Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lều Trại

Phiên bản Dịch · 1510 chữ

Hiện giờ Bắc Man đã vào đông, vừa tới tối là gió lạnh đã gào thét, nhưng trong lều trại của Hòa Đan Thân Vương, lại mười phần ấm áp, hắn tựa như đã hoàn toàn quên mất chuyện ban ngày, lấy rượu tốt nhất ra, gọi mỹ nhân thướt tha nhất tới, hoan nghênh hai vị khách đến từ phía nam này.

“Thì ra là khách quý đến từ Duy Long Sơn phương nam, không dối gạt hai vị, ta từng đi qua nơi đó!” Hòa Đan Thân Vương giơ chén rượu lên, ngữ khí nghe có vẻ rất cao hứng.

Tô Bạch Y hơi nhướn mày, hờ hững: “Ồ? Thân Vương điện hạ lại từng đi qua Duy Long Sơn chúng ta.”

“Đúng vậy. Đó là một nơi rất không tồi, đặc biệt là vàng nơi đó, ta rất thích.” Hòa Đan Thân Vương cười nói.

“Người nơi đó thì sao?” Tô Bạch Y hỏi dò.

Hòa Đan Thân Vương suy nghĩ: “Gia hỏa tên là Tô Triết kia, rất không tồi.”

Tô Bạch Y nhìn hai mỹ nhân nằm bên cạnh Hòa Đan Thân Vương, cười nói: “Thân Vương điện hạ thích hắn, ngược lại cũng chẳng có gì lạ.”

“Còn có tên Bạch gì đó, ta không thích.” Hòa Đan Thân Vương lắc đầu, “Gia hỏa ấy, dựa theo lời người nơi đó, thì là đầy bụng ý xấu!”

“Ha ha ha ha ha. Cái này ta tán thành.” Tô Bạch Y hơi ngẩng đầu, nhìn nam tử trung niên thân hình thon dài đứng sau lưng Hòa Đan Thân Vương. Nam tử trung niên ban ngày cũng không đi theo Hòa Đan Thân Vương, nhưng sau khi Hòa Đan Thân Vương quay về lều trại, nam tử này liền đi theo sau lưng hắn một tấc cũng không rời. Nam tử trung niên chú ý tới ánh mắt Tô Bạch Y, nhìn về phía hắn, hơi cúi đầu.

“Vị huynh đài này, hình như không phải người Man tộc?” Tô Bạch Y hỏi.

“Không phải, Trần tiên sinh là người nam cảnh các ngươi, là sư phụ của ta.” Hòa Đan Thân Vương trả lời, “Cũng là hộ vệ lợi hại nhất của ta, ban chiều nếu có Trần tiên sinh ở đó, ta nghĩ vị Tô lão tiên sinh này, chắc sẽ không dễ dàng ngồi sau lưng ta như vậy.”

“Là hậu nhân của Khoái Kiếm Trần Phượng Giác?” Tô Tiễn uống một ngụm rượu, hỏi.

Nam tử trung niên nheo mắt: “Trần Phượng Giác là gia phụ.”

“Xin hỏi quý danh của tiên sinh?” Tô Bạch Y hỏi.

“Kiếm pháp của ta không bằng phụ thân, thế nhân phần lớn là không biết tên ta, ta tên Trần Phong Khởi.” Nam tử trung niên trả lời.

“Nhìn khí độ của tiên sinh, mặc kệ có nổi tiếng trên thế gian hay không, đều làm người ta ngưỡng mộ!” Tô Bạch Y giơ chén rượu lên.

“Cũng coi như là người cố quốc, nên uống với nhau một chén.” Hòa Đan Thân Vương đưa chén rượu trong tay cho Trần Phong Khởi. Trần Phong Khởi không hề do dự, nhận lấy chén rượu, bước lên một bước, cụng chén với Tô Bạch Y: “Cạn.”

Con ngươi Tô Bạch Y hơi co lại, vừa rồi hai chén rượu nhẹ nhàng chạm vào nhau một cái, rượu trong chén của hắn cũng dao động theo, mà rượu trong chén của Trần Phong Khởi, lại có một giọt bắn sang chén của hắn. Hắn cười, nhìn qua Tô Tiễn.

“Thân Vương điện hạ nói đúng, người cố quốc gặp nhau, nên uống một chén.” Tô Tiễn cười nói.

Tô Bạch Y giơ chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch. Trần Phong Khởi cũng uống cạn rượu trong chén, buông chén rượu xuống, lui về sau lưng Hòa Đan Thân Vương.

“Vì sao Trần tiên sinh lại rời khỏi cố thổ, tới Bắc Man này vậy?” Tô Bạch Y buông chén rượu, cầm một miếng thịt trên bàn lên, ngó trái ngó phải nhận ra đây chắc hẳn là thịt bò hun khói hắn nói trước khi tới đây, xem ra không phải thịt bò mà Mộc Niên Hoa nhờ người mang về là không chính tông, mà là thịt bò này vốn chính là như thế, cho dù đường đường là thịt bò hun khói trong lều trại của Thân Vương một bộ lạc trên thảo nguyên, cũng vẫn làm người ta nhìn là không còn muốn ăn.

“Chịu ủy thác của người ta, ở nơi này chờ người.” Trần Phong Khởi trả lời.

