Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh Phong

Phiên bản Dịch · 1454 chữ

Đi sau Tạ Vũ Linh, Lam Ngọc Trạch suất lĩnh mấy tên đệ tử Huyết Anh phái cũng đi vào trong Tây viện. Lam Ngọc Trạch mở quạt xếp ra, che miệng cười nói: “Biệt viện của Phong Tả Quân ban đêm thật đúng là náo nhiệt a.”

Phong Tả Quân khoanh chân ngồi xuống, cũng không để ý tới lời châm chọc của Lam Ngọc Trạch, vừa bắt đầu điều hòa chân khí vừa rồi bị Tô Bạch Y đảo loạn, vừa nói với Tạ Vũ Linh: “Tốc độ hắn rất nhanh, sức mạnh rất lớn, không giống bình thường. Ta thấy ngươi vừa rồi đã cứu ta, chân thành khuyên ngươi một câu, trên người Tô Bạch Y có điểm rất kỳ lạ, vẫn nên gọi các sư phạm tới xử lý đi.”

“Ta nghe nói tên Tô Bạch Y này, ngươi đã từng gặp ở Dạ Lan thành, hắn là người lúc trước đã cứu đi Thanh Y Lang?” Tạ Vũ Linh hỏi.

“Thì ra ngươi tới là vì việc này.” Phong Tả Quân bừng tỉnh đại ngộ, “Không sai. Hắn đã cứu đại ca ngươi. Cho nên ta mới khó chịu với hắn như vậy. Nhưng mà bây giờ ngươi cũng không hỏi được gì đâu, giờ phút này thần trí hắn đã mất, từ đầu đến bây giờ một câu cũng không nói. Ta nghi là hắn tẩu hỏa nhập ma, hoặc là trúng kỳ độc gì.”

“Vậy trước tiên phải đánh thần trí hắn về đã.” Tạ Vũ Linh lạnh lùng nói.

“Không dễ, bây giờ Tô Bạch Y đang…… ngắm trăng.” Phong Tả Quân nhìn Tô Bạch Y đứng cách đó không xa , Tô Bạch Y từ sau khi một quyền đánh bay Phong Tả Quân xong vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, lúc này lại đang ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm trăng tròn trên trời.

“Ngắm trăng à, vì sao ta cảm thấy khí tức trên người hắn càng ngày càng đáng sợ.” Tạ Vũ Linh hơi cong người, tùy thời chuẩn bị động thủ.

Như là nghe được lời Tạ Vũ Linh nói, Tô Bạch Y bỗng nhiên cúi đầu, đôi mắt đỏ bừng bỗng nhiên đổi màu, biến thành màu u lam nhạt.

“Gặp quỷ a, mắt có thể đổi màu.” Phong Tả Quân thấp giọng mắng.

Lời còn chưa dứt, Tạ Vũ Linh đã điểm chân một cái, vút qua bên cạnh hắn, đi tới bên cạnh Tô Bach Y. Tô Bạch Y lập tức chém ra một quyền, cách mười trượng, Phong Tả Quân vẫn có thể cảm nhận được quyền này mang theo chân khí uy mãnh.

Phong Tả Quân vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Tới đây bầu bạn đi, Tạ Vũ Linh.”

Nhưng Tạ Vũ Linh lại khom người một cái, uyển chuyển né đi, quạt xếp trong tay nhẹ nhàng xoay tròn, điểm nhẹ lên vai Tô Bạch Y.

“Đừng đùa a……” Phong Tả Quân buồn bã nói, “Tô Bạch Y vừa rồi tốc độ của ngươi không phải rất nhanh sao?”

Vai Tô Bạch Y bị cây quạt điểm nhẹ, ánh mắt để lộ ra vài phần hung ác, lại một chưởng chụp xuống đỉnh đầu Tạ Vũ Linh, kết quả Tạ Vũ Linh xoay người một cái vòng tới phía sau Tô Bạch Y, quạt xếp trong tay lại nhẹ nhàng điểm vào hông Tô Bạch Y.

“Ngươi nói đây có phải là do Tạ Vũ Linh mua chuộc Tô Bạch Y, cố ý diễn một vở trước mặt ta không?” Phong Tả Quân quay đầu hỏi.

Hứa Triết nhặt kiếm gỗ đem lại cho Phong Tả Quân, đặt bên cạnh hắn, gật đầu đáp: “Chắc chắn là như thế!”

“Ngu ngốc.” Lam Ngọc Trạch lúc này cũng đi tới bên cạnh Phong Tả Quân, “Tô Bạch Y tốc độ rất nhanh, sức mạnh rất lớn, nhưng chỉ là thân pháp nhanh chứ không phải là chiêu thức nhanh, còn sức mạnh…… lúc này Tô Bạch Y căn bản không có chiêu thức, động tác cũng rất cứng nhắc, cho nên Tạ huynh chọn cách đứng ngoài ba bước so chiêu với Tô Bạch Y, như vậy Tô Bạch Y dù có sức mạnh lớn hơn cũng không làm gì được.”

“Thì ra là…… như vậy sao?” Tay Phong Tả Quân nhẹ nhàng cầm trúc kiếm.

