Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huề Thủ

Phiên bản Dịch · 1551 chữ

Phong Tả Quân đột nhiên đứng lên, trúc kiếm trong tay giơ qua đỉnh đầu, trong giọng nói mang theo vài phần kiêu căng: “Mới có như vậy đã nhận thua a, Tạ Vũ Linh.”

Tạ Vũ Linh nỗ lực áp xuống luồng chân khí cuồn cuộn trong ngực: “Không phải ngươi nhận thua trước sao?”

“Chúng ta vẫn luôn được xưng là hai đệ tử mạnh nhất thế hệ này của Học Cung, nhưng tên Tô Bạch Y này mới nhập học được một ngày đã liên tục đánh ngã hai chúng ta, có phải quá mất mặt rồi không?” Phong Tả Quân cười nói.

Tạ Vũ Linh khẽ nhíu mày: “Rốt cuộc là ngươi muốn nói gì?”

Phong Tả Quân vung trúc kiếm lên: “Ý ta là, không bằng chúng ta cùng nhau lên đi?”

Tạ Vũ Linh sửng sốt: “Vậy không phải càng mất mặt hơn à?”

“Phụ thân ta từng nói một câu, không cần biết thế nào, thắng thì mới có mặt mũi.” Trúc kiếm của Phong Tả Quân bỗng nhiên chỉ xuống, xung quanh hắn, gió cát bắt đầu nổi lên từng tầng, “Ta lên trước, ngươi theo sau. Đừng dùng công phu điểm huyệt gì cả, dùng loại tàn nhẫn nhất! Mạnh nhất! Dã man nhất! Giống như ta như vậy!”

“Ngươi điên rồi?” Tạ Vũ Linh cả kinh.

“Ta vốn dĩ họ Phong, phong trong phong lưu, phong độ, cũng là phong trong kẻ điên (kẻ điên 疯子 hán việt ‘phong tử’)!” Phong Tả Quân cười ha hả, lao như điên về phía Tô Bạch Y, tay phải vung trúc kiếm lên, tay trái cũng cầm chuôi kiếm, rõ ràng là cách dùng của trọng đao, “ đao pháp Đại Phong · Vạn Lý Sầu!”

Tô Bạch Y hơi xoay người, giơ tay một cái đã bắt được trúc kiếm trong tay Phong Tả Quân.

“Tưởng là trúc kiếm thì có thể tay không tiếp được à? Quá coi thường Đại Phong thức của Phong gia chúng ta.” Phong Tả Quân hưng phấn cười nói.

Tô Bạch Y cúi đầu nhìn tay mình, chỉ thấy da tay từng chút, từng chút bị xé rách, máu tươi từ trong tay chảy xuống, mà xung quanh trúc kiếm tựa hồ có gió nhẹ chạy quanh.

“Là đao cương.” Hứa Triết hô lớn, “Không hổ là lão đại!”

“Bang” một tiếng.

Chỉ thấy trúc kiếm đã bị Tô Bạch Y bóp gãy, sau đó Tô Bạch Y lại một chưởng chộp được mảnh trúc kiếm còn lại, bóp thanh trúc kiếm thành mảnh nhỏ. Nụ cười của Phong Tả Quân lập tức đọng lại trên mặt, không kịp nghĩ nhiều hắn lập tức bỏ kiếm, tung người một cái tới sau lưng Tô Bạch Y, tránh khỏi quyền của Tô Bạch Y sắp đánh trúng ngực hắn.

“Tới tới lui lui cũng chỉ có một quyền này thôi, ta đã sớm nhìn thấu.” Phong Tả Quân đắc ý cười.

Tô Bạch Y như là nghe hiểu lời hắn nói, xoay người tung một cước về phía Phong Tả Quân, Phong Tả Quân lại nhảy lên tránh, hắn đưa tay trái cuộn ống tay áo bên phải lên, sau đó tay phải nhẹ nhàng gập lại, “Cho rằng ta không có vũ khí thì sẽ sợ ngươi à? Xem Thủ đao của Phong gia!”

Tay phải chém xuống, thật sự mang theo vài phần uy thế của đại đao!

Tô Bạch Y xoay người một cái, chân phải đột nhiên nhấc lên, chạm nhau với tay phải của Phong Tả Quân.

“Bang” một tiếng, như là hai tấm ván cửa đụng vào nhau.

Tô Bạch Y thu chân, sắc mặt không đổi.

Phong Tả Quân xoay người một cái, đáp xuống cách đó ba bước, hắn đầu tiên là bình tĩnh nuốt một ngụm nước miếng, sau đó rốt cuộc không nhịn được được nữa, ôm tay phải: “Đau đau đau đau đau đau.”

“Cùng tên ngu ngốc như ngươi tề danh ở Học Cung, thật đúng là mất mặt.” Tạ Vũ Linh thu quạt xếp vào, đôi tay đột nhiên hợp lại, “Khởi!”

Theo một chữ “Khởi” Tạ Vũ Linh, chỉ thấy cơ bắp toàn thân hắn trong nháy mắt nổi lên, cơ thể hắn vốn thon gầy nhưng lúc này đã cao lớn, cường tráng, y hệt như Phong Tả Quân, gân xanh trên trán nổi lên, gió xung quanh nổi lên như cuồng phong.

“Không phải ghét nhất là chiêu này sao?” Lam Ngọc Trạch hỏi.

“Cảm giác bây giờ chỉ có thể lấy cương chế cương rồi.” Tạ Vũ Linh gầm lên một tiếng, “Tô Bạch Y, nhìn đây!”

