Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Thư

Phiên bản Dịch · 1645 chữ

Ôn Tích vội vàng giơ dù lên chắn, Nghịch Lân kiếm đánh vào Cửu Thiên Tán, để lại một vết kiếm màu trắng, sau đó trường kiếm của Chu Chính đột nhiên kéo về phía sau, lại đâm về phía trước, trực tiếp đánh bay Cửu Thiên Tán trong tay Ôn Tích.

“Ngươi cố tình dụ ta ra đây, là vì muốn dùng Long Tu Châm trên Cửu Thiên Tán?” Trường kiếm trong tay Chu Chính nhẹ nhàng gõ lên Cửu Thiên Tán một cái, trực tiếp đánh rơi những cây châm mỏng bên trong ra, “Thời niên thiếu ta từng viết một quyển sách, Cửu Thiên Tán chính là vũ khí ta viết trong sách, tượng sư Ôn Lỗ của Thiên Cơ Viện các ngươi căn cứ vào tiểu thuyết thoại bản của ta, mới làm ra ba cây Cửu Thiên Tán.”

“Ha ha ha ha, Chu Chính quân tử, lâu rồi không gặp.” Một người mang theo mặt nạ đứa trẻ đáp xuống cạnh kiệu của Bạch Cực Nhạc.

“Ôn Tà?” Chu Chính cười lạnh nói, “Ngươi còn dám đến nơi đây?”

“Ta biết ngươi và Ôn Lỗ là bạn tốt chí giao, hắn cũng đã chết lâu như vậy rồi, ta cảm thấy ngươi cũng nên đi theo hắn.” Ôn Tà điểm chân một cái, tay nhẹ nhàng vung lên, ném ra một cây trường côn, trực tiếp đánh về phía Chu Chính.

“Thiêu Hỏa Côn!” Trường kiếm của Chu Chính đón lấy côn, cả giận nói, “Ngươi còn dám dùng Thiêu Hỏa Côn!”

“Các ngươi gọi nó là Thiêu Hỏa Côn, nhưng tên nguyên bản của nó là, Hàng Long Xử!” Thân hình Ôn Tà nghiêng sang, trường côn trong tay chạm nhau với Nghịch Lân kiếm, chấn động làm Ôn Tà trực tiếp lui về phía sau ba bước.

Mà bên kia, thước của Lý Oai giơ lên, lại lần nữa đánh về phía Bạch Cực Nhạc. Bạch Cực Nhạc lại không để ý tới hắn, chỉ nhìn Lý Ngôn Hề, nhìn về phía cuốn sách cổ trong tay Lý Ngôn Hề.

“Nếu muốn qua chiêu với lâu chủ của chúng ta, phải qua kiếm của ta trước mới được.” Một thanh trường kiếm có chuôi hình đầu hạc đánh thước của Lý Oai về, thiếu niên mặc áo trắng chắn trước mặt Bạch Cực Nhạc, khóe miệng hơi nhếch lên, “Ta cảm thấy ngươi, còn chưa đủ tư cách.”

“Thiếu niên nho nhỏ, ta phải dùng thước giáo huấn lại một chút.” Lý Oai hừ lạnh một tiếng, vung thước lên, trực tiếp cuốn lấy trường kiếm của Bạch Hạc, sau đó kéo về sau, vậy mà trực tiếp kéo bay trường kiếm từ tay Bạch Hạc qua.

“Cái gì!” Bạch Hạc cả kinh, vội vàng tung người về phía trước, muốn lấy thanh kiếm về, Lý Oai nhẹ nhàng lắc thước, lui về sau.

“Bạch Hạc, không thể chủ quan! Học Cung quân tử, mỗi người đều có thể tung hoành thế gian.” Một tiếng quát vang lên trên không trung, Lý Oai ngửa đầu, chỉ thấy một đạo kiếm khí hình rồng rơi xuống, đánh thẳng về phía đỉnh đầu hắn, thân hình hắn lóe lên tránh khỏi đạo kiếm khí, đạo kiếm khí kia đánh toạc chỗ hắn vừa đứng ra một cái hố to, sau đó kiếm quang chợt lóe, Hạc Thủ kiếm từ trong khói bụi bay ra, trực tiếp bay về tay Bạch Hạc.

