Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lang Thủ

Phiên bản Dịch · 1509 chữ

Tô Tiễn vừa nói xong, Tô Bạch Y liền ngả xuống bàn. Trường kiếm của Trần Phong Khởi vung lên, muốn chấm dứt tính mạng của Tô Bạch Y. Chỉ nghe “Đinh” một tiếng, một cây chủy thủ đánh vào thân kiếm của hắn, chấn động làm gan bàn tay hắn tê rần, theo bản năng lui về sau một bước.

“Tiểu nha đầu, đến bên cạnh ta.” Tô Tiễn trầm giọng nói.

Đạm Đài Tĩnh Nguyệt lập tức vọt đến sau lưng Tô Tiễn, Tô Tiễn nhìn về phía Trần Phong Khởi: “Mấy ngọn đuốc tẩm mê hương này, không dùng được với ta.”

Trần Phong Khởi khẽ nhíu mày: “Nếu ta không đoán sai, lão tiên sinh ngươi đã bị trọng thương từ trước.”

“Nếu ngươi.” Tô Tiễn lại móc trong lòng ngực ra một cây chủy thủ, “Đoán sai thì sao!”

“Trần tiên sinh, bảo vệ ta!” Hòa Đan Thân Vương quát to.

Trần Phong Khởi cầm kiếm chắn trước mặt Hòa Đan Thân Vương, ngữ khí bình tĩnh: “Từ thời khắc đầu tiên nhìn thấy lão tiên sinh, ta đã biết tuy võ công của tiền bối hơn xa ta, nhưng thân thể lại mang theo trọng thương, không thể đánh một trận toàn lực với ta.”

“Tốt, ngươi đoán đúng rồi.” Tô Tiễn giơ chủy thủ lên, chỉ vào Hòa Đan Thân Vương, “Đúng là trên người ta có thương tích, nhưng sao ngươi có thể chắc chắn, ta trọng thương, không thể giết nổi hai người các ngươi?”

“Vẫn phải thử một chút.” Trần Phong Khởi hơi cúi người.

“Ha a!” Tô Bạch Y nằm trên bàn bỗng nhiên hét lớn một tiếng, ngẩng đầu lên, vung tay, trực tiếp đập cái bàn trước mặt thành mảnh nhỏ.

Tô Tiễn nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Xem ra không cần ta động thủ a.”

Tô Bạch Y ngẩng đầu lên, nhìn Trần Phong Khởi và Hòa Đan Thân Vương trước mặt, nhếch miệng nở nụ cười, trong ánh mắt hiện lên một tia ánh sáng đỏ.

“Thân Vương điện hạ, rút lui trước đi.” Trần Phong Khởi cảm nhận được một loại khí tức nguy hiểm từ trên người Tô Bạch Y, một kiếm bổ lều trại sau lưng Hòa Đan Thân Vương ra.

“Người nam cảnh đáng chết!” Hòa Đan Thân Vương mắng một câu sau đó liền quay đầu chạy ra ngoài.

Tô Bạch Y nhìn chằm chằm Trần Phong Khởi, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ.

Trần Phong Khởi cầm kiếm, cũng cẩn thận quan sát Tô Bạch Y, hắn biết rõ phân lượng thuốc mê mình hạ trong chén rượu kia, cho dù đây có là một con bò Tây Tạng, cũng phải ngã xuống đất, nhưng Tô Bạch Y lại vẫn có thể đứng thẳng lên, hơn nữa nhìn trạng thái của hắn, hình như có chút giống người luyện võ tẩu hỏa nhập ma.

“Ha a!” Tô Bạch Y bỗng nhiên bạo phát, một quyền đánh về phía Trần Phong Khởi. Trần Phong Khởi hơi cau mày, lập tức vung kiếm chắn. Tô Bạch Y đánh vào thân kiếm, ép xuống, hắn trợn mắt nhìn về phía Trần Phong Khởi, sau đó vung đầu, đụng thẳng đầu vào Trần Phong Khởi. Trần Phong Khởi quát một tiếng, cả người cả kiếm bay ra khỏi lều . Tô Bạch Y tung người nhảy, đuổi theo, thuận tay, kéo tung cả lều trại lên.

Ngoài lều trại, một mảng đen kịt.

Ngoài ra trong bóng tối, từng đôi mắt lóe ra màu đỏ hung dữ.

Thân mình Đạm Đài Tĩnh Nguyệt có chút run rẩy: “Đây là bầy sói của Kính Bắc tộc……”

“Chẳng qua là mấy con súc sinh, có gì đáng sợ.” Tô Tiễn xoa đầu Đạm Đài Tĩnh Nguyệt, “Yên tâm, có Tô Tiễn ca ca của ngươi ở đây.”

“Ca ca?” Đạm Đài Tĩnh Nguyệt nhìn người có thể coi như gia gia trước mặt mình, sững sờ một lát.

Đối mặt với bầy sói, Tô Bạch Y lại không có bất cứ cảm giác gì, ánh mắt hắn chỉ muốn tìm một người, tìm bóng dáng Trần Phong Khởi vừa đối chiến với mình, cuối cùng hắn cũng tìm thấy bóng người cầm kiếm lẩn trốn sâu trong bầy sói, hắn nhếch miệng cười, vọt thẳng qua.