Tô Bạch Y nghe tiếng quay đầu, một nắm đấm đã đánh tới trước mặt hắn, hắn trực tiếp cúi thấp đầu, trực tiếp dùng đầu tiếp một quyền này.

“Đông” một tiếng.

Một tiếng này lại không giống tiếng ván cửa đập vào nhau, mà là như ván sắt đụng ván sắt.

“Tạ Vũ Linh đây là võ công gì?” Hứa Triết hỏi.

“Tổ tiên của Tạ gia từng giao hữu với Thiếu Lâm Tự, học được bộ Kim Cương Bất Hoại Thần Thông, sau này tổ tiên của Tạ gia lại dung hợp với công pháp của nhà mình, thành một môn võ công, gọi là ‘ Hổ Khiếu Long Ngâm ’, Tạ huynh hiện giờ đang dùng là nửa thức trước.” Lam Ngọc Trạch mở ra quạt xếp nhẹ nhàng phe phẩy, “Hổ Khiếu.”

Chỉ thấy Tạ Vũ Linh giờ phút này mỗi quyền mỗi chưởng thật là rất có hình hổ, chỉ là so với Hổ quyền bình thường mà nói, thì cương mãnh bá đạo hơn rất nhiều, đặc biệt là quyền chưởng khi đánh ra tiếng rít gió, thật đúng là giống như hổ gầm. Nhưng phàm là võ công càng cương mãnh, thì càng hao tổn chân khí, Tạ Vũ Linh và Tô Bạch Y trong giây lát đã qua 30 chiêu, Tô Bạch Y cho dù không có cách nào đánh lui Tạ Vũ Linh dễ như vừa rồi, nhưng sắc mặt, hơi thở không có nửa điểm thay đổi, còn Tạ Vũ Linh sau lưng đã đổ mồ hôi đầm đìa.

Phong Tả Quân lúc này bỗng nhiên ngửa mặt lên trời lại lần nữa thét dài một tiếng: “Phá!”

Cơ thể Tô Bạch Y rốt cuộc cũng cứng lại, Tạ Vũ Linh tìm được sơ hở một quyền đánh Tô Bạch Y bay ra ngoài.

“Tam Tự Chân Ngôn quả nhiên hữu dụng!” Phong Tả Quân vui mừng nói, “Phá!”

“Phá!”

“Không phải Tam Tự Chân Ngôn à? Sao chỉ biết một chữ này?” Tạ Vũ Linh hỏi.

“Còn có hai chữ không đọc được !” Phong Tả Quân cả giận nói, “Mau ra tay! Ta tiếp tục đọc!”

“Phá!” Lại có một giọng người đã hô trước, vì thế Phong Tả Quân mới hơi hé miệng, đã hộc ra một ngụm máu tươi.

Người hô lên chữ “Phá” kia là Tô Bạch Y, hắn cúi đầu xuống, nhìn về phía Tạ Vũ Linh, bàn tay nhẹ nhàng đong đưa, chưởng phải nhẹ nhàng vung về phía trước, tay trái nắm lại nhẹ nhàng đưa lên, cực kỳ giống với Tạ Vũ Linh vừa rồi.

Hổ Khiếu!

“Gọi sư phạm nhanh đi.” Mồ hôi sau lưng Tạ Vũ Linh đã biến thành mồ hôi lạnh.

“Hứa Triết, ngươi nhanh đi gọi Chu Chính quân tử tới nơi này. Tình hình hôm nay nhất định sẽ lĩnh phạt, nhưng không đùa ra mạng người là được, các vị Huyết Anh phái.” Lam Ngọc Trạch đôi mắt luôn nhíu lại cũng mở ra, lộ ra ánh mắt sắc bén như chim ưng, “Chuẩn bị cùng tác chiến với môn chủ.”

“Học Cung đệ tử, một ngày nào đó sẽ phải dựa vào chính bản thân mình để hành tẩu thiên hạ, nếu cứ gặp phải nguy hiểm là lại nghĩ đến sư phạm thì sao được.” Một giọng nói ôn nhu bỗng nhiên vang lên bên tai mọi người.

“Sư tỷ.” Giọng Phong Tả Quân giống như là cả thế giới được thắp sáng lên, “Là sư tỷ tới!”

Mọi người trong viện đều thở phào nhẹ nhõm, giống như nghe được hai từ “Sư tỷ” còn an tâm hơn nghe được hai từ “Sư phạm”.

“Ngươi thảm rồi.” Phong Tả Quân chỉ vào Tô Bạch Y cười to, “Ta nói với ngươi, ngươi thảm rồi! Ngươi xong đời rồi!”

Tạ Vũ Linh bất đắc dĩ nói: “Ngươi đừng ấu trĩ như vậy được không?”

Lúc này một bóng người màu tím đã đáp lên vai Tô Bạch Y , sau đó bóng người kia lại nhẹ nhàng điểm chân, lại một chân đạp xuống, lại một cái điểm chân, lại đạp xuống…… chỉ qua thời gian mấy nhịp thở, bóng người màu tím kia đã đạp mấy chục cái lên vai Tô Bạch Y. Tô Bạch Y còn chưa kịp ra tay, cả người đã bị lún vào trong đất, cuối cùng chỉ còn lộ ra cái đầu, nhe răng trợn mắt nhìn về phía mọi người nhưng lại không thể cử động.

Phong Tả Quân lập tức tiến lên chỉ vào Tô Bạch Y cười to: “Ta đã nói ngươi thảm rồi đúng không!”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 258

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.