Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhật Lạc

Phiên bản Dịch · 1529 chữ

Kim Phong Hào.

Mộc Niên Hoa đứng ở đầu thuyền, nhìn phương xa, nhàn nhạt nói: “Điểm cuối của chuyến này sắp tới rồi.”

“Nhật Lạc thành?” Đứng bên cạnh hắn, Tô Bạch Y nghi hoặc nói.

“Đúng vậy, Nhật Lạc thành, nó tên là Nhật Lạc, vì thời cổ đại, trong lòng đại đa số mọi người thì nơi này chính là điểm cuối của trời đất, mặt trời lặn xuống ở chỗ này. Cho dù là thương đạo của Mộc gia chúng ta, cũng dừng lại ở chỗ này.” Mộc Niên Hoa thở dài một tiếng, “Thật sự phải đi à? Côn Luân, thật sự quá hư vô mờ ảo.”

“Phải đi.” Tô Bạch Y gật đầu nói, “Chuyện tới nước này, không thể quay đầu lại nữa.”

“Được. Đi về phía bắc Nhật Lạc thành, là địa giới của Bắc Man. Nơi đó là thảo nguyên mênh mông vô bờ, đi rất lâu cũng chưa chắc đã có thể gặp được một hộ mục dân nào, nhưng mà cho dù có gặp được, cũng nên tránh xa bọn họ mà đi. Ngôn ngữ của bọn họ và chúng ta bất đồng, hơn nữa tập tính của dân ở đó hung hãn, bất cứ khi nào cũng có thể nổi xung đột với chúng ta.” Mộc Niên Hoa nhắc nhở.

Tô Bạch Y cười: “Ta đọc trong sách thấy, thịt bò hun khói của Bắc Man ăn rất ngon.”

“Chậc.” Mộc Niên Hoa bĩu môi ghét bỏ, “Từng nhờ người mang về ăn thử rồi, còn cứng hơn cả cục đá.”

Tô Bạch Y vỗ vai Mộc Niên Hoa: “Có lẽ ngươi bị người ta lừa rồi, lần này ta mang về cho ngươi sẽ ngon!”

“Vậy ngươi mau mau trở về một chút!” Mộc Niên Hoa cười nói, “Ta ở Thanh Châu thành chờ ngươi, nếu ngươi về trễ, ta sợ sư tỷ ngươi sẽ yêu ta.”

“Ta nhổ vào.” Tô Bạch Y khinh thường nói.

Khi hai người đang nói chuyện với nhau, Kim Phong Hào đã lướt tới phía trước được một khoảng, hính dáng của Nhật Lạc thành cũng dần dần hiện rõ. Trên không truyền tới một tiếng ưng khiếu, Tô Bạch Y ngẩng đầu, chỉ thấy một con diều hâu bay qua trên không.

“Một hành trình mới đã bắt đầu a.” Tô Bạch Y nhàn nhạt nói.

Bởi vì đã tới gần lãnh thổ Bắc Man, Nhật Lạc thành cũng có chút phong vị của Man tộc, thậm chí có không ít thương nhân ăn mặc như Man tộc đi trong Nhật Lạc thành. Tô Bạch Y và Tô Tiễn xuống thuyền, đi theo Mộc Niên Hoa vào trong Nhật Lạc thành, Tô Bạch Y chưa bao giờ gặp người Man tộc, tò mò quan sát bọn họ, có vài người Man chú ý tới ánh mắt hắn, tất cả đều trừng mắt hung tợn nhìn lại.

“Đừng có nhìn chằm chằm người Man như thế, bọn họ sẽ cảm thấy mình bị coi dị loại.” Mộc Niên Hoa nhắc nhở.

“Không phải Bắc Man rất nghèo à? Vì sao cả đám đều cao to tới như vậy?” Tô Bạch Y hỏi.

“Bởi vì ở Bắc Man, chỉ có người cường tráng mới có thể sống sót. Người gầy yếu thấp bé, còn chưa kịp lớn lên, đã bị người khác giết rồi.” Tô Tiễn trầm giọng nói.

Tô Bạch Y sửng sốt: “Bắc Man kinh khủng như vậy sao?”

“Không phải kinh khủng, chỉ là vì sống sót. Khí hậu Bắc Man không thích hợp trồng trọt, cho nên lương thực cả năm chỉ có chút chút, gặp phải năm thiên tai lại càng càng thiếu ăn, những lương thực đó cũng chỉ đủ nuôi sống một phần người, người không được nuôi sống chỉ có thể bị đào thải. Cá lớn nuốt cá bé, Bắc Man không có thánh nhân Nho gia dạy bảo mọi người cái gì mà nhân từ thiện lương cả, chỉ cần có thể sống sót, làm gì cũng có thể.” Tô Tiễn trả lời.

“Ồ? Xem ra Ma Quân tiền bối, rất hiểu biết Bắc Man?” Mộc Niên Hoa tò mò hỏi.

Tô Tiễn hừ lạnh nói: “Năm đó chạy khỏi Duy Long Sơn, vì để tránh lão gia tử, nơi nào mà chưa từng đi qua? Nhưng không có nơi nào có thể tệ hơn so với Bắc Man cả, thời tiết ác liệt, đồ ăn thiếu thốn, duy chỉ có rượu sữa ngựa cùng với nữ tử trẻ tuổi của Man tộc còn tạm được.”