Bụi bặm tan đi, chỉ thấy Bạch Long thu kiếm cúi đầu, ngữ khí cung kính: “Phù Sinh Túy Mộng Lâu Bạch Long, hạnh ngộ tứ quân tử.”

Lý Oai nheo mắt: “Ngươi chính là Bạch Long, ta nghe nói ngũ sư đệ đối chiến với ngươi một ngày một đêm cũng không phân được kết quả.”

“Kiếm pháp của ngũ quân tử vô cùng mạnh mẽ, Bạch Long bội phục.” Bạch Long gật đầu nói.

“Ta ở Học Cung vị thứ cao hơn hắn một chút, bản lĩnh cũng cao hơn hắn một chút, ngươi đánh ngang tay với hắn, vậy thì không phải đối thủ của ta.” Lý Oai cười vỗ cây thước trong tay, “Ta thấy ngươi cũng thiếu một chút dạy bảo.”

“Chịu thước của tứ quân tử, chính là vinh hạnh của chúng ta.” Bạch Long đâm một kiếm tới Lý Oai.

Lý Oai nghiêng đầu tránh, thước trong tay nhẹ nhàng gõ lên thân kiếm của Bạch Long một cái: “Thước của ta tên Tam Quỳ Thủ, ý là phải tôn kính sư trưởng, một bước ba lần quỳ lạy, mới có thể đắc đạo.”

“Ca ca, đừng nói nhảm với hắn, hai chúng ta cùng lên, trực tiếp làm thịt hắn.” Bạch Hạc cầm kiếm xông lên trước, trực tiếp liên thủ với Bạch Long đánh Lý Oai.

“Ngươi a, không bằng huynh trưởng của ngươi, ngươi phải quỳ nhiều hơn một chút.” Lý Oai giơ thước nhẹ nhàng gõ lên đầu Bạch Hạc một cái, sau đó nghiêng người, lại tránh khỏi một kiếm của Bạch Long, tuy lấy sức của một người đồng thời đối chiến với hai vị phó lâu chủ của Phù Sinh Túy Mộng Lâu, nhưng Lý Oai lại có vẻ rất điêu luyện, vô cùng thản nhiên.

Mà bên kia, Chu Chính đồng thời đối chiến với Thiên Cơ Viện thủ tọa Ôn Tà và phó tọa Ôn Tích, cũng như thế, vô cùng nhẹ nhàng, trên người Ôn Tà đã có vài vết kiếm, Ôn Tích mất đi Cửu Thiên Tán càng bị đánh đến không hề có sức phản kháng.

“Vô Lượng Thân?” Chu Chính nhìn cơ thể Ôn Tà tuy có vết kiếm, nhưng hành động lại không hề gặp trở ngại, khẽ nhíu mày, “Đã qua nhiều năm như vậy, Ôn thủ tọa vẫn không dám dùng chân thân gặp người à?”

“Ngũ quân tử đừng vội, chờ chân thân của ta hiện ra, ngươi sẽ mất mạng.” Ôn Tà cười lạnh nói.

Sau kiệu Bạch Cực Nhạc, mọi người bàn luận sôi nổi.

“Học Cung quân tử, quả nhiên danh bất hư truyền, vậy mà có thể lấy sức của một người cùng lúc đánh với hai gã phó tọa, còn giữ vững thượng phong.”

“Tam Bộ Uyên này, chúng ta không có cách nào đi qua, nếu bốn người bọn họ bại trận, chẳng lẽ mấy nghìn người chúng ta phải đi đường vòng sao?”

“Còn có tam quân tử vẫn chưa động thủ, nếu hắn động thủ, chẳng lẽ Bạch lâu chủ phải tự mình ra tay?”