Mà bên kia Tạ Vũ Linh lúc này bỗng nhiên ném quạt xếp ném rời tay, sau đó chỉ thấy quạt xếp không ngừng múa xung quanh Tô Bạch Y, mà Tạ Vũ Linh thân hình nhanh nhẹn, vừa né quyền của Tô Bạch Y, vừa đợi Tô Bạch Y lộ ra sơ hở để phản kích.

“Đây là phiến pháp Minh Nguyệt Thanh Phong của Tạ gia.” Lam Ngọc Trạch sâu kín nói, “Ta cũng mới chỉ nghe Tạ huynh nói qua, hôm nay cuối cùng cũng chính mắt được thấy.”

“Cảm giác toàn thân Tô Bạch Y đều là sơ hở, nhưng vì sao Tạ Vũ Linh dùng phiến pháp điểm đông, chỉ tây, cũng chỉ như gãi ngứa, cứ như là vô dụng a.” Hứa Triết nghi hoặc nói.

“Hắn điểm huyệt.” Phong Tả Quân trầm giọng nói, “Thanh Phong Minh Nguyệt, thần tiên điểm huyệt. Sắp thành.”

“Đúng vậy. Thành!” Tạ Vũ Linh mỉm cười, dùng chân nhẹ nhàng đá lên vai Tô Bạch Y, sau đó xoay người một cái vững vàng đáp xuống cách năm bước sau lưng Tô Bạch Y, sau đó giơ tay lên, cây quạt xếp một lần nữa trở về trên tay hắn.

Một loạt động tác, liền mạch lưu loát.

“Rải hoa!” Lam Ngọc Trạch khẽ quát một tiếng, lập tức có hai gã đệ tử Huyết Anh phái nhảy ra.

Tạ Vũ Linh mở quạt xếp ra, tắm trong mưa hoa Anh Đào, xoay người nhìn Tô Bạch Y: “Ta đã điểm 36 huyệt đạo trên người ngươi, cho dù ngươi có Thu Thủy cảnh thể phách cũng không thể nhúc nhích.”

“Ta nghĩ, trận chiến giữa Cực Ác bang và Huyết Anh phái, hôm nay có kết quả rồi?” Lam Ngọc Trạch cười tủm tỉm nhìn về phía Phong Tả Quân.

Phong Tả Quân lại như là hoàn toàn không nghe thấy câu này, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tô Bạch Y.

Tạ Vũ Linh vẻ mặt cũng nghiêm lại nhìn Tô Bạch Y.

Chỉ thấy vẻ mặt Tô Bạch Y mờ mịt và hoang mang, sau đó nhẹ nhàng nhấc chân đi tới phía trước một bước.

Lam Ngọc Trạch miệng đang tươi cười liền ngậm lại.

Phong Tả Quân không biết lúc này nên cười hay là nên khóc, lẩm bẩm nói: “Vậy mà…… hoàn toàn không hiệu quả?”

Khi đang nói chuyện, Tô Bạch Y lại đi tới phía trước một bước, sau đó ngừng lại, gãi gãi bả vai vừa bị Tạ Vũ Linh đá trúng, cuối cùng từ từ phun ra một chữ: “Ngứa.”

Đây là chữ đầu tiên Tô Bạch Y nói sau khi thân thể phát sinh dị tượng.

Lại mang theo vài phần ngây thơ, thiên chân, giọng điệu giống như đứa bé.

Mọi người ở đây đều không nhịn được mà rùng mình.

“Cẩn thận!” Phong Tả Quân bỗng nhiên hét to.

Thân hình Tô Bạch Y chợt lóe, trực tiếp đánh tới trước mặt Tạ Vũ Linh.

“Chạy a.” Phong Tả Quân hô lớn.

Nhưng hai chân Tạ Vũ Linh tựa hồ bị một sức mạnh đáng sợ trói xuống đất, một bước cũng không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn nắm đấm của Tô Bạch Y đánh tới ngực mình.

“Phá!” Phong Tả Quân bỗng nhiên ngửa mặt lên trời thét lớn, chữ “Phá” này mang theo một uy lực thần kỳ, làm thân mình Tô Bạch Y hơi cứng lại, không thể động đậy, Tạ Vũ Linh cũng có một khắc thở dốc, hắn lập tức giơ quạt xếp lên, che trước ngực.

Lam Ngọc Trạch thu quạt xếp, nheo mắt: “Phong gia Tam Tự Chân Ngôn.”

Nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt thôi, sau một khắc ấy quyền của Tô Bạch Y vẫn giáng xuống, đánh vào cây quạt xếp. Tạ Vũ Linh lần này không giống Phong Tả Quân vừa rồi bị đánh bay lên trời như diều đứt dây, mà là đôi chân dính trên mặt đất lùi về sau, có điều khi đến bên cạnh Phong Tả Quân, đôi chân Tạ Vũ Linh đã lún sâu xuống đất ba thước, tạo ra hai cái rãnh nhỏ.

“Nói gì bây giờ?” Phong Tả Quân hỏi.

Tạ Vũ Linh nuốt máu tươi đầy miệng xuống cổ họng: “Mau gọi sư phạm.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 272

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.