“Xem ra tâm của tiền bối, cũng có một quả rơi ở Bắc Man a.” Tô Bạch Y sâu kín nói.

“Nữ nhân Man tộc, thanh xuân rất ngắn ngủi, chỉ có vỏn vẹn mấy năm mà thôi. Thoáng cái qua hai mươi tuổi, gió thảo nguyên thổi rát như vậy, làn da của một cô nương có mềm như nước thì qua mấy năm cũng sẽ bị nẻ, khô cứng như vỏ cây, không thú vị lắm.” Tô Tiễn phất tay, vẻ mặt khinh thường.

“Lần này các ngươi đi xa, vật dụng cần thiết, ta đã phái người đi chuẩn bị rồi. Bây giờ đã gần tới hoàng hôn, không bằng tới Nhật Lạc Tửu Hiên nổi tiếng nhất Nhật Lạc thành uống một chén, coi như là ta tiễn hai vị.” Mộc Niên Hoa đề nghị.

“Phiền toái cho Mộc huynh rồi.” Tô Bạch Y đáp.

Nhật Lạc Tửu Hiên được xây ở bên một vách núi dựa sông trong Nhật Lạc thành, ngồi trên mái nhà, là có thể nhìn thấy phong cảnh mặt trời lặn bên ngoài. Tô Tiễn bưng chén rượu, nhìn hoàng hôn, lâm vào trầm mặc.

“Sao vậy?” Tô Bạch Y hỏi.

“Người khi còn trẻ thích ngắm mặt trời mọc, bởi vì một ngày mới tinh lại bắt đầu rồi. Người già, thì rất sợ thấy mặt trời lặn, bởi vì một ngày trôi qua, khoảng cách kết thúc đời người lại gần thêm một ngày.” Tô Tiễn sâu kín nói.

Tô Bạch Y sửng sốt, hắn cảm thấy từ sau khi Tô Tiễn lên Kim Phong Hào, toàn thân đều đã xảy ra một sự biến hóa vi diệu. Đặc biệt là khi Kim Phong Hào tới gần phía bắc, Tô Tiễn cũng trở nên càng ngày càng ít nói, thậm chí Tô Bạch Y còn hay thấy Tô Tiễn ngồi phát ngốc một mình ở mũi thuyền, có đôi khi lại cả ngày không thấy người đâu. Hắn cảm thấy có một thứ gì đó đang trôi khỏi người Tô Tiễn, nhưng lại không có cách nào nói chuẩn thứ đó là gì.

“Bi ai lớn nhất của con người chính là, từ thời khắc mình sinh ra, đã định sẵn kết cục là sẽ chết. Nhưng trăm ngàn năm nay, mặc kệ là đế vương khanh tướng lập nên bá nghiệp, hay là thương gia giàu có sánh với cả quốc gia, cũng không thể nghịch chuyển thời khắc sinh tử này được. Cho nên cần gì phải nghĩ nhiều như vậy, hôm nay say rượu của hôm nay, mỗi một ngày đều sống thật sung sướng là được.” Mộc Niên Hoa rót một chén rượu, giơ chén rượu lên, “Ta uống trước.”

“Được.” Tô Tiễn thu ánh mắt từ ngoài cửa sổ về, cũng ngửa đầu uống một ly, hắn buông chén rượu, lông mày nhướn lên, “Là rượu sữa ngựa.”

“Không sai, chính là rượu sữa ngựa.” Mộc Niên Hoa gật đầu nói, “Ta đã dặn người chuẩn bị ba hồ lớn, đủ cho các ngươi uống dọc đường.”

Trong lúc ba người đang ăn uống, chưỡng quỹ của Mộc gia đi tới, cúi đầu nói: “Công tử, đã dặn người chuẩn bị xong hết rồi.”

“Đã chuẩn bị cái gì?” Tô Tiễn hờ hững hỏi.

“Ba con hồng liệt mã của Man tộc, ba hồ rượu sữa ngựa, mười hồ nước suối trong, sáu tấm thảm da dê, mấy túi vàng bạc bằng đầu hổ của Man tộc cùng với mấy túi lương khô lớn, còn có ——” Chưởng quỹ Mộc gia nghiêng người sang bên cạnh, “Vị, Đạm Đài cô nương này.”

Một nữ tử trẻ tuổi màu da ngăm đen, nhưng khuôn mặt lại tú mỹ đi tới, chỉ thấy nàng mặc quần áo da dê cắt may rất đoan trang, lộ ra vòng eo mảnh khảnh, toàn thân tràn đầy khí tức của Man tộc, nàng cười nói: “Đạm Đài Tĩnh Nguyệt, bái kiến các vị ông chủ.”

Tô Tiễn liếm môi, toàn thân lập tức tràn đầy sức sống: “Tiểu tử họ Mộc, ngươi hiểu ta đấy! Cái nên chuẩn bị nhất đã chuẩn bị! Chuyến này đi xa, đúng là rất cần một tiểu cô nương để giải quyết phiền muộn trong lòng a!”

Mộc Niên Hoa sửng sốt, sau đó cười khổ nói: “Tiền bối, hiểu lầm, hiểu lầm.”

Tô Bạch Y lập tức hiểu ra, cười nói: “Vị Đạm Đài cô nương này, là người dẫn đường cho chúng ta chuyến này?”

Đạm Đài Tĩnh Nguyệt cười vỗ roi da bên hông: “Đúng vậy.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 319

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.