tôi cũng không nhịn được cười, anh Hà còn nói Bà của Nam hiện tại đang ở cửu thiên, chức vị cũng cao lắm.

Nam mới kể tiếp cho tôi nghe về chuyện Nam với anh Hà làm lễ hơi bị hay, đến đây thì tôi cũng hao hức mong chờ vô cùng. Chuyện là khi Nam đang còn học năm 3 đại học, đang ngồi ăn với Tuyến ở trong phòng trọ vào khoảng tháng 3 âm lịch vào lúc 12h đêm, Xóm trọ của Nam thì không được đông dân cư cho lắm vì nơi đây thanh vắng lại mang âm khí rất nhiều, đối với người tu hành như Nam thì thích lắm vì âm khí hay dương khí thì cũng đều là khí cả thôi. Người tu hành họ thổ khí nạp vào người rồi từ từ âm thầm mà vận chuyển khí trong cơ thể cho cân bằng là được. Thanh vắng yên tĩnh lại rất thích hợp với những người thanh tu như chúng tôi. Nghe đến đây tôi nghĩ thầm trong lòng: “Mày biết lựa giờ ăn thật”. Lúc ấy đói bụng quá nên hai người nấu cơm rồi chen với nước tương mà ăn khuya. Thời tiết ở Đà Nẵng lúc này rất ôi bức, nóng nực nên Nam mới mở cửa sổ ra cho mát, kế bên cửa sổ phòng mình là một cái tủ đựng sách trên kệ có để một bức tượng nhỏ của Phật Thích Ca Mâu Ni, kèm theo bát hương, lọ hoa và một dĩa trái cây. Nơi thờ Phật được Nam thiết kế hết sức gọn gàng mà lại trang nghiêm tôn lên một vẻ đẹp bình dị vốn có của người tu đạo. Đêm nay là ngày rằm của tháng, lại vào giữa khuya nên trăng đã lên cao, ánh trang chiếu rọi xuống cửa phòng, lúc này ánh trăng trở nên huyền ảo dường như xuất hiện thêm một bóng người thoát ẩn thoát hiện, Nam lúc này thì đang ăn ngon lành thì có một giọng nói của một em bé phát ra từ hướng phía ngoài cửa sổ nói với Nam:

- “Chú ơi, có con mèo”.

Nam lúc này trở nên khó chịu vì hắn đang ăn ngon lành lại bị người khác chen ngang vào bữa ăn, Nam nhìn đứa bé nói với một giọng thật lành lùng:

- “Mèo thì làm sao?”.

Đứa bé cảm nhận được sự tức giận của Nam, mà hoảng sợ trả lời với một giọng nói run rẩy:

- “Mẹ con bỏ con chú ạ, mẹ con là sinh viên. Khi bỏ con xong thì con mèo đen lại ăn xác của con, nên con bây giờ con gặp nó con sợ lắm ạ”.

Nam nghe vậy cũng không còn bực tức mà thay vào đó hắn nhìn đứa bé với một ánh mắt thương hại, thật là tội nghiệp đừng nhìn Nam lúc này với vẻ mặt bặm trợn thật ra hắn rất tốt bụng nữa đó. Nam nghe đứa nhỏ nói vậy cũng ráng ngóc cái đầu ra ngoài cửa sổ hướng ra đường xem như thế nào thì thấy một con mèo đen thật to, nặng khoảng 3 kg đang quanh quẩn ở gần cây trụ điện đối diện của sổ ở phòng mình. Nam thấy vậy nên mới nói với cậu nhóc:

- “Chừ, con sợ nó à, con đói không, cậu mời con ăn”.

Vì khi Nam nói chuyện với người âm thường xưng mình là cậu. Cậu nhóc nghe vậy mừng lắm mà nói:

- “Chú ơi, con đói. Chú mới nấu cơm cho con một chén với”.

Nam thì cũng vui vẻ trả lời bằng giọng nói ôn nhu, vì hắn nhìn cậu nhóc này tội quá mà không dám lớn tiếng nói vì sợ làm nó hoảng sợ mà chạy đi mất, nghĩ lại ai cũng được một lần sinh ra và lớn lên để rồi chết đi, nhưng lại có những người ích kỷ vì bản thân mình mà tước đi mạng sống của người khác.

- “Chú chỉ có cơm với nước tương, con ăn không”.

Cậu nhóc đáp lại:

- “Dạ vâng”.

