Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quán café Hồn Gỗ

Tiểu thuyết gốc · 1393 chữ

Sau khi tôi nghe xong câu chuyện Nam kể thì trời lúc này cũng đã khuya cũng gần hơn 11h khuya rồi nên tôi đành phải tạm biệt mọi người mà ra về. Nhà tôi ở rất xa, ở tận Bình Chánh giáp với Long An Cần Giuộc lận nên phải tranh thủ về vì giờ này đã khuya rồi đường xa lại nguy hiểm, cha mẹ tôi còn ở nhà chờ tôi về nữa. Phải nói trong lòng tôi vẫn còn tràn ngập những cảm xúc huyền bí mà Nam mang lại cho tôi, không phải bản thân mình chưa từng gặp qua, mà nhiều nữa là đằng khác nhưng mỗi việc toàn chỉ có mình tôi gánh nồi. Nhiều lúc tôi nghĩ sao mình không gặp họ sớm hơn để có những trải nghiệm vui vẻ như thế này. Mai là ngày chủ nhật lại là ngày lễ trên chùa Hoằng Pháp ở trên Hóc Môn, nên tôi phải tranh thủ về nghỉ ngơi để mai còn chở mẹ lên trên đó bán nữa. Chùa Hoằng Pháp rộng lớn lắm, lại được các thầy giảng pháp rất hay nên khách thập phương đến đây lễ Phật rất đông. Rất nhiều người từ các tỉnh dưới tận miền Tây hoặc những người ngoài Bắc đều đến Chùa mà nghe các sư thuyết giảng. Chùa thường xuyên tổ chúc các khoa tu cho Phật Tử như khóa tu 1 ngày, khóa tu 7 ngày, hoặc những ngày gằm, lễ lớn đều được Phật tử khắp nơi quy tụ. Chùa Hoằng Pháp có 2 cổng, mẹ tôi thì ngồi bán ở ngoài cổng phụ đi thẳng ra ngay ngã 3 chổ người ta gửi xe ở bên phải, bà bán bánh pía, bánh in châu đốc cùng với kẹo đậu phộng, bán ở đó cũng hơn chục năm rồi, những ngày lễ lớn bà đều lên chùa ngồi bán. Còn bản thân tôi thì đi dạo thăm nơi cảnh chùa, sẵn tiện lễ các vị chư Phật, rồi vào thẳng thư viện mà đọc sách. Tôi đọc rất nhiều sách trong đấy, như kinh pháp hoa, tiền thân của Đức Phật và một số kinh khác. Thông thường thư viện có quy định ai muốn đọc kinh gì thì sẽ lại báo cho người quản lý thư viện biết để họ lấy giùm mình, nhưng do tôi đọc nhiều quá nên cũng thành ra quen luôn tự tung tự tác ở thư viên. Tôi rất thích đọc kinh sách tiền thân của Đức Phật, sách có 10 tập mà tôi không biết mình đọc bao nhiêu lần, Sách nói về những câu chuyện khi ngày xưa chưa thành đạo đang còn trong quá trình tu tập của Phật Đà. Nhớ mãi khi lần đầu tôi đọc về một đoạn đức Phật hy sinh thân mình cứu độ chúng sanh, như nhảy vào hố lửa, hay cắt thịt cho chim ăn. Cảm nghĩ đầu tiên của tôi là không thể nào, làm sao có thể làm được, bản thân mình do cha mẹ sinh ra phải biết quý trọng thân xác, sống cho thật tốt cũng là một cách báo hiếu cho đấng sanh thành. Nghĩ như vậy thôi chứ thật lòng lúc đó tôi biết mình không bao giờ làm được điều đó tôi còn cho đó là chuyện hoang đường nữa kìa, nên tôi tìm đại một lý do nào đó để phủ nhận. Nhưng cứ đọc hết lần này tới lần khác, mỗi lần đọc tôi lại cảm giác khác nhau, càng về sau tôi lại càng cảm giác được sự từ bi mà đức Phật muốn truyền lại, tôi xúc động không thôi, nhiều lúc muốn khóc mà không dám vì đang ở thư viện nếu tự nhiên ngồi đó mà khóc thì người ta lại bảo tôi thần kinh nữa. Ngoài ra tôi còn nhớ mãi một đoạn là khi đức Phật đi cầu đạo đã nhiều ngày mà không gặp được chánh pháp, lúc này Quỷ Vương cũng cảm động xuất hiện ra mà nói với đức Phật rằng nếu ông ta thuyết pháp cho đức Phật thì ngài phải quyên sinh từ bỏ sự sống để biết sự quý trọng của chánh pháp không phải dễ tìm. Đức Phật đồng ý với Quỷ Vương, sau khi nghe Quỷ Vương thuyết pháp ngài liền tự sát. Sau khi đọc xong đoạn này thì tôi lại nhớ đến câu chuyện của Bồ Đề Sư Tổ khi truyền thụ pháp cho ngài Huệ Khả, vì cầu đạo nên Huệ Khả đã chặt một cánh tay của mình. Nên tôi mới biết chánh pháp khó tìm, nay đã gặp được minh sư thì càng phải quý trọng tu hành không nên bỏ dở vì nếu để lỡ mất cơ hội lần này không biết tới khi nào mới có thể gặp được một vị minh sự hoặc có duyên đến với Phật pháp mà tu hành.

