Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xin Quẻ

Phiên bản Dịch · 1557 chữ

Kim Phong Hào. Sắc trời đã gần tới hoàng hôn. Trường thuyền đang chậm rãi cập bờ.

Tô Bạch Y nhìn đèn lồng bên bờ sông lục tục được thắp lên, hít mũi, ngửi thấy mùi khói bếp đã lâu chưa ngửi thấy, hắn cảm khái nói: “Tòa thành này chính là Thiên Tầm thành?”

“Đúng vậy. Thiên Tầm Thiên Tầm, ngàn dặm tìm nàng, đột nhiên quay đầu. Là một tòa thành vô cùng mỹ lệ. Ta rất thích.” Trong nụ cười của Mộc Niên Hoa mang theo vài phần ý xấu.

“Nụ cười của ngươi giống như là bại lộ gì đó.” Tô Bạch Y có chút ghét bỏ nói.

“Chính là nơi này a.” Mộc Niên Hoa bỗng nhiên nói một câu không đầu không đuôi.

“Được.” Tô Bạch Y lại nghe hiểu, gật đầu.

Trường thuyền cập bờ, cả con thuyền đều rung lên kịch liệt.

Tô Bạch Y đi vào trong khoang thuyền, đi tới Dược Vương các, Nam Cung Tịch Nhi hình như vừa bị cơn rung động vừa rồi đánh thức, đang dùng tay xoa huyệt Thái Dương.

“Sư tỷ, cập bờ rồi.” Tô Bạch Y nói.

“Nhanh như vậy à?” Nam Cung Tịch Nhi sửng sốt.

“Chỉ là một điểm dừng trên đường thôi, còn chưa tới điểm cuối của chuyến này đâu.” Tô Bạch Y trả lời, “Sư tỷ, chúng ta xuống thuyền đi dạo đi, chờ ở trên thuyền có cảm giác toàn thân sắp mốc meo hết rồi.”

“Được.” Nam Cung Tịch Nhi đứng dậy, cầm lấy Lương Nhân kiếm, đi theo Tô Bạch Y ra ngoài khoang thuyền.

Tô Tiễn đang ngồi ở đầu thuyền hóng gió, Tô Bạch Y làm bộ bình tĩnh chào hỏi: “Tiền bối, cùng nhau xuống thuyền uống chút rượu đi?”

“Không đi. Ta không thích Thiên Tầm thành.” Tô Tiễn nhàn nhạt nói.

“Vậy ta trở về sẽ mang cho tiền bối hồ rượu ngon.” Tô Bạch Y chắp tay nói, nói xong hắn liền dẫn Nam Cung Tịch Nhi đi theo Mộc Niên Hoa xuống thuyền.

“Thiên Tầm thành, là một tòa thành ở biên cảnh phía bắc, nhưng rất giống những tòa thành ở phương nam, nó rất ôn nhu, ban đêm trong thành khi ngàn ngọn đèn lồng thắp lên, loại ôn nhu này lại càng mê người hơn, đương nhiên ôn nhu nhất vẫn là các cô nương trong thành, lại nói Quế Phượng Lâu kia……” Mộc Niên Hoa vung quạt xếp, mặt mày hớn hở.

“Khụ khụ.” Tô Bạch Y nhẹ nhàng ho khan mấy tiếng.

Mộc Niên Hoa lập tức thay đổi đề tài: “Thiên Tầm thành còn có một đạo quan chỉ mở cửa ban đêm, đạo quan nằm bên một dòng suối nhỏ ở phía nam thành, trong đạo quan có thể gõ chuông xin quẻ, nhưng khi cầu được quẻ, thứ đưa tới tay lại là một tờ giấy trắng.”

“Giấy trắng? Vì sao lại là một tờ giấy trắng?” Nam Cung Tịch Nhi tò mò hỏi.

“Đừng nóng vội a, sau khi cầu được quẻ, đi ra ngoài đạo quán, tới dòng suối nhỏ bên cạnh, cầm tờ giấy ấy dìm vào trong suối, nhẹ nhàng tráng qua một chút, chờ khi lấy ra, soi dưới ánh trăng, chữ trên đó sẽ từ từ hiện ra.” Mộc Niên Hoa giải thích.

“Có chút thú vị.” Nam Cung Tịch Nhi cười.

“Không vội không vội.” Mộc Niên Hoa dẫn bọn họ đi vào một tòa tửu lầu, “Ăn chút gì đó rồi lại nói.” Có lẽ vì ở trên thuyền quá lâu, Mộc Niên Hoa một hơi gọi đầy một bàn đồ ăn, sơn hào hải vị cái gì cũng có, nhưng mỗi món Mộc Niên Hoa lại chỉ ăn một miếng.

“Hâm mộ a.” Tô Bạch Y cảm khái nói, “Đầy một bàn rượu và thức ăn này, phỏng chừng sánh ngang một năm tiêu dùng của ta và sư phụ ở Hạnh Hoa thôn năm đó đấy.”

“Sư phụ ngươi năm đó là thiếu chủ của Tạ gia, hắn ăn uống khắc khổ như vậy à?” Mộc Niên Hoa uống một ngụm rượu.

Tô Bạch Y cười nói: “Người mua đồ ăn và nấu cơm đều là ta, ta ăn còn khổ hơn một chút……”

“Ha ha ha ha ha.” Mộc Niên Hoa buông đũa, “Ăn no rồi. Ta muốn đi Quế Phượng Lâu, hai vị đâu?”

“Đạo quan kia tên là gì?” Nam Cung Tịch Nhi hỏi.

“Thành nam, Ly Thủy quan.” Mộc Niên Hoa phe phẩy cây quạt sải bước đi ra ngoài.

“Đi xem đi.” Nam Cung Tịch Nhi nhàn nhạt nói.

“Được, sư tỷ!” Tô Bạch Y lập tức đứng dậy cầm kiếm thay sư tỷ.

Thiên Tầm thành cũng không tính là một tòa thành lớn, hai người đi không bao lâu đã tới tới Ly Thủy quan trong truyền thuyết. Cả tòa Ly Thủy quan đều sơn màu đỏ, nhìn qua có vài phần tinh xảo hoa mỹ, có rất nhiều nam nữ trẻ tuổi ra ra vào vào, phần lớn đều có đôi có cặp. Trong lòng Tô Bạch Y bỗng nhiên dâng lên một dự cảm bất thường, nhưng Nam Cung Tịch Nhi đã đi vào trong quan.

Trong Ly Thủy quan cũng không lớn, bên trái là một chỗ xin quẻ, phía dưới có suối nước chảy qua, có vài nam nữ trẻ tuổi cầu được thẻ liền cúi người đi xuống đó tráng chữ trên thẻ luôn, xem ra không giống Mộc Niên Hoa nói, còn phải đi ra ngoài đạo quan mới được. Phía bên phải thờ phụng một vị thần không rõ tên, hai bên treo lụa đỏ, ở giữa có một sợi dây thừng rũ xuống, bên trên có treo một cái lục lạc màu đỏ thật lớn. Những đôi nam nữ đó phần lớn là chắp tay cầu phúc trước lục lạc, sau đó cùng nhau đi lên nắm lấy sợi dây thừng kia, lắc lục lạc, phát ra tiếng leng keng leng keng trong trẻo.

“Đây là thần tiên gì a.” Tô Bạch Y hỏi một thư sinh qua đường.

Thư sinh cười nói: “Đây là Đào Hoa Tiên.”

“Đào Hoa Tiên?” Tô Bạch Y lại chưa từng nghe qua.

“Là thần tiên trong Thiên Tầm thành chúng ta, có liên quan tới một câu chuyện tình yêu lưu truyền trăm năm trong thành chúng ta. Tóm lại, cầu tình duyên ở chỗ này, rất là linh nghiệm.” Thư sinh nhìn qua Nam Cung Tịch Nhi, trong vẻ mặt toát ra vài phần kinh ngạc, “Hai vị thật đúng là một đôi bích nhân.”

“Cầu tình duyên……” Tô Bạch Y gãi đầu, Mộc Niên Hoa này quả nhiên là hư cực kỳ a.

“Đa tạ công tử giải thích nghi vấn.” Nam Cung Tịch Nhi cười nhìn về phía thư sinh kia, túm lấy ống tay áo Tô Bạch Y đi tới trước lục lạc, sau đó chắp tay trước ngực, nhắm hai mắt lại. Tô Bạch Y thấy Nam Cung Tịch Nhi không nói gì, cũng ngượng ngùng không nói nữa, chắp tay trước ngực theo, nhắm hai mắt lại.

Một lát sau, hai người đồng thời mở mắt, lại cùng giơ tay, nắm lấy dây thừng gõ lục lạc.

“Keng keng keng.”

Lục lạc phát ra tiếng vang trong trẻo.

“Ha ha ha.” Nam Cung Tịch Nhi ngẩng đầu nhìn lục lạc, cười đến rung hết cả người.

Tô Bạch Y nhìn Nam Cung Tịch Nhi cười, cũng cười theo.

Chỉ là tiếng cười của hai người, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người trong đạo quan. Bọn nam tử nhìn thấy Nam Cung Tịch Nhi, tất cả đều ngây dại. Mà những nữ tử kia cũng bị Tô Bạch Y hấp dẫn.

“Khụ khụ khụ, hai vị.” Một giọng nói già nua ngắt đi tiếng cười của hai người.

Nam Cung Tịch Nhi và Tô Bạch Y đồng thời quay đầu, chỉ thấy một lão đạo sĩ tóc trắng xoá ngồi trong góc, bên cạnh lão đạo sĩ có bày một cái bàn nhỏ, bên trên có một ống thẻ, phía sau là một cái tủ gỗ có rất nhiều ngăn kéo nhỏ, lão đạo sĩ cười nói với bọn họ: “Nếu hai vị còn đứng đó cười thêm lát nữa, vậy thì mỹ danh định tình duyên của Ly Thủy quan ta, sẽ bị hủy trong tối nay.”

Mặt Nam Cung Tịch Nhi đỏ lên, vội vàng kéo theo Tô Bạch Y tránh ra khỏi lục lạc, xoay người muốn đi ra ngoài quan.

“Hai vị, không xin một quẻ sao?” Lão đạo sĩ hỏi.

“Xin quẻ?” Nam Cung Tịch Nhi sửng sốt.

“Ba đồng một quẻ.” Lão đạo sĩ giơ ba ngón tay lên.

Cũng may trước khi ra cửa đã hỏi Mộc Niên Hoa mượn tiền. Tô Bạch Y trong lòng vui vẻ, ném luôn một mẩu bạc vụn lên bàn, sau đó thấp giọng nói nhỏ với lão đạo sĩ: “Cho một thẻ đẹp nhất!”

Lão đạo sĩ lập tức thu mẩu bạc vào trong lòng ngực, sau đó cất cao giọng: “Thẻ đẹp hay là thẻ xấu, tự nhiên là phải cầu mới biết được! Đương nhiên, nếu công tử cho nhiều bạc một chút, ta sẽ cảm tạ thay Đào Hoa Tiên.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 300

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.