Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trụ Trời

Phiên bản Dịch · 1562 chữ

Mặt trời lặn, sao lên.

Tô Bạch Y đứng ở bờ sông cáo biệt với Mộc Niên Hoa.

“Chuyến này đi Côn Luân, con đường phía trước mênh mông, Tô công tử nhất định phải cẩn thận a.” Mộc Niên Hoa thở dài nói.

Tô Bạch Y cười: “Mộc công tử đang lo lắng cho ta à?”

Mộc Niên Hoa vỗ vai Tô Bạch Y: “Cây trâm ta đưa cho ngươi vẫn còn chứ?”

Tô Bạch Y gật đầu: “Đương nhiên.”

“Vậy là tốt rồi, đừng có ném nó đi đấy.” Mộc Niên Hoa xoay người, “Ta ở Thanh Châu thành chờ ngươi.”

“Ta cứ cảm thấy cây trâm này của ngươi, là một phiền toái rất lớn.” Tô Bạch Y khẽ nhíu mày.

“Nếu ngay cả Côn Luân ngươi cũng bước lên được, thì cây trâm này, thật ra cũng chẳng tính là phiền toái.” Mộc Niên Hoa phất tay, “Tô Bạch Y, ta muốn đặt cược lên người ngươi.”

“Đặt cược cái gì?” Tô Bạch Y nghi hoặc nói.

“Về sau ngươi trở thành đại anh hùng giống như Tô Hàn, thành lập nên một môn phái còn lớn mạnh hơn Thượng Lâm Thiên Cung, ngươi kết minh với ta.” Mộc Niên Hoa giơ một bàn tay ra.

Tô Bạch Y sửng sốt: “Thì ra ở trong lòng Mộc công tử, ta là một nhân vật lợi hại như vậy à? Đại anh hùng giống như Tô Hàn, môn phái còn lớn mạnh hơn Thượng Lâm Thiên Cung? Mộc công tử, ngươi thật sự dám nói trước!”

“Nếu đã là đánh cược, có lý nào lại đánh cược vào một kết cục đã định sẵn, đánh cược phải là người thường không dám nghĩ. Nếu ngươi thật sự trở thành đại anh hùng thiên hạ đệ nhất, ngươi kết minh với ta, vậy thì gia chủ Mộc gia đời kế tiếp, trừ ta ra chẳng còn ai khác.” Mộc Niên Hoa hào phóng nói, không có ý dấu diếm chút gì, “Dọc đường ta đã giúp ngươi nhiều như thế, ta nghĩ Tô công tử, chắc là sẽ không từ chối ta chứ?”

Khóe miệng Tô Bạch Y hơi nhếch lên, giơ tay nắm lấy tay Mộc Niên Hoa: “Ta không dám nói, ta có thể trở thành anh hùng lợi hại tới cỡ nào, ta chỉ có thể nói, nếu về sau Mộc công tử có bất cứ việc gì cần ta trợ giúp, chỉ cần không thương thiên hại lý, ngươi cần là ta có!”

“Sảng khoái!” Mộc Niên Hoa cao giọng cười dài.

Tô Bạch Y buông lỏng tay ra, sau đó xoay người lên ngựa, quay đầu ngựa lại: “Hẳn là có rất nhiều người muốn kết minh với công tử, vì sao công tử lại lựa chọn ta?”

Mộc Niên Hoa ngẩng đầu lên: “Bởi vì ta thấy trên người ngươi, có chí khí hiên ngang hướng tới trời cao!”

“Lại là câu xem tướng này.” Tô Bạch Y cười, đột nhiên vung roi ngựa lên, phóng về phía trước.

Phía trước, Tô Tiễn và Đạm Đài Tĩnh Nguyệt đã chờ ở đó được một lúc, cũng không biết Tô Tiễn đang nói chuyện gì, khiến cho Đạm Đài Tĩnh Nguyệt cười ha hả, Tô Bạch Y giục ngựa đi tới bên cạnh bọn họ, Tô Tiễn thu hồi nụ cười, có chút bất mãn: “Bạn tốt cáo biệt, sao không nói thêm vài câu, nhanh như vậy đã trở lại rồi?”

“Có một vài lời, để đến khi ta trở về rồi nói sau.” Tô Bạch Y kéo dây cương.

Tô Tiễn nheo mắt: “Ngươi có thể chắc chắn, chúng ta sẽ trở về?”

“Chẳng qua là một tòa Côn Luân, có thể khó đến bao nhiêu?” Tô Bạch Y bĩu môi.

“Côn Luân, ở Bắc Man các ngươi gọi là gì?” Tô Tiễn hỏi Đạm Đài Tĩnh Nguyệt.

Đạm Đài Tĩnh Nguyệt không cần phải nghĩ ngợi, trả lời luôn: “Trụ Trời.”

“Đúng vậy, Trụ Trời. Ở quê ta, nó còn được gọi là Ngọc Kinh Sơn, là nơi tu luyện của Nguyên Thủy Thiên Tôn, một trong Tam Thanh tổ sư.” Tô Tiễn sâu kín nói, “Tĩnh Nguyệt, trong tộc các ngươi từng có người đi tới Côn Luân chưa?”

