Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tạm Biệt

Phiên bản Dịch · 1459 chữ

Tô Bạch Y liếc mắt nhìn lão đạo sĩ kia một cái, cầm lấy ống trúc trên bàn, đưa cho Nam Cung Tịch Nhi: “Sư tỷ, ngươi lắc đi.”

Nam Cung Tịch Nhi gật đầu, nhận lấy ống trúc, bắt đầu nhẹ nhàng lắc, sau khi lắc vài cái thì có một thẻ tre rơi xuống bàn, Tô Bạch Y nhặt lên nhìn, thì thầm: “Hàng số ba ngăn số mười một.”

“Hàng số ba, ngăn số mười một.” Lão đạo sĩ xoay người, tìm theo số ngăn kéo trên tủ gỗ phía sau, mở ra, lấy một tờ quẻ bên trong ra, đưa cho Tô Bạch Y, Tô Bạch Y nhìn lại, quả nhiên là một tờ giấy trắng. Nam Cung Tịch Nhi lấy tờ quẻ từ tay Tô Bạch Y, sau đó đi tới bên suối nước, nhúng tờ giấy vào trong nước một lát, quả nhiên, chữ bên trên đã từ từ hiện ra.

“Thú vị thú vị.” Nam Cung Tịch Nhi cười nói.

Tô Bạch Y nhìn chữ trên giấy dần dần hiện ra, mặt mày lập tức giãn ra: “Đại cát, là đại cát!”

“Đại cát.” Nam Cung Tịch Nhi giơ tờ quẻ lên, đọc chữ trên giấy, “Bàn thạch phương phùng ngọc, đào sa thủy kiến kim. Thanh tiêu tổng hữu vọng, dung khủng bất kiên tâm.”

“Ý của quẻ này là, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu, những điều tốt đẹp đã được bày ra, chỉ cần có thể kiên trì giữ vững ý chí trong lòng, vậy thì tương lai, sẽ vô cùng tươi sáng.” Thư sinh vừa rồi nói chuyện với bọn họ đứng bên cạnh nhìn thấy tờ giấy, mở miệng giải thích cho bọn họ.

Tô Bạch Y đã cười đến không khép miệng lại được: “Đại cát là tốt, đại cát là tốt.”

“Chúc mừng hai vị, không biết hai vị ở nơi nào trong thành? Đến lúc hỷ sự thành, tiểu sinh cũng muốn tới uống một chén rượu mừng.” Thư sinh cười nói.

“Hả?” Tô Bạch Y mặt đỏ lên, mới nhớ ra đây là nơi cầu tình duyên, ý nghĩa của tờ quẻ này đương nhiên cũng nói tới tình duyên.

“Chúng ta là lữ nhân qua đường, không phải người trong Thiên Tầm thành.” Nam Cung Tịch Nhi lại trả lời rất bình tĩnh.

“Thì ra là thế, hai vị tới từ nơi nào?” Thư sinh cũng không thấy ngại, tiếp tục hỏi.

“Thập Lý Lang Đang, Học Cung.” Nam Cung Tịch Nhi đặt tờ quẻ vào tay Tô Bạch Y, “Đi thôi.”

“Thập Lý Lang Đang……” Thư sinh suy nghĩ một lát, mới phản ứng lại, “Học Cung!” Đối với mỗi một người đọc sách mà nói, sau lưng sáu chữ này không chỉ đại diện cho một địa danh. Nhưng khi hắn muốn hỏi lại, thì đã không còn thấy đôi nam nữ trước mắt đâu.

“Mặc kệ nội dung trên quẻ này nói tới cái gì, ít nhất là đại cát.” Cửa đạo quan, Nam Cung Tịch Nhi ôn nhu nói với Tô Bạch Y, “Ngươi sắp phải đi xa, mang nó theo người, coi như là đồ may mắn.”

Tô Bạch Y cầm lấy tờ quẻ kia gấp lại, bỏ vào trong lòng ngực, gật đầu: “Ừm.”

Khi đang nói chuyện, một chiếc xe ngựa dừng lại trước mặt bọn họ, người cầm roi ngựa chính là tiểu thị nữ Nại Lạc trên Kim Phong Hào.

“Sư tỷ, chiếc xe ngựa này chính là tới để đón ngươi, ngươi đi theo Nại Lạc đi, tới Thanh Châu thành chờ ta, nhanh thôi ta sẽ tới đón ngươi.” Tô Bạch Y trầm giọng nói.

“Chờ ngươi là được.” Nam Cung Tịch Nhi nhẹ nhàng nói một câu, sau đó nhảy lên xe ngựa.

Nại Lạc lắc roi ngựa, đột nhiên vung lên: “Giá!”

Tô Bạch Y xoay người nhìn lại, hô lớn: “Sư tỷ, nhanh thôi ta sẽ trở về!”

“Biết rồi.” Nam Cung Tịch Nhi ngồi trong xe ngựa lớn tiếng đáp lại một câu, sau đó giơ ngón tay, nhẹ nhàng lau khóe mắt.