Trong bầy sói truyền ra một tiếng rít, đáp lại tiếng rít này, tất cả sói đều nhào về phía Tô Bạch Y, nhưng Tô Bạch Y đến mắt cũng không chớp lấy một cái, vừa tiến về phía trước, vừa tùy tiện vung tay lên, xé xác con sói nhào lên đầu tiên thành hai nửa, những con còn lại chặn trước mặt hắn, cũng đều mỗi quyền một con, trực tiếp đánh cho vỡ sọ, óc bắn tung. Cảnh tượng cực kỳ tàn bạo, ngay cả bầy sói trước nay hung ác tàn nhẫn, cũng bị uy hiếp, trong nhất thời tất cả đều sợ hãi không dám tiến về phía trước.

“Trần tiên sinh, vì sao thuốc ngươi hạ, không có tác dụng với hắn!” Hòa Đan Thân Vương quát khẽ.

“Câm miệng.” Trần Phong Khởi đè lại chuôi kiếm.

“Ngươi dám bảo ta câm miệng?” Hòa Đan Thân Vương quát.

“Ngươi mà chết, thì thật sự phải câm miệng.” Trần Phong Khởi tung người nhảy, trường kiếm trong tay nháy mắt chém ra, kiếm khí trực tiếp chém mấy con sói chắn giữa hắn và Tô Bạch Y thành hai nửa. Mà Tô Bạch Y vẫn chỉ vung quyền, trực tiếp dùng quyền phong đánh tan kiếm khí của Trần Phong Khởi.

“Vậy mà trên đời thực sự có võ công bá đạo như thế.” Trần Phong Khởi rơi xuống đất, đứng cách Tô Bạch Y ba bước, “Không có bất cứ chiêu thức gì, chỉ có sức mạnh cường đại, thuần túy nhất.”

“Hề hề.” Giờ phút này đương nhiên Tô Bạch Y nghe không hiểu Trần Phong Khởi đang nói gì, chỉ cảm thấy chơi với hắn rất vui, ít nhất vui hơn so với đám xúc sinh một kích là xé xác kia nhiều.

“Nhưng dù là sức mạnh tuyệt đối cũng có nhược điểm của nó.” Trần Phong Khởi nháy mắt lướt ra, trường kiếm vung lên, kiếm này so với kiếm lần đầu hắn xuất ra trong lều trại còn nhanh hơn gấp mấy lần, tất cả chỉ sảy ra trong chớp nhoáng, làm đối thủ căn bản không kịp có chút phản ứng nào. Nhưng Tô Bạch Y lại phản ứng kịp, hơn nữa còn làm một việc Trần Phong Khởi cũng không tưởng được.

Dù gì bên hông Tô Bạch Y, cũng có kiếm.

Kiếm tên Quân Ngữ, truyền từ lâu chủ Vụ Vũ Lâu, Tạ Khán Hoa.

Tô Bạch Y lại cũng rút kiếm, chiêu thức giống nhau, tốc độ giống nhau, một kiếm xỏ thẳng qua bả vai Trần Phong Khởi, mà kiếm của Trần Phong Khởi, cũng xỏ xuyên qua bả vai Tô Bạch Y.

“Nhanh.” Tô Bạch Y cười nhìn về phía Trần Phong Khởi, nói ra chữ này.

“Quái vật.” Trần Phong Khởi lập tức thu kiếm, lui về sau.

Hương vị máu tươi tràn ra trong không khí, bầy sói vốn đang ngo ngoe rục rịch lại càng thêm xao động, chuẩn bị nhào vào hai người.

“Hạ lệnh cho cả bầy sói xông lên đi!” Hòa Đan Thân Vương trầm giọng nói.

“Nhưng, Trần tiên sinh hắn?” Người điều khiển sói bên cạnh do dự nói.

“Không cần quan tâm hắn.” Hòa Đan Thân Vương cười lạnh nói, “Chỉ cần có thể giết chết người nam cảnh này, cái gì cũng không quan trọng.”

“Thuộc hạ tuân lệnh.” Người điều khiển sói lại hướng mặt lên trời rít một tiếng, tiếng rít này vừa vang lên, cả bầy sói như là thủy triều xông thẳng về phía hai người Tô Bạch Y và Trần Phong Khởi đang đứng ở giữa. Tuy sói chẳng qua chỉ là một con súc sinh, ở trước mặt cao thủ tuyệt thế thì không đáng nhắc tới, nhưng bầy sói lao lên như thủy triều, thì cho dù là cao thủ tuyệt thế cũng có thể bị gặm đến xương cũng không còn một cái. Nhưng lúc bầy sói chuẩn bị nhào lên, bỗng nhiên có một tiếng sói tru vang lên giữa bầy sói.

Bầy sói nháy mắt ngừng lại, nhìn người đứng ở giữa kia, do dự không tiến về phía trước.

“Ngao ô!” Người đó đương nhiên chính là Tô Bạch Y, hắn ngửa mặt nhìn lên trăng tròn trên không trung, phát ra tiếng sói tru thứ hai.

Sau tiếng tru này, tất cả sói đều chậm rãi quay đầu.

“Đây là có chuyện gì……” Hòa Đan Thân Vương hoảng sợ nói.

Người điều khiển sói chỉ nhìn thoáng qua, đã lập tức giục ngựa, chạy như điên về phía sau.

Tô Bạch Y quay đầu, nhìn Hòa Đan Thân Vương cách đó không xa, nhếch miệng nở nụ cười.

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 275

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.