Nam liền vào trong nhà bếp mà xới cho nó một chén cơm rồi chen một ít nước tương mời nó ăn. Nam nói với tôi là nhìn thằng nhỏ hít hít nhìn sảng khoái luôn. Nó hít tầm được 3 phút rồi nhảy lên nói cám ơn Nam mà nói:

- “Con mèo đi rồi. Con đi chơi đây”.

Nam nó ngó ra phía ngoài cửa sổ thì thấy con mèo đen đó đã biến mất thật. Chuyện thì chưa dừng tới đây, 2 tháng sau thì có bà cụ bên xóm trọ chạy sang kể với Nam rằng. Nam thì nhìn thấy mắt trái của mà có một cục huyết đọng lại ứ đỏ luôn. Bà đi khám hết bệnh viện này tới bệnh viện khác, mà không ai biết bệnh gì hết. Họ chỉ nói bà không sao rồi kê thuốc cho bà mà thôi. Thế là bà sang nhờ Nam bốc cho một quẻ xem bà bị gì, chưa kịp bốc thì thằng nhóc ăn ké bữa nó hiện lên mà nói là việc này do nó làm, vì nó ở trước cổng nhà của bà đó. Tôi nghĩ “có lẽ bà thường đem rác ra vứt đó nên nó phá bà, nghĩ lại cũng tội do xác nó được vứt ở đó lại bị con mèo nó ăn nên nó chỉ thường ở gần khu vực đó, mà người âm thì thường dùng mùi hương để thưởng thức hay cho người trần mình ăn uống vậy, mà bà để mấy bịch rác ở đó thì ai mà chịu nổi nên nó phải hành bà thôi”. Nam thuật lại mọi việc cho bà, nên bà cũng nhờ Nam cúng cho nó, sẵn tiện Nam kê đơn thuốc cho bà luôn. Hai ngày sau thì Nam rủ anh Hà ra làm pháp sự, lúc ấy khoảng 6h30 tối. Nam nó kể với tôi là nó với anh Hà làm pháp sự mà không một ai tin cả. Pháp sự được làm trong một mâm tròn, đặt ngay ngã ba đường, cứ đợi cho ít người qua lại hai anh em tranh thủ soạn xong mâm lễ rồi thắp nhang lên. Lúc này thì Nam mới để ý là cả hai người không ai mặc quần dài, toàn mặc quần lửng thôi. “Tôi nghe đến đây thì nghĩ cũng phải thôi, mấy ông mặc đồ như vậy ai mà tin mấy ông làm pháp sự cho được mà sao thấy quen quen dễ sợ, sao thấy giống mình dữ vậy kìa nhiều lúc tôi lười nhớt thây thì cũng mặc quần lửng thắp nhang luôn. Nghĩ lại thấy mắc cười, cả đám anh em nó lầy như vậy mới chơi được với nhau cơ chứ”. Mâm lễ được hướng về phía Đông Nam, phía Tây Bác thì có 4 cây dừa ra trái rất nhiều. Nam với Anh Hà cả hai người đều bắt đầu khấn, Nam mới bảo anh Hà:

- “Nó kìa anh ơi”.

Anh Hà thì nhìn xung quanh tìm kiếm mà nói:

- “Đâu”.

Nam chỉ thẳng vào bốn gốc dừa mà trả lời:

- “Nó ở ngay chổ đó”.

Anh Hà trả lời một cách dứt khoát:

- “Ok, để anh”.

Anh Hà lúc này mới nói:

- “Tao không biết mày thù oán bà già kia như thế nào, nhưng bà kia đã già ốm yếu, đầu tiên tao mời mày ăn, ăn xong mày tha cho bả. Nếu mày không uống rượu mời mà uống rượu phạt thì. Đ-t mẹ mày, mày biết tao là ai không, đ-t mẹ mày đừng trách tao nhé, đ-t mẹ mày đừng trách tao, đ-t mẹ”.

Tôi nghe kể đến đây giật mình luôn, cái gì đây trời, má anh Hà khẩn cũng lầy thật. Còn Nam thì cười cười mà nói là lúc đó Nam cũng sảng hồn luôn, chưa thấy ai cúng như lão Hà bao giờ. Sau khi anh Hà đọc xong thì Nam lật đật tụng chú biến thực, biến thủy mời những vong linh gần đó. Nam thấy nguyên một đám kéo đến mà ăn uống no say luôn. Sáng mai thì bà già chạy qua nói với Nam là bà đã đỡ nhiều lắm rồi chỉ còn có một tí tẹo.

Bạn đang đọc Quán cafe Hồn Gỗ sáng tác bởi DiepTamThao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DiepTamThao
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.