Lý Ngôn Hề tay cầm quyển sách, vẻ mặt thản nhiên, nhưng sau lưng đã đổ mồ hôi đầm đìa.

Bạch Cực Nhạc khẽ mỉm cười, nhìn về phía Lý Ngôn Hề: “Trong trận có trận, đào lý bất ngôn hạ tự thành hề, tam quân tử quả nhiên không tầm thường.”

Lý Ngôn Hề miễn cưỡng nở nụ cười: “Bạch lâu chủ mới là không tầm thường, vậy mà ngươi có thể nhìn ra được.”

Bạch Cực Nhạc ngáp một cái, dùng tay ôm đầu, có chút hờ hững: “Ta đến từ một nơi mà ngươi không thể tưởng tượng được, từng gặp rất nhiều chuyện mà thế gian không thể tưởng tượng nổi, bước này của tam quân tử, theo ý ta, chẳng qua chỉ là một bước bình phàm trên bàn cờ của tiên nhân thôi, không quá quan trọng.”

“Ngươi rất am hiểu trận pháp, nhưng không am hiểu đánh cờ, mỗi một bước đi trên bàn cờ, đều là kết quả, nếu thiếu bất cứ một bước nào, thì cũng sẽ không ra được kết quả kia.” Lý Ngôn Hề đưa tay lên tờ sách, “Quyển sách này nhìn dày, nhưng lại chỉ có ba trang.”

“Ba trang Thiên Thư, một trang Thừa Long, hai trang Đăng Thiên, ba trang Hóa Phàm.” Bạch Cực Nhạc đè thấp giọng, “Năm đó Nho Thánh tiên sinh từng mở ba trang thiên thư này ở bờ Nam Hải, đó là lần đầu tiên Doanh Châu bại trận.”

“Quả nhiên ngươi biết.” Lý Ngôn Hề hít sâu một hơi, mở trang thứ nhất ra.

Chỉ nghe keng một tiếng, trường kiếm trong tay Bạch Hạc lại lần nữa rời tay, Lý Oai dùng thước đánh mạnh vào ngực hắn ba cái, đánh hắn đến miệng phun máu tươi, liên tục lui về sau, Bạch Long giơ kiếm ra cản, cũng bị thước của Lý Oai để lại một vết máu trên tay.

“Ôn Tích!” Bên kia Ôn Tà hét lớn một tiếng, Ôn Tích vội vàng che lại vết thương trên bụng liên tục lui về sau, người mặt trắng, người mặt quỷ, hai đại cao thủ khác của Thiên Cơ Viện cầm xích sắt trong tay xuất hiện, tấn công về phía Chu Chính.

“Hay lắm, mở rộng tầm mắt!” Bạch Cực Nhạc không giận mà ngược lại còn cười, “Vậy xin hỏi tam quân tử, có dám mở trang thứ hai ra không?”

Lý Ngôn Hề cố gắng áp chế chân khí cuồn cuộn trong ngực, trầm giọng nói: “Làm sao cần mở trang thứ hai ra chứ?”

“Không cần ư?” Bạch Cực Nhạc nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó Lý Ngôn Hề liền lui về sau một bước, quyển sách cổ trong tay hơi rung động một chút, nhưng cuối cùng vẫn không lật trang.

“Sư huynh!” Lý Oai quay đầu nói.

“Không cần quan tâm ta.” Lý Ngôn Hề lại tiến lên phía trước một bước.

“Nghe nói đệ tử Học Cung, khi được thụ phong quân tử, sẽ nói ra châm ngôn của cuộc đời này, gọi là ‘ Quân Hữu Vân ’, ta tò mò Quân Hữu Vân của tam quân tử là gì vậy?” Bạch Cực Nhạc chậm rãi hỏi.

Lý Ngôn Hề cắn răng nói: “Không lùi.”

“Không lùi?”

“Không lùi!”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 296

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.