“Từng có, nhưng bọn họ đều không trở về nữa.” Đạm Đài Tĩnh Nguyệt nhìn về phương xa, sắc mặt bỗng nhiên trở nên có chút nghiêm túc, “Ta cũng không có cách nào đưa chư vị đến Côn Luân, ta chỉ có thể đưa hai vị đến Vô Ngân sơn, đi qua Vô Ngân sơn thêm ngàn dặm nữa mới có thể nhìn thấy Côn Luân. Cũng có người nói thật ra phía sau Vô Ngân sơn chính là Côn Luân, nhưng cần phải có một tia thần quang chỉ dẫn, đi con đường cuối cùng kia, người vô duyên thì không thể nhìn thấy tia thần quang ấy, cho nên mặc kệ có đi như thế nào, cũng sẽ không tới được Côn Luân.”

“Vậy thì tia thần quang ấy, ở trong ngực ta.” Tô Tiễn vung roi ngựa lên, “Đi thôi.”

Đạm Đài Tĩnh Nguyệt mê mẩn nhìn sang Tô Bạch Y, hỏi: “Tô Tiễn tiên sinh nói thần quang ở trong ngực hắn, là có ý gì?”

Tô Bạch Y suy nghĩ, trả lời: “Trong lòng ngực hắn có mấy ngọn nến.”

Đạm Đài Tĩnh Nguyệt sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Tô công tử tuấn tú, nhưng nói đùa lại không bằng Tô Tiễn tiên sinh.”

Tô Bạch Y gãi đầu: “Dẫu sao ta cũng không thể so với lão gia tử được, tâm của ta, không thể chia thành vài mảnh được a.”

Thanh Châu thành, Mộc phủ.

Mộc Cầm Sắt ngồi trong chính sảnh, đang chậm rãi uống trà, trong sảnh còn có mấy vị trưởng lão Mộc gia ngồi đó, cả đám thân mặc kim y, râu tóc bạc trắng.

“Nghe nói, Tiết Thần Quan ở trong phủ?” Lão nhân ngồi đầu tiên trầm giọng nói.

Mộc Cầm Sắt buông chén trà xuống, vẻ mặt đạm nhiên: “Ừm.”

Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.

“Việc này rất nguy hiểm.” Lão nhân vừa nói lại tiếp tục nói.

“Đúng vậy, việc này quá nguy hiểm.” Những người khác cũng hưởng ứng.

Mộc Cầm Sắt cười: “Các ngươi có người ủng hộ lão tam, có người ủng hộ lão tứ, có người ủng hộ lão lục, lại không ai ủng hộ lão thất.”

Chúng trưởng lão nhìn nhau, khẽ nhíu mày, không nói gì.

“Tiết Thần Quan đến đây không phải vì tài lộc của Mộc gia chúng ta, mà là vì một cô nương. Cô nương này, là bằng hữu mà lão thất mời đến. Cho nên Tiết Thần Quan, cũng coi như là lão thất mời đến.” Mộc Cầm Sắt nhướn mày.

Lão nhân cầm đầu hừ lạnh nói: “Mặc kệ là ai mời đến, để một tên thiên hạ đệ nhị ở trong Mộc phủ chúng ta, quá là làm người ta bất an.”

“Ninh Thanh Thành đã chết, nếu tính theo tấm Thiên Võ bảng của nhiều năm trước, thì hắn là thiên hạ đệ nhất.” Ngón tay Mộc Cầm Sắt nhẹ nhàng gõ mặt bàn, “Nếu chư vị cảm thấy có năng lực lay động được vị trí thiên hạ đệ nhất, thì có thể thử đuổi hắn đi. Ta không có ý kiến.”

Lão nhân nhíu mày nói: “Ý gia chủ là gì?”

“Ý ta chính là, giang hồ đang thay đổi, Mộc gia chúng ta cũng nên đến lúc thay đổi.” Mộc Cầm Sắt đứng dậy, “Mỗi một hồi phong ba, đều là một lần tẩy bài, Mộc gia chúng ta còn muốn làm thế gia có tiền nhất thiên hạ, thì phải tìm được nơi đặt cược của mình trong phong ba!”

Lão nhân nheo mắt: “Gia chủ muốn đặt cược lên người Tiết Thần Quan.”

“Ngươi lại sai rồi.” Mộc Cầm Sắt thở dài một tiếng, “Tiền cược của ta đương nhiên là đặt trên người cô nương kia cùng với những người trẻ tuổi đứng bên cạnh cô nương ấy, Tiết Thần Quan là thiên hạ đệ nhất, nhưng hắn đã là anh hùng của thời đại cũ, thời đại mới, sắp tới rồi!”

Trong hậu viện, Tay Tiết Thần Quan ấn trên vai Nam Cung Tịch Nhi, khuôn mặt trên mặt nạ không ngừng biến hóa, cho đến cuối cùng dừng lại ở một khuôn mặt La Sát âm trầm đáng sợ, hắn thu tay, lau mồ hôi trên trán, trầm giọng nói: “Nội lực của ngươi được người ta tán đi rồi, nhưng nội lực mới đã bắt đầu sinh ra.”

Nam Cung Tịch Nhi gật đầu: “Đúng. Cho nên mấy ngày qua, ta cảm nhận được sự đối kháng trong thân thể, càng lúc càng thêm mãnh liệt.”

“Ngươi cần phải đưa ra quyết định.” Ngữ khí Tiết Thần Quan rất nghiêm túc, “Phế bỏ tất cả võ công nội gia hiện tại của ngươi, việc này rất gian nan cũng rất thống khổ, không chỉ vì quá trình phế bỏ võ công còn khó chịu hơn so với chết, mà còn vì mất một quãng thời gian rất dài, ngươi sẽ trở thành phế nhân.”

Nam Cung Tịch Nhi không hề do dự, chỉ gật đầu: “Được.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 311

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.