Vẫn như thường lệ sau khi đọc xong truyện ở thư viện, tôi liền chảy thằng qua nhà của bà chính chơi vì bà là người đồng đạo nên tôi thường lên nhà bà chơi lắm. Hồi xưa tôi với bà chính là hàng xóm, con rể của bà lại là bạn thân của cha tôi, nên bà cũng quý tôi lắm, rãnh tôi điều chạy lên bà chơi. Khi xưa ở xóm tôi cũng không hề biết bà tu hành, mãi đến sau này tôi mới biết rồi kể cho bà nghe tôi cũng là người trong huyền môn, nói là tôi không biết chứ đứa nào trong sớm cũng biết hết, nghĩ lại nản quá trời xưa mình ngáo dễ sợ. Bà cũng hết sức giật mình vì bà không hề biết tôi tu hành. Bà tu theo bên cung tiên, thờ Phật Bà Quán Thế Âm Bồ Tát, Phật Mẫu Diêu Trì. Vì khi tôi kể cho bà minh cũng là người trong Huyền Môn nên cũng ngồi đàm đạo với bà, khi tôi đàm đạo với bất kỳ ai thì thường khuôn mặt của tôi đều chuyển sang màu đỏ. Có thể nói đỏ như Quan Thánh Đế Quân vậy, hai tròng mắt cũng chuyển sang màu đỏ luôn, nhìn rất khinh khủng. Không biết đàm đạo vui quá hay sao mà một lát có người nhập vào bà nói chuyện luôn, tôi thấy người nhập vào bà là một vị sư mặc quần áo theo kiểu nam tông, tôi nói cho những người xung quanh mới biết đây là ông Lục bên Miên thường hay nhập xác giúp bà làm việc. Khi ông Lục nhập xác có lúc thì đang nói tiếng Việt lại chuyển sang ngôn ngữ giống tiếng Miên (ngôn ngữ của người âm) mà tôi nghe không có hiểu gì hết, tôi nhìn phía trên đỉnh đầu bà chính lúc này đã có thêm một vị khách không biết xuất hiện từ bao giờ, trang phục màu đen, trên đầu lại đội mũ vua chúa thời xưa lại còn có mấy hạt châu đung đưa tới lui, nhìn rất uy nghiêm. Tôi đợi sau khi kết thúc buổi trò chuyện với ông Lục, thì tôi mới kể lại cho bà nghe là có thêm một vị xuất hiện, sau khi diễn tả xong hình dáng thì bà chính chỉ tôi lên bàn thờ có giống bà này không, tôi gật đầu giống như y đúc là Phật Mẫu Diêu Trì tôi cũng cứng lưỡi luôn quả thật cao nhân mai danh ẩn tích. Tôi nghe bà kể lúc xưa bà giúp nhiều người lắm, có những ca kéo người từ quỷ môn quan trở về nữa. Bà kể với tôi lúc ấy tự nhiên có thằng nào đó đi ngang trước cửa nhà bà rồi ngất xỉu, như kiểu trúng gió mặt cắt ra không còn một giọt máu luôn, bà kể lại với tôi không biết vì sao mà lúc đấy bà lại dám ra tay cứu giúp người ta, vì lúc đó nếu cứu không được là ở tù luôn chứ chẳng chơi. Làm nghề này giúp được người thì không sao, nhưng nếu chết người thì phiền phức lắm, một việc không thành đã mang tiếng cả đời là thầy dởm, thầy lang băm rồi. Ngoài ra bà còn kể nhiều câu chuyện khác nữa.

Bạn đang đọc Quán cafe Hồn Gỗ sáng tác bởi DiepTamThao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DiepTamThao
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.