“Ồ? Ta luôn cho rằng, trừ những lữ nhân rảnh rỗi mới muốn đi ngao du thế gian một chuyến như chúng ta, thì không còn người nam cảnh nào khác lại đi tới nơi cực bắc như vậy.” Tô Bạch Y chậm rãi nói.

“Ta cũng từng cho rằng như thế, ta đã đợi ở nơi này mười lăm năm rồi. Các ngươi là người duy nhất tới từ cố quốc mà ta từng thấy.” Trần Phong Khởi khẽ thở dài.

“Mười lăm năm?” Tô Bạch Y nhìn qua Tô Tiễn.

“Đúng vậy. Người giao cho ta nhiệm vụ này nói với ta, có thể cả đời này ta cũng không gặp được người đó, nhưng chỉ cần ta gặp, thì phải hoàn thành nhiệm vụ hắn phó thác cho ta, ta mới có thể rời khỏi nơi này.” Trần Phong Khởi nhàn nhạt nói.

Tô Bạch Y nhìn miếng thịt bò hun khói kia thật lâu, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm cắn một miếng, quả nhiên là khô cứng y như trong suy nghĩ vậy, nhưng cẩn thận nhai nhai một hồi cũng có dư vị vô cùng, hắn nuốt xuống sau đó lại uống một ngụm rượu: “Người phó thác nhiệm vụ ấy cho ngươi, có phải là họ Bạch không?”

Một cơn gió lạnh bỗng nhiên thổi vào trong lều, Hòa Đan Thân Vương run lập cập, ôm áo choàng da sói trên người.

Kiếm của Trần Phong Khởi đã ra khỏi vỏ, chỉ vào mi tâm Tô Bạch Y.

Cái gọi là khoái kiếm như gió, đại khái chính là như vậy.

Tô Tiễn lại cũng chẳng để ý việc này, vẫn chậm rãi uống rượu.

“Tuy rằng không thích Bạch Cực Nhạc, nhưng thật sự không thể không bội phục, vậy mà mười lăm năm trước hắn đã sắp xếp xong một con cờ ở chỗ này rồi.” Tô Tiễn cảm khái nói.

Tô Bạch Y bất đắc dĩ nói: “Ta đã chạy tới nơi này, vẫn có cao thủ đợi mười lăm năm ở chỗ này để giết ta.”

“Tuy ta chưa từng gặp ngươi.” Trần Phong Khởi thấp giọng nói, “Nhưng Bạch tiên sinh có ân với ta, báo ân này xong, ta mới có thể trở về quê nhà.”

“Ta tên Tô Bạch Y.” Tô Bạch Y rất nghiêm túc nhìn hắn.

Trần Phong Khởi lắc đầu: “Ta chưa từng nghe qua tên này.”

Tô Bạch Y thở dài một tiếng: “Nhưng ngươi lại chờ đợi mười lăm năm để giết ta.”

“Thật có lỗi.” Trần Phong Khởi bình tĩnh nói.

Hòa Đan Thân Vương đã lặng lẽ lui về sau hơn mười bước, hắn cười lạnh nói: “Tuy ta không thích người họ Bạch ấy, nhưng hắn cho ta rất nhiều vàng, còn tặng ta hộ vệ giỏi nhất này, chỉ vì nhờ ta giúp một việc. Đó chính là giết hết tất cả người nam cảnh muốn bước vào nơi này.”

“Ngươi chắc chắn mình sẽ giết được bọn ta chứ?” Tô Tiễn nắm con dao nhỏ cắt thịt bò trong tay.

“Từ khi các ngươi bước vào lều trại của ta, đã chắc chắn là phải chết!” Hòa Đan Thân Vương quát.

“Những cây đuốc trong lều này đều rải mê hương, trong rượu vừa rồi ngươi uống cũng được hạ độc, các ngươi quá thiếu cảnh giác.” Trần Phong Khởi lạnh lùng nói, “Hơn nữa tuy danh khí của ta không bằng phụ thân ta, nhưng kiếm của ta, còn nhanh hơn phụ thân ta.”

“Tô tiên sinh, Tô công tử!” Đạm Đài Tĩnh Nguyệt từ ngoài lều trại chạy vào, hoảng sợ nói, “Chúng ta bị sói vây lại rồi!”

Dường như là đáp theo lời Đạm Đài Tĩnh Nguyệt, phương xa truyền tới từng tiếng sói tru.

“Ba trăm con sói của Kính Bắc tộc, sẽ gặm sạch xương của các ngươi. Nhưng yên tâm, đầu của các ngươi ta sẽ giữ lại, để hỏi họ Bạch kia đổi vàng.” Hòa Đan Thân Vương đắc ý cười nói.

“Ngươi trúng độc.” Tô Tiễn nhìn về phía Tô Bạch Y.

Tô Bạch Y gật đầu: “Vừa rồi tiền bối ý bảo ta uống, ta còn nghĩ tiền bối có cách phá giải. Nhưng vì sao hiện giờ ta lại có chút choáng váng, giống như thật sự bị trúng độc vậy?”

“Nếu trúng độc, vậy thì ngủ đi.” Tô Tiễn chơi đùa chủy thủ trong tay.

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 290

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.