Tô Bạch Y nhìn xe ngựa càng đi càng xa, trong lòng có chút mất mát, hắn thở dài một tiếng, xoay người, phát hiện Tô Tiễn đang đứng trên nóc nhà đối diện, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa vừa đi. Tô Bạch Y lập tức đặt tay lên chuôi kiếm, kiếm khí trên người đột nhiên nổi lên, mấy ngày trước hắn vừa hút toàn bộ nội lực của Nam Cung Tịch Nhi vào trong cơ thể, lúc này không cần ăn viên thuốc cuối cùng kia, cũng vẫn có sức đánh một trận.

Tô Tiễn thu ánh mắt về, nhìn Tô Bạch Y phía dưới, thở dài: “Ngươi không tin lời ta.”

“Thân thể sư tỷ hiện giờ suy yếu như thế, ngươi nói muốn đi Côn Luân, phải xuyên qua vạn dặm băng nguyên, tuyết sơn mênh mông, nàng làm sao chịu đựng được?” Tô Bạch Y hỏi ngược lại.

“Thôi. Ta cũng không có lừa ngươi, tổ tiên Tô thị trên Côn Luân, đúng là có phương pháp cứu chữa cho nàng. Nhưng mà ngươi nói cũng đúng, lấy thể trạng của nàng hiện giờ, rất khó đi qua mảnh băng nguyên kia. Ngươi đưa nàng tới Thanh Châu thành tĩnh dưỡng, cũng có thể coi như là một biện pháp.” Tô Tiễn từ trên nóc nhà nhảy xuống, bất đắc dĩ lắc đầu với Tô Bạch Y, “Thu kiếm khí của ngươi lại đi, cho dù ngươi có học Thiên Ngưng kiếm pháp, nhưng muốn đối kiếm với ta, vẫn còn sớm mười năm!”

Tô Bạch Y buông tay khỏi chuôi kiếm, chần chừ nói: “Tiền bối, ngươi đồng ý thả sư tỷ ta đi?”

“Ngươi cho rằng ta lừa ngươi mang sư tỷ ngươi đi Côn Luân, là muốn dùng nàng để áp chế ngươi dọc đường? Không tồi, ban đầu đúng là ta từng có ý này, nhưng sau đó ta lại cảm thấy, cho dù ta không mang ngươi đi, thì chính ngươi cũng muốn đi cùng ta.” Tô Tiễn vỗ vai Tô Bạch Y, “Thật sự bây giờ ta càng ngày càng cảm thấy, ngươi giống ta khi còn trẻ.”

“Ta là người tốt!” Tô Bạch Y thanh minh.

“Bọn họ xưng ta là Ma Quân, cũng không có nghĩa ta là người xấu. Ta đang nói có đôi khi ngươi rất cố chấp, giống ta.” Tô Tiễn cười nói, “Hiện giờ ngươi muốn tránh những người truy đuổi ngươi, lại không muốn cho những bằng hữu bên cạnh thêm phiền toái, vậy thì Côn Luân xa cuối chân trời là lựa chọn tốt nhất, hơn nữa ở nơi đó, ngươi có thể tìm được biện pháp đối phó với những người này, ngươi không có lý do gì mà không đi cả.”

Tô Bạch Y thở phào nhẹ nhõm: “Tiền bối nếu ngươi nói sớm, thì ta và Mộc Niên Hoa đã không cần lén lút chuẩn bị những việc này, sợ bị ngươi phát hiện.”

Tô Tiễn đi tới phía trước: “Ngươi đừng tưởng ta ở u ngục mấy chục năm như vậy, là không biết đạo lý đối nhân xử thế của thế gian này. Có điều nói lại thì, sư tỷ ngươi rất không tồi, có thể làm chủ mẫu của Tô gia ta.”

“Chủ mẫu?” Tô Bạch Y ghét bỏ bĩu môi, “Hai chữ này nghe cũng quá già.”

“Chủ mẫu Tô gia, đó chính là vô thượng vinh quang.” Tô Tiễn nghiêm túc nói, “Đây là đánh giá cao nhất của ta đối với một nữ tử.”

Tô Bạch Y không muốn câu kéo chuyện này với Tô Tiễn, lập tức thay đổi đề tài: “Đúng rồi, tiền bối chẳng phải ngươi nói ngươi không thích Thiên Tầm thành à? Vì sao?”

“Đã từng gặp một cô nương ở nơi này, nhưng nàng đã rời bỏ ta.” Tô Tiễn bình tĩnh nói.

Tô Bạch Y cau mày: “Cô nương ngươi thích, không phải nữ nhạc sư trong Hiên Duy thành kia sao?”

Tô Tiễn bực mình “Xì” một tiếng: “Con cháu Tô thị chúng ta, phong lưu thiên hạ, sao có thể chỉ có một người được!”

“Vậy ta lại không đồng ý với câu vừa rồi ngươi nói ta và ngươi giống nhau!” Tô Bạch Y vỗ ngực, nơi đó có tờ quẻ còn chút ẩm ướt, “Ta, rất kiên tâm!”

Tô Tiễn ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên không trung: “Ta đối với mỗi một nữ tử đều rất kiên tâm, tuy tâm ta mở rộng, chia cho rất nhiều nữ tử. Nhưng mỗi một mảnh tình, đều vững chắc hơn vàng!